La Phù

Chương 297: Không còn là chiến tranh trên cao nữa

Bóng dáng của Khánh Lưu Kiếm chợt xuất hiện trước cung điện màu xanh. Y đứng từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt lạnh như băng về phía đội hình người mặc áo hồng đang lao lên. Trong suy nghĩ của y thì ngoại trừ mười mấy người đi đầu có tu vi uy hiếp với mình ra thì những người còn lại thậm chí còn không bằng được với đệ tử của Kiếm Ti. Với thực lực của y hoàn toàn có thể cắt cổ những người đó mà không để một ai thoát ra khỏi vòng đảo thứ nhất.

Khi bóng của Khánh Lưu Kiếm hiện ra, hơn mười tên đệ tử Kiếm ti cũng đột nhiên xuất hiện bên trái của đoàn người áo hồng. Pháp lực dao động mạnh khiến cho bọn họ bị bại lộ. Mặt đất bên trái đám người áo hồng đột nhiên nứt ra rồi bốc lên một ngọn lửa màu đen và cùng lúc đó một vầng sáng màu lam giống như một cái lồng chụp xuống.

Mặc dù hai đạo pháp thuật đó bị một vài người trong đoàn người áo hồng ngăn cản được tuy nhiên Địa sát hỏa khí và ánh sáng màu lam lạnh thấu xương cũng khiến cho phần lớn bọn họ bị chậm đi rất nhiều. Mà hậu quả của việc chậm đi một chút đó là vô số những tia chớp và vầng lửa, thậm chí là thiên thạch giáng xuống đội hình khiến cho ít nhất có hơn mười người tu đạo áo hồng bị chết.

Ngay sau đó, một loạt những bóng người màu đen xuất hiện khi mà phần lớn sự chú ý của những người áo đỏ đang tập trung về phía những người vừa mới xuất hiện bên trái mình. Từng tia sáng giống như những mũi tên xé gió lao thẳng vào đội hình của những người mặc áo đỏ. những tia sáng đó nếu không có lực lượng chân nguyên mạnh thì cũng có lực xuyên thủng kinh người. Chỉ trong tích tắc, hơn bốn mươi người tu đạo mặc áo hồng đã kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống.

Đối với việc hiểu biết và nắm vững đối với một số lượng đệ tử Kiếm ti, Khánh Lưu Kiếm đã phát huy thực lực của họ hoàn toàn vượt qua đối thủ khiến cho trong chốc lát đã thu hoạch sinh mạng của đối phương. Nhưng đúng lúc này, trên chiếc thuyền màu đen, nam tử áo xám lại hơi quay sang phía Huống Vô Tâm rồi gật đầu.

Động tác của y có chút kiêu căng như ngay cả Huống Vô Tâm cũng không đủ sức uy hiếp đối với mình. Trong tích tắc, máu huyết của tất cả những người bị thương hay bị chết trên vòng đảo thứ nhất đột nhiên trái với quy luật của tự nhiên mà bay lên giống như những hạt châu, lơ lửng trong không trung rồi bay nhanh về phía cái tinh đồ kỳ dị trên cao, nơi mà rất ít người có thể với tới.

Tất cả số đệ tử của Côn Luân ở vòng đảo thứ tư bị thu hút bởi cảnh tượng kỳ dị trước mắt. Nhưng đám đệ tử Kiếm ti và Khánh Lưu Kiếm ở vòng đảo thứ nhất thì lại không có thời gian để phán đoán xem có chuyện gì xảy ra. Trong nháy mắt khi hơn bốn chục người áo đỏ ngã xuống, hơn mười ngọn lửa màu đỏ đã xuyên thủng năm tên đệ tử Kiếm Ti trong số mười người xuất hiện bên trái.

Hơn mười ngọn lửa màu đỏ khiến cho năm tên đệ tử Kiếm Ti nằm xuống đất còn làm mặt đất rung rinh.

