Lá Bài Cuối Cùng

Chương 66

Làm sao để hình dung cảnh tượng lúc này đây?

Giữa những bàn đấu chi chít, thanh niên phương tây ăn mặc tràn đầy âm vị phương đông và một thanh niên phương đông mặc âu phục bốn mắt nhìn nhau, một người mắt nổi lửa, một người mỉm cười.

Sau đó thanh niên phương đông chậm rãi lại gần thanh niên phương tây, y nghiêng người tới, dịu dàng nói một câu bên tai thanh niên phương tây, sau đó, thanh niên phương tây đỏ mặt.

Câu nói đó quả thật quá nhỏ, bọn họ lại đã ra khỏi bàn đấu, ngay cả người trong phòng giám sát cũng không nghe được là nói cái gì, chỉ là nhìn màn này, cằm đều rớt hết.

Cảnh này, cảnh này cũng quá mờ ám rồi!

Mà cảnh này, lại bị camera bắt được, ngay lập tức trình lên trước khán giả xem tivi, thế là lúc này, vô số phụ nữ thét lên, vô số đàn ông kinh ngạc.

Cái này, cái này ái muội quá, khiến người ta suy nghĩ xa vời, quá, quá duy mỹ!

Nhưng nếu bọn họ nghe được Lâm Dược nói gì, tuyệt đối sẽ không nghĩ như thế.

“Cung hầu đại giá.”

Nói xong, Lâm Dược chỉnh lại âu phục, đi tới bàn được phân cho mình.

Vì Lâm Dược vừa mới nổi bật, lúc này camera phân rất nhiều thời gian cho y, dù sao những cao thủ khác đã quá quen thuộc rồi, mà đối với Lâm Dược, bọn họ chỉ có một ván đấu.

Đài truyền hình lập tức tìm chuyên gia tới phân tích, nhưng người đó cũng không bình luận gì quá kinh điển, đầu tiên là vì không xuất hiện ván đấu nào quá đặc sắc, hai là, cách xuất bài của Lâm Dược hình như cũng rất bình thường.

Tuy có chút thất vọng, nhưng mọi người cũng không kỳ quái.

Loạn quyền đánh chết sư phụ, nước Mỹ tuy không có câu này, nhưng cũng có câu tương tự. Tại nơi đầy nhóc chim non, cẩn thận là quan trọng nhất, nếu ngay ngày đầu tiên đã bị đào thải, thì cũng thật là oan uổng.

Tuy không xuất hiện ván bài kinh người, nhưng số chip của Lâm Dược thì không ngừng tăng thêm, khi ngày đầu tiên kết thúc, y đã có tám ngàn đô la, đây là một con số không lớn không nhỏ.

Sáu giờ chiều, cuộc đấu ngày đầu tiên chính thức kết thúc, hôm nay, đào thải năm ngàn người.

Vừa ra khỏi JA, Lâm Dược đã bị vây lấy, các phóng viên điên cuồng đưa ra đủ câu hỏi với y.

“Hai năm nay anh làm gì?”

“Hôm nay anh và Ngựa hoang đấu với nhau, cảm giác thế nào?”

“Mục tiêu của anh là gì? Một vòng tay, hay quán quân?”

“Nghe nói anh là người kế nhiệm của Hoa Hồ tử, hai năm nay anh có ở cùng Hoa Hồ tử không?”



Lâm Dược vừa đi, vừa tùy tiện ứng phó: “Hai năm vừa rồi? Tôi sinh sống đó. Ngựa hoang? Rất tốt, đồng chí ngựa hoang là một đồng chí tốt. Vòng tay? Không biết có cái thích hợp với cổ tay tôi không? À, tôi đã rất lâu không gặp ông nội Hoa rồi, hy vọng thân thể ông ấy khỏe mạnh trường thọ sống lâu trăm tuổi ngày nào cũng khỏe mạnh…”

“Anh Lâm, tại sao anh tới đây?”

Khi y sắp tới bến xe bus, một giọng nói chói lói vang lên.

