Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 9: Còn Có Em.

"Điều làm Đổng Tây bất ngờ và tuyệt vọng chính là Nguỵ Hàn rút tay mình lại, bàn tay của Đổng Tây có chút trống rỗng, cảm giác đã vuột mất gì đó."
***
Hôm đó Đổng Tây về đến nhà thì bị mẹ mình phát hiện ngay, bà giam cô suốt một tháng trời, không cho cô ra ngoài nữa. Từ Tâm Di có đến thăm Đổng Tây, cô ngồi trong phòng không oán trách, không than vãn. Thấy con gái đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Cao Thuỵ Nghiêng cũng không có ý định giam lỏng cô mãi, ngược lại thuê vệ sĩ ở bên Đổng Tây suốt, canh chừng cô lại chạy đến Tân Nam.

Đổng Tây vẫn phải tiếp tục việc học của mình, sáng đến trường, trưa về nhà, ôn thi chuyển cấp. Tất cả đều rất có trình tự, bình thường đến mức ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thường của Đổng Tây. Các bạn học và thầy cô giáo đều thấy rõ sự khác lạ của cô học sinh này. Tính tình đã trầm lắng lại càng trầm lắng hơn, ngoài việc học, cô dường như không quan tâm đến bất kì một chuyện gì, một nụ cười miễn cưỡng cũng không còn thấy được trên gương mặt xinh xắn ấy nữa.

Riêng mình Đổng Tây nhận thức được, trái tim cô, bị khoét một lổ hổng, hiện giờ chỉ còn lại một mảnh trống rỗng hoang tàn.

Tâm trạng ảnh hưởng, thành tích học tập cũng vì thế mà giảm sút rất nhiều, bà Đổng thuê hết giáo viên này dạy kèm đến giáo viên dạy kèm khác, nhưng cũng đều vô dụng, vấn đề nằm ở Đổng Tây. Phần lớn thời gian là cô nghĩ đến Ngụy Hàn, xem thời tiết ở thành phố Tân Nam, bất cứ tin tức gì của thành phố ấy, cô đều không bỏ sót. Cô nghĩ xem làm sao trốn đi gặp anh, đi được mấy lần đều bị vệ sĩ bắt lại dẫn về nhà, nhận một trận chửi mắng của mẹ, cứ vậy mà kéo dài suốt hơn một tháng.

Năm mới, vào đêm giao thừa Đổng Tây lại muốn đến Tân Nam, còn lén lút trốn khỏi nhà, lần này vừa đến ga tàu lại bị vệ sĩ bắt được. Lần này Đổng Tây quả thật khiến Cao Thuỵ Nghiêng giận đến không nói nên lời, sau khi Đổng Hạo ra đi, bà bận trăm bề, một mặt còn phải lo lắng cho Đổng Tây, là lo lắng cho cô sơ hở một chút liền chạy đến chỗ kẻ thù của nhà bà. Bà Đổng chỉ hỏi Đổng Tây.

"Rốt cuộc con muốn thế nào?"

Đổng Tây đứng trước mặt bà, đáp rất ngắn gọn: "Con phải bên cạnh anh Hàn."

Đêm giao thừa đó, pháo hoa nở rộ sáng hết cả bầu trời, Đổng Tây ngồi bên ngoài hành lang, bó gối nhìn pháo hoa, lại nhìn đến căn nhà đối diện.

Giờ này, có phải anh Hàn của cô đang ở trong bóng tối của nhà giam? Anh Hàn của cô có phải không thấy được pháo hoa mừng năm mới? Anh Hàn của cô, có phải rất tuyệt vọng cô đơn không?

Cao Thuỵ Nghiêng đứng ở cửa phòng nhìn bóng hình con gái co ro bên ngoài, pháo hoa có sáng cũng hình như không soi rọi được tới chỗ Đổng Tây. Cuối cùng Đổng Tây cũng làm cho Cao Thuỵ Nghiêng chán nản, hôm sau bà bảo vệ sĩ sau này không cần đi theo cô, bà mệt rồi, quản không nổi con gái nữa, nếu cô đã quyết, bà cứ mặc cô muốn sống thì sống, chết thì chết.

