La Phù

Chương 292: Lực lượng của những bóng ma

Long Thiên Chiến không thể kìm được tự hỏi câu đó. Vô số những tia sáng từ trong các vòng xoay của Côn Luân phóng lên.

Toàn bộ Côn Luân hoàn toàn chấn động.

Lúc trước khi chuyện ám sát xảy ra thì mặc dù phần lớn đệ tử Côn Luân đều bị kinh động nhưng bọn họ vẫn yên lặng. Bỏi vì bọ họ không phải là đệ tử của Tuần Sơn ti hay là Kiếm ti. Xử lý những chuyện như vậy không phải phạm vi của họ. Hơn nữa mặc dù bọn họ kinh ngạc nhưng cũng không hề nghi ngờ việc Tuần Sơn ti hay Kiếm ti sẽ giải quyết được đám kẻ địch đó. Nhưng hiện tại, gần như tất cả mọi người đều hiểu ra đây không chỉ là một chuyện ám sát đơn giản mà là một cái âm mưu được chuẩn bị từ rất lâu.

Càng lúc càng có nhiều những vầng sáng mờ tờ trong ba vòng xoáy của Côn Luân sáng lên. Hiển nhiên rằng địch nhân ẩn nấp trên đảo của Côn Luân cơ bản không dưới một trăm người. Nhưng tại một trong số những vầng sáng vọt lên ở tầng thứ hai lại chia ra thành mấy hướng, trút xuống như nước lũ về phía ba vòng đảo của Côn Luân.

Đó là toàn bộ đệ tử của Kiếm ti đã xuất hiện.

Mặc dù mấy trăm năm qua chưa có biến cố xảy ra nhưng chỉ sau một chút kinh hoảng ban đầu, mấy nhân vật lớn của Côn Luân cũng bắt đầu nhanh chóng triển khai.

Long Thiên Chiến bay lên cao. Rất nhiều đệ tử tuần sơn liền bay tới trước mặt y rồi nhanh chóng lao đi. Một đám tin tức thu thập được nhanh chóng được truyền đi nơi khác.

Chỉ trong một lát thời gian, số lượng địch nhân lọt vào Côn Luân bị bắt hai người, đánh chết mười lăm người. Hai tên bị bắt giữ đã được Luật ti tiếp nhận. Tin rằng chỉ qua một chút thời gian nữa sẽ mọi được vài thứ tin tức hữu dụng. Mà Long Thiên Chiến cũng có thể khẳng định trong tình huống kẻ địch không còn chỗ ẩn nấp thì tất cả những tên lẩn vào trước đó sẽ được tìm ra.

Nhưng đúng lúc này, đồng tử trong mắt Long Thiên Chiến co lại.

Nơi khoảng không trên đỉnh đầu y, đột nhiên xuất hiện một trận lốc xoáy như có một con mắt mở ra. Một ngọn lửa màu đen như một tia chớp lao về phía Long Thiên Chiến. Long Thiên Chiến vội vàng lướt sang nganh hơn mười trượng. Là một trong số mười trưởng ti của Tuần sơn ti, tốc độ độn pháp của Long Thiên Chiến vượt qua phần lớn những người tu đạo trên thế gian. Nhưng ngọn lửa màu đen kia dường như đã bám chặt lấy y nên cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng.

Cái này nếu không phải là một đạo pháp thuật tập trung tinh thần của đối thủ thì cũng là một thứ pháp thuật cực mạnh có thể bám vào khí của đối phương. Mà trong đạo pháp thuật đó tản ra pháp lực dao động rất mạnh cơ bản Long Thiên Chiến không thể ngăn cản. Nếu không thì y đã không né tránh.

- Ai?

Long Thiên Chiến cũng chỉ thầm hỏi như vậy. Bởi vì nhìn ngọn lửa màu đen khi chỉ còn cách y chừng hai mươi trượng thì áp lực của nó đã khiến cho chân nguyên của y gần như không lưu chuyển được, không thể phóng ra được pháp thuật. Không biết người phóng ra pháp thuật đó có tu vi hơn Long Thiên Chiến mấy cấp bậc. Hơn nữa, Long Thiên Chiến cũng chưa phát hiện ra ai là người phóng ra cái pháp thuật đó. Có lẽ chỉ có những người có tu vi gần với Thập đại kim tiên mới có tể có được lực lượng như vậy.

Rất nhiều vầng sáng màu vàng lập tức ập về phía Long Thiên Chiến.

