La Bàn Vận Mệnh

Chương 414: Tố thể hóa hình??

Dương Thiên Vấn ở nguyên đó chờ ba ngày, vẫn không thấy Lôi Áo ra ngoài như cũ, vì vậy đem Tiểu Bạch từ trong tiên phủ ôm ra ngoài, cùng Tiểu Bạch nói chuyện phiếm, vừa tán gẫu vừa chờ đợi.

"Lão đại, ngươi thật đúng là chịu nhường cả thần điện này cho Lôi Áo?" Tiểu Bạch dựa ở trong ngực Dương Thiên Vấn, tùy ý Dương Thiên Vấn vuốt lông, thoải mái mà nhắm mắt lại, linh hồn truyền âm nói.

" Thần điện này vốn không phải là của ta, sao không bỏ được chứ. Hơn nữa, chuyện thời kỳ thượng cổ này rất khó để tính toán rõ ràng, ta cũng không muốn vô duyên vô cớ mà cuốn vào trong ân oán thời kỳ thượng cổ. Thực lực của chúng ta vẫn còn hơi yếu, hiểu chưa?" Dương Thiên Vấn dụng tâm ** trả lời.

"Ồ, hiểu rồi, nhưng chúng ta vất vả đi vào một chuyến, chẳng lẽ cũng không có chút chỗ tốt thực tế sao?" Tiểu Bạch tiếp tục hỏi, trong giọng nói vô cùng không cam lòng.

"Ha ha, đợi đến khi Lôi Áo ra ngoài, ngươi cho rằng hắn sẽ không thể hiện một chút sao? Hơn nữa, Lôi Áo tuyên thệ từ nay về sau hiệu trung với ta, nếu hắn chiếm được truyền thừa của chúa tể thẩm phán, không nói tới sau này ta có một thuộc hạ là chúa tể tương lai. Nói tới, ta đây gọi là đầu tư lâu dài, hiểu chưa?" Dương Thiên Vấn dạy Tiểu Bạch.

"Ừm... Lão đại đúng là lão đại, quả nhiên anh minh". Tiểu Bạch vừa nghe liền hiểu.

" Chúng ta chờ xem". Dương Thiên Vấn nói xong, cùng với Tiểu Bạch lẳng lặng chờ đợi, một lát sau, Dương Thiên Vấn nhìn lôi điện phía trước lập lòe, trong lòng vừa động, không xác định mà hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi nói, uy lực của Lôi điện này như thế nào?"

"Rất mạnh, ta cũng không dám đi vào, ngoại trừ bộ tộc Lôi thần thái cổ ra, chỉ sợ ít có người dám vào. Không có linh hồn ấn ký của bộ tộc Lôi thần, cho dù là hậu duệ bộ tộc Lôi thần cũng đừng hòng bước vào". Tiểu Bạch cảm thụ một chút, thành thực trả lời. "Lão đại, ngươi không phải là muốn vào chứ?"

" Yên tâm, ta tự biết mình, những Lôi thần lực này từ thời thái cổ vẫn kéo dài không ngừng tới giờ, ta cũng không dám đụng vào. Chỉ có điều, ta nghĩ tới, thần ấn Tiểu Bạch có thể hấp thụ chút Lôi Lực tiếp cận nhất bổn nguyên này không". Dương Thiên Vấn mặc dù không dám những lôi điện này, có điều không có nghĩa là Dương Thiên Vấn không muốn ép giá trị thặng dư của những lôi điện này.

"Ừm, có thể thử một chút". Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Tay Dương Thiên Vấn khẽ vẫy, một tấm kim ấn có khắc bộ dáng Tiểu Bạch xuất hiện ở trong tay. Dương Thiên Vấn tất nhiên không thể nào ngu ngốc mà ném kim ấn vào. Mà thần thức trao đổi với thần ấn Tiểu Bạch, đem ý tứ của mình biểu đạt cho khí linh.

