La Phù

Chương 321: Bắt đầu một điều có ý nghĩa

- Quả nhiên ta không nhìn nhầm người. - Đông Bất Cố nhìn Lạc Bắc mà cười:

- Hóa ra ngươi đã hiểu được muốn có thực lực chống lại Côn Luân thì không phải chỉ có tu vi cao, giết được nhiều cao thủ của chúng là được.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn Đông Bất Cố:

- Đối với tình hình hiện tại, ngươi có đề nghị gì không?

- Đề nghị?

Đông Bất Cố suy nghĩ một chút rồi nói với Lạc Bắc:

- Thật ra ta muốn hỏi một vấn đề. Nguyên Thiên Y...sư phục của ngươi còn sống hay đã chết? Bởi vì đề nghị của ta có liên quan tới vấn đề này.

- Sư phụ của ta còn sống hay đã chết? Ngươi nói vậy là có ý gì? - Lạc Bắc giật mình. Một thứ cảm giác không hay tràn ngập trong đầu hắn.

Đông Bất Cố hơi ngạc nhiên. Y liếc mắt nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết rồi lại nhìn nét mặt của Lạc Bắc. Sau một lát, Đông Bất Cố liền lên tiếng dò hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện gì về sư phụ của ngươi?

- Sau khi ta rời khỏi La Phù liền không nhận được tin tức của người nữa.

Hiện tại tâm tính của Lạc Bắc rất cao. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng khó tác động tới tinh thần của hắn. Tuy nhiên câu nói của Đông Bất Cố đủ khiến cho hơi thở của hắn có chút dồn dập:

- Các ngươi biết được tin gì của người?

Hắn không hề biết tới việc Nguyên Thiên Y tới Côn Luân... Đông Bất Cố và Nạp Lan Nhược Tuyết đều không thể tin nổi vào việc này. Nhưng Đông Bất Cố vẫn nhanh chóng trả lời:

- Sau khi ngươi vào Thục Sơn, lão liền tới Côn Luân, khiêu chiến với Hoàng Vô Thần. Nghe nói, A Nan Đồ và La Thần Tướng đều chết trong tay lão, thậm chí mấy nhân vật trong thập đại kim tiên cũng bị trọng thương. Nhưng sau đó, lão lại bị bại dưới sự liên thủ của Hoàng Vô Thần và Cửu Bạt. Có một vài người đồn rằng lão đã bỏ mình. Có người lại nói, trong trận chiến ấy, lão đã vượt qua kiếp nạn của mình, thoát khỏi trần thế đi thăm dò sự ảo diệu của vũ trụ.

- Cái gì?

Một làn pháp lực dao động cực mạnh từ người Lạc Bắc tản ra khiến cho tất cả những ngọn đèn trong đại điện phụt tắt. Bao nhiêu chén đĩa cũng lập tức vỡ nát. Mà trong đầu Lạc Bắc như có một tiếng sấm nổ tung.

Trên thực tế việc Nguyên Thiên Y đánh tới Côn Luân, khiêu chiến Hoàng Vô Thần, các thế lực lớn đều biết. Mà rất nhiều người cũng cho rằng Lạc Bắc sớm biết điều đó... Cho nên những người biết việc đó khi tiếp xúc với Lạc Bắc cũng không nói cho hắn biết... Chuyện này hết sức trùng hợp. Rất nhiều người đều biết, nhưng Lạc Bắc lại có bản không biết tới tin tức của sư phụ mình.

Đầu óc Lạc Bắc trống rống, tay chân lạnh như băng.

Không có một từ ngữ nào có thể khiến cho Đông Bất Cố hình dung được sự rung động của Lạc Bắc lúc này, hay diễn ta được tâm trạng của hắn.

Từ sau khi hắn rời khỏi La Phù, trong một thời gian rất dài, trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là phải tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên, trở lại La Phù gặp lại Nguyên Thiên Y và lão Triệu Nam.