Lúc này, rất nhiều đệ tử Tuần sơn xung quanh đều thấy cảnh đó. Nhưng cho dù tốc độ phi độn của họ có nhanh tới mấy cũng không thể so được với ngọn lửa màu đen. Mắt nhìn thấy Long Thiên Chiến sắp bị một đòn đó đánh chết thì đột nhiên một vầng ánh sáng màu tím chợt xuất hiện giữa không trung rồi lao thẳng vào ngọn lửa màu đen với một tốc độ kinh người. Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên. Xung quanh ngọn lửa màu đen chợt xuất hiện một vầng sáng khổng lồ đầy sự khủng bố.

Long Thiên Chiến gần như theo bản năng lao sang một bên liền quay đầu lại. Vầng ánh sáng màu tím kia từ phía sau y bay tới ngăn cản ngọn lửa màu đen cho y. Mà hiện tại trên người y vẫn còn cảm giác đau đớn. Thực sự cũng không phải do ngọn lửa màu đen vì nó đã bị vầng sáng màu tím kia đánh nát.

Điều khiến cho y cảm thấy chết lặng đó là vầng sáng màu tím đó tản ra khí thế sắc bén của Kiếm ý và kiếm khí cực mạnh.

Vầng sáng màu tím đột nhiên xuất hiện đó không ngờ lại là một đạo bản mệnh kiếm nguyên.

- Ai?

Long Thiên Chiến có thể khẳng định được người cứu mình là đệ tử của Côn Luân. Nhưng đạo bản mệnh kiếm nguyên đó so với một vài người của Côn Luân tu luyện thành bản mệnh kiếm nguyên lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi nhìn quanh, xuất hiện trong tầm mắt của y là một người thanh niên mặc trang phục màu xám.

Gương mặt của người thanh niên đó có phần gày gò, đầu trọc lốc nhưng lại mang tới cho người ta một cái cảm giác âm trầm và lạnh lùng.

Không phải chỉ có Long Thiên Chiến mà tất cả những đệ tử trẻ tuổi của Côn Luân cũng đều chưa thấy người này. Nếu như bình thường thì chỉ sợ cảm giác đầu tiên của tất cả mọi người sẽ là y không phải đệ tử của Côn Luân. Nhưng trong tay y lại cầm một cái ngọc quyết màu vàng. Đó chính là Côn Luân quyết.

Côn Luân quyết tản ra hơi thở độc đáo của nó. Cũng chỉ có chưởng giáo Hoàng Vô Thần mới có thể phát ra Côn Luân quyết, điều động các ti của Côn Luân.

- Cho đệ tử dưới quyền ngươi lui hết vào đảo thứ tư.

Không hề nói nhiều, sau khi ngăn cản hộ Long Thiên Chiến một đòn, người thanh niên liền nói với Long Thiên Chiến:

- Cho ngươi trong vòng nửa nén hương phải lệnh cho tất cả đệ tử lui vào trong đảo thứ tư.

- Toàn bộ lùi về đảo thứ tư?

Hơi thở của Long Thiên Chiến như dừng hẳn. Y không rõ tại sao. Chỉ trong một nửa nén hương là có thể tìm được toàn bộ đối thủ nhưng hiện tại người kia lại truyền ý chỉ của chưởng giáo để cho toàn bộ phải lùi về đảo thứ tư?

Chẳng lẽ muốn bỏ ba hòn đảo ngoài?

Cơ bản Long Thiên Chiến nghĩ mãi không ra. Tuy nhiên từ hơi thở bình tĩnh và âm trầm của người thanh niên cùng với thân phận đại diện của y khiến cho gã không có thời gian suy nghĩ tiếp. Theo dấu tay của y, hơn mười tia sáng đột nhiên bay về phía các nơi của hòn đảo thứ nhất.

Cũng lúc đó tại đảo thứ hai và thứ ba cũng có mấy người mặc áo xám trẻ tuổi lặng lẽ truyền lệnh.

Không ai biết được những người trẻ tuổi có thực lực gần với Nam Ly Việt này từ đâu mà ra.

Nam Cung Tiểu Ngôn tận mắt nhìn thấy những người thanh niên áo xám lạnh lùng xuất hiện từ hòn đảo thứ tám. Sau khi nhận lệnh, họ nhanh chóng biến mất ở các hòn đảo của Côn Luân.

Những người thanh niên áo xám đó khiến cho y bị chấn động không hề kém gì so với khi Đại Tu di chính phản cửu cung trận bị biến mất. Nam Cung Tiểu Ngôn nắm trong tay đám đệ tử thân truyền của Thập đại kim tiên, có thể nói là người gần nhất với tầng lớp cao nhất của Côn Luân. Hơn nữa, Hoàng Vô Thần vô cùng tin tưởng y, cho y trong tình hình khẩn cấp có thể tiến vào đảo thứ chín.

