Trong bóng đá cũng có một từ, là tuyệt địa đại phản công.
Tổ hợp từ bất đồng, số từ không giống, ý nghĩa biểu đạt lại giống nhau, đó chính là mi dẫn đầu cả cuộc, cao hứng cả cuộc, hưng phấn cả cuộc, sau
đó vào giây cuối cùng, bị đối phương vượt qua.
Còn chuyện nào buồn bực hơn chuyện này chứ? Còn chuyện này đả kích hơn chuyện này chứ?
Trương Trí Công hiện tại chính đang gặp phải tuyệt sát tới từ Lâm Dược, khi
hắn nhìn thấy hàm răng trắng của Lâm Dược, xém chút đã tha cái chân tàn
của mình nhào qua.
Hắn xem trò cười sống cả ngày, hắn chong hai
con mắt mệt mỏi cả ngày dòm lom lom, khi nên ngủ thì không ngủ, nên nghỉ ngơi không nghỉ ngơi, ngay cả khi ăn cơm cũng không di chuyển ánh mắt,
kết quả, lại là người bị trêu đùa cả ngày!
Trương Trí Công buồn bực… toàn Hạo Nhiên sơn trang gần như đều nghe được tiếng gầm rú của cậu hai Trương.
Hắn không biết mình kỳ thật vẫn còn may mắn, ít nhất hắn còn có thể gầm ra. Caesar lúc này, đã bị tàn phá đến ngay cả sức lực gào thét cũng không
có… đương nhiên, hắn cũng không có điều kiện gào thét.
Đối với việc Lâm Dược bị nhốt, thật ra hắn ôm thái độ vui sướng.
Bất cứ án nào, thời gian kéo dài rồi đều sẽ càng ít đầu mối, hắn… ừm, chết
đã sắp ba tháng rồi, nếu còn không điều tra, tính ra vết tích đầu mối
vốn có cũng sắp bị người tiêu hủy, đương nhiên, có lẽ sớm đã không tìm
được vết tích, nhưng, sớm một ngày dù sao vẫn tốt hơn muộn một ngày.
Nhưng tên Lâm Dược này lại… nói dễ nghe chút là không biết tiến lùi, nói khó nghe, quả thật là kẻ phế thải.
Tiền để dành được một trăm ngàn đã vô cùng thỏa mãn, bao ăn bao uống thì
không bới móc nữa, còn về tương lai mộng tưởng hy vọng gì đó, người ta
căn bản không suy nghĩ. Cho nên cũng hoàn toàn không chút dao động đối
với mấy mồi dụ tiền tài danh vọng tiểu đảo trên Thái Bình Dương.
Caesar có bao giờ phải xoắn xuýt chuyện này chứ.
Trước kia, có chuyện gì mà hắn không làm được chứ, cho dù thực sự hắn không
cần, cũng có một đống người giành trước giúp hắn làm, cho dù có một hai
lần cự tuyệt, nhưng thế giới này thứ nhiều nhất chính là người, càng
không thiếu nhân tài, chỉ cần có đủ sức hấp dẫn, nhân tài nào không thể
lợi dụng?
Mà cho dù thật sự có người không mấy tài năng, hắn cũng có thể tiếp nhận, dù sao không thể làm chuyện này, cũng có thể làm
chuyện khác.
Nhưng hiện tại, cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên
cũng không thể thi triển, càng không tìm được người khác. Hơn nữa, là
một… linh hồn đã chết, không có thân thể, cũng không có người thân mật
không nỡ từ bỏ nào, trước mắt điều duy nhất Caesar không bỏ được, chính
là nguyên nhân mình chết.
Tuy dưới sự đả kích của Lâm Dược, thần
kinh của Caesar… hoặc nên nói là linh hồn đã tê liệt rồi, nhưng vẫn chấp nhất đối với chuyện duy nhất mình để ý.
Cho nên thấy Lâm Dược bị nhốt, hắn cũng không gọi Lâm Dược dạy, khi Lâm Dược vô cùng không hiểu
hỏi ra, hắn cũng không giải thích gì với y, ngược lại liên tục nói đi
nói lại, còng tay còng chân không đáng nhắc tới, khóa trên cửa sắt càng
không đáng là gì, còn về người ngoài cửa sao, chỉ cần tìm đúng thời cơ
đều có thể xử lý.
Lâm Dược có lẽ lờ mờ, Caesar lại vô cùng rõ
ràng, dạng địa chủ như nhà họ Trương có lẽ cũng không thể xuất hiện ở
trường hợp lớn gì, nhưng thế lực tại bản địa thì không thể xem thường,
Lâm Dược muốn thoát, tiếp theo chỉ có thể bước từng bước từng bước theo
hướng dẫn của hắn.
