Nghe thấy tiểu Trà nói vậy, đám người thiếu nữ áo trắng và Vân Viện mới thôi không để ý tới Lạc Bắc nữa.
Mặc dù tiểu Trà không thể xác định rằng mình có nghe nhầm hay không nhưng đám người thiếu nữ áo trắng và Vân Viện có thể khẳng định được vừa rồi tiếng tim đập không phải ảo giác.
Nhất là thiếu nữ áo trắng vào lúc này cũng có chút kích động.
Mặc dù sau tiếng tiếng tim đập rất nhỏ, Lạc Bắc vẫn như trước. Nhưng thiếu nữ áo trắng có thể cảm nhận được sức sống trong cơ thể của hắn đang từ từ lớn mạnh. Tiếng tim đập nhỏ đó đối với Lạc Bắc mà nói dường như đại biểu cho một sự chuyển biến quan trọng.
Vào lúc này, mặc dù Lạc Bắc vẫn đang ngủ say nhưng gương mặt cương nghị của hắn cũng khiến cho trống ngực của thiếu nữ đập nhanh hơn một chút.
Hiện tại điều khiến cho nàng kích động đó là vì dường như Lạc Bắc không làm cho nàng thất vọng. Bao nhiêu người chết vì hắn để cho hắn tiếp tục sống sót. Tiếp theo đó, điều khiến cho tim nàng đập nhanh hơn đó là lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy hắn cũng là lúc hắn bị trọng thương, hôn mê. Cũng lần đó, hắn đã mở tấm khăn che mặt của nàng. Nhưng lần đó, hắn có nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng hay không?
........
- Đây là Tam Sinh Thạch? - Vân Viện có gắng kìm chế sự kích động nhìn mấy thứ trong hộp sắt. Nàng cũng hy vọng có kỳ tích xuất hiện. Mấy thứ Lạc Bắc mang trên người có thể có tác dụng quan trọng giúp hắn hồi phục. Nàng nhìn thấy hai viên bảo thạch màu xanh biếc giống như hai giọt lệ rất giống với Tam Sinh Thạch trong điển tịch nhưng do trước đây chưa hề gặp nên nàng cũng không thể xác định.
- Đúng vậy. Đây chính là Tam Sinh Thạch. - Thiếu nữ áo trắng cầm lấy một viên quan sát rồi khẳng định. Sau đó nàng nhìn thứ đồ giống như hạt dưa màu vàng rồi nói:
- Còn đây là Thiên Niên bồ đề tử.
- Cái này là thứ gì? - Vận Viện cầm viên ngọc thạch màu xanh to bằng quả trứng gà còn lại trong hộp sắt mà hỏi.
Thiếu nữ áo trắng đặt Tam Sinh Thạch trong tay xuống, cầm viên ngọc thạch màu xanh to bằng quả trắng gà lên. Chỉ có điều trong nháy mắt khi cầm viên ngọc thạch màu xanh vào tay, thiếu nữ áo trắng liền nhíu mày.
Từ trong viên ngọc thạch có ngưng tụ một thứ khí tức làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
- Cái gì?
Khi thiếu nữ áo trắng giơ viên ngọc lên trước mắt nhìn thì thấy bên trong nó có một chút khí đen đang quay cuồng, chiếu ra rất nhiều bóng đen và ký hiệu. Sau khi xem kỹ một lúc, thiếu nũ nhìn thấy rõ khí đen bốc lên hình ảnh của một người có khuôn mặt dữ tợn. Mấy cái ký hiệu kia thì không ngờ lại là một thứ pháp quyết huyền ảo. Nhìn chữ của nó dường như là Phạn văn của Mật tông.
- Đây là Tam ác Bích Nguyên xá lợi. - Vào lúc này, cảm giác hơi thở từ viên ngọc thạch, nàng liền hiểu ra ngay.
