La Bàn Vận Mệnh

Chương 444: thần khí? Ma khí?

Dương Thiên Vấn xài được thương, vẫn rất không dễ. Dương Thiên Vấn tu luyện qua kiếm quyết. Đối với phần đông binh khí mà nói, kiếm không thể nghi ngờ là quen thuộc nhất. Nhưng mà món thương này lại là binh khí khó luyện nhất. Nếu như là một người phàm, sợ là phải mất thời gian cả đời để nghiên cứu.

Có điều, Dương Thiên Vấn tất nhiên không cần lâu như vậy. Dù sao cảnh giới bày ra ở trong này. Hơn nữa có một cao thủ cấp bậc Long tôn bồi luyện, tiến bộ tất nhiên càng lúc càng nhanh.

Hai người đánh hơn nửa canh giờ, thương pháp của Dương Thiên Vấn rốt cuộc xem như đã quán thông. Mặc dù không có chiêu thức tinh xảo gì, nhưng mà thương pháp lại mang theo một loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay.

Dương Thiên Vấn huyết mạch tương liên với trường thương, nên sử dụng không tốn sức chút nào. Thanh cán uy vũ sinh gió. Mũi thương tản ra một loại hàn quang quỷ dị.

Lam Chính Huyền rất buồn bực. Vốn với lực phòng ngự cường hãn của Long tộc, đạt tới cảnh giới này của hắn, binh khí của Long giới trên cơ bản rất khó làm bị thương hắn. Cho nên như cao thủ cấp bậc Long tôn, trừ phi có thần khí chân chính. Nếu không thường là không có binh khí. Nhưng hắn lại cảnh giác mà không dám đung vào đầu thương hàn quang lạnh thấu xương kia. Mặc dù trên thân thương không có bất luận khí tức gì. Truyện được copy tại Trà Truyện

Dương Thiên Vấn đã thích ứng cách dùng của trường thương. Cảm giác lúc này là, trường thương này còn thích hợp với mình hơn so với kiếm. Bởi vì Dương Thiên Vấn vô cùng thích cổ luật động đặc thù lúc thân thương giật giật. Hơn nữa thương như du long, lúc cong lúc thẳng.

" Hey! " Dương Thiên Vấn chiến đến hứng, hét lớn một tiếng. Thân thương giật nhẹ, từ đuôi thương truyền thẳng tới đầu thương. Lúc đến mũi thương, cổ luật động này đột nhiên biến mất. Nhưng quỷ dị chính là, đại khái ở một khắc sau. Không gian từ mũi thương chỉ tới, đột nhiên hơi bị chấn động.

" không xong! " Lam Chính Duyệt cảm giác thân thể đột nhiên cứng đờ. Động tác không ngừng chậm một nhịp.

Mà vào lúc này, Dương Thiên Vấn một tay cầm đuôi thương, đâm thẳng tới mặt của đối phương.

Nhưng hắn cũng kinh nghiệm chiến trận, không chút do dự, chợt bộc phát ra lực long nguyên gấp mười lần, giãy thoát khỏi cổ cảm giác trói buộc này.

" xoạt —— " một đạo máu tươi phun mạnh. Một thương này của Dương Thiên Vấn đâm vào, không hề dừng lại. Lam Chính Duyệt mặc dù tránh được một kích đoạt mệnh này. Nhưng trên cánh tay cũng bị vạch phá một vết rách.

Lam Chính Duyệt kinh ngạc nhìn giáp vảy rồng trên người mình rèn luyện mấy trăm vạn năm, không thể phá vỡ, không ngờ vẫn không cách nào ngăn cản một kích của thương này. Tín hiệu nguy hiểm vang lên ở trong đầu Lam Chính Duyệt.

Trong lòng Dương Thiên Vấn cực kỳ vui mừng. Rốt cuộc xem như có chút thành tựu. Thương kỹ này mặc dù không có đại thành, nhưng lại lĩnh ngộ không ít kỹ xảo. Dương Thiên Vấn dần dần cũng hiểu được thương kỹ của bản thân chính là vì thương mà tồn tại. Chúng là để phối hợp dùng với thương trong tay. Nhưng lúc đạt tới cảnh giới người thương hợp nhất chân chính, thương kỹ chính là bản thân thương tự dùng lúc công địch.