Khí linh mới sinh, trí tuệ không cao, chỉ có bản năng, có điều dù sao cũng có thể phân chia cái gì có lợi với mình, cái gì có hại với mình.

Trao đổi vừa kết thúc, thần ấn Tiểu Bạch liền bay ra ngoài, trực tiếp bay vào lôi khu.

Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch đều nhìn chằm chằm thần ấn Tiểu Bạch. Dương Thiên Vấn lại còn làm chuẩn bị mọi thời khắc, có cái gì không ổn liền lập tức thu hồi thần ấn Tiểu Bạch.

Dương Thiên Vấn cũng không muốn để thần ấn Tiểu Bạch gặp chuyện không may. Trải qua hai lần tiến hóa, phẩm cấp của thần ấn Tiểu Bạch tuyệt đối vượt xa Vô Lượng Phá Thiên Giản. Có thể nói là pháp bảo mạnh nhất của Dương Thiên Vấn, không chỉ có thể hóa thành một tòa núi lớn đè nát người, thần diệu nhất chính là trận pháp không gian của đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà mà nó ẩn chứa. Nội tàng vô cùng thần diệu. Hơn nữa có được khả năng tiến hóa vô hạn. Có thể nói là pháp bảo trân quý nhất của Dương Thiên Vấn. Nói không chừng đợi đến khi thần ấn Tiểu Bạch tiến hóa thêm mấy lần nữa, liền có thể tái hiện uy lực cuối cùng của đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà. Đương nhiên khả năng lớn là hoàn toàn dị biến thành một trận pháp khác.

Thần ấn Tiểu Bạch vô cùng cẩn thận, ở bên ngoài khu lôi, hấp thu Lôi thần lực. Đây là Hóa Lôi Trì chúa tể thẩm phán tạo ra. Cho dù là thần lôi bên ngoài, cũng có thể dễ dàng hủy diệt một Hạ Vị Thần.

Dương Thiên Vấn và Tiểu Bạch liếc nhau một cái, thầm nghĩ quả nhiên không ngoài sở liệu. Thần ấn Tiểu Bạch quả thật có thể hấp thu những Lôi thần lực này.

Tiểu Bạch nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thầm: ngay cả ta cũng không dám hấp thu những lực lượng này, thần khí này cùng sinh linh quả nhiên khác nhau vẫn rất lớn. Truyện được copy tại Trà Truyện

Một ngày, hai ngày, ba ngày... tốc độ hấp thu của thần ấn Tiểu Bạch càng lúc càng nhanh, đồng thời cũng càng bay càng sâu.

Dương Thiên Vấn cũng không lường trước được tiềm lực của thần ấn Tiểu Bạch đáng sợ như thế, trong lòng không khỏi phỏng đoán, rốt cuộc tiên thiên luyện tài cầm về từ trong thủy tinh động thiên đến tột cùng có chỗ kỳ diệu gì.

Chẳng lẽ là loại tài liệu đặc thù độc nhất vô nhị?

Mặc kệ, tóm lại thần ấn Tiểu Bạch càng lợi hại, cao thủ có thể bị vây khốn cũng càng lợi hại. Át chủ bài của mình cũng sẽ càng hùng hậu!

Một tháng sau, thần ấn Tiểu Bạch chủ động từ trong Hóa Lôi Trì bay ra, chui vào trong đan điền Dương Thiên Vấn, xem ra là hấp thu đã đủ năng lượng, chuẩn bị mượn đan hỏa trong cơ thể Dương Thiên Vấn tăng nhanh tiến hóa.

Dương Thiên Vấn lại đợi hai tháng, rốt cuộc một thân ảnh cao ngất từng bước một từ trong Hóa Lôi Trì đi ra, lôi điện quấn quanh thân, đẹp trai đến chói mắt, ở giữa trán có khắc một ấn ký cổ quái, Dương Thiên Vấn có thể từ đó cảm nhận được Lôi lực đáng sợ. Không cần hỏi, người ra chính là Thần vương thượng cổ Lôi Áo.

