"Được rồi. Minh Nguyệt tiền bối. Những người đó đâu?" Dương Thiên Vấn quay sang Minh Nguyệt Ma Cầm phải nói là Luân Hồi Chi cầm hỏi.
"Bọn họ đang trong bảo tháp. Bên trong đó ta đặt rất nhiều Thần giới mật thuật và thần đan", thanh âm Minh Nguyệt từ trong cầm phát ra.
"Bí cảnh này cứ mười vạn năm lại mở ra. Lẽ nào ngươi không sợ tin tức truyền ra khiến cừu nhân Sáng Tạo Chủ Tể tới sao?" Dương Thiên Vấn kỳ quái hỏi thăm.
"Không sợ bởi vì hắn tới không được. Thượng cổ nhất chiến kia thật là kinh thiên động địa. Mười bốn vị Chủ Tể đều bị phong ấn, còn lại toàn bộ đều lâm vào ngủ say. Năm đó bát hoàng giả, ngoại trừ Sáng Tạo ra thì không ai còn sống, có thể bọn họ cũng dựa vào pháp bảo của mình mà lưu lại một cơ hội cũng không chừng, thế nhưng mấy Chủ Tể còn sống thì đều bị thương nặng mà ngủ say. Nhiều lắm thì chỉ lưu lại phân thân mà thôi". Minh Nguyệt tự tin nói: "Trừ phi bản thể hắn phù xuống còn chỉ dựa vào phân thân cấp Thần Vương thì không thể tới bí cảnh này được? Hơn nữa làm sao hắn có thể tính toán ra nơi bí cảnh tọa lạc chứ?".
"Có phải là bọn họ không tham gia tranh đoạt nữa à?" Thiên Vấn sắc mặt cổ quái hỏi.
"Sai rồi. Chính là bởi vì để hơn mười vạn năm nữa tranh đoạt nên bọn họ mới cần ngủ say". Minh Nguyệt nói.
Thiên Vấn nghe thì hiểu. Đại bộ phận đều đang ngủ say chữa thương nên không đến lúc tối hậu thì bọn họ sẽ không hiện thân. Nói cách khác mình chí ít còn hơn mười vạn năm nữa để trưởng thành, nếu ở trong bảo tháp thì thời gian có vài tỷ năm nữa. Ha ha ha... Cũng đủ!
Ân. Không biết những người này sau khi từ ngủ say tỉnh lại đột nhiên xuất hiện một kẻ xa lạ tới cạnh tranh thì không biết bọn họ nghĩ như thế nào đây?
"Thấm Lan ở lại chỗ này theo ta học tập cầm đạo, còn vài thứ năm đó ta còn cất dấu thì ta có thể làm chù toàn cho ngươi!" Minh Nguyệt nói xong không cho Dương Thiên Vấn phản kháng đã truyền tống hắn đến nơi khác.
"Minh Nguyệt tiền bối..". Thủy Thấm Lan lo lắng mà hỏi thăm.
"Yên tâm đi. Ta sẽ không làm thương tổn nàng đâu. Nên dụng tâm học tập đi?" hư ảnh Minh Nguyệt lúc này hơi suy yếu nhìn Thủy Thấm Lan nói.
"Ân! Ta sẽ nỗ lực học tập". Thủy Lan cũng muốn làm gia tăng thực lực. Như vậy mới không cần liên lụy đến Dương Thiên Vấn cũng như có thế phụ trợ thêm cho Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện phía trước một cái ngọc thạch cung điện. Lúc này đại môn cung điện đóng chặt nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho Thiên Vấn nhìn trộm vào.
Tòa cung điện này vốn chính là không gian hệ Thần khí. Đừng xem cung điện này kích cỡ bất quá hơn mười mét vuông nhưng kỳ thực bên trong không gian có thể lớn hơn nhiều.
Đại môn vẫn chưa khóa lại bất quá cũng khó trách vì nơi này là Minh Nguyệt Bí Cảnh. Tất cả đều do Minh Nguyệt khống chế nên căn bản là không cần phải khóa lại.
