Sau khi nói với Đông Bất Cố câu đó, Lạc Bắc bước ra ngoài bậc thềm, trong mắt có một sự lo lắng.
Nếu mất Nguyên Thiên Y thì lão Triệu Nam là người thân duy nhất của hắn còn trên đời này. Còn về phần cô bé sống nương tựa với Lạc Bắc từ nhỏ thì lúc ấy, Nguyên Thiên Y không nói với Lạc Bắc mà Lạc Bắc cũng chẳng biết cô bé bị người tu đạo môn phái nào đưa đi. Mặc dù Lạc Bắc nhiều lần nghĩ tới cô vẫn còn trên nhân thế, hắn cũng từng có suy nghĩ để tìm nhưng do hoàn cảnh khiến cho hắn đành phải bỏ ý nghĩ đó. Bởi vì Lạc Bắc nghĩ với hoàn cảnh của hắn thì nếu không có sự quan hệ với mình, cô còn có thể sống tiếp được... Trí nhớ khi mười hai, mười ba tuổi cũng không được sâu lắm cho nên khuôn mặt của cô bé trong đầu hắn cũng mơ hồ. Đôi khi Lạc Bắc thầm nghĩ cô bé cũng không nhớ rõ bộ mặt của hắn. Cho dù có gặp lại, hai bên chưa chắc đã nhận ra nhau.
Ngay khi Lạc Bắc đi ra khỏi địa lăng của Na vương, ánh mắt của hắn không giấu được sự lo lắng nghĩ tới lão Triệu Nam là người thân duy nhất của hắn trên thế gian thì lão lại đang ngồi ở trong một cái sân nhỏ cách Lạc Bắc chừng ngàn dặm, bình tĩnh ngồi nhìn một nam tử trung niên mặc áo vải thô màu xám.
Đây là một cái tiểu viện hết sức bình thường ở góc đường của một trấn nhỏ, bến ngoài có bán nến, giấy vàng và dầu vừng... Trong cửa hàng nhỏ đó có một cái sân nhỏ lơ thơ mấy cái cây và hai gian nhà trệt bình thường.
Trang phục của nam tử trung niên đó cũng hết sức bình thường, đi một đôi giầy rơm cũ. Chiếc áo thô khoác trên người cũng đã bạc phếch, ống tay áo và ống quần đều được xắn lên nhìn như một người nông dân. Nhưng nam tử trung niên đó lại có đôi lông mi rất dầy nhìn hết sức trung hậu và uy mãnh. Tay chân của y so với người thường to và dài hơn nhiều, dáng người cũng rất khôi ngô. Mặc dù pháp lực dao động trên người bị y cố tình ngăn chặn nhưng nhiều lúc y vẫn thể hiện cho thấy khác với một số người bình thường khác.
Chẳng hạn như lúc này, cầm chén trà lên, dường như y không để ý đến sức mạnh của mình khiến cho chén trà bị bóp nát khiến cho nước trà chảy đầy tay. Nhưng cơ bản y cũng không hề cảm ấy nóng chỉ khẽ úp tay dùng lực lượng chân nguyên của mình bao phủ hút nước trà vào trong miệng.
Nam tử có dáng người trung hậu đó có tên là Kim Hổ, là một người gần với Tứ hầu núi Chiêu Diêu. Hơn nữa, công pháp mà y tu luyện không phải do Bắc Minh vương chân truyền nhưng cũng là do B Minh vương để cho y tự mình chọn một thứ công pháp. Nên xét về mặt ý nghĩa thì cũng coi là đệ tử Bắc Minh vương. Hơn nữa, y cũng đã tu luyện tới phá nội đan, có được hình người. Xét về mặt tu vi mà nói thì ít nhất cũng tương đương với người có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
- Nước bên ngoài uống ngon hơn nhiều so với ở núi Chiêu Diêu.