Kết quả hắn giảng tới khô miệng khô lưỡi, nói
còn nhiều hơn cả mười năm quá khứ cộng lại, Lâm Dược chỉ đáp lại: “Lạc
Lạc à, sao anh luôn dụ dỗ tôi vậy? Anh không biết tôi không chỉ là lương dân, còn là ba đời lương dân, không chỉ là ba đời lương dân, còn là đời sau của liệt sĩ cách mạng sao? Ông nội của tôi, từng vì muốn cứu tài
sản quốc gia mà quên mình cứu hỏa. Ông ngoại của tôi, từng cống hiến vĩ
đại cho sự nghiệp phân cấp tư sản quốc gia, ông ngoại của bà nội tôi ban đầu là một người thu gom phân, ông cần cù chịu khó, dựa vào gom phân
khởi nghiệp, tạo được đồng ruộng phì nhiêu, ông nội của ông ngoại tôi…
ừm, ông ngoại tôi nghe nói là nhặt được ở trước cửa, nhưng cái này càng
nói rõ ông ngoại tôi…”
Lâm Dược bắt đầu thao thao bất tuyệt đọc
thuộc gia phả nhà mình, dưới câu từ của y, địa chủ là làm chủ cho đông
đảo bần nông, nhà tư sản là cống hiến cho kinh tế quốc dân, giai cấp
công nhân là người tiên phong của cách mạng, còn về kẻ làm thuê như y,
thì tuyệt đối là thêm gạch thêm ngói để xây dựng chủ nghĩa xã hội của
quốc gia!
Đối với việc Lâm Dược không biết biên giới dừng, Caesar đã quen rồi. Nhưng trước kia, Lâm Dược muốn làm công, muốn ăn cơm tám
chuyện với đồng nghiệp, muốn xem truyền hình báo chí, quấy nhiễu hắn…
đương nhiên là thường xuyên, nhưng không quá liên tục, nhiều lắm chỉ là: “Ha ha, Lạc Lạc, phim truyền hình bây giờ diễn càng lúc càng thiếu não. He he, Lạc Lạc, báo chí càng lúc càng dóc. Lạc Lạc à, anh nói xem ai ai cũng đều mập như thế, tại sao luôn cảm thấy mình gầy…”
Mấy lời này tuy đối với Caesar hoàn toàn không tất yếu, là giọng nói dư thừa, nhưng ít nhất, nó không nối liền.
Hiện tại tốt lắm, người bị bắt rồi, không ti vi không báo chí cũng không có
người nói chuyện với y, thế là, một ngày hai mươi bốn tiếng, trừ mười
tiếng dùng để ngủ, mười bốn tiếng còn lại y còn có thể làm gì? Đương
nhiên là tìm Caesar nói chuyện.
Lâm Dược thích náo nhiệt, cơm tối nếu không phải ăn cùng đồng nghiệp, thì nhất định phải tới chợ đêm, hơn nữa nói năng liên mồm, không phải tám với ông chủ, thì tám với người ăn kế bên.
Khi ở nhà, chỉ cần không ngủ, ti vi hoặc máy ghi âm là
nhất định phải mở, có xem hay không là một chuyện, nhưng nhất định phải
có tiếng.
Tại Hạo Nhiên sơn trang, y hòa hợp với trên dưới rất
nhanh, cũng có liên quan tới tính cách này. Hiện tại những thứ này đều
không còn, vậy chỉ có thể toàn bộ nhờ Caesar làm thay.
Thế là,
không chỉ khi y ngây ngẩn là lúc đang tìm Caesar lải nhải, ngay cả khi
ăn cơm đi nhà xí cũng không ngừng thao thao không nghỉ.
“Lạc Lạc, tôi cảm thấy nước tiểu của chúng ta hơi vàng, có phải là uống ít nước quá không.”
“Lạc Lạc, nếu còn không chịu ăn rau, chúng ta có thể mắc táo bón đó, anh nói xem tôi tìm cậu hai yêu cầu được không?”
Caesar thực sự rất muốn nói, cậu đừng bảo ‘chúng ta, chúng ta’, đây là thân
thể của cậu, không phải của tôi. Nhưng hắn thật sự không còn tinh thần
nữa, hơn nữa hắn đã có thể tưởng tượng, nếu hắn nói vậy, nhất định sẽ
nhận được câu trả lời hùng hồn lý lẽ của Lâm Dược: “Lạc Lạc à, của tôi
còn không phải là của anh sao, chúng ta còn phân ai với ai làm chi, đã
giao lưu thân mật không kẻ hỡ thế rồi, còn phân biệt cái gì.”
…
Hai, đây tuyệt đối không phải là do bị Lâm Dược điều giáo, tư duy của
Caesar đã dần chạy trên con đường thảo nguyên vô tận vô biên, mà là,
những lời này, Lâm Dược đã từng nói rồi.
Bốn ngày nay, đối với
Trương Trí Công mà nói là tuyệt địa đại phản kích, đối với Caesar mà
nói, chính là khốc hình vô tận vô biên. Trương Trí Công ít nhiều gì cũng thể nghiệm chút vui vẻ, Caesar thì trừ hắc ám, chẳng được thấy chút tia sáng nào.
“Cậu không lo lắng sao?”
