Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 17: Chương 17


Hệt như ông trời cố ý muốn đánh nát chút kiên trì cuối cùng của Tạ Tụ vậy.
Khúc Cửu Nhất ăn xong, chưởng quầy của khách trạm vui mừng hớn hở quay về, cung kính vô cùng đưa khế đất lên, đổi lại mười chín viên Tiêu Dao hoàn còn lại.
Là người luyện chế của Tiêu Dao hoàn, chẳng ai hiểu rõ giá thành gốc của Tiêu Dao hoàn hơn Tạ Tụ.

Hai mươi viên Tiêu Dao hoàn, giá gốc là hai lượng bạc.
Nhưng chính là hai lượng bạc này, trực tiếp đổi về một khách trạm, hơn nữa chủ nhân trước của nó còn cảm thấy khá tốt, cảm thấy bản thân hời rồi.
Đạo lý hàm chứa ở bên trong, Tạ Tụ không hiểu nhưng hắn đã cảm thấy được sự đáng sợ của nó rồi.
Khúc Cửu Nhất tùy tay đưa khế đất cho đệ tử bên cạnh, ngược lại lại chẳng để ý mấy.

Y mua lại khách trạm này vốn chỉ là vì thân thiết thôi, cũng tiện nhìn xem trên giang hồ, Tiêu Dao hoàn có địa vị như nào.
Rất tốt.
Y khá hài lòng với diễn tiễn của sự việc.
Bởi vì nó có nghĩa rằng hàng hóa của y đã hoàn toàn lũng đoạn rồi, hơn nữa trên thị trường còn đang cung không đủ cầu.

Nói nghiêm chỉnh, y đã là đại lão lũng đoạn ngành hàng rồi, sánh ngang với ông trùm dầu mỏ Rockefeller ở kiếp trước rồi.
Lũng đoạn ngành hàng, dù lúc nào nơi đâu đều rất ngon.
Ví dụ như dầu thô, ví dụ như kim cương.
Đương nhiên, đợi tới khi bên Khúc Cửu Nhất hoàn thành giao dịch và chuyển giao xong, trận ẩu đả bên dưới cũng đã tới hồi kết rồi.
Tuy rằng thực lực của Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song không ổn nhưng khá may mắn.

Mắt thấy họ sắp thua, đệ tử Toái Ngọc Cung ra tay bắt toàn bộ những tên phá hoại khách trạm lại.

Do đó, Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song hai người cũng có thể thành công chạy thoát.

Khúc Cửu Nhất chẳng có cảm giác gì đối với chuyện này.
Rất bình thường, trong tiểu thuyết võ hiệp gặp được quý nhân gì đó, thực sự là con đường thường thấy.

Loại trò cũ rích như ma lực tình yêu xoay vòng vòng còn có thể thành công, huống chi là quý nhân này?
"Ngươi...!Ngươi là người của Toái Ngọc Cung?"
Người gây rối bên dưới cũng chẳng phải không có mắt nhìn, sau khi đệ tử Toái Ngọc Cung ra tay càng tan tác rải rác.

Mười mấy người bọn họ gom lại cũng chẳng phải đối thủ của nữ tử xinh đẹp tuyệt vời thon thon gầy gò này, bèn biết được lai lịch của nữ tử phi phàm.
Mà nữ tử trên giang hồ vừa đẹp vừa mạnh, chỉ có thể tới từ một chỗ.
Đó chính là Toái Ngọc Cung!
Nữ tử khẽ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.
Đôi mắt Sử Vô Song khẽ tối đi, trong lòng tính toán không ngừng.
Lạ quá, nương không phải nói Toái Ngọc Cung nằm trong tay Khúc Thu Thủy đã bắt đầu suy thoái rồi sao? Toái Ngọc Cung mất đi Khúc Thu Thủy, đợi nó loạn hết lên, mẫu nữ hai người càng có thể quanh minh chính đại đường đường chính chính quay về rồi.
Nhưng nhìn võ công của đệ tử Toái Ngọc Cung trước mặt, dường như còn cao hơn võ công của Tâm Di bên người nương mình.

Trừ phi, đây là trưởng lão nào của Toái Ngọc Cung?
"Chúng ta và Toái Ngọc Cung không oán không thù, tiên tử tại sao lại ra tay?" Cuối cùng, một người trông giống như lão đại đứng đầu bị đẩy ra, thấp giọng dò hỏi.
"Đồ các ngươi phá hoại, phải đền, nếu không không thể đi" Nữ tử cuối cùng cũng mở miệng, nói ra câu đầu tiên.
Giọng của nàng ấy rất dễ nghe, cộng với dung nhan thanh lãnh đẹp đẽ của nàng càng khiến người ta say mê.