Sau khi uống xong bát nước trà nóng, Kim Hổ lẩm bẩm. Âm thanh của y có chút hơi thô, sau khi nói xong câu đó, y liền quay sang nhìn lão Triệu Nam:
- Ta nghĩ mãi không hiểu ngươi như thế này tại sao Vương lại còn muốn để Hằng Đạo Nguyên phái ta tới đây nói cho ngươi biết chuyện này.
Kim Hổ tu từ hổ thành hình người. Mà Vương trong miệng của y thì chính là Bắc Minh vương. Tính tình của y cũng hết sức thẳng thắng, hàm hậu nói chuyện không hề vòng vo.
Vì vậy mà khi nói chuyện với lão Triệu Nam, y cũng không hề lòng vòng mà nói thẳng vào vấn đề.
...........
Giờ phút này, mặc dù lão Triệu Nam còn sống nhưng thân thể của lão lại xám xịt, hai cả đôi mắt cũng hết sức đục. Thân thể, khí huyết của lão Triệu Nam hết sức mỏng manh, giống như đèn dầu sắp tắt.
Lão tu luyện pháp quyết thân ngoại hóa thân. Hóa thân của lão cũng đã tới cảnh giới rời thể xác. Với tu vi của lão vốn cho dù thân thể mất hết sức sống thì có bỏ đi cũng không sao. Nhưng giờ phút này, pháp lực dao động trong người lão hết sức yếu và hỗn loạn khiến cho ngay cả hóa thân cũng có cảm giác như sắp tan biến.
- Hiện tại ngươi như thế này, nếu như không sử dụng chân nguyên thì còn có thể sống được vài năm. Nếu như ra tay thì cho dù là đệ tử Kết đan của Côn Luân cũng có thể kết liễu ngươi. - Kim Hổ vẫn nói hết sức thẳng thắn. Y cầm lấy cái ấm trà tu một hơi hết sạch rồi sau đó lại ồm ồm khẳng định:
- Ngươi không cần phải đi. Ta đi gặp Lạc Bắc giúp ngươi. Ngươi có thứ gì cần đưa cho hắn thì cứ nói, ta giúp ngươi đưa tới là được.
Lão Triệu Nam cười cười. Vào lúc này, lão hoàn toàn hiểu Bắc Minh vương không phải là nhân vật bình thường. Cho phái người tới, lão cũng sẽ phái người mình thích tới.
Trên đời này không có bao nhiêu người biết lão Triệu Nam có rất nhiều bằng hữu ở núi Chiêu Diêu, cũng không có bao nhiêu người biết lão Triệu Nam là người hầu của Nguyên Thiên Y lại là một con Hổ yêu. Trong mấy trăm năm qua, huyền môn chính đạo vẫn coi yêu là kẻ địch. Chỉ riêng điểm này đã thấy được La Phù và Nguyên Thiên Y như thế nào. Có lẽ đối với Nguyên Thiên Y cái đạo mà Huyền môn chính đạo nói tới cơ bản không hề tồn tại.
Nhìn Kim Hổ cũng là đồng loại của mình, lão Triệu Nam cảm thấy có phần ấm áp... Hơn nữa, tính nết của Kim Hổ khiến lão rất thích... Y biết rõ nguy hiểm vậy mà vẫn muốn thay lão Triệu Nam tới gặp Lạc Bắc. Những nếp nhăn trên gương mặt lão Triệu Nam hơi giãn ra. Mà trong ánh mắt của lão ngoại trừ sự đục ngầu nhưng vẫn lóe lên một chút ánh sáng đầy cơ trí.
Trên thực tế, ngày đó khi rời khỏi núi Chiêu Diêu lão Triệu Nam biết rõ mình khó tới được núi Đại Đông. Bởi vì lão biết Kỳ Liên Liên Thành là người như thế nào. Cái loại người như Kỳ Liên Liên Thành rất cổ hủ nhưng lại vô cùng cẩn thận. Một khi không hành động thì thôi nhưng khi hành động thì hết sức chu đáo, có nhiều chuyện đều dự đoán trước.