- Tam Ác Bích Nguyên xá lợi. - Vân Viện kinh ngạc nhìn viên ngọc thạch trong tay thiếu nữ áo trắng:
- Nó là xá lợi được ngưng kết từ oán niệm và chân nguyên của tu sĩ Mật tông?
- Đúng vậy. - Thiếu nữ áo trắng nói:
- Nếu ta không nhầm thì trong viên xá lợi này có một thứ pháp quyết Mật tông vô cùng lợi hại. Chỉ có điều nó quá huyền ảo, chỉ sợ rất khó tu luyện.
Kiến thức của thiếu nữ áo trắng rất rộng. Mặc dù nàng không biết được viên xá lợi hình thành khi Bàn Ma Hoàng chết nhưng dựa vào kiến thức của nàng cũng có thể nói được tám, chín phần.
- Cái này có tác dụng gì với Lạc Bắc không?
- Cơ bản không có tác dụng gì hơn. Tam Sinh Thạch phối hợp với pháp thuật đặc biệt có thể làm hồi phục hoặc biến mất trí nhớ của một người. Thiên niên bồ đề tử ở trong Phật gia là bảo vật hồi sinh nhưng trên thực tế chỉ có tác dụng giữ cho thi thể không bị thối rữa mà thôi. Còn Tam ác bích nguyên xá lợi chỉ có thể để xem pháp quyết lợi hại bên trong đó. - Thiếu nữ áo trắng nhìn thấy đám người Tiểu Trà và Thi Kiếm thất vọng, còn chưa kịp an ủi thì một tiếng tim đập lại vang lên trong tai mọi người.
Tiếng tim Lạc Bắc đập.
Cũng chỉ có tiếng tim Lạc Bắc đập mới có thể khiến cho các nàng chú ý.
Mặc dù sau khi tiếng tim đập vang lên rồi lại biến mất, khoảng cách của nó với tiếng tim đập lần trước cũng mất một lúc nhưng vẫn giúp cho các nàng có cảm nhận một thứ lực sinh mệnh kiên cường đang từ từ bùng lên trong người Lạc Bắc.
Tất cả mọi người không nói gì thêm, thậm chí là gần như nín thở.
Qua một lúc rất lâu, trên người Lạc Bắc lại vang lên tiếng tim đập.
Thân thể Lạc Bắc bắt đầu hồi phục sắc sống?
Trống ngực của mọi người lại đập nhanh hơn, một thứ lực lượng vô hình làm cho các nàng chấn động. Không chỉ vì nhiều người chết đi một cách có ý nghĩa mà còn vì Lạc Bắc từ cõi chết trở về khiến cho các nàng kích động.
Tiếng tim đập thứ tư của Lạc Bắc lại vang lên.
Mặc dù nó vẫn rất nhỏ như trước, nhưng hiển nhiên một chút khí huyết đã bắt đầu tan ra, chảy trong cơ thể của hắn.
Tuy nhiên đúng lúc này, người đưa đò bị mù chợt dừng lại. Tai của gã hơi giật giật mấy cái như nghe thấy điều gì đó. Đột nhiên, gã xoay người, nói với thiếu nữ áo trắng:
- Có người vào được đây.
Thiếu nữ áo trắng cảm thấy ớn lạnh. Nàng biết được trên thế gian này có người Thiên Quyến có thể qua được cái trận pháp này. Nhưng tốc độ đuổi theo của đối phương hoàn toàn vượt qua sự dự tính của nàng.
.....
Một cái lá sen đột nhiên xuất hiện trong minh hà dưới lòng đất.
Chiếc lá xen màu xanh biếc, trong suốt như được làm từ ngọc bích rộng chừng ba trượng. Trên chiếc lá sen đang lơ lửng trong dòng Minh Hà có ba người đang đứng.