Nhưng cho dù là y thì cơ bản cũng không biết tới sự tồn tại của những người áo xám có tu vi không kém gì mình đó.

Nếu chỉ có một, hai người thì thôi. Nhưng những người thanh niên áo xám giống như những bóng ma ẩn nấp lâu ngày, chỉ có một sự âm trầm ác nghiệt cầm Côn Luân quyết đi đó lại có tới mấy chục người. So với Kiếm ti thì những người mặc áo xám đó bề ngoài mặc trang phục màu bạc của đệ tử Côn Luân chẳng khác nào những cây nỏ cứng ẩn nấp trong Côn Luân.

Nhưng càng như vậy, Nam Cung Tiểu Ngôn lại càng thêm vững vàng. Mãi cho tới lúc này, y mới biết dược Côn Luân vốn thống trị huyền môn trong thiên hạ ẩn dấu một cái thực lực ở phía sau như thế nào.

Trên thực tế, ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra cũng không một ai biết được trong tay y có lực lượng như thế nào. Có điều cái lực lượng đó chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Chỉ có điều Nam Cung Tiểu Ngôn cảm thấy hơi khó hiểu là Hoàng Vô Thần cũng không e ngại mình. Ở đây một lúc, Nam Cung Tiểu Ngôn đã thấy Hoàng Vô Thần điều động hai đám người không biết. Một là lão nhân ở trong căn phòng gỗ tại đảo thứ chín cùng với đám đệ tử áo xám có tu vi sàn sàn như y. Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy lão nhân trong căn phòng kia như thế nào, cũng không cảm nhận được pháp lực dao động từ lão, cũng chỉ biết đó là sư thúc của Hoàng Vô Thần. Nhưng qua hai người nói chuyện thì tu vi của lão nhân đó chắc chắn là kinh thế hãi tục, ít nhất cũng là nhân vật cấp bậc thập đại kim tiên. Còn đám đệ tử áo xám thì cũng nhất định là đệ tử thân truyền của lão, được truyền thụ điển tịch tối cao của Côn Luân, thậm chí còn có thể được chính tay Hoàng Vô Thần truyền thụ.

Mà khi điều động những lực lượng đó, Nam Cung Tiểu Ngôn có thể khẳng định dược vị chưởng giáo mà mình tôn kính đã sớm đoán được Huống Vô Tâm sẽ phản bội mình, hơn nữa còn có sự chuẩn bị từ trước. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại không bắt hoặc đánh chết Huống Vô Tâm sớm đi? Mặc dù hiện tại đang ở hòn đảo thứ chín nhưng Nam Cung Tiểu Ngôn biết rõ rất nhiều đệ tử Côn Luân đang đổ máu, thậm chí có nhiều người là trụ cột của Côn Luân.

Nam Cung Tiểu Ngôn chưa bao giờ hoài nghi quyết định của Hoàng Vô Thần. Người như Hoàng Vô Thần chắc chắn chẳng e ngại Huống Vô Tâm. Nhưng cũng vì điều đó Nam Cung Tiểu Ngôn mới cảm thấy khó hiểu tại sao Hoàng Vô Thần lại muốn để cho Huống Vô Tâm phát động dẫn tới nhiều đệ tử của Côn Luân chết đi như vậy.

- Nam Cung Tiểu Ngôn.

Vào lúc mà Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn người thanh niên áo xám thứ hai rời khỏi và đang nghĩ vậy thì Hoàng Vô Thần đứng gần trước mặt y chợt gọi tên y. Sau đó, gã lên tiếng một cách bình thản nhưng lại vô cùng uy nghiêm:

- Bắt đầu từ lúc này, toàn bộ Kiếm ti do ngươi quản lý. Ngươi phối hợp cùng với Minh Thập Thất bố trí phòng ngự ở vòng thứ tư đi.

Minh Thập Thất là một tên đệ tử mặc áo xám cuối cùng đứng trước Hoàng Vô Thần. Tướng mạo của y cũng chỉ chừng hai mươi, nhìn hết sức thanh tú. Điều này khiến cho hơi thở âm u trên người gã ít hơn những người áo xám khác rất nhiều. Mà sau khi nghe Hoàng Vô Thần nói vậy, người thanh niên áo xám kia lập tức quay sang gật đầu với Hoàng Vô Thần, nhìn qua cũng không quá khó gần.

Nhưng Nam Cung Tiểu Ngôn lại lập tức ngây người:

- Chưởng quản Kiếm ti?