Bởi vì đối với Lạc Bắc mà nói, La Phù giống như là nhà của hắn. Nguyên Thiên Y, lão Triệu Nam chính là người thân của hắn.

Nhưng hiện tại, hắn lại nghe nói tới việc sư phụ mình có khả năng không còn...

Nạp Lan Nhược Tuyết nhẹ nhàng đỡ hai cây nến bị pháp lực dao động của Lạc Bắc làm đổ. Bởi vì nàng biết được đây chính là thời điểm tốt nhất để cho Lạc Bắc im lặng một chút.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Bắc và Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết đã cảm thấy sự khác biệt của hắn với những người tu đạo khác. Trên người hắn có một sự dịu dàng mà những người tu đạo khác không có, mà cũng có thể nói đó là nhân tính. Phần lớn người tu đạo sau khi có được lực lượng đều coi mình như ở trên cao, khiến cho bọn họ tràn ngập một sự lợi dục và lạnh lùng, không còn chút nhân tính của con người... Nhưng trên thực tế cho dù là ai, có được lực lượng mạnh tới đâu thì cũng vẫn là con người chứ không phải là thần. Ít nhất, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng nghĩ như vậy.

Đông Bất Cố cũng không nói gì khiến cho cả đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

........

“ Sư phu...có khả năng chết rồi sao? “

Tay chân Lạc Bắc lạnh như băng. Trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh Nguyên Thiên Y đứng trên đỉnh núi vô danh trong dãy La Phù như hòa tan vào với trời đất.

Cho dù hiện tại, Lạc Bắc nhìn thấy người tu đạo nào cũng không thể sánh được với Nguyên Thiên Y.

Nếu trước kia, vấn đề như vậy Lạc Bắc cơ bản không hề suy nghĩ. Bởi vì với hắn, con người có ai mà không chết. Nhưng hiện tại, Lạc Bắc biết cho dù kẻ nào có chết, thì theo đạo lý một khi đã tu luyện Nội đan đạo pháp có được Nguyên anh thì có thể đoạt xác người khác mà sống lại. Nhưng mấy ngàn năm qua, bao nhiêu người có tu vi cao đều chết hết... Tu được Nguyên Anh, Nam Ly Việt chết, Hồng Dật chết... Thậm chí cả bốn trăm năm trước, U Minh huyết ma và Thập phương thiên ma cũng đều chết hết. Không có người nào là không chết.

Mà cái gọi là thoát ly trần thế, thành tiên thành phật, phi thăng mà đi đều là những chuyện hư vô mờ mịt. Trên đời này, sư phụ có thể bỏ qua tất cả, thoát ly khỏi trần thế này sao?

Nếu sư phụ không chết thì với thân phận của hắn bị lộ, Kỳ Liên Liên Thành xuất hết các thế lực đuổi giết mình mà sư phụ lại để cho nhiều người làm thế hay sao?

Người kính ta một tấc, ta trọng người một trượng. Người lấn ta một thước, ta át người một trượng. Đó là nguyên tắc của La Phù. Vì vậy mà trên thế gian, biết bao người sợ hãi La Phù, có bao người nguyện vì La Phù mà chết.

Tâm Lạc Bắc từ từ nặng trĩu.

Nhưng cơ bản hắn không muốn tin rằng sư phụ của mình không còn tồn tại. Người lại đi trước khi hắn trở lại La Phù.

Vì vậy mà trong tâm của hắn cơ bản không hề có một cái nào gọi là đáp án.

- Ta không biết người còn sống hay chết.

Rất lâu sau, Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi từ từ nói ra câu đó. Sắc mặt hắn tái nhợt, nói với Đông Bất Cố:

- Có khả năng ta phải tìm được người đã đánh với người ở Côn Luân, hoặc là ta phải quay trở lại La Phù mới có thể biết được câu trả lời.