Caesar nhịn rồi nhịn cuối cùng quyết định mình phải chủ đạo đề tài.
“Lo lắng cái gì? Cậu hai sao, nếu ban đầu cậu ta đã không giết tôi, thì sau này cũng sẽ không.”
“Cho dù ban đầu cậu ta không muốn giết cậu, hiện tại cậu chọc giận cậu ta… không sợ cậu ta nhốt cậu luôn sao?”
Lâm Dược trầm mặc, khi Caesar cho rằng cuối cùng y cũng bắt đầu suy nghĩ
tới vấn đề an toàn bản thân, lại nghe được câu trả lời: “Bị nhốt luôn kể ra cũng rất đáng sợ, bốn ngày không ăn rau xanh, phân của tôi đã khô
quéo rồi, nếu thật sự bị táo bón thì làm sao đây, không được, ngày mai
tôi nhất định phải bảo tiểu Lưu thêm rau cho tôi, không có rau cũng phải cho tôi trái táo!”
Caesar triệt để bị đả kích, mất một lúc hắn
mới tìm được linh hồn gần như đã tan rã của mình: “Cậu thật sự không sợ
bị nhốt luôn? Ti vi của cậu thì sao? Báo chí của cậu thì sao? Đấu địa
chủ của cậu thì sao?”
Nói tới cuối cùng, gần như là nghiến răng
nghiến lợi gầm lên, bộ dáng này nếu để cho những người quen biết hắn
nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cho rằng ngày tận thế sắp tới__ một người không
tự khống chế được, không có hình tượng nào sao có thể là Caesar lạnh
lùng ngạo mạn cao ngạo như hoa được?
Nhưng Lâm Dược lại không bị
ảnh hưởng chút nào, y suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu mà không có mấy
thứ này, tôi quả thật rất luyến tiếc, nhưng tôi không phải có anh rồi
sao, Lạc Lạc. Anh không phải từng nói anh rất giỏi toán sao? Hơn nữa anh tới từ đế quốc Mỹ, vậy tiếng Anh cũng nhất định rất tuyệt, tôi đã suy
nghĩ rồi, tôi có thể noi theo bá tước Monte Cristo, ngài ấy bị nhốt mười mấy năm trong tù, học được rất nhiều thứ, đợi vài hôm nữa tôi khỏe rồi, cũng có thể bắt đầu theo anh học. Chúng ta học tiếng Anh trước, rồi học toán, cho dù tôi trời sinh thông minh, nhưng muốn nói tiếng Anh còn lưu loát hơn người Anh, toán học đạt được trình độ cao cấp, cũng phải mất
hai ba năm. Qua hai ba năm rồi, ai biết có biến hóa gì không chứ?”
“Hơn nữa xã hội đen ở nước tôi là không thể thông hành, chính phủ sẽ đánh.
Nói không chừng qua hai ba năm nữa, cậu hai Trương sẽ bị lật đài, đến
lúc đó, tôi sẽ là đấu sĩ anh dũng thâm nhập nội bộ địch, đừng nói giải
thưởng, huân chương gì đó cũng sẽ phát cho tôi một hai cái, được rồi,
cho dù không phát, đến lúc đó chúng ta không phải cũng được tự do rồi
sao?”
“Cậu thật không sợ ngay cả mình cũng bị đánh chung sao.”
“Đánh cũng không có gì, nhiều lắm thì ngồi tù thôi, trong tù náo nhiệt lắm
đó, mười mấy hai mươi người một phòng, thật tốt! Được rồi, đừng nói mấy
thứ này nữa, Lạc Lạc, tôi đã suy nghĩ rồi, hiện tại chúng ta nên bắt đầu thôi, tuy hiện tại tôi bị thương, nhưng cũng không thể lãng phí thời
gian. Tôi biết anh thích nói chuyện với tôi, nhưng chúng ta cũng không
thể suốt ngày nói chuyện, không học tập chứ.”
…
Nghĩ y học tiếng Anh quả thật hữu dụng, Caesar cũng thật lòng chỉ dạy, Lâm Dược
học cũng coi như nghiêm túc, nhưng loại nghiêm túc này, không duy trì
được bao lâu… ít nhất đối với Caesar, là không đủ dài, chỉ mới hai
tiếng, Lâm Dược đã nói cần nghỉ ngơi, hơn nữa y muốn tiêu khiển, làm
việc kết hợp nghỉ ngơi. Còn phương thức tiêu khiển sao…
“Lạc Lạc, kể tôi nghe phong lưu sử của anh hồi xưa đi, đừng yên lặng chứ, anh
xem, anh vừa có tiền vừa đẹp trai… ừm, chắc là đủ đẹp trai đi, mà bỏ đi, xã hội hiện tại đẹp trai hay không chỉ là vấn đề thứ hai. Anh có tiền,
vậy nhất định phải phong lưu, đừng yên lặng vậy, hai chúng ta còn so đo
gì. Không nói? Không có? Thật sự không có sao, sao anh lại không có chứ? Lẽ nào… anh không được?”