"Thế nào, sau khi ngươi khôi phục thân thể, cảm giác như thế nào?" Dương Thiên Vấn mỉm cười hỏi.

"Rất tốt, không thể tưởng được ngàn vạn năm sau, Lôi Áo ta còn có khoảnh khắc sống lại, cảm tạ sự tín nhiệm và trợ giúp của ngươi". Lôi Áo bái một cái với Dương Thiên Vấn, chân thành nói cảm ơn.

Dương Thiên Vấn không ngăn cản phần lễ này, sau đó mở miệng hỏi: "Ngươi khôi phục bao nhiêu?"

" Lực lượng Hóa Lôi Trì tích lũy vô số năm qua mặc dù khiến ta không cần bắt đầu lại từ đầu, nhưng chỉ khôi phục thần lực của Hạ Vị thần, hơn nữa ta còn chưa lấy được sự tán thành của thần điện thẩm phán, cho nên ta định ở lại thần điện khổ tu, đợi đến khi có năng lực tự bảo vệ mình, mới có thể ra ngoài". Lôi Áo trả lời thẳng thắn, "Đợi ta khôi phục thần lực, liền có tư cách kế thừa thần điện thẩm phán. Khoảnh khắc ta tái hiện Thần giới chính là thời khắc bộ tộc Lôi thần ta phục hưng".

"Ta đây mong đợi biểu hiện của ngươi, ha ha". Dương Thiên Vấn mặt mỉm cười trả lời.

" Đại nhân có ơn tái tạo đối với ta, mặc dù bây giờ ta còn chưa thể hoàn toàn khống chế thần điện thẩm phán, nhưng mà vẫn có một chút quyền hạn. Mời đại nhân đi theo ta". Lôi Áo khách khí mà mời.

Dương Thiên Vấn đi theo Lôi Áo quay về theo đường cũ, vẫn một pháp đài truyền tống tương tự, ném vào hai viên thần thạch thượng phẩm, lựa chọn Tham Long điện.

Dương Thiên Vấn và Lôi Áo cùng tan biến ở Truyền Tống Trận ngoài Hóa Lôi Trì.

Từ trong truyền tống trận ra ngoài, đập vào mắt là một đám cung điện khí phái, có khí phách khiến người ta chấn động cùng với ý nhị đặc thù cổ điển. Chủ yếu nhất chính là, linh khí bức người, không, chuẩn xác mà nói là thần khí bức người mới đúng. Tiểu Bạch tham lam hút lấy linh khí Thần giới vô hạn này, thoải mái đến độ thiếu chút nữa rên lên.

Dương Thiên Vấn cũng cảm giác pháp lực đang chậm rãi tăng trưởng, đặc biệt là tốc độ vận chuyển pháp tắc kim đan cùng sản sinh pháp tắc chân lực nhanh hơn không chỉ mười lần.

Kinh ngạc, hết sức kinh ngạc, đây chính là khí tức sao? Nếu ở đây tu luyện mười năm, đủ bằng bên ngoài hơn trăm năm.

" Tham Long điện này chính là chỗ tộc trưởng đại nhân cất giữ bảo tàng tộc ta". Lôi Áo chờ một lát mới giới thiệu.

"Tất cả đều là?" Dương Thiên Vấn không nói dùng thần thức quét lướt, liền chỉ là mắt thường đã có thể nhìn ra đám cung điện chiếm diện tích rất lớn, nói không chừng không gian trong cung điện so với nhìn bên ngoài còn rộng hơn! Trong đám cung điện này nếu chất đầy bảo vật, vậy sẽ có bao nhiêu bảo vật chứ?