Đông Bất Cố gật đầu, cũng không nói tiếp về vấn đề này nữa mà nói sang chuyện khác:

- Vốn ta định nếu sư phụ ngươi chưa chết thì chúng ta quay trở về La Phù. Chỉ cần có sư phụ ngươi, Kỳ Liên Liên Thành cũng không thể giết được ngươi. Chỉ sợ trên đời này, không một ai có thể giết được ngươi. Nhưng ngươi lại không thể xác định được sư phụ mình chết hay chưa, nên ít nhất hiện tại chúng ta không thể quay lại La Phù. Bởi vì rất có thể Côn Luân đã cho mai phục quanh đó, chờ chúng ta trở về. Hoặc có thể, nếu sư phụ ngươi không còn, Côn Luân đã hoàn toàn khống chế nơi đó.

Ngừng một chút, Đông Bất Cố lại nói với Lạc Bắc:

- Sở dĩ ta nói vậy là bởi vì ngươi đã giao thủ với Kỳ Liên Liên Thành nên hiểu rõ tu vi và thực lực của y hơn chúng ta. Mặc dù tu vi của ngươi đã tăng lên nhiều. Nếu dựa vào tu vi và pháp thuật, ba người chúng ta liên thủ cũng không phải sợ, có thể quyết chiến với y một trận. Nhưng cái pháp bảo Hạo Thiên kính quá mạnh. Nó không chỉ có thể phong ấn một cái pháp thuật để dùng đối phó với đối thủ mà bản thân nó có sức phòng ngự quá mạnh. Với tu vi của y, có thêm cái pháp bảo đó chỉ sợ không ai có thể uy hiếp được. Vì vậy mà cho dù ba người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của y.

- Vậy bây giờ ngươi nghĩ xem chúng ta nên làm như thế nào?

Lạc Bắc liếc mắt nhìn Đông Bất Cố, sắc mặt lại trở nên kiên nghị. Vốn với tâm tính của hắn, nếu chỉ có một mình, cho dù biết Côn Luân có giăng thiên la địa võng ở La Phù thì hắn cũng phải liều mạng quay về xem ngôi nhà của mình, xem sư phụ có còn hay không, xem lão Triệu Nam bây giờ ra sao. Nhưng hiện tại, hắn không chỉ có một mình. Ngoại trừ bỏ thân phận truyền nhân của La Phù ra thì bên cạnh hắn còn có rất nhiều đệ tử mà Minh Nhược đã phó thác, lại còn có tiểu Trà và tiểu Ô Cầu.

Cho dù bên cạnh hắn không có ai thì cũng còn có rất nhiều người mà Lạc Bắc phải quan tâm, chẳng hạn như Thái Thúc, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng. Vận mệnh của họ đã gắn liền với hắn. Hắn không thể chết một cách dễ dàng. Vì vậy mà khi bản mệnh kiếm nguyên bị hủy, hắn mới dựa vào ý chí và niềm tin khiến cho bản thân sống lại. Mà hiện tại, hắn biết Đông Bất Cố không hề nói dối. Kỳ Liên Liên Thành thật sự là thiên tài trăm năm khó gặp, việc này không liên quan gì tới thời gian tu đạo dài hay ngắn. Đó là do một sự cố chấp ở trong lòng khiến cho tu vi của y mới có thể đạt tới được mức như vậy. Lạc Bắc hiểu rất rõ, tu vi của Kỳ Liên Liên Thành có lẽ đã đạt tới Nguyên Anh đại thành.

Cho dù Lạc Bắc đã đột phá tới tầng thứ tám của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, nhưng chưa thể tu luyện được một cái nguyên thần thứ hai trong một vạn ba nghìn chư thiên, chưa có được cái bản mệnh kiếm nguyên thứ hai thì cho dù là uy lực chân nguyên hay pháp thuật, hắn đều không thể làm gì được Kỳ Liên Liên Thành.