Không cần quá chấp nhất ở mặt thương kỹ, chỉ cần tin tưởng thương trong tay.

Đột nhiên, một cổ cảm giác kỳ diệu từ trên thân thương truyền đến. Một cổ luật động kỳ lạ, một cổ cảm giác phảng phất như tim đập thình thịch. Một cổ cảm giác huyết nhục tương liên.

Thân thương càng đen hơn. Một đạo ba động quỷ dị từ trên mũi thương tự tản ra. Dương Thiên Vấn phảng phất như có thể thấy, đầu mũi thương có một vòng ba động vô hình giống như dòng nước xoáy.

" Phác —— " Dương Thiên Vấn lại mở một vết rách ở trên người Lam Chính Duyệt. Được thế mà không buông tha người, cầm thương trong tay, thân hình theo sát mà lên. Trong nháy mắt, đâm ra trăm nhát. Sau đó tiếp tục quét ngang một cái.

Lam Chính Duyệt tránh né đón đỡ chật vật không chịu nổi. Nhưng mà trường thương sắc bén, vẫn như cũ để lại hơn mười vết thương ở trên người hắn. Đánh đến lúc này, trong lòng Lam Chính Duyệt luôn cảm giác có chỗ không đúng. Nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.

Sauk hi trên người lại thêm hơn mười lỗ hổng, Lam Chính Duyệt mới đột nhiên bừng tỉnh. Không đúng, với năng lực khôi phục của mình, những vết thương nhỏ này, ở sau khi trúng chiêu ít nhất mười khắc là có thể khép lại. Nhưng mà đánh đến bây giờ, vẫn chưa không thấy nó khép lại.

" ngươi còn có tâm tư suy nghĩ lung tung sao? " thanh âm trào phúng của Dương Thiên Vấn vang lên. Thương ảnh đầy trời bao vây Lam Chính Duyệt. "Xoạt xoạt xoạt —— " lại hơn mười lỗ hổng. Khiến Lam Chính Duyệt triệt để tỉnh táo, biết binh khí trên tay Dương Thiên Vấn có cổ quái, liền dấy lên tâm muốn chạy.

Một Long tôn nếu chạy trốn, muốn cản lại sẽ không phải là dễ dàng. Nhưng so về tốc độ, Dương Thiên Vấn lại không chậm hơn hắn là bao. Lam Chính Duyệt muốn chạy trốn không giao một cái giá lớn thì không thể nào.

Ý niệm vừa xuất hiện, Lam Chính Duyệt định thi triển Mật thuật truyền thừa của Long tộc.

" lão đại, chú ý, Lão gia hỏa này muốn chạy". Thanh âm Tiểu Bạch vang lên ở trong linh hồn của Dương Thiên Vấn. Tiểu Bạch cũng không ra ngoài giúp, chỉ là nhắc nhở một tiếng.

Dương Thiên Vấn nghe xong, càng vung nhanh trường thương. Thương thương không sợ chết mà quấn lấy đối thủ.

Nhưng vào lúc này, một lá chắn hình rồng từ trên người Lam Chính Duyệt khuếch tán ra. Chặn mạnh từng đạo thương kình trên mũi thương của Dương Thiên Vấn.

Ngay sau đó. Lam Chính Duyệt hóa thành một đạo long ảnh bay nhanh mà đi. Trong nháy mắt ngàn dặm. hắn tốc độ cực nhanh. như thế Mật thuật khiến Dương Thiên Vấn có chút trở tay không kịp.

Thuấn Quang Vân giữa động niệm xuất hiện ở dưới chân, vừa lóe ra liền biến mất không thấy gì nữa. Lúc xuất hiện lần nữa, lại ngăn ở phía trước long ảnh. Thân thương liên tục giật chín lần, mũi thương truyền thẳng, sau đó đâm thẳng một cái. Chân nguyên hùng hậu trực tiếp rót vào trong trường thương. Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc khai chiến đến bây giờ, Dương Thiên Vấn chủ động đưa chân nguyên vào.

Nhưng vào lúc này, một cổ hấp lực từ trên thân thương truyền đến. Dương Thiên Vấn cảm giác được chân nguyên toàn thân giống như sông lớn vào biển, điên cuồng mà xói mòn. Chỉ chốc lát sau, chân nguyên khí hải liền biến mất không còn.