Sau khi nàng nói, không ít nam tử ở đó dính chặt ánh mắt trên người nàng không rời đi.
Sử Vô Song quay đầu nhìn Cố Thiếu Bình nhưng lại thấy Cố Thiếu Bình cười cười với mình, hình như hoàn toàn không chú ý tới đệ tử xinh đẹp của Toái Ngọc Cung này vậy.
Đồ ngốc!
Sử Vô Song thầm mắng một câu, lại thấy vui vẻ hơn nhiều.

Vị lão đại đứng đầu kia hệt như cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Đùa gì chứ, người trong giang hồ bọn họ ở bên ngoài có ân oán mạnh dạn đấm nhau là chuyện bình thường nhưng nào có lúc nào bằng lòng đền tiền chứ? Càng đừng nói bọn họ có muốn đền hay không, bọn họ cũng chưa chắc có tiền để trả.
Đối với những người trên giang hồ, bọn họ vốn chẳng hề coi trọng mấy bách tính thường dân này.

Không có tiền thì tới cướp giàu chia nghèo, còn về tiền của nhà họ tới từ đâu thì lại chẳng nằm trong phạm vi cất nhắc của họ.
Cướp của người giàu, lấp nghèo của mình.
"Tiên tử đang đùa với chúng ta sao?"
Đệ tử Toái Ngọc Cung rút kiếm ra ngay, bên trên còn có không ít vết máu khô, "Ta trước giờ chưa từng đùa"
Mới nãy nàng nhìn thấy rồi, chưởng quầy đó đã đưa khế đất cho cung chủ rồi, cũng tức là, bây giờ khách trạm này đã là sản nghiệp của Toái Ngọc Cung bọn họ.

Nếu đã là sản nghiệp của Toái Ngọc Cung, những người này còn muốn quỵt nợ?
"Nơi này, là của Toái Ngọc Cung ta"
Như vậy, những người giang hồ này hoàn toàn không dám nhiều lời rồi.
Toái Ngọc Cung lại có khách trạm nát như này, đùa cái gì chứ? Lại nói, nếu đã là chỗ của Toái Ngọc Cung, tại sao không có ký hiệu của Toái Ngọc Cung?
Nhưng những người này bây giờ không dám hỏi.
Bởi vì bọn họ sợ nếu bản thân hỏi cái không nên hỏi, thực sự sẽ không đi ra khỏi chỗ này được, bọn họ còn nhớ, trên tầng còn có một ít đệ tử Toái Ngọc Cung đó.
"Nếu là đã chỗ của tiên tử, chúng ta đúng là nên đền tiền" Nam nhân đứng đầu thấp giọng khẽ khàng nói một câu, "Tiểu nhân lập tức đền ngay"
Nói xong, nam nhân nọ bắt đầu gọi tiểu đệ qua đây, bắt đầu chuẩn bị gom tiền.
Có mấy đồng bằng đồng gom lại, thỉnh thoảng còn có một ít đồng bạc, nhìn vô cùng chua xót.
Khúc Cửu Nhất ở tầng nhìn hứng thú không thôi.
"Ài, Tạ đại khuê tú, ngươi bình thường ở bên ngoài, nhìn thấy người giang hồ náo loạn khắp nơi, lẽ nào trong lòng không cảm thấy bất bình sao?" Khúc Cửu Nhất hỏi.
"Ta đã từng ra tay giáo huấn bọn họ, nhưng đợi ta đi rồi, bọn họ càng thêm nặng tay với thường dân.


Ta không thể ở lâu ở một chỗ nên sau này, ta không nhúng tay vào nữa, cùng lắm chỉ đưa cho bọn họ một ít thuốc, cho bọn họ lên giường bệnh nằm mấy hôm mà thôi" Tạ Tụ vẫn chưa kịp nói chuyện xưng hô cho rõ với Khúc Cửu Nhất đã bị Khúc Cửu Nhất hỏi trước rồi.
"Tuy ta là đại phu nhưng ta chỉ có thể cứu người, không cứu được trái tim họ"
Giọng của Tạ Tụ ẩn chứa ít cô đơn.
Đối với một thần y chính trực, chắc hẳn chẳng có gì đau khổ hơn việc thấy thế đạo này càng thêm hỗn loạn.

Nhưng hắn cũng hiểu rằng, triều đình và thế gia coi thường bách tính, lại kiêng dè những người giang hồ võ công cao cường này mà bọn họ cũng coi khinh tính mạng của thường dân.
Giờ đây hai bên miễn cưỡng duy trì sự hòa bình, thực ra cũng coi như khá tốt.
Ít nhất sưu thuế không nhiều như trước nữa rồi.
Do đó, Tạ Tụ cho dù không thích đám giang hồ kia, lại cũng biết rằng sự tồn tại của giang hồ là điều tất yếu.
"Cứu người khám bệnh ta không biết nhưng dạy người làm người ấy, lại là ngón nghề của ta" Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn Tạ Tụ, vô cùng tự tin nói.
Tạ Tụ có hơi nghi ngờ nhìn Khúc Cửu Nhất.
"Ngươi cứ nhìn là được" Khúc Cửu Nhất biết muốn thu phục triệt để Tạ Tụ, sợ là còn phải cần thêm một thời gian.