Kiếm ti là một trong số chiến lực quan trọng của Côn Luân với cả ngàn đệ tử. Mà lúc trước, Nam Cung Tiểu Ngôn chỉ phụ trách Thanh ti truyền tin tức. Cho dù nhìn từ góc độ nào thì Nam Cung Tiểu Ngôn cũng không có tư cách và thực lực quản lý Kiếm ti.

- Minh Thập Thất sẽ nói cho ngươi biết phải làm thế nào. Người của y sẽ giúp ngươi nắm Kiếm Ti trong tay. Ngươi cứ theo hiệu lệnh mà chấp hành là được rồi.

Nhưng Hoàng Vô Thần lại không cho Nam Cung Tiểu Ngôn một đường từ chối. Sau khi nói xong câu đó, Hoàng Vô Thần chỉ giải thích có một câu:

- Ta không biết có thể tin tưởng hoàn toàn người nào ở Kiếm ti cho nên ta phái ngươi đi.

- Đệ tử tuân lệnh.

Trong đầu Nam Cung Tiểu Ngôn như có một tiếng sấm đồng thời máu trong người y cũng dường như sôi lên. Mặc dù y vô cùng tin tưởng Hoàng Vô Thần và lực lượng của lão nắm trong tay nhưng những lời nói của Hoàng Vô Thần khiến cho y cảm giác được chuyện này nghiêm trọng như thế nào. Có thể nói mặc dù có sự chuẩn bị từ trước nhưng Huống Vô Tâm đưa lực lượng tới cũng gây ra uy hiếp cho Hoàng Vô Thần.

.......

Khi Nam Cung Tiểu Ngôn cùng với Minh Thập Thất từ trong hòn đảo thứ chín bay đi, trong ba hòn đảo đầu đã xuất hiện đủ mọi loại hào quang.

Không có từ nào có thể miêu tả được cảnh tượng lúc này. Ở tất cả mọi nơi trong ba hòn đảo đầu tiên, cùng một lúc ít nhất có tới mấy trăm vầng sáng lao lên với tốc độ cực nhanh kéo theo những dải sáng dài bay vào hòn đảo thứ tư.

Cảnh tượng hoành tráng mà thê lương.

Trong nháy mắt khi những điếm sáng đó lao vào hòn đảo thứ tư thì một làn pháp lực dao động khiến cho người ta cảm thấy khó thở đột nhiên bao phủ cả phạm vi ngàn dặm. Toàn bộ vòng xoay thứ nhất đột nhiên trầm xuống giống như cả hòn đảo bị một cái chùy lớn đập mạnh xuống một cái.

Trên hòn đảo ở vòng thứ nhất, toàn bộ phòng ốc, kỳ hoa dị thảo, thậm chí là núi đá vẫn còn nguyên vẹn nhưng cả hòn đảo nhỏ lại bị một thứ lực lượng cực mạnh bao phủ khiến cho nó chìm xuống.

Trong nháy mắt, có rất nhiều tia sáng từ hòn đảo thứ nhất bay lên. Tuy nhiên những tia sáng đó giống như ngọn đèn bị dập tắt trong gió. Những bóng người trong những tia sáng thoáng cái liền biến thành một làn sương máu.

Trong vòng một hơi thở, từ những hòn đảo ở vòng thứ hai và thứ ba có vài chục tia sáng lao lên điên cuồng. Nhưng đúng vào lúc này, khi chín vầng sáng trên cao vừa biến mất thì bầu trời cũng trở nên đỏ thẫm.

Trong cả Côn Luân xuất hiện một cơn mưa.

Được sự bao phủ của Đại Tu Di chính phản cửu cung trận, Côn Luân không bị sự ảnh hưởng của thời tiết thì bây giờ lại xuất hiện một trận mưa.

Trận mưa đó...được tạo ra bởi những tia sáng màu hồng.

Vô cùng vô tận những tia lửa giống như tơ nhận bao phủ vòng xoay thứ hai và thứ ba trong nháy mắt.

Cảm giác không ổn, những bóng người lao ra từ vòng thứ hai và thứ ba gần như vừa chạm phải những tia lửa đó lập tức ngã xuống. Khi ngã xuống, mặc dù trên người họ không hề có ánh lửa nhưng thân thể lại trở nên khô héo, toàn bộ chân nguyên và khí huyết của họ bị đốt khô trong nháy mắt.

Có một nửa số người ngăn cản được những tia lửa đầy trời mà lao đi. Tuy nhiên những tia chớp màu vàng nhanh chóng ngưng tụ chẳng khác nào những cây thương với lực kinh người đã xuyên qua người họ. Trong nháy mắt khi những cái bóng đó bị tia sáng vàng xuyên qua, thất khiếu đều xuất hiện nhưng tia sáng rồi sau đó bọn họ nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Tối nay, Côn Luân tràn ngập cảnh tượng khiến cho người người chấn động.