Lâm Dược ngừng một lát, quay đầu lại nhìn, phóng viên đó vì không chen được lên phía trước mà liều mạng hét to, y mỉm cười: “Tôi tới vì một người.”

Khi nói câu này, ánh mắt y xa thẳm, giọng nói thấp trầm, trong vẻ mặt còn mang theo ưu thương nhàn nhạt, giống như đang thủ thỉ với người yêu.

Mấy nữ phóng viên đều hơi thất thần, mà Lâm Dược nói xong thì đi, càng đi càng nhanh, vừa đúng lúc nhảy lên chiếc xe sắp chạy đi. Tuy không thể tiếp tục đi theo, nhưng các phóng viên cũng không nuối tiếc, WSP, trước giờ là cuộc chiến kéo dài, bọn họ có nhiều cơ hội, huống hồ hôm nay bọn họ cũng đã thu hoạch đủ rồi.

Thế là ngày hôm sau thậm chí là tối hôm đó, đã có hơn n tờ báo lấy câu đó của Lâm Dược viết bài.

Cờ bạc, thi đấu, tình yêu.

Vừa duy mỹ vừa kích thích.

Có vài tòa soạn thậm chí dứt khoát liên hệ câu nói này với cảnh tượng mà camera bắt được, ảnh cộng thêm chữ, tự động diễn dịch ra một câu chuyện cũ rích của một đôi thanh niên phương đông phương tây.

Ngay cả một vài nhân viên của JA cũng đều nghĩ, có phải bọn họ trong lúc vô tình đã ghép ra một đôi không, chỉ có Carlos, sau khi nhìn thấy bài báo này, xém chút bị nước miếng nghẹn chết.

À, hắn không phải là vì Lâm Dược và Ngựa hoang, mà là vì câu nói đó của Lâm Dược.

“Tôi tới vì một người.”

Nếu hắn không đoán sai, người đó… chắc là, đại khái, có thể, chính là người mà hắn nghĩ tới.

Nghĩ tới sự quan tâm của người đó đối với Lâm Dược hai năm nay… Carlos đột nhiên có một cảm giác tương lai không phải rất tốt đẹp.

Nhưng đây đều là về sau, lúc này Lâm Dược đương nhiên không biết một câu nói của mình đã tạo nên bao nhiêu hiểu lầm, sau khi ngồi trên xe công cộng đi vài vòng, y trở về quán trọ.

Cũng như lúc y đi, khi y về, cũng khiến bầu không khí trong quán thay đổi, nhưng sự thay đổi này hoàn toàn không giống lúc sáng.

Lúc sáng là thân thiết chế giễu, mà hiện tại, là tôn kính xa cách.

Lâm Dược gãi đầu, đang định nói gì, Susan đã mở miệng: “Cậu Lâm, có một người đang đợi cậu.”

Lâm Dược ngẩn ra, rồi thấy Lưu Yên Nhiên.

Giống trước kia, Lưu Yên Nhiên vẫn mặc quần dài, nhìn thấy y, liền dụi tắt thuốc đứng lên.

“Thế nào, cùng ăn một bữa cơm chứ.”

Lưu Yên Nhiên mở miệng nói, Lâm Dược cười cười: “Được.”

Tuy cảm thấy trọ ở đây cũng rất thoải mái, nhưng nhìn vẻ mặt của đám người Susan, y cũng biết, mình không còn thích hợp trọ ở đây nữa, Lâm Dược thu dọn hành lý, thanh toán tiền phòng, trước khi đi, nói với Susan: “Cảm ơn bút nguyên tử của cô, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Người phụ nữ Mỹ này, vẫn luôn rất chăm sóc y, khi nói câu này, y hoàn toàn không nghĩ tới, từ đó về sau, quán trọ của Susan, trừ cơm và phòng trọ ra, còn cung cấp bút nguyên tử, mỗi con bạc tới đây, đều muốn mua một cây bút nguyên tử.

Cũng vì chuyện này, khi ngoại hiệu của Lâm Dược còn chưa cố định, bút nguyên tử cũng là một trong những cách xưng hô của y.