Lương Nghệ đến nhà thăm mẹ con cô mấy lần, sau khi Đổng Hạo mất, Lương Nghệ đã vất vả không ít. Qua năm mới được mấy ngày, ông đến nhà cô nói lời từ biệt. Ông bảo công ty điều phối, ông phải rời tổng công ty mà đến nhậm chức ở một chi nhánh thuộc thành phố khác. Đổng Tây chỉ không ngờ, đó là lần cuối cùng cô gặp ông. Mấy tháng sau liền nghe được tin, Lương Nghệ bệnh nặng, qua đời.

Qua Tết không lâu, Nguỵ Dân lại nhập viện, từ sau khi Ngụy Hàn bị kết tội, sức khỏe Ngụy Dân ngày càng yếu, phần lớn thời gian đều nằm viện, việc nội bộ gia đình họ Ngụy cũng dần dần bị người anh là Ngụy Lâm nắm chặt.

Tâm tình cùng sức khoẻ Cao Thuỵ Nghiêng không tốt, Đổng Tây cũng rất yên phận không dám chọc giận bà nữa, cô tạm thời không lén trốn đến Tân Nam. Cao Thuỵ Nghiêng đi công tác hai ngày, Đổng Tây vừa định nhân cơ hội này chạy đến thành phố Tân Nam gặp anh thì đột nhiên nghe tin ông Ngụy đột quỵ, đang trong tình trạng nguy kịch, cô tức tốc chạy ngay đến bệnh viện, Nguỵ Dân vừa chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng chăm sóc đặc biệt. Thái Tố Ngọc đứng lặng ở bên ngoài, người ngoài hẳn không ai biết được lí do vì sao bà không vào trong, ở cạnh chồng mình trong lúc sinh tử thế này. Đổng Tây đến hỏi tình hình, giọng Thái Tố Ngọc trả lời cũng nhẹ tênh, cũng bình lặng như gương mặt của bà, bà nói vừa rồi bác sĩ bảo Nguỵ Dân có thể không qua khỏi, người nhà nên chuẩn bị sẵn tâm lí.

Đổng Tây nghe được mà bước chân có chút chao đảo, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người, nếu đến người bố yêu thương anh nhất cũng ra đi, anh phải làm sao? Thế là cô bất chấp trước nay mình luôn sợ Thái Tố Ngọc, lần đầu tiên túm chặt tay bà nói.

"Bác gái, bác gọi điện đến xin nhà giam cho anh Hàn về đây một lát được không bác?"

"Nó về thì cũng đâu giúp được gì." Bà vô tâm nhìn vào căn phòng ấy.

"Anh ấy rất muốn gặp bác trai, con nghĩ chỉ cần bác xin, với gia thế nhà họ Ngụy chắc chắn họ sẽ nể mặt mà..."

"Tôi đã nói là..."

"Em dâu!" Tiếng gọi của người đàn ông kia cắt ngang lời bà Ngụy, là Nguỵ Lâm, anh trai trên danh nghĩa của Nguỵ Dân, ông đi đến hỏi: "Dân sao rồi?"

Thái Tố Ngọc thoáng nhìn người đến, lắc đầu trả lời: "Bác sĩ bảo không khả quan, gia đình chuẩn bị tâm lí."

Ngụy Lâm rơi vào im lặng, rồi nhìn qua Đổng Tây đang tái xanh mặt đứng đó, ông có chút ngạc nhiên hỏi cô: "Đổng Tây? Con đến đây làm gì?"

"Con..." Thái độ vừa rồi của Thái Tố Ngọc khiến cô có chút do dự, nhưng không nghĩ được nhiêu như vậy, cô ngập ngừng nói lại điều mình vừa thỉnh cầu: "Bác ơi, bác gọi điện cho trại giam xin cho anh Hàn về đây được không? Anh ấy... anh ấy chắc chắn rất muốn gặp bố mình, còn nữa... bác Nguỵ... hẳn là mong muốn nhìn thấy anh ấy."

Nghe cô nói vậy, Nguỵ Lâm không đáp lời ngay, ông suy nghĩ điều gì đó rất lâu, Đổng Tây thì gấp không chờ được, cô lại nói thêm.

"Bác... con xin bác, anh Hàn hiện tại... hiện tại nếu không đến, lỡ gì bác Nguỵ có chuyện gì, con thật không biết anh ấy..."

"Con bé nói đúng."

Đổng Tây quay đầu về hướng người vừa đến, là bác sĩ Phùng Diệu. Đổng Tây có gặp qua mấy lần. Phùng Diệu luôn là bác sĩ riêng chăm sóc sức khoẻ cho Nguỵ Dân suốt những năm qua, tình hình của Nguỵ Dân hiện tại, bà là người rõ nhất. Phùng Diệu cũng không nhìn qua Thái Tố Ngọc mà chỉ nói với Nguỵ Lâm.