" Tham Long điện phân ra ba khu vực, khu vực đầu tiên, con cháu trực hệ bộ tộc Lôi thần, cơ hồ mỗi người đều có một tòa cung điện tương ứng, dùng để gửi bảo tàng thuộc về bản thân hắn. Trong đó thiết lập cấm chế Lôi thần, ngoại trừ bản thân và tộc trưởng đại nhân, không có ai có thể đụng vào. Khu vực thứ hai thì là sau khi lên cấp Thần vương mới có thể có được, bên trong cất giữ vô số chiến lợi phẩm, chiến lợi phẩm của ai càng nhiều, địa vị của người đó ở trong tộc lại càng cao. Khu vực thứ ba, là chỗ của trưởng lão và tộc trưởng trong tộc, ta không rõ lắm". Lôi Áo khẽ giới thiệu.

Dương Thiên Vấn nghe đến câm lặng, những thần tộc thái cổ này đúng là trâu bò, chiến lợi phẩm và kho tàng đều dùng cung điện để chứa!

" Mặc dù ta không lấy được toàn bộ quyền khống chế thần điện thẩm phán, nhưng ta gửi ở trong Tham Long điện, cung điện thuộc về bản thân ta, vẫn có thể mở ra. Bởi vì ta bây giờ chỉ có thần lực của hạ vị thần, cho nên không cách nào mở khu vực thứ hai ra, có điều tin chắc cung điện ở khu vực đầu tiên cũng đủ làm cho đại nhân ngài hài lòng". Lôi Áo nhẹ giọng trả lời.

Trong lòng Dương Thiên Vấn hô to: Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà đối mặt với những bảo tàng trước mắt lấy cung điện làm đơn vị tính toán, Dương Thiên Vấn muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh không được.

" Đại nhân cẩn thận, cấm chế nơi này so với ở cấm địa phong ấn còn đáng sợ gấp mười lần, hơi sơ ý liền ngay cả thiên thần cũng sẽ chết ở trong". Lôi Áo cẩn thận dựa theo trí nhớ trước kia mà đi đông né tây.

Dương Thiên Vấn nghe xong, vội thu liễm tâm thần, giẫm theo cước bộ của Lôi Áo, không dám chần chờ mà theo sát phía sau Lôi Áo.

Hai canh giờ, cung điện này nhìn như gần ngay trước mắt, thật ra khoảng cách vô cùng xa. Dương Thiên Vấn đi theo sau lưng Lôi Áo ngang qua mấy chục tòa cung điện hùng vĩ, từ mấy cung điện này thì có thể thấy được, bộ tộc Lôi thần năm đó là hưng thịnh cỡ nào. Trình độ giàu có của nó, khiến Dương Thiên Vấn không dám tưởng tượng, cũng tưởng tượng không nổi.

Đây giống như là một tên khất cái vĩnh viễn không thể nào biết cuộc sống của Hoàng đế là xa xỉ cỡ nào, kho tàng của Hoàng đế là giàu có cỡ nào, mặc dù tàn khốc một chút, nhưng tư sản của Dương Thiên Vấn so với bộ tộc Lôi thần, chính là chênh lệch giữa tên khất cái và Hoàng đế.

Dương Thiên Vấn giống như "Hai lúa" Theo sát Lôi Áo đi quanh khắp nơi, không đề cập tới kho tàng trong cung điện, chính là chất liệu gỗ của mấy cung điện này cũng khiến cho Dương Thiên Vấn chảy nước miếng.

Rốt cuộc sau khi đi ngang qua một trăm ba mươi hai tòa cung điện lớn nhỏ không đều, cước bộ Lôi Áo ngừng lại. Dương Thiên Vấn cũng theo đó mà dừng lại.

Trước mặt là một tòa cung điện không lớn cũng không nhỏ, tạo hình so với chung quanh không khác nhau mấy, Dương Thiên Vấn đứng ở trước mặt nó có vẻ đặc biệt nhỏ bé. Tòa cung điện này, chỉ có một tầng, nhưng lại hình trụ khổng lồ cao gần hai mươi mét, tổng cộng ba mươi căn, xếp chỉnh tề ở trước mặt, bậc thang đều dùng thần tinh tối cực phẩm trải thành!