Thiếu nữ áo trắng do dự một chút, dường như suy nghĩ xem có nên nói tên mình cho hắn biết hay không.
Nhưng do dự một chút, nàng liền quyết định. Nếu đã tới đây, thì nàng cũng đành phải đối mặt với cái số phận không có khả năng thay đổi kia.
- Ta tên Nhược Tuyết.
Thiếu nữ áo trắng cúi thấp đầu. Vào lúc này, nhìn nàng không hề có lấy một chút gì giống với khi đối đầu với Hồng Dật, mà giống hệt như một nàng khuê nữ trong thế gian:
- Phụ thân của ta từng chịu ân huệ của một gia đình. Gia đình đó có họ Nạp Lan cho nên phụ thân ta lấy Nạp Lan làm họ.
- Nạp Lan Nhược Tuyết....
Lạc Bắc nhìn thiếu nữ mà nhắc lại cái tên đó. Mà thiếu nữ tên là Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không nhịn được hỏi lại hắn:
- Bản mệnh kiếm nguyên của ngươi bị Kỳ Liên Liên Thành đánh hỏng, tại sao ngươi có thể hồi phục lại? Hơn nữa dường như tu vi của ngươi cao hơn trước rất nhiều.
Bản mệnh kiếm nguyên ngưng tụ gần như toàn bộ chân nguyên và tâm thần của một người bị hủy thì làm sao mà hồi phục được?
Sự thật thì Lạc Bắc cũng muốn tìm hiểu chuyện này.
Mặc dù có lẽ không phải là chút tình cảm nhi nữ trên thế gian nhưng không thể phủ nhận giữa Lạc Bắc và tiểu Trà có một thứ tình cảm thâm sâu mà người ngoài không thể hiểu. Nhưng sau khi Lạc Bắc tới Đồng Tước cung cũng không ngồi với tiểu Trà. Bởi vì hắn muốn nhanh chóng làm rõ chuyện này.
Có nhiều thứ hắn cảm thấy rất quan trọng. Nếu như bây giờ mà hắn không làm rõ thì chỉ sợ chúng sẽ biến mất khỏi đầu.
Vốn Lạc Bắc định cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết nói chuyện xong thì mới tìm hiểu xem trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại nghe Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi như vậy, Lạc Bắc trở nên trầm ngâm.
Cả đại điện trở nên yên tĩnh, chỉ có những tiếng lửa tí tách.
- Đó là nhờ Tĩnh Niệm Thông Minh quyết mà Minh Nhược truyền cho ta. - Suy nghĩ một lúc, Lạc Bắc chợt ngẩng đầu, nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết rồi nói:
- Hơn nữa cô ấy giúp ta hiểu được Tâm niệm và ý chí có đôi khi còn vượt qua cả sự sống và cái chết.
- Minh Nhược? Tâm niệm và ý chí?
- Đúng vậy! Khi ở Từ Hàng Tĩnh Trai, ta đã tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh. Mà khi đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, trong nháy mắt sức sống của cơ thể biến mất chỉ có dựa vào ý chí và tâm niệm để vượt qua.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Nạp Lan Nhược Tuyết tưởng tưởng đến Minh Nhược mà mình chưa bao giờ gặp. Còn Lạc Bắc cũng thầm thở dài, nhớ tới Minh Nhược... Trong nháy mắt khi bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc bị Kỳ Liên Liên Thành đánh nát, toàn bộ sức sống của cơ thể gần như biến mất nhưng trong nháy mắt đó cái cảm giác cũng giống với khi Lạc Bắc đột phá lên cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, vì vậy mà tâm niệm và ý chí khiến cho Lạc Bắc không chết đi, dựa vào Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, hút lấy linh khí trong trời đất để mà hồi phục lại sự sống.
Nhưng nếu không có Minh Nhược thì cho dù tâm tính của Lạc Bắc có kiên cường tới mức độ nào cũng không thể sống nổi.
............
Từ khi bị Kỳ Liên Liên Thành đánh tan bản mệnh kiếm nguyên tới khi tỉnh lại, khoảng thời gian này đối với Lạc Bắc hết sức kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian đó, Lạc Bắc hoàn toàn không có cảm giác. Hắn không cảm nhận được những chuyển xảy ra trong chung quanh mình nhưng có một vài cảm giác lại hết sức rõ.
Mặc dù sức sống bị giảm xuống giống như khi đột phá lên cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh nhưng việc bản mệnh kiếm nguyên bị đánh tan khiến cho kinh mạch trong cơ thể của Lạc Bắc gần như bị vỡ nát, so với tình huống lúc đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Mặc dù ý chí cực mạnh khiến cho Lạc Bắc chưa chết nhưng tốc độ chữa trị thân thể lại chậm hơn so với tốc độ thân thể bị tan rã.
Lạc Bắc nhớ lại khi thân thể đang tan tác thì dường như có một thứ sức sống rất mạnh rót vào trong thân thể của mình. Hơn nữa thứ sức sống đó bây giờ vẫn đang chảy trong cơ thể của hắn giống như có một vật gì đó hết sức đặc biệt.
- Có một vài lúc, ta dường như có cảm giác mình không thể chống chọi nổi nữa. Nhưng như có một thứ sức sống rất mạnh rót vào trong người khiến cho thân thể của ta không bị tan rã, nên ta mới có thể hồi phục lại. - Nghĩ mãi không hiểu được điều đó, Lạc Bắc liền trả lời Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Hiện tại trong cơ thể của ta dường như vẫn còn thứ đó. Không hiểu là có chuyện gì nữa.