Chỉ là nhược điểm của Tạ Tụ quá rõ ràng, y muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.
Ài, không thu được Tạ Tụ vào tay, trái tim y khó mà yên ổn được.
Dù gì ba mươi vạn lượng bày ra đấy, y không thể làm như không thấy được.
Người giang hồ đều biết, người Toái Ngọc Cung không dễ chọc vào.
Do vậy, người bên dưới góp đủ tiền rồi, ngay cả y phục trên người không đáng mấy đồng cũng cởi hết mấy bộ liền, mới miễn cưỡng giữ được cái quần với vũ khí, nhanh nhảu chuồn đi ngay.
Còn về Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song?
He he, người Toái Ngọc Cung đều tới rồi, bọn họ còn ngốc nghếch đi bắt người làm gì nữa?
"Cố đại ca, huynh không sao chứ" Sử Vô Song thấy bây giờ đã xong rồi, cuối cùng cũng hỏi ra lo lắng trong lòng mình.
"Không sao, ta không sao" Cố Thiếu Bình cười hềnh hệch, "Những người đó không đánh trúng ta, ngược lại là Sử đệ, đệ không có chuyện gì chứ"
"Ta không sao" Sử Vô Song cười.
"Hai người các ngươi, đối xử với ân nhân cứu mạng thì chẳng có chút cảm kích nào sao?" Khúc Cửu Nhất ở trên tầng hỏi vọng xuống.

Truyện Trinh Thám

Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình nhìn về hướng giọng nói có ý trêu đùa nhưng lại chỉ thấy một công tử đội đấu lạp không biết lúc nào đã lộ ra khuôn mặt, tuổi nhìn không lớn lại tuấn tú phi phàm, có mị lực khiến người khác vừa nhìn đã đắm say.
"Đại ân không sao kể xiết, núi cao sông dài, ngày sau gặp lại" Sử Vô Song vừa thấy Khúc Cửu Nhất, trong lòng đã nảy sinh cảnh báo nguy hiểm.

Từ nhỏ, nàng đã đã vô cùng nhạy cảm với những người và việc hiểm nguy, mắt thấy nam tử trước mắt này, dù có đẹp tới mức nào cũng khiến nàng cảm thấy nhìn chẳng thấu được, không bằng cứ chạy trước rồi nói.
"Cố Thiếu Hiệp Thương Hải bang, đa tạ đại ân của công tử" Cố Thiếu Bình lễ phép hơn chút.
"Chỉ tạ ơn bằng miệng không thì sao được, con người ta trước giờ chưa chịu thiệt đâu" Khúc Cửu Nhất nói đứng đắn, "Ơn cứu mạng, các người phải trả.

Hơn nữa, bây giờ các ngươi bắt buộc phải trả, nếu không trời đất này rộng lớn, các ngươi đi rồi ta phải đi đâu tìm các người?"
Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình cùng im lặng.
Người trong giang hồ, còn chưa từng chiếm lợi như vậy.

Nhưng đạo lý nghiêm chỉnh nói ra, cũng là bọn họ không nói lý.
"Công tử muốn như nào?" Sử Vô Song không nhịn được mỉa một câu, "Muốn chúng ta làm trâu làm ngựa sao?"
"Trâu ngựa ta chẳng thiếu" Khúc Cửu Nhất cười khẽ, tỏa ra phong phạm của mấy công tử lụa là.
Nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể giả làm Giả Bảo Ngọc thôi, "Nữ tử xương cốt mềm mại như nước, nam tử đắp nặn bằng bùn.

Ta nhìn nữ tử càng thoải mái hơn, nhìn nam tử thối không chịu được" Khúc Cửu Nhất quét mắt nhìn họ, trong lòng có một chủ ý tuyệt vời, "Không thì như này, các ngươi đi thay đồ nữ, hầu hạ ta ba tháng rồi lại nói"
Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song đều ngơ ra, chẳng thể ngờ được con người này lại đối xử với họ như vậy.
"Người ngồi bên cạnh ngươi, không phải cũng là nam nhân sao? Ngươi cũng không phải nam nhân sao?" Sử Vô Song thấy ấm ức.
Khúc Cửu Nhất giơ ngón tay ra, lắc lắc, chẹp chẹp hai tiếng, "Thứ nhất, ta là nam nhân không ảnh hưởng tới việc ta không thích nam nhân.

Thứ hai, sao ngươi biết người bên cạnh ta không phải nữ giả nam?"
Tạ Tụ:...
Trước đó Khúc Cửu Nhất còn nói mình thích nam nhân.
Còn nữa, bây giờ bản thân lại chẳng phải nam nhân rồi?
Cái miệng của Khúc Cửu Nhất, lừa người như ngóe..