Đối với lão Triệu Nam, Kỳ Liên Liên Thành cũng đã dự tính trước. Cho nên lão hiểu rất rõ mình chỉ cần ra khỏi núi Chiêu Diêu chỉ sợ sẽ bị những người lợi hại chặn đánh.
Nhưng lão Triệu Nam vẫn ra khỏi núi Chiêu Diêu. Bởi vì đối với lão mà nói có thể giảm bớt được một phần lực lượng thì phần sống của Lạc Bắc lại tăng thêm.
Ngươi muốn dùng số lực lượng đó để giết ta thì ta sẽ tiêu diệt hết chúng.
Đối với lão Triệu Nam mà nói thì chiến trường núi Đại Đông chính là người tham gia đầu tiên.
Mà đúng như lão Triệu Nam đoán trước, khi lão vừa mới ra khỏi núi Đại Đông liền gặp lực lượng mà Kỳ Liên Liên Thành bố trí chặn giết... Về phần Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ thì Kỳ Liên Liên Thành không hề đoán trước. Bởi vì hai người này tu vi quá thấp cơ bản không khiến cho y để ý. Mà Nạp Lan Nhược Tuyết cũng là người mà Kỳ Liên Liên Thành không biết. Cho nên đám người Lạn Hàng lại có thể tiến vào núi Đại Đông một cách thuận lợi, khi tới thời điểm quan trọng xuất hiện đúng lúc.
Lúc trước khi tiến vào núi Chiêu Diêu lão Triệu Nam đã bị thương nặng. Mà Kỳ Liên Liên Thành cũng hiểu rất rõ tu vi của lão Triệu Nam, cho nên lực lượng mà y bố trí chặn giết rất mạnh.
Sau trận chiến đó, lão Triệu Nam giết sạch được đám người chặn đường nhưng bản thân cũng bị trúng mấy đạo pháp thuật lợi hại, rất khó hồi phục. Bây giờ chỉ cần sử dụng lực lượng chân nguyên thì ngay cả hóa thân cũng tan biến. Vì vậy mà giờ phút này, lão Triệu Nam chẳng khác gì một lão nhân đang ở thời điểm gần đất xa trời. Có lẽ chỉ mạnh hơn một ông già bình thường chút thôi.
- Thật ra cũng không phải một mình ngươi không hiểu. Người giống như Vương rất ít người có thể hiểu được. - Lão Triệu Nam bước tới bên lò than rồi nhìn Kim Hổ:
- Ngươi cũng thật là vô dụng. Lão làm như vậy cơ bản không muốn ta đi gặp Lạc Bắc.
Kim Hổ giương mắt lên:
- Có ý gì?
- Từ nơi này tới Bắc Mang bao xa? Cho dù biết Lạc Bắc ở đâu thì khi tới đó chỉ sợ hắn không còn ở đó nữa. - Lão Triệu Nam vẫn giống như khi ở La Phù, sử dụng khẩu âm Miêu Cương:
- Bọn họ phải tránh Kỳ Liên Liên Thành, cơ bản không thể để lộ tung tích của mình.
- Ý của ngươi là... Vương biết rõ điều đó? Vậy tại sao ngài lại muốn ta tới nói cho ngươi biết tin này?
Lão Triệu Nam nhìn Kim Hổ:
- Ngài làm như vậy là muốn lấy một ít đồ, đồng thời để cho Lạc Bắc biết ta ở đây.
Kim Hổ lại càng không hiểu, hai tay xoa vào nhau và nhìn lão Triệu Nam?
- Vương cũng phái người tới nói cho Lạc Bắc?
- Núi Chiêu Diêu các ngươi có cách biết được một ít tin tức của Côn Luân thì Côn Luân cũng có cách biết được một vài tin tức của ngươi.