Ngoại trừ Hồng Dật có tu vi gần với Kỳ Liên Liên Thành cùng với lão khất cái kia ra thì còn có một người cầm một cái địch bằng bạc. Y mặc một bộ nho phục rộng thùng thình, trên đầu đội một cái mão ngọc, nhìn hết sức nho nhã. Người nam tử trung niên đó tên là Chúc Chân Tông, là người chưởng quản Kim ti chuyên lung lạc các môn phái trên thế gian. Tuy nhiên xét về mặt bối phận mà nói, y là người cùng thế hệ với Huống Vô Tâm và Hoàng Vô Thần, giống như Cố Lưu Vân, đều là sư thúc của Kỳ Liên Liên Thành và Hồng Dật.
Mấy tia sáng từ tay Hồng Dật vẫn đâm vào đầu lão khất cái dựa vào sự cảm giác của lão để phấn đoán hướng đi. Còn Chúc Chân Tông thi thoảng lại bắn ra một tia sáng, khống chế lá sen dưới chân đi về phía trước.
- Cái trận Cửu Khúc Minh Hà này thật ra có chút huyền diệu. Không chỉ ẩn chứa lực không gian độc đáo mà còn có thể nuôi dưỡng sự sống giống như bên ngoài.
Hoàn toàn khác với con thuyền giống như cái bát của đám người thiếu nữ áo trắng, hiện tại khi Hồng Dật chân nhân và Chúc Chân Tông tiến lên khiến cho mặt nước xung quanh quay cuồng. Có thứ bóng đen rất dài liên tục tiến về phía họ định ăn cái lá sen. Những bóng đen đó là những con quái vật thân dài đầy vẩy hai chân trước giống như chân ếch nhưng không có hai chân sau. Đuôi của nó giống đuôi cá sấu, đầu tròn xoe giống như người bị hói. Trên đỉnh dầu của nó có một con mắt tối đen. Một cái miệng đầy răng sắc chiếm một nửa khuôn mặt. Khi nó há mồm liền bắn ra một mũi thủy tiễn có lực không thua gì nỏ cứng. Có điều, Chúc Chân Tông chẳng coi đám quái vật đó vào đâu, cứ việc nói chuyện với Hồng Dật chân nhân.
Trong lúc nói chuyện, từng bức tường nước từ người y tản ra ngăn chặn những mũi thủy tiễn của quái vật đồng thời cũng đánh nát chúng. Từng bức tường nước trong suốt đại diện cho việc y tu luyện pháp quyết hệ Thủy. Mà trong Minh hà dưới lòng đất nguyên khí hệ Thủy sung túc cho nên sắc mặt của y hết sức tự nhiên.
- Xưa nay, Hồ Yêu vương quỷ kế đa đoan. Đứa con gái của y xem ra cũng giống như vậy, nếu không cũng không thể trốn tới đây. Nếu để cho nó chạy thoát khỏi trận Cửu Khúc Minh Hà thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. - Ánh mắt của Hồng Dật chân nhân có chút âm độc:
- Chúc sư thúc! Hám Thiên ngân địch của người là chí bảo từ thời thượng cổ, có uy lực phi phàm. Sư tôn cũng có nhắc tới nó. Lúc trước, sư điệt vẫn chưa được nhìn thấy, hôm nay xin sư thúc thi triển để cho sư điệt được nhìn thấy, đồng thời cũng ngăn mấy người đó lại.
- Cái pháp bảo của ta làm sao lọt vào mắt của chưởng giáo được. Sư điệt cứ nói đùa. - Chúc Chân Tông mỉm cười rồi gật đầu nói:
- Có điều yêu nữ kia thật sự rất nhiều quỷ kế, ta cố hết sức thi triển xem có thể ngăn cản được không.
Dứt lời, Chúc Chân Tông liền cầm ngân địch bằng hai tay. Chỉ thấy cây ngân địch trong tay Chúc Chân Tông dài chừng hai thước có bảy lỗ, quanh thân hình như có những hoa văn dài hẹp. Tuy nhiên nhìn kỹ thì có thể thấy được đó là vô số những lá bùa được điêu khắc rất nhỏ như con kiến nối liền nhau tạo thành một thứ hoa văn có phong cách cổ xưa.