Chiến đấu như thế này cũng khiến cho đám đệ tử Kiếm Ti khó tránh khỏi thương vong. Tuy nhiên mí mắt của Khánh Lưu Kiếm cũng chỉ hơi chớp một cái rồi sát khí lập tức xuất hiện. Một vầng lôi quang chói mắt xuất hiện trong tay y rồi lại biên thành một cây trường thương.

Trong lúc vô số những giọt huyết châu đang bay lên, cây trường thương từ trong tay Khánh Lưu Kiếm bay ra xuyên thủng mấy cái pháp thuật ngăn cản, xuyên qua ngực người mặc áo hồng vừa mới phóng ra hơn mười ngọn lửa kia rồi hất y bay ra ngoài.

Một người mặc áo hồng theo đội hình ở hai bên cánh tách ra từ trướng đột nhiên xuất hiện phía bên phải Khánh Lưu Kiếm, trong tay gã có một cái pháp bảo màu đen nhằm thẳng về phía Khánh Lưu Kiếm. Tuy nhiên cái pháp bảo còn chưa kịp phóng ra thì cây trường thương bằng tia chớp trong tay Khánh Lưu Kiếm đã xoay một vòng tròn rồi xuyên thủng qua trán của gã, đánh bay luôn đầu.

Bóng dáng của Khánh Lưu Kiếm cũng biến mất. Cây trường thương trong tay y chợt nổ tung hóa thành năm tia sáng chói mắt đánh chết ba người tu đạo mặc áo hồng.

Lúc này, Khánh Lưu Kiếm cũng chú ý tới toàn bộ huyết châu bay lên bởi vì hiện tại những người bị y giết cũng xảy ra hiện tượng như thế. Tuy nhiên trong tim y không hề có lấy một chút bối rối và bất an. Y cơ bản cũng chẳng hề suy nghĩ tiếp xem đối thủ lợi hại như thế nào mà chỉ muốn giết sạch toàn bộ những người xâm nhập vào vòng đảo thứ nhất của Côn Luân.

Vào lúc mà cây trường thương của Khánh Lưu Kiếm nổ tung, hơn mười tia sáng trắng cũng xuất hiện sau lưng y rồi nổ theo biến thành vô số điểm sáng màu trắng. Tuy nhiên phần lớn bị Khánh Lưu Kiếm tránh được, chỉ có một phần nhỏ chui vào trong cơ thể của y.

Những điểm trắng đó không ngờ lại giống như những con giòi bọ với khí âm lệ chui vào trong người Khánh Lưu Kiếm giống hệt như mấy trăm cái châm băng mà di chuyển trong kinh mạch của y. Khánh Lưu Kiếm biết đó là một trong số pháp thuật thi trùng của Ma Môn so với Cổ thuật còn ác độc hơn. Tuy nhiên Khánh Lưu Kiếm cũng không sợ, vừa sử dụng chân nguyên bao bọc lấy số thi trùng vừa vung tay phóng một cây trường thương bằng tia chớp ra ngoài.

Nhưng đúng vào lúc này, Khánh Lưu Kiếm chợt phát hiện trước mặt của mình dường như xuất hiện một thứ ánh sáng màu đỏ quái dị.

Tinh đồ hấp thu máu huyết bay lên đột nhiên phình to. Từng điểm sáng một tản ra những tia sáng màu đỏ như máu khiến cho bầu trời biến thành một cái lốc xoáy khổng lồ. Cái lốc xoáy đó giống như ánh mắt của một tên Ma vương khát máu, hay cũng có thể nói nó chẳng khác nào một biển máu trên trời.

Vầng sáng mờ từ trên cao phủ xuống phạm vi mấy ngàn dặm cũng chợt biến thành một cái màn máu với vô số những gợn sóng đỏ lòm di chuyển.

Đồng tử của Khánh Lưu Kiếm co lại. Không phải vì đám thi trùng xông vào trong người thoát khỏi sự khống chế, cũng không phải do trong đám người chợt có người phóng ra pháp thuật lợi hại mà bởi vì y cảm nhận được một sự uy hiếp trí mạng tới từ cây trường thương bằng lôi quang trong tay mình.