Đẩy cửa phòng ra mà đi vào, oa! Cái này và thương tiên bảo khố tiến vào năm đó có cảm giác tương tự chỉ bất quá là là nhãn giới hiện tại so với thời gian kia thì cao hơn nhiều. Nếu như lúc này tái kiến bảo khố năm đó thì có thể cảm giác không như nhìn thấy một cái bảo tàng của thượng cố Thần Hoàng bây giờ. Dương Thiên Vấn không khỏi mừng như điên, ở đây cực phẩm thần tình đều nhiều như hằng hà hơn nữa tất cả đều là cực phẩm vô thuộc tính Thần tinh. Còn Thần khí các loại thì không nhiều, bất quá hơn ba mươi kiện thế nhưng không có cái nào mà không phải là tối cực phẩm Thiên Thần khí. Dương Thiên Vấn không thế nào dùng được bây giờ bất quá có thể cầm đưa cho đám Bạo Viên sử dụng. Tối hậu là cái tối hấp dẫn Dương Thiên Vấn.
Đó là vô số tài liệu, có tài liệu luyện linh dược. Dương Thiên Vấn sử dụng thần thức phân biệt và trong lòng không ngừng tính toán. Hảo. Thật sự là thật tốt quá. Ngoại trừ Nhuyễn Ngân Thần và hai sợi long cân ra còn lại chính là tài liệu luyện chế Khổn Tiên. Dương Thiên Vấn đem tất cả thu vào trong không gian la bàn mà phi thường mà thỏa mãn.
mới vừa bước ra khỏi tiểu cung điện này thì thân hình lại lóe lên rồi Dương Thiên Vấn thân bất do kỷ xuất hiện tại trong một gian phòng. Dương Thiên Vấn đưa thần thức đảo qua, đây nguyên lai là bên trong cái tứ phương bảo tháp mà hắn nhìn thấy lúc trước.
Minh Nguyệt Bí Cảnh thật là lợi hại. Có thể nói đây căn bản là một cái hảo Tiên phù hoặc là thần điện không gian vậy. Trong không gian này tất cả đều do chủ nhân nắm trong tay, ví như loại tùy tiện truyền tống này cũng chỉ có chủ nhân không gian mới có thể làm được.
Trong bảo tháp này có ghi chép đa số là một ít trận pháp đan phương và mật thuật đã thất truyền tại Thần giới. Dương Thiên Vấn mới lật xem loại đầu đã lâm vào si mê, hắn vừa kiểm tra vừa so sánh với sở học của mình. thời gian bất tri bất giác trôi đi.
Ngoài bí cảnh đồng dạng cũng nổi lên phong vân, ngũ đại thế gia đã động nộ mà Tham Lang Thần Vương đúng là vẫn còn đánh giá thấp thực lực và thế lực của ngũ đại thế gia tại Thuận Dương Phủ. Tâm huyết kết tinh hơn mười vạn năm của hắn, một cái đại tổ chức Tham Lang đã bị ngũ đại thế gia hợp lực ngắn ngủi hơn ba mươi năm càn quét sạch sẽ. Không có truyền tống quang môn bên trong thành Thuận Dương, Tham Lang đâu có dễ dàng rút khỏi Thuận Dương Phủ như vậy?
Ngũ đại thế gia tại Thuận Dương Phủ kinh doanh đã nghìn vạn năm. Có thể tưởng tượng trong thời gian dài như vậy ngũ đại thế gia đã xây dựng được thực lực và thế lực mạnh mẽ cỡ nào chứ. Hơn nữa không chỉ có thực lực và thế lực cường đại, điều tối trọng yếu là người ta địa đầu xà ở địa bàn này. Cường long còn không áp được địa đầu xà huống chi Tham Lang bất quá là là một con độc xà nho nhỏ, ngay cả giao còn kém càng đừng nói đến cường long.
Có thể suy ra tổ chức Tham Lang hầu như đã bị diệt trừ hoàn toàn. Bây giờ Tham Lang chi còn lại có Tham Lang Thần Vương cùng với thủ hạ là bảy vị Thiên Thần giai cao thủ mà thôi. Còn lại đều chết sạch rồi.
Bất quá ngắn ngủi vài thập niên đã bị phá hủy tâm huyết kết tinh, Tham Lang Thần Vương có thể nói là vực kỳ giận dữ. Đối với kết quả này Tham Lang Thần Vương ngoại trừ mau chóng chạy trốn ra bên ngoài thì cũng không thế làm gì khác. Chính yếu là Tham Lang có nhiều tài phú tích lũy được nay có đến một phần ba cư nhiên bị Khương Nguyên Bằng này cuỗm đi. Điều này làm cho Tham Lang Thần Vương càng thêm tức giận. Cho tới nay, từ khi thu dung Khương Nguyên Bằng đến nay Tham Lang Thần Vương đã coi hắn như một con chó tùy thời có thể thả ra cắn người, nếu như không nhìn thấy hắn còn có một chút giá trị lợi dụng thì căn bản ngay cả tư cách làm cấu cũng không sẽ cho hắn.