"Nguỵ Dân muốn gặp con trai ông ấy, tôi nghĩ tâm nguyện cuối cùng này cũng không có gì quá đáng. Nguỵ Lâm! Chuyện này đối với ông hẳn chỉ là việc nhỏ thôi."

Cách nói chuyện của Phùng Diệu không có chút khách khí, ngược lại thái độ của Nguỵ Lâm không có gì thay đổi. Rất nhanh ông đã đưa ra quyết định, gật đầu: "Hàn... Ừ. Cũng nên để Hàn về gặp bố nó. Dù sao lần này... có thể là lần cuối rồi." Ông nói xong liền lấy điện thoại gọi cho ai đó, Đổng Tây nghe ông dặn dò bên kia, cô mới quay sang nói lời cảm ơn với bác sĩ Phùng Diệu, bà khẽ gật đầu với cô, không nói gì nữa mà rời đi. Bên tai Đổng Tây vẫn văng vẳng câu nói của Nguỵ Lâm vừa rồi, lần cuối cùng, cảm giác mất đi người thân, Đổng Tây không biết rồi Nguỵ Hàn sẽ ra sao.

Bác sĩ vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi tình hình của Nguỵ Dân, Thái Tố Ngọc và Ngụy Lâm đã sớm cùng nhau rời đi, nghe nói công ty xảy ra vấn đề quan trọng cần họ phải đích thân giải quyết. Một mình Đổng Tây đứng bên ngoài phòng đặc biệt, thông qua cánh cửa kính thuỷ tinh, cô nhìn người nằm đó, tâm tư rối bời, tình trạng hiện tại của Nguỵ Dân, thật sự vô cùng nguy kịch. Đổng Tây lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, cô sợ nếu Nguỵ Hàn còn không đến nữa, nửa đời sau của anh chỉ là tiếc nuối và ân hận.

"Tiểu Tây!"

Ngụy Hàn chạy đến, phía sau là cảnh sát luôn luôn theo sát. Đổng Tây vừa nghe tiếng gọi ấy thì đã giật mình ngẩng đầu, thật sự nhìn thấy Nguỵ Hàn xuất hiện trước mặt mình, cô liền kích động gọi.

"Anh Hàn!"

"Bố anh thế nào?"

"Bác..." Đổng Tây không biết mở lời thế nào, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn về phía phòng bệnh sau lưng. Lúc này Nguỵ Hàn mới nhìn thấy người nằm trong phòng bệnh đó, ông mang ống thở oxy, nhịp tim yếu đến mức tưởng chừng như một giây nửa thôi sẽ có thể ngừng bất kì lúc nào.

Phùng Diệu từ trong phòng bệnh bước ra, trông thấy Nguỵ Hàn, bà chỉ có thể nói.

"Vào thăm ông ấy... lần cuối đi."

Tâm tư Đổng Tây phút chốc đóng băng, cô nhìn Nguỵ Hàn, không rõ tâm tư của anh. Phùng Diệu trông dáng vẻ của Nguỵ Hàn vẫn như không tin vào sự thật mà nhìn chằm chằm người nằm trong kia, bà lại nói tiếp.

"Trước khi hôn mê, ông ấy có bảo rằng nếu cháu đến... tiêm cho ông ấy một liều thuốc, ông ấy có chuyện muốn nói với cháu."

Đổng Tây đưa tay, nắm lấy bàn tay của Nguỵ Hàn, siết chặt cả bàn tay anh, thấp giọng gọi khẽ: "Anh Hàn..."

Ngụy Hàn hạ mi mắt, cuối cùng có thể chấp nhận được sự thật này, anh cũng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trong tay mình, rất nhanh lại buông ra bước về hướng cửa phòng, đi được hai bước lại quay đầu nhìn Đổng Tây: "Đứng đó chờ anh."

"Vâng."

Cô gật mạnh đầu, anh thấy thế mới yên tâm bước đi, cô nhìn theo, thoáng nhìn thấy anh mở cửa, nhớ đến cảm giác chạm vào còng số tám lạnh toát giam giữ tự do của anh, cả người cô cũng theo đó lạnh lẽo.