Dương Thiên Vấn nghỉ ngơi gần nửa năm, vừa tích súc được ba mươi mấy khí hải, cứ như vậy liền mất sạch. Một đạo lưu quang ba màu hỗn tạp đen, đỏ, xanh tụ tập ở mũi thương. Tinh lực chu thiên chung quanh phương viên trăm dặm cũng đột nhiên trống rỗng. Kích quang ba màu lớn bằng ngón cái bắn thẳng đến đạo long ảnh kia.

Lá chắn hình rộng bị xuyên thủng trong nháy mắt, nện ở trên người long ảnh.

Lam Chính Duyệt thổ huyết bay ngược, lộ ra thân hình, trong lòng kinh sợ". Ngao —— " hét lớn một tiếng, hóa thành nguyên hình. Một con cự long màu xanh đậm dài ngàn mét xoay quanh ở trong hư không. "Đáng giận. Không nên khinh người quá đáng! "

Có thể trông thấy bên sườn lưng ở thân rồng có một lỗ máu, giống như có thể nhìn xuyên qua. Dương Thiên Vấn sợ hãi than. Lực xuyên thấu thật mạnh. Không ngờ ngay cả thân thể cự long cũng bị với xuyên: thấu. Mặc dù tiêu hao hơi nặng, nhưng uy lực không tệ.

Dương Thiên Vấn mới không để sự rống giận của Lam Chính Duyệt vào mắt. Có điều lại cảm thấy nghiêm túc hẳn lên. Long tôn trước mặt đã biến thành hình rồng. Đây đại biểu cho lực chiến đấu của nó ít nhất là bằng 120% hình người. Không cẩn thận ứng phó, chỉ sợ sẽ lật thuyền trong mương. Dương Thiên Vấn cũng không dám xem thường uy năng của một Thượng Vị Thần thú. Mặc dù thần thú này còn chưa thành thần, mới ở vào Long tôn sơ kỳ. Nhưng cũng phải chú ý ứng phó mới được.

Dương Thiên Vấn thận trọng mà chống đỡ. Đột nhiên, trường thương lần nữa nổi lên biến hóa, truyền đến từng đợt run rẩy rất nhỏ. Dương Thiên Vấn mờ mịt khó hiểu, chỉ đành cầm chặt lấy thân thương. Nhưng mà run rẩy này lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh. Một cổ khí xoáy mắt thường có thể thấy rõ xuất hiện ở trên mũi thương.

" đây. Đây là chuyện gì? " Lam Chính Duyệt sợ hãi quát, khiến Dương Thiên Vấn rất khó hiểu. Sao thế. Ta còn chưa tiến công mà.

Một giây sau. Dương Thiên Vấn đã biết được đáp án. "Bổ—— " hai mươi mấy cột máu lớn nhỏ không đều đột nhiên từ trên thân cự long phun ra. Không sai. Chính là miệng vết thương Dương Thiên Vấn lưu lại trên người Lam Chính Duyệt trước đó. Những miệng vết thương này không nhìn thấy được, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên bộc phát. Càng thêm đáng sợ chính là, huyết dịch mà Lam Chính Duyệt bạo phát ra, tất cả đều bị dẫn dắt vào trong chỗ hình thành khí xoáy trên mũi thương.

Miệng vết thương đang dần dần mở rộng. Đặc biệt miệng vết thương bị đạo kích quang cuối cùng xuyên thấu kia, theo máu không ngừng phún mạnh, đang không ngừng mở rộng. Từ lớn bằng ngón cái mở rộng đến cỡ nắm tay. Khó có thể tin. Giống như có một loại năng lượng kỳ quái đang không ngừng ăn mòn vẩy rồng cùng da rồng của cự long. Ngay cả vảy rồng cùng da rồng cứng rắn cũng ngăn không được sự khuếch tán của loại lực lượng này. Dương Thiên Vấn không thể do hiện lên vài tia nghi hoặc.

Long huyết giống như suối nước bị hút vào trong khí xoáy của mũi thương. Phảng phất như cá voi hút nước.

Dương Thiên Vấn xem như kiến thức được thanh thần thương đã giải phong ấn một tầng trong tay này. Quả nhiên không hổ là thiên lô thần khí. Khó trách trời đất muốn đem nó phong ấn. Dương Thiên Vấn đúng là rất hoài nghi. Cây thương này đến tột cùng là thành hình ra sao. Do linh vật thiên địa gì mà thành, lại có uy năng khủng bố như thế. Thương này đến tột cùng là thần khí. Hay là ma khí?