Lâm Dược và Lưu Yên Nhiên ăn cơm ở bên ngoài, khi sắp chia tay, Lưu Yên Nhiên nói: “Thật không muốn tới Sharon sao, ngài Tiêu đã chuẩn bị sẵn phòng cho cậu rồi.”

Hiếm khi trên mặt Lâm Dược lộ ra chút lúng túng, y ho một tiếng: “Chuyện này, không làm phiền ngài Tiêu.”

Lưu Yên Nhiên như cười như không nhìn y, Lâm Dược bắt đầu trình bày, nào là cọng cỏ như y thế này vẫn thích hợp ở quán trọ nhỏ hơn, nào là vẫn là phòng do mình tìm được sẽ có cảm giác thân thiết hơn, nào là y vẫn luôn rất cảm kích Tiêu Nhiên luôn chăm sóc mình. Lưu Yên Nhiên cũng không ngắt lời, đợi khi y nói đủ rồi mới nói: “Ngài Tiêu vẫn còn muốn tôi nói, nếu cậu thật sự không muốn đi, anh ta cũng không miễn cưỡng, anh ta bảo tôi tiện thể nhắc cậu một câu, Jones đó… bối cảnh bí ẩn, sau này cậu, phải cẩn thận chút.”

Lâm Dược gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Xã hội hiện tại, quả nhiên không thể dễ dàng đắc tội người khác, tùy tiện một người, đều có bối cảnh, chẳng qua bỏ đi, tôi nghĩ thi đấu chưa kết thúc, cậu ta cũng sẽ không tìm tôi gây phiền toái, còn khi kết thúc rồi thì… lúc đó hãy nói.”

WPS luôn kéo dài, ngày thứ hai, thì có tòa soạn tìm Lâm Dược viết chuyên mục, nhưng cho dù những tòa soạn đó có ra giá trên trời, Lâm Dược cũng không tiếp nhận, y nói thế này: “Tôi phải chuyên tâm thi đấu.”

Mà nguyên nhân thật sự sao?

Tại khách sạn thanh niên, Lâm Dược vừa ăn mì ăn liền vừa lầm bầm: “Ông đây hiện tại khẩu ngữ đã không tồi rồi, nhưng viết văn bản thì cũng không có gì khác biệt trước kia, khi ở Kuala Lumpur, ông thật sự nên dụng tâm học tiếng Anh, mà đừng chỉ lo tới tiếng Malaysia. Các người bảo ông viết chuyên mục, sao không nhắc tới chuyện phiên dịch chứ.”

Những phương tiện truyền thông đó đương nhiên không biết mình đã sai trên mặt ngôn ngữ, còn sôi nổi suy đoán có phải vì đã rời khỏi bàn bài hai năm, trình độ của Lâm Dược đã không còn như trước__ Năm đó khi anh ta đấu với Hoa Hồ tử còn có thể một ngày viết một bản, hiện tại anh ta lại nói muốn chuyên tâm gì đó, ai tin chứ.

Nhưng nghi vấn về trình độ của y, khi thời gian trôi qua, càng lúc càng ít. Tuy không có xuất hiện cảnh tượng kinh điển nào, nhưng mỗi ngày đều có thu hoạch, số chip của y cũng tăng thêm mỗi ngày, đã có phóng viên nói thế này: “Nếu Dược lấy được một vòng tay, tôi tin anh ta sẽ lập tức được kết nạp là cao thủ, anh ta là khác biệt.”

Đúng, cao thủ cần có vòng tay, cao thủ phải có thành tích, nhưng làm sao mới có thể tính là cao thủ chân chính? Là cần phải được các cao thủ khác kết nạp, chỉ có được quần thể thừa nhận, mới coi như chân chính bước qua bậc cửa đó.

Thi đấu tiến hành đã mười bốn ngày, cuối cùng, vào ngày thứ mười lăm, chỉ còn lại một trăm người. Một trăm người này, mỗi người đều có khả năng lọt vào năm mươi hạng đầu, nhưng mỗi người cũng đều có khả năng bị loại bỏ.