Cảnh sát vẫn đứng ở ngoài cửa. Nguỵ Hàn một mình vào trong, cánh cửa sau lưng khép lại, anh đi đến bên giường, giọng thì thào run run gọi người nằm đó.

"Bố..." Ngụy Hàn chạm tay vào tay bố mình. Đôi mi ông khẽ động đậy nhưng không thể mở ra, tất cả các máy hỗ trợ đều đã được tháo bỏ, chỉ giữ lại ống thở oxy. Anh nắm chặt lấy tay bố, muốn giữ lại hy vọng duy nhất của đời mình, cổ họng anh nghẹn lại, muốn gào thét, muốn van xin, cuối cùng chỉ có thể thốt ra thành câu nói: "Đừng rời bỏ con… bố ơi… Bố!"

Người nằm trên giường hơi hé mi mắt, có thể đã nghe được câu nói vừa rồi, nước mắt ông chảy dài, môi khẽ động, nở một nụ cười, là bất lực, là buông xuôi. Ngụy Hàn vừa trông thấy ông mở mắt, anh đã vui mừng muốn chạy đi gọi bác sĩ, cánh tay liền bị giữ lại. Nguỵ Dân ở trên giường, khó khăn thều thào ra tiếng.

"Hàn… Đừng đi… Không… kịp…"

Bỗng chợt nhớ lời của bác sĩ Phùng Diệu, Nguỵ Hàn cả người dại ra, anh quay đầu lại nhìn Nguỵ Dân, trên khoé mắt vốn đã đỏ hoe chứa đầy lệ.

"Bố… "

Nguỵ Dân không chút sức lực kéo tay con trai đến gần, ông nhìn người ngồi bên giường một lúc lâu, Nguỵ Hàn vẫn nắm chặt tay ông, ánh mắt không dời, con trai ông, đang khóc vì ông. Ông mấp máy môi, lúc này có chút thản nhiên dời mắt, nhìn trần bệnh viện trắng toát, ông khẽ nói thật chậm.

Người bên ngoài không nghe thấy hai người họ bên trong nói những gì, chỉ thấy một lát sau Nguỵ Dân yếu ớt vươn tay đặt lên mái tóc Nguỵ Hàn, nói thêm một câu gì đó còn dang dở, cuối cùng cũng không thể gắng gượng thêm, bàn tay rơi xuống, đôi mắt cũng nhắm nghiền.

Thời khắc Đổng Tây nhìn bóng lưng Nguỵ Hàn cứng nhắc như tượng gỗ, sau lại có chút do dự, ngập ngừng nắm lấy bàn tay vừa rơi xuống của ông Đổng, anh ôm tay người nằm đó, cúi đầu, vai khẽ run. Đổng Tây dùng tay che kín miệng mình, nhưng tiếng nấc vẫn bật ra.

Phùng Diệu nhìn vào trong một lúc lâu rồi chẳng nói thêm gì đã rời đi.

Trong phòng bệnh đã bao trùm không khó lạnh lẽo, Nguỵ Hàn lại không thể vòng tay ôm trọn bố mình vào lòng, vật lạnh giá trên hai tay đã không để anh làm điều đó, chính cái tội danh tù nhân đã tước mất cái quyền ôm thi thể của bố để giữ lại chút hơi ấm cho ông.

Dường như lúc này Nguỵ Hàn không thể tự mình kìm nén tất cả đau thương, anh đau đớn mà gào lên 'Bố', tiếc rằng ông đã không thể nào đáp lời anh được nữa. Ông ra đi như thế, để lại cho anh một vết thương chẳng bao giờ lành.

Không một ai nhìn thấy, ánh mắt Ngụy Hàn lúc ấy, chỉ toàn đau thương và thù hận. Bố anh luôn nói ông luôn tự nào về anh, nhưng lại khiến cho Ngụy Hàn cảm thấy bản thân mình không xứng đáng, chính anh làm dơ bẩn cả thanh danh cho ông, anh là kẻ tội nhân phá hủy danh tiếng của Ngụy gia, cũng chính là kẻ đã gián tiếp hại chết bố mình, ông bi thương ngã quỵ, chẳng phải tất cả đều là vì anh sao?

Bác sĩ tiến hành tất cả thủ tục cần thiết. Thái Tố Ngọc trên đường quay về bệnh viện thì nghe tin, đến nơi, chỉ trông thấy con trai ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, bên cạnh là Đổng Tây vẫn đứng, bà nhìn vào trong phòng, giường trống không.