Một con cự long, nghĩ thử coi, trên người có bao nhiêu máu? Dương Thiên Vấn đoán rằng, nên tính theo tấn nhỉ? Lam Chính Duyệt có thể thấy rõ ràng tràng cảnh quỷ dị này. Cũng cảm giác được rõ ràng máu của thân thể đang xói mòn. Nhưng mà thân thể nhưng lại hoàn toàn không nghe sai khiến. Huyết dịch cả người dẫn dắt bản thân, hoàn toàn không cách nào trốn thoát cục diện hiện giờ.

Theo sự xói mòn của máu, Lam Chính Duyệt hoảng sợ gầm rú. Đáng tiếc, nơi này cách Thủy Lam Tinh mặc dù không xa nhưng cũng không gần. Bởi vì lúc trước trong lúc đánh nhau Dương Thiên Vấn hữu ý vô ý mà rời xa Thủy Lam Tinh. Hơn nữa trên Thủy Lam Tinh chỉ có một Long tôn là Lam Chính Duyệt. Cho dù có muốn cầu cứu cũng không còn kịp nữa rồi.

" không. Không. Tha cho ta. Tha ta một mạng". Chính Duyệt vứt đi sự kiêu ngạo thân là Long tộc, thỏa hiệp với Dương Thiên Vấn ở dưới sự uy hiếp của tử vong.

Nhưng Dương Thiên Vấn lại lắc đầu, thở dài: "sao thế nhân luôn việc ập tới đầu mới biết hối hận? Trên đời không có bán thuốc hối hận. Tự gây nghiệt, không thể sống được! "

Đôi mắt rồng của Lam Chính Duyệt càng ngày càng ảm đạm, đầy vẻ không cam lòng. Máu trên người cơ hồ là tốc độ xói mòn mỗi giây một trăm cân. Cho dù là một con cự long cũng tuyệt đối không chịu nổi. Hắn suy yếu không thể động đậy, ngay cả lực lượng đồng quy vu tận cũng không có. Chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân dần dần đi về phía tử vong. Mấy trăm vạn năm tu hành bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Thật đáng buồn đáng tiếc!

" ngươi. Ngươi đến tột cùng là cao thủ bộ tộc nào? " Lam Chính Duyệt không cam lòng ngay cả lai lịch của đối thủ cũng không biết mà cứ chết đi như vậy.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, cảm giác sinh mệnh lực của Lam Chính Duyệt đang xói mòn rất nhanh. Cũng không cần giấu diếm gì nữa, trả lời gọn gàng dứt khoát: "tu sĩ nhân tộc. Vấn Thiên cư sĩ. Dương Thiên Vấn".

" nhân tộc? Không. Không thể nào. Ngươi làm sao có thể đánh vỡ không gian tinh bích mà đi vào Long giới chứ? Chẳng lẽ là từ thượng giới xuống? Đúng. Nhất định là vậy. Không thể tưởng được vì tham niệm nhất thời mà tang mệnh. Đúng là có hối hận cũng đã muộn! " Lam Chính Duyệt hối hận nói. Sau đó ở dưới sự tiêu tán sinh mệnh lực, chết không nhắm mắt.

Làm Long tôn đích xác minh bạch một số tin tức người khác không biết. Kiến thức quả thật uyên bác. Dương Thiên Vấn chỉ nói thế mà thôi. Không thể tưởng được lão Long này quả thật biết nhân tộc. Theo Dương Thiên Vấn biết, Long giới tuyệt đối không có tồn tại của nhân tộc.

Một luồn Long hồn bay ra. Mắt thấy sắp bị cuốn vào luân hồi, Dương Thiên Vấn ý niệm vừa chuyển, tay mắt lanh lẹ trảo một cái, chộp luồng Long hồn vào trong tay. Xuất ra Sưu hồn thuật, lục lọi tất cả trí nhớ của lão Long này. Đáng tiếc, lại không cách nào tìm được ký ức truyền thừa.

Làm xong hết thảy, Dương Thiên Vấn liền đưa chân linh của Long hồn vào trong luân hồi. Không đuổi tận giết tuyệt.