Chỉ cần vào năm mươi hạng đầu, cho dù là hạng năm mươi, cũng có thể được hưởng tiền thưởng một trăm hai mươi đô la, mà sau đó, mỗi lần lên một hạng, thì gần như là tăng gấp đôi.

Cuộc đấu hai ngày trước, tốc độ đào thải rất nhanh. Mà sau khi đào thải hai mươi ngàn người, tốc độ liền chậm lại, vào được một ngàn người, quả thật có thể dùng lề mề để hình dung.

Bàn lớn mười người, nhìn thì rất đã ghiền, nhưng mỗi người đều có hai phút suy nghĩ và một phút xin tạm dừng, cho nên, nếu cố tình cộng thêm trùng hợp, cho dù là một vòng đặt cược, cũng có thể kéo dài nửa tiếng.

Ban đầu, còn có người nóng nảy, mà sau khi còn năm trăm người, tất cả mọi người đều trầm tĩnh.

Năm mươi hạng đầu, không chỉ là tiền thưởng, mà nhiều hơn là vinh dự.

“Các bạn khán giả, xin chào, tôi là Ike, rất vui vì lại được gặp các bạn. Hôm nay là ngày thi đấu thứ mười lăm, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tiến vào cuộc đào thải chân chính, năm ngày, vào bốn ngày đầu, chúng ta phải đào thải chín mươi tuyển thủ, sau đó vào ngày cuối cùng quán quân của chúng ta sẽ ra đời!”

“Nếu nói trước đó vẫn là dự trù bán kết, thì bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tiến vào chuẩn chung kết, hiện tại là chín giờ đúng, bắt đầu từ giờ phút này đến khi tám mươi thứ hạng đầu ra đời, cuộc đấu của chúng ta sẽ không dừng lại.”

Ike vừa mở miệng đã bắt đầu làm nổi bật bầu không khí khẩn trương, nhưng lập tức bị người cộng tác của mình là Andy phá hoại: “Nhưng Ike, anh nói thế, sẽ khiến tôi hiểu lầm, nếu tôi muốn đi nhà vệ sinh thì sao?”

“Đương nhiên, cứ mỗi bốn tiếng sẽ có một tiếng nghỉ ngơi, để mọi người xử lý chuyện cá nhân. Cho nên, các bằng hữu có lòng muốn hướng tới WSP tuyệt đối đừng lo lắng. Được rồi, chúng ta xem thử lúc này trên bàn còn mấy cao thủ?”

“Trên bàn số một chúng ta thấy Vịt con xấu xí và Vua sư tử, trên bàn số hai có Dã thú và Người khổng lồ, bàn số ba… bàn số năm, nhìn thử xem chúng ta thấy ai, trên bàn số tám chúng ta lại lần nữa nhìn thấy Ngựa hoang… còn có Dược tới từ TQ, ngoại hiệu của Dược vẫn chưa được định, có người gọi anh ta là Kẹo que, có người gọi anh ta là Bút nguyên tử, hiện tại, chúng ta cứ gọi anh ta là Dược đi, tôi tin, đợi khi anh ta thành cao thủ, chúng ta sẽ biết anh gọi là gì.”

“Ike, tôi cảm thấy anh hơi lạc quan quá rồi, vì Dược của chúng ta lại lần nữa ngồi chung bàn với Ngựa hoang, đừng quên ngày thi đấu đầu tiên bọn họ đã kết thù rồi.”

“Thì có là gì? Chúng ta xem thử số chip của Dược, một trăm hai mươi lăm ngàn đô la!” Nói tới đây, hắn huýt sáo một cái, “Thành tích không tồi, tôi thấy rất nhiều người thậm chí còn chưa tới mười ngàn.”

Tuy nói là đã vào một trăm hạng đầu, nhưng có rất nhiều người, trong cuộc đấu trước đó đã thua rất nhiều, đương nhiên, cũng có người thắng rất nhiều, chẳng hạn Ngựa hoang, số chip trước mặt hắn chính là hai trăm.