Thế nhưng bây giờ mình bị một con cẩu cắn ngược. Tham Lang Thần Vương tự phụ như vậy nên cực kỳ đau hận, thậm chí so với ngũ đại thế gia thì càng thống hận hơn.
"Tìm được nghiệt súc kia chưa?" tại Khương gia đại trạch. Khương Thiên Lan mặt bình tĩnh hỏi. xem tại Trà Truyện
"Chưa tìm được, Gia chủ" phía dưới một trang niên nhân cung kính mà hồi đáp.
"Hanh. Nghiệt súc này cũng giỏi trốn. Tra, nhất định phải tra ra. Đưa ra tin tức, mặc kệ là thế lực nào, chỉ cần dám thu dung nghiệt súc này thì là địch cùng Khương gia ta, là địch của toàn bộ Thuận Dương Phủ!" Khương Thiên Lan đã tức giận đến mức muốn nổ tung ra lệnh nói.
"Gia chủ, liệu hắn có thể đến chỗ Tham lang Thần Vương hay không?" người kia nhẹ giọng hỏi. Ý tứ rất rõ ràng tuy nhiên Khương Lan lắc đầu. Hắn suy nghĩ một chút rồi sai Thiên Vi tự thân đến truyền tống quang môn cố thủ. Bất luận người nào muốn ly khai đều phải tỉ mỉ kiểm tra! Nếu như ta đoán không sai thì súc sinh này nhất định sẽ lựa chọn từ truyền tống quang môn thoát đi khỏi Thuận Dương Phủ".
"Dạ gia chủ!" Người kia nói rồi lui xuống.
Khương Thiên Lan trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Khương Thiên Lan làm một thượng vị giả, bản thân thật vô pháp tiếp thu việc người chí thân của mình phản bội. Điều này làm cho hắn thật rất khó xử.
Bảo tháp này do ba vị Thần Hoàng tập trung lực lượng mà luyện chế thảnh. Nó mô phỏng theo thời Không Bảo Tháp ở công năng gia tốc thời gian tu hành với mức độ đạt đến gấp mười lần thời gian bên ngoài, bên ngoài một năm thì bên trong là mười năm.
Nó ngoài như là một cái thời Không Bảo Tháp ra thì còn là một tòa bảo vật có thể ngược chuyển thời gian. Tiếc nuối là nó chỉ có thể đặt một nơi mà không di động được.
Nhưng cái này đã là đủ rồi. Ngoại giới ba mươi năm tương đương với ba trăm năm bên trong. Ba trăm năm chuyên tâm học tập phối với mật thuật và đan dược ở đây thì so với bên ngoài ba vạn năm đó.
Dương Thiên Vấn không có sử dụng đan dược ở đây mà tự luyện chế kim đan để sử dụng, về hiệu quả Dương Thiên Vấn cho rằng kim đan do mình luyện chế thích hợp hơn.
Đi ra ngoài hắn được đưa vào một tầng cao nhất trên đỉnh tháp.
Dương Thiên Vấn đối với thượng cổ thần trận cho tới nay cũng rất hứng thú. Ba trăm năm qua tiềm tu làm cho Dương Thiên Vấn được rất nhiều lợi ích. Trận Đạo Vô Cực trong Trận đạo thập quyển sớm đã hoàn thành thế nhưng trong sát na tu hoàn thành ngươi mới hiểu được cái gì kêu là biển học vô bờ. Khi ngươi đứng ở trên đỉnh trận đạo mà nhìn lên thì lại phát hiện ra nguyên lai còn có một ngọn núi cao hơn.
Trận đạo của Dương Thiên Vấn có thể nói trận khí và đan đạo đã đạt đến bình cảnh nên rất nhiều năm không tiến thêm được một bước nào, nay có cơ hội đạp tan bình cảnh phá vỡ kỳ môn mà vào. Mà ba trăm năm tiến tu này cũng là một cái thiên đại thiên cơ. Đem thượng cổ thần trận và tự thân sở học về trận đạo kết hợp lại, xác minh mà giải khai nhiều bình cảnh từ đó tiến thêm một bước.
Những thượng cổ thần trận này thập phần cao minh nhưng so với trận đạo bản thân thì có ưu có khuyết mà cái Dương Thiên Vấn muốn làm là đem chỗ ưu khuyết bù đắp cho nhau.