Vốn đạo pháp thuật của Khánh Lưu Kiếm có tên là Lôi Cực thần thương là một thứ pháp thuật Lôi cương có lực phá hoại và lực xung kích rất mạnh. Nó vừa có thể giống như một cây trường thương xuyên thủng pháp thuật phòng ngự của đối phương mà khi tới gần đối thủ còn có thể nổ tung để tấn công nhiều địch thủ. Với tu vi của y một khi phóng xuất ra thứ pháp thuật này, cây thương sẽ to như tay em bé, dài tới bảy mươi trượng. Nhưng vào lúc này, Khánh Lưu Kiếm đột nhiên phát hiện Lôi Cực thần thương trong tay mình mặc dù đã dài ra tới hơn mười trượng nhưng lại chỉ to bằng ngón tay.

Sự khác biệt này chẳng khác nào vốn nó phải là một ngọn lửa hừng hực ngút trời thì bây giờ lại biến thành một ánh nến.

......

Không chỉ có Khánh Lưu Kiếm như vậy mà tất cả những đệ tử Kiếm Ti đều kinh hãi khi phát hiện ra uy lực pháp thuật của mình đều giảm đi hơn một nửa. Vốn phải là một vầng lửa to thì bây giờ chỉ bằng bàn tay. Một cột nước to bằng cái thùng thì bây giờ chỉ bằng cánh tay... Rõ ràng lực lượng chân nguyên khi phóng ra những pháp thuật đó không hề giảm đi nhưng uy lực của chúng vốn rất mạnh thì bây giờ lại hết sức yếu ớt.

Một vài đốm lửa rơi xuống đất tạo ra một vài điểm đen và chút khói nhẹ rồi sau đó biến mất.

Thứ pháp thuật đó vốn phải phát ra được cả trăm tia lửa với uy thế kinh người.

Rất nhiều pháp thuật cơ bản còn chưa kịp chạm tới người đối phương thì đã biến mất. Cảnh tượng như vậy khiến cho đám đệ tử Kiếm ti có lực chiến đấu mạnh nhất Côn Luân thì bây giờ lại chẳng khác gì đám đệ tử vừa mới nhập môn, chưa được học pháp thuật.

Không chỉ như vậy, gần như tất cả đệ tử Kiếm Ti và Khánh Lưu Kiếm chợt nhận ra rằng tốc độ phi độn của mình so với ngày thường cũng chỉ bằng một phần hai mươi.

.........

Đám người mặc áo hồng phóng vào trong vòng đảo thứ nhất của Côn Luân cũng bị giả uy lực giống như đệ tử Kiếm Ti. Pháp thuật bọn họ phóng ra còn chưa chạm tới đối phương cũng chẳng còn có lực. Trong khoảng thời gian ngắn, hai trăm người áo hồng phóng tới đây đã bị đệ tử Kiếm Ti đánh chết bảy mươi mấy người, để lại đầy thi thể phía sau. Tuy nhiên bọn họ chẳng hề kinh hãi với việc uy lực pháp thuật của mình thay đổi. Bọn họ cứ theo con đường đã định trước mà lao về phía Khánh Lưu Kiếm tới tòa điện của Côn Luân trên sườn núi chứa đầy đan dược và dược liệu.

Tốc độ của họ so với trước cũng chậm hơn nhiều, nhưng dù sao thì cũng chỉ còn cách Khánh Lưu Kiếm chừng trăm trượng. Chỉ trong mấy hơi thở, khoảng cách của họ cũng chỉ còn chưa tới năm mươi trượng.

Lôi Cực thần thương của Khánh Lưu Kiếm lại đâm trúng một người tu đạo áo hồng tuy nhiên cây thường giống như con rắn đánh trúng người đối phương lại chỉ để một lỗ thủng to bằng cái chén. Người tu đạo kia chẳng buồn hừ lên một tiếng nhưng cũng không bị Lôi cực thần thương của y đánh chết.