- Đó là Trường Sinh châu. Hạt châu đó được lưu truyền từ thời thượng cổ đến nay, có thể khiến cho thân thể con người ngàn năm không bị thối rữa. Ngươi có thể lấy nó ra.
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc rồi nói phương pháp sử dụng Trường Sinh châu cho hắn.
- A?
Lạc Bắc căn cứ theo pháp quyết mà Nạp Lan Nhược Tuyết nói cho mình thì cảm thấy một tia linh khí nhanh chóng từ trong thân thể bay ra, ngưng tụ trong lòng bàn tay. Trong nháy mắt, một hạt châu tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt xuất hiện trong tay hắn.
- Đúng là một hạt châu thần diệu.
Lạc Bắc lập cảm nhận được thứ sức sống cực mạnh trong cơ thể mình biến mất. Nhưng Lạc Bắc cũng không cảm thấy bản thân yếu đi. Hắn liền đưa Trường Sinh châu cho Nạp Lan Nhược Tuyết.
Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chẳng từ chối, nhận lấy Trường Sinh châu rồi hỏi:
- Vậy tu vi của ngươi làm sao mà cao hơn trước nhiều như vậy?
- Ta đã đột phá Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tới tầng thứ chín.
Nghe thấy Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi vậy, trong đầu Lạc Bắc hiện lên câu hỏi của hắn ngày đó: “ Tại sao mình đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh vậy mà lực lượng vẫn không mạnh bằng Minh Nhược. “ Lúc đó, Minh Nhược nở nụ cười đắc ý như một thiếu nữ tinh nghịch:
- Bởi vì ta đã tu luyện tới tầng thứ chín. Sau khi tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, cảm thấy đủ nên ta liền đột phá tới tầng thứ chín luôn. - Ngày đó, Minh Nhược đã trả lời Lạc Bắc như vậy.
Dù sao thì cũng không bằng xem tầng thứ chín có uy lực như thế nào. Minh Nhược vẫn giữ tâm tình nghịch ngợm của một thiếu nữ. Hoặc có thể nói nàng chính là một thiếu nữ như vậy, chỉ bởi vì thân phận chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai nên mọi người mới quên mất điều đó.
Đột phá tới tầng thứ chín của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết đó là đánh nát càng nhiều kinh mạch quan trọng rồi mở ra một cái kinh mạch độc đáo. Mà kinh mạch của Lạc Bắc sau khi bị kỳ Kỳ Liên Liên Thành đánh nát lại khiến cho hắn đột phá tới tầng thứ chín của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết dễ hơn.
Vào lúc này, Lạc Bắc thật sự cảm nhận được lực lượng của Minh Nhược ngày đó, cũng càng tới gần nàng hơn.
........
- Về phần tu vi của ta tại sao cao hơn trước thì ta phải tĩnh tu mới có thể biết được.
Sau khi nói với Nạp Lan Nhược Tuyết câu kia xong, Lạc Bắc lại nói tiếp với nàng như vậy.
Sở dĩ Lạc Bắc nói vậy là bởi vì ngoại trừ việc hắn thuận tay đột phá tới tầng thứ chín của Tĩnh Niệm Thông Minh quyết ra, hắn còn cảm nhận rõ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của mình dường như có sự thay đổi rất nhiều. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn so với trước kia nhanh hơn vô số lần. Hơn nữa, lực lượng chân nguyên trong cơ thể của hắn mặc dù không được mênh mông như trước nhưng so với trước thì dường như lại càng ngưng tụ hơn.
Chỉ có điều khi hắn tỉnh lại liền phát hiện ra Hồng Dật đang ép đám người Nạp Lan Nhược Tuyết, sau đó lại chiến đấu kịch liệt cho nên tới bây giờ, hắn vẫn chưa thể kiểm tra được tu vi Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của mình có sự thay đổi như thế nào.
- Được!
Nạp Lan Nhược Tuyết gật đầu xong liền nhanh chóng đi ra ngoài. Tới thời điểm này, nàng cũng cần phải nhanh chóng hồi phục một chút chân nguyên của mình. Bởi vì nàng hiểu rất rõ, mặc dù lúc này Lạc Bắc đã tỉnh lại nhưng mọi người vẫn chưa hề được an toàn. Nói không chừng một trận đại chiến sẽ lại nhanh chóng nổ ra.
Lạc Bắc lập tức ngồi xuống, bắt một cái pháp quyết của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Mặc dù đám đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai còn phải cần một thời gian để chữa thương nhưng đối với Lạc Bắc mà nói thì mỗi một giây, một phút đều vô cùng quý giá.
Lạc Bắc gần như nhanh chóng tập trung tinh thần, rơi vào trạng thái nhập tĩnh để xem tình hình bên trong cơ thể. Mà gần như vừa mới bước vào trong trạng thái nhập tĩnh, Lạc Bắc liền giật mình.
Vốn chân nguyên màu vàng chảy xuôi trong cơ thể của hắn thì hiện tại càng thêm ngưng tụ nhưng biến thành thể rắn. Mặc dù chỉ như một sợi tơ nhưng nó lại càng thêm sáng và khiến cho người ta có cảm giác nặng nề, to lớn.
Mà bên trong Thức Hải của Lạc Bắc, những điểm sáng màu vàng có rất nhiều thì bây giờ đã biến thành từng quả cầu giống như từng ngôi sao vậy.