"Hàn... Bố... con... ông ấy?"

"Chết rồi."

"Chết rồi?"

Bà lặp lại, chẳng biết dư vị trong lòng là gì, Thái Tố Ngọc hỗn loạn nghĩ, vậy là, sau tất cả, ông ấy cũng ra đi… một cách nhẹ nhàng như thế.

Nguỵ Hàn cũng lặp lại, để xác nhận cho bà: "Đúng, chết rồi."

Anh lạnh nhạt lên tiếng rồi đứng dậy, ngay từ đầu đã không nhìn lấy bà một lần, lại quay sang Đổng Tây luôn đứng bên cạnh anh, anh nói: "Giữ gìn sức khỏe. Đừng đến thăm anh nữa."

"Anh Hàn..." Cô hoảng sợ trước thái độ đó của anh, anh đã không khóc, từ khi bác sĩ đưa bố anh đi, anh đã không khóc, cả một giọt nước mắt cũng chưa hề rơi, cô không chú ý đến lời anh nói, chỉ một mực lo lắng cho anh, liền nắm tay anh lại: "Anh Hàn…"

Điều làm Đổng Tây bất ngờ và tuyệt vọng chính là Nguỵ Hàn rút tay mình lại, bàn tay của Đổng Tây có chút trống rỗng, cảm giác đã vuột mất gì đó.

"Đi thôi."

Câu nói này không phải cảnh sát mà là tiếng của Ngụy Hàn. Anh không chút luyến tiếc mà quay lưng bỏ đi. Thái Tố Ngọc và Đổng Tây đồng thời gọi anh, nhưng một lần quay đầu đều không có. Đổng Tây nhìn bóng anh càng ngày càng xa, cô giật mình chạy theo anh, anh vào cùng cảnh sát vào thang máy, cô chạy đến không kịp, cả giây phút thang máy đóng lại, anh vẫn không để lại một ánh nhìn cho cô. Cô bàng hoàng đứng đó, miêng vô thức lại bật ra hai chữ 'Anh Hàn'.

Về nhà, Đổng Tây đi ngang phòng làm việc của bố thì thấy Trần Thắng Ninh đang ngồi chỗ của bố mình. Tâm trạng cô vốn đã vô cùng tệ, lại thấy tình cảnh này liền đi thẳng vào trong mà lớn tiếng quát: "Ai cho chú vào đây? Ra ngoài!"

"Đổng Tây. Chú có chuyện này muốn nói với con."

"Tôi không có chuyện gì nói với chú. Chú rời khỏi đây… à không, là rời khỏi nhà tôi nhanh, đừng bao giờ để tôi thấy chú luẩn quẩn trong nhà tôi nữa."

Trần Thắng Ninh không chút tức giận, ông đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt cô, nói một việc mà Đổng Tây không tài nào ngờ đến: "Có phải vừa từ bệnh viện về không? Vừa rồi chú mới nghe được tin… Chẳng biết năm nay làm sao, bao nhiêu chuyện đều ập đến… Đổng Tây, hẳn con đã gặp Nguỵ Hàn ở bệnh viện, tâm trạng nó thế nào?"

Con người Trần Thắng Ninh lúc nào cũng tỏ vẻ là bậc chính nhân quân từ, nhưng Đổng Tây không biết tại sao mình lại ghét cay ghét đắng cái thái độ đó của ông, cô chỉ lạnh lùng đáp.

"Không liên quan đến ông."

Ông cũng không chấp nhất cô, chỉ nói: "Chú định đến Tân Nam thăm Nguỵ Hàn, con có muốn đi cùng không?"

"Đi!"

Lần này Đổng Tây trả lời rất dứt khoát, bất chợt quên mất mình mấy phút trước còn mắng chửi xua đuổi Trần Thắng Ninh. Ông ta mang đến cho cô cơ hội hiếm có này, dù ông ta là ai, cô cũng không nghĩ nhiều được nữa.

Trần Thắng Ninh tự mình lái xe đưa Đổng Tây đến Tân Nam, dọc đường Đổng Tây không nói chuyện, một mặt chỉ hướng về Nguỵ Hàn, một mặt bản thân chẳng thể nào trò chuyện cùng Trần Thắng Ninh, Trần Thắng Ninh cũng rất rõ tình hình, cô không lên tiếng, ông liền không chủ động bắt chuyện.