Chỉ trong vòng ba tới bốn hơi thở, ba hòn đảo của Côn Luân đã không còn một sự sống.

Những tia lửa ngập trời không biết do người nào phát ra lại không hề phá hỏng bất cứ một cái kiến trúc hay kỳ hoa dị thảo. Nhưng tất cả những thứ gì di động đều biến thành sương máu hoặc là bị đốt thành thây khô.

.......

- Là ba lão bất tử ở vòng xoay thứ tám. - Huống Vô Tâm đứng trên đầu của một con thuyền lớn nhìn những tia lửa đầy trời thu gặt những sinh mệnh cùng với những tia sáng mà nở nụ cười:

- Nếu bình thường, ta nhiều lắm chỉ có thể đối phó được với một người chứ không chống được hai người liên thủ.

- Ta hy vọng bọn họ hành động nhanh lên một chút đừng để người của ta chết vô ích.

Bên trái Huống Vô Tâm, một nam tử có gương mặt mỏng, không có lấy một sơi râu hay lông mi cười lạnh. Âm thanh của y nghe có chút âm như nhưng giống như một con rắn độc chui vào lỗ tai của người khác.

Ánh mắt của y dõi về phía bầu trời xa xa. Ở một nơi nào đó có mấy cái bóng tím đang liên tục xuyên qua. Từ viên bảo thạch liên tục từ tay họ bay vào các vị trí trong không trung. Đồng thời có một thứ lực lượng vô hình từ từ bao phủ lấy những viên ngọc thạch khiến cho chúng lơ lửng trong không trung, chậm rãi tạo thành hai cây cột đá khổng lồ có hình Phật.

Từng vòng sáng kỳ dị và pháp lực dao động khó hiểu từ đó phát ra. Nam tử không có râu và lông mi cũng không để ý tới những bóng tím đang bày trận pháp hay cái trận pháp còn chưa hình thành kia.

Vào lúc này, ánh mắt của y tập trung vào một cái bóng xám đang đứng yên lặng ở dưới đuôi thuyền. Quanh thân cái bóng xám đó có một làn sương mù bao phủ, cơ bản không nhìn rõ bộ mặt của y.

Nam tử áo lục cũng không nhận ra tu vi của người đó cao hay thấp. Nhưng chừng một nén nhang trước, y có thể thấy đám đệ tử mặc áo tím tinh thông trận pháp của Đại Tự tại cung dưới sự chỉ huy của y, yên lặng phá vỡ Đại Tu Di chính phản cửu cung trận. Chưa nói, Huống Vô Tâm dường như hết sức tin tưởng, không ngờ giao hết toàn bộ lực lượng để cho người đó chỉ huy.

Cả con thuyền tối đen lơ lửng trên mặt biển. Chiếc thuyền đó đủ để chứa cả ngàn người, giống như một con quái thú đang từ xa nhìn Côn Luân chằm chằm.

Phía sau con thuyền lớn có vô số bóng người đang đứng. Bóng người dày đặc, liếc mắt không nhìn thấy phía cuối. Từ trong đám người tản ra những làn pháp lực dao động khác nhau. Những người này và nam tử áo lục âm nhu ở trên thuyền cùng với nam tử áo xám bao phủ trong làn sương mù đều chỉ có thể dựa vào pháp lực dao động tản ra để đoán được lai lịch đối phương.

Đối với những người khác mà nói một chút pháp lực dao động không hề xa lạ, thậm chí quen thuộc. Những làn pháp lực dao động đó có thể là bằng hữu của họ, cũng có thể là cừu địch. Nhưng hiện tại, bọn họ tới đây cũng đều lấy Côn Luân làm kẻ địch chung.

Đám người đông như kiến không nhìn thấy điểm cuối khiến cho bất cứ một ai nhìn thấy cũng đều choáng váng. Tất cả những người đó đều mặc một bộ đạo bào màu đỏ.

Vô số những cái bóng màu đỏ khiến cho trên mặt biển như trải ra một tấm thảm đỏ rộng. Mà mặt biển dưới chân những người đó do pháp lực dao động khác nhau mà chấn động, gầm lên. Trên đỉnh đầu của họ có một đám mây đen cuồn cuộn như đang nuôi dưỡng một thứ gì đó đáng sợ.

Không một ai có thể ngờ được Huống Vô Tâm lại có thể tập kết một lực lượng khổng lồ đến thế.