Ngựa hoang miệng tiện, đứt dây, tính toán chi li, làm người chán ghét, nhưng cách đánh bài của hắn, lại có thể nói là vững chắc. Ngoại hiệu ngựa hoang này là hình dung con người hắn, chứ không phải hình dung cách đánh bài của hắn, tuy có lúc hắn cũng có hơi ẩu một chút, nhưng hầu như mỗi cao thủ đều từng làm thế.

Lần này Lâm Dược lại được phân lên cùng một bàn với Ngựa hoang, hoàn toàn là trùng hợp, cuộc đấu tiến hành tới nay, còn lại hai mươi cao thủ, mười bàn, mỗi bàn đều có một cao thủ, thậm chí có bàn là ba cao thủ.

“Số chip của Ngựa hoang nhiều hơn Lâm Dược, hơn nữa, hắn ở cánh trên của Dược.”

Trong poker Texas, vị trí cũng rất chú trọng. Nói tóm lại, dealer là vị trí có lợi nhất, vì hắn có thể đợi tất cả mọi người đều đặt cược xong mới cược, như vậy hắn có cơ hội quan sát. Nhưng dealer là luân phiên, cho nên, cũng không cần xét chuyện có công bằng hay không.

Mà nếu hai người có thù, trong cuộc đấu nhiều người, cánh trên sẽ chiếm lợi hơn cánh dưới, vì hắn có thể tăng số chip, đặc biệt là lúc này, số chip của Ngựa hoang lại nhiều hơn Lâm Dược, thì càng có vốn hơn.

Hôm nay Ngựa hoang mặc áo bào dài thuần trắng… nói chính xác hơn một chút, thì căn bản là một miếng vải dài màu trắng, không tìm thấy dây lưng, không tìm thấy nút áo dây kéo, chỉ là quấn trên người như thế, trên cổ có đeo một chiếc vòng cổ dày rộng, rất có phong cách người Hy Lạp cổ.

Nhìn thấy Lâm Dược, hắn cười cười, không nói gì, Lâm Dược cũng cười cười, đồng dạng không nói gì. Vẻ mặt hai người, trong mắt người khác đều có mùi vị tất cả không cần phải nói.

Sau khi phát bài, Ngựa hoang nói: “Tôi không ngờ anh sẽ đi tới đây.”

“Như nhau như nhau.”

“Hoa Hồ tử già rồi, ông ta căn bản không nên ra mặt, anh có thể thắng ông ta, hoàn toàn là may mắn.”

Lâm Dược đang chuẩn bị đặt cược lại thu tay về, quay đầu nhìn Ngựa hoang, Jones lộ ra nụ cười đắc ý.

Lâm Dược lại cười, sau đó, y chân thành tha thiết phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

“Anh nói gì?”

“Tôi đang cảm tạ cậu.”

“Cảm tạ tôi chế nhạo anh?”

“Không phải cậu đang khen tôi sao?” Lâm Dược sờ cằm cười hê hê vài tiếng, “Tôi đắc ý nhất, chính là vận may của mình.”

“Giỏi lắm.” Jones gật đầu: “Giỏi lắm, rất nhanh, anh sẽ biết vận may của anh tệ cỡ nào.”

Từ khi Ngựa hoang xuất hiện tám năm trước, tuy có chuyện không vừa lòng, nhưng rất ít có chuyện không thể giải quyết, đặc biệt là trên bàn đấu. Hắn tin vào tay mình, tin vào vận may của mình, càng tin vào người đã dạy hắn thuật đánh bài.

Đúng, Lâm Dược đã thắng Hoa Hồ tử, nhưng vậy thì sao chứ? Hoa Hồ tử là của thời đại trước rồi, mà người dạy hắn thuật đánh bài, lại gần như đã đứng trên đỉnh cao của thời đại mới.

Thật ra hắn có thủ đoạn thu thập Lâm Dược, nhưng, hắn thích sỉ nhục y trên bàn đấu hơn!