Lái xe hơn hai giờ là đến Tân Nam, đến nhà tù Tân Nam lại đi thêm ba mươi phút. Đến nơi, là Trần Thắng Ninh sắp xếp cho cô gặp Nguỵ Hàn, nhưng một lát sau phía cảnh sát lại đi ra, đứng trước mặt hai người mà truyền đạt lại.

"Cậu ấy không muốn gặp."

Đổng Tây đứng tại chỗ, bần thần chẳng suy nghĩ gì được. Chốc lát lại xin cảnh sát, bảo anh ta vào nói với Nguỵ Hàn một lần nữa, là Đổng Tây đến tìm. Cảnh sát có chút khó xử, Trần Thắng Ninh ở bên cạnh liền lên tiếng giúp cô nói vài câu, anh ta ngập ngừng một lát mới đồng ý.

Lần thứ hai cảnh sát đi ra, Đổng Tây nhìn anh ta thấp thoảng chờ mong, cuối cùng anh ta lại tiếp tục lắc đầu.

"Cậu ấy vẫn không muốn gặp."

"Sao có thể?" Đổng Tây không giữ được tâm trạng bình tĩnh, liên tục hỏi người cảnh sát: "Anh cảnh sát… anh có… có nói rõ ràng với anh Hàn là tôi không, anh nói với anh ấy là Đổng Tây… là Đổng Tây…"

"Tôi đã nói rõ tên cô."

"Vậy… vậy… anh ấy có nói gì không?"

"Không có. Chỉ bảo là không gặp."

"Không thể nào…"

Cô siết chặt tay mình, lắc đầu phủ nhận. Người cảnh sát rời đi, Đổng Tây giật mình còn muốn đuổi theo, cố chấp lần nữa, Trần Thắng Ninh ở bên cạnh liền ngăn cô lại.

"Đổng Tây! Con bình tĩnh một chút. Lúc này tâm trạng Nguỵ Hàn hẳn là rất tệ, để cậu ấy yên tĩnh, vài ngày sau, vài ngày sau con lại đến, được không?"

"Có thể không?"

"Đương nhiên có thể."

Lần đầu cô không tỏ thái độ cùng Trần Thắng Ninh, gật đầu nói "Vâng". Trên đường về An Lạc, Đổng Tây lại nghĩ, vài ngày sau mà Trần Thắng Ninh nói thật sự không khả quan, mẹ cô chắc chắn không để cô đến thăm Nguỵ Hàn, cô mà lại trốn đi nữa, bà tức giận lên sức khoẻ liền không tốt. Nhớ đến Nguỵ Dân vừa qua đời, trong lòng Đổng Tây thật rất sợ hãi, cô vừa muốn đến thăm Nguỵ Hàn, lại vừa không muốn chọc giận mẹ mình.

Như đọc được suy nghĩ của Đổng Tây, Trần Thắng Ninh lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh suốt chặng đường.

"Yên tâm, vài ngày sau chú đưa con đến, tuyệt đối không để mẹ con biết."

Đổng Tây có chút không tin được quay qua nhìn ông, chỉ thấy ông cười hiền hoà, chưa để cô kịp hỏi, ông đã nói tiếp: "Chú không biết được Nguỵ Hàn có tội hay không, chỉ biết được cậu ấy hiện giờ thật sự rất thảm rồi… Quan trọng là con, chú cũng không thể nhìn con đau khổ như vậy, anh Đổng trên trời nhìn thấy hẳn rất đau lòng, còn có, sức khoẻ mẹ con không tốt, đừng khiến bà ấy tức giận nữa."

Lời nói này, hợp tình hợp lí đến mức Đổng Tây không cách nào phản bác lại, cô cúi đầu, rất lâu lại thấp giọng nói.

"Cảm ơn chú."

Trần Thắng Ninh vươn tay định xoa đầu cô lại bị Đổng Tây tránh đi, ông ngượng gạo thu tay về, cũng không nói lời trách cô.

Vài ngày sau, Trần Thắng Ninh đúng thật không thất hứa, lái xe đưa Đổng Tây đến nhà giam Tân Nam, tiếc rằng Nguỵ Hàn vẫn không đồng ý gặp cô. Đổng Tây mang tâm trạng vừa thất vọng vừa lo lắng trở về, tự anh đã không muốn gặp cô, cô còn có thể làm gì chứ.

Về đến nhà, Đổng Tây cũng không quên nói lời cảm ơn với Trần Thắng Ninh, vừa định mở cửa xuống xe đã nghe ông ta hỏi: "Đổng Tây! Con có muốn đến thành phố Tân Nam sống không?"

Điều ông ta hỏi như đánh trúng tâm ý của Đổng Tây, cô lập tức quay người nhìn chằm chằm Trần Thắng Ninh.

"Chú giúp được tôi?"

"Chú nghĩ được một cách, còn làm được hay không thì xem con rồi."

Thành phố Tân Nam, nơi gần Nguỵ Hàn nhất, có thể gặp anh bất kì lúc nào, cô đã rất nhiều lần nghĩ đến, nhưng biết là khó thực hiện được nên đành kìm nén không nghĩ đến nữa. Hôm nay Trần Thắng Ninh lại nhắc đến vấn đề này, ông tìm được cách giúp cô rồi, vấn đề bản thân của cô, cô tất nhiên có thể thực hiện được.

"Rốt cuộc chú tìm được cách gì? Mẹ tôi… mẹ tôi bà ấy…" Đương nhiên từ ban đầu vấn đề luôn nằm ở mẹ cô, bà hận Nguỵ Hàn như thế, hiện tại gặp anh cũng không đồng ý thì làm sao có thể để cô đến Tân Nam.

"Thật sự nếu con trực tiếp nói chuyện này với mẹ con, bà ấy hiển nhiên sẽ không đồng ý, huống hồ sức khoẻ của mẹ con gần đây không tốt, con không được khiến bà ấy tức giận nữa…"

"Vậy cách mà ông nói…" Cô đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, hầu như đều không khả thi.

Trần Thắng Ninh không vòng vo nữa, tỉ mỉ nói rõ: "Sắp tới con sẽ thi tốt nghiệp, chọn trường vào cấp ba đúng không?"

Đổng Tây mơ màng gật đầu, chẳng thấy chuyện này có liên quan gì, lại nghe Trần Thắng Ninh tiếp tục giải thích: "Theo chú được biết ở Tân Nam có một trường cấp ba rất có uy tín, thành tích hằng năm nổi bật, nằm trong top nổi tiếng của khu vực. Nếu lần thi này con có thể thi vào trường đó, thì có thể danh chính ngôn thuận đến Tân Nam rồi."

Vấn đề chọn trường để vào học cấp ba Đổng Tây làm sao có thể nghĩ tới, thời gian gần đây quá nhiều chuyện xảy đến, tâm tư của cô đâu còn đặt vào việc học hành, tương lai gì đó nữa. Nghe Trần Thắng Ninh nói, cô như tìm thấy cánh cửa thoát khỏi con đường hầm kéo dài u tối, khắp gương mặt bỗng dưng bừng sáng, vì đối phương là Trần Thắng Ninh, nếu là người khác trước mặt cô đã phấn khích ôm lấy mà nói tiếng cảm ơn rồi. Lúc này cô chỉ có thể thu lại nụ cười, tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi Trần Thắng Ninh.

"Chú thấy… nếu tôi đậu vào trường đó, mẹ tôi sẽ cho tôi đi học sao, sẽ cho tôi đến Tân Nam sao? Hiện tại chỉ cần nhắc đến Tân Nam, mẹ tôi đã không thích rồi."

"Bên phía mẹ con, lúc đó chú sẽ nói giúp con vài câu."

"Thật sao?"

Ông khẽ cười, gật đầu chắc chắn: "Ừm."

Đổng Tây cuối cùng cũng tìm được biện pháp bên cạnh Nguỵ Hàn, tâm trạng đè nặng suốt thời gian qua phút chốc như hoá hư không, nhưng vui mừng thì vui mừng, lúc mở cửa bước xuống xe rồi, cô bỗng chợt nhớ điều gì đó, nghiêng đầu hỏi người vẫn đang ngồi đó.

"Chú… vì sao phải giúp tôi?"

Câu hỏi này nằm trong dự kiến của Trần Thắng Ninh, ông tự nhiên lặp lại câu trả lời trước đó: "Chẳng phải chú đã nói rồi sao, con và Nguỵ Hàn cứ kéo dài như vậy, đối với hai đứa không tốt, con mà không tốt thì mẹ con càng không tốt. Chú cùng mẹ con làm bạn hơn hai mươi năm, vốn đã xem bà ấy như người thân, anh Đổng vừa mất, bà ấy không thể mãi mang tâm trạng nặng nề mà sống như vậy."