"Anh yêu em! Ngàn vạn lần yêu em! Anh yêu em! Tiểu Tây!"
***
Đảo Okinawa, Nhật Bản.
Hơn mười giờ đồng hồ ngủ trên máy bay, Đổng Tây không cảm thấy mệt mỏi tí nào, ngược lại còn phấn chấn hẳn lên. Đây không phải lần đầu tiên cô đi nước ngoài, nhưng lại là lần đầu cùng Ngụy Hàn đi nước ngoài.
Cô nắm chắc tay anh rồi nhìn ngắm xung quanh, Ngụy Hàn kéo vali đi bên cạnh nhìn cô mỉm cười. Ở sân bay đã có người đợi sẵn. Hai người cùng đến resort đã được chuẩn bị từ trước. Ở quầy tiếp tân là cô gái mặc bộ kimono truyền thống, thấy có người bước vào, cô liền tươi cười chào đón.
"Konnichiwa!"
Ngụy Hàn nói gì đó với cô ấy rồi nắm tay Đổng Tây đi vào phía trong. Cô từ nhỏ chỉ học mỗi Tiếng Anh thôi đã không thể chịu đựng được, huống chi nói đến Tiếng Nhật, về lĩnh vực ngoại ngữ này, Đổng Tây thuộc dạng ngu toàn diện.
Đi qua một sân rộng lớn gồm nhiều dãy nhà, mấy bông hoa anh đào vẫn còn rơi đầy trong sân. Xuyên qua đó là đến nơi ở của cô và anh. Đó là một biệt thự khép kín đơn giản, nhưng lại cực kì sang trọng, thoải mái. Kéo cửa gỗ sang một bên, Đổng Tây tháo giày để ở ngoài rồi bước vào trong nhìn qua một lượt.
"Anh Hàn! Ở đây thích thật… Xem này! Cách trang trí rất cổ điển, đúng là phong cách Nhật Bản."
"Đi máy bay mệt rồi, em ở đây ngủ thêm tí nữa đi. Anh ra ngoài bàn công việc một lát sẽ quay về sớm."
Cô lúc này mới quay đầu nhìn anh, sắc mặt anh đã mệt mỏi vậy rồi mà còn phải đến đây bàn việc cùng đối tác. Đổng Tây đành đi đến trước anh, chỉnh lại cà vạt cho Ngụy Hàn, giọng vô cùng dịu dàng.
"Đi sớm về sớm."
"Trước bữa tối anh sẽ về dẫn em đi ăn. Ngoan ngoãn vào trong nằm nghỉ chút đi."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi mới luyến tiếc đi ra ngoài. Cửa khép lại rồi, Đổng Tây đến ngã người xuống chiếc giường futon cỡ lớn, dang rộng hai tay mà hưởng thụ sự trong lành của thời tiết nơi đây.
Thế là cô ngủ một mạch đến trời sụp tối lúc nào không hay. Đến lúc tỉnh lại thì ngoài kia đã xuất hiện mấy ngôi sao rồi, bên ngoài có người gõ cửa, Đổng Tây cứ ngỡ là Ngụy Hàn về, cô nhanh chân chạy ra kéo cửa. Nhưng bên ngoài là một cô gái mặc kimono, gặp cô lại chào thứ tiếng truyền thống. Đổng Tây ngây người không hiểu, chỉ lắp ba lắp bắp đáp bằng vốn Tiếng Anh có giới hạn của mình.
"Can…you speak…speak English?"
"Ô…" Rõ ràng cô gái ấy ngây người trong chốc lát. Lúc chiều người đàn ông đi cùng cô gái xinh đẹp này nói Tiếng Nhật vô cùng lưu loát, cô cứ tưởng rằng cô bạn gái đi cùng sẽ hiểu Tiếng Nhật nên mới sử dụng ngôn ngữ truyền thống để giao tiếp. Rất nhanh chóng cô gái đã nói với Đổng Tây bằng Tiếng Anh, rất tiếc, Đổng Tây vẫn không thể hiểu hết, chỉ biết đại khái là chuyện cô gái này nói có liên quan đến bữa tối.
Điện thoại của Đổng Tây reo lên, cô 'Sorry' cùng cô phục vụ ấy rồi áp điện thoại vào tai.
"Anh Hàn."
"Anh đã gọi điện nói người của resort đem bữa tối đến cho em rồi, bọn họ mang đến chưa?"
"Dạ? Hình như có một cô gái đến nói về việc đó, nhưng em không hiểu lắm."
Ngụy Hàn bảo Đổng Tây đưa điện thoại cho cô gái kia, cô thấy cô gái kia đáp vài câu rồi trả điện thoại cho Đổng Tây. Sau đó Ngụy Hàn lại dặn dò cô cứ ăn tối trước, anh chắc sẽ về khá muộn, bảo cô đừng chờ anh.
Dùng bữa tối một mình trong căn phòng trống trải, Đổng Tây lại cảm thấy rất nhàm chán, cũng may thức ăn của nhà hàng trong resort rất đặc biệt lại vừa miệng, toàn những thứ lạ mắt, Đổng Tây cũng rất biết thưởng thức cuộc sống, ăn uống thoải mái.
Bữa tối dùng xong, cô mở vali mắc quần áo vào tủ gỗ cạnh đó. Thấy ở góc giường có một bộ kimino nữ, Đổng Tây tò mò đến cầm lên xem, suy nghĩ một lát rồi mỉm cười cầm nó vào nhà tắm.
Khi Ngụy Hàn mở cánh cửa ra thì trong phòng vô cùng yên tĩnh. Anh có hỏi qua phục vụ, họ bảo cô đã ăn tối rồi, còn ăn rất ngon miệng, anh vô cùng yên tâm. Ngụy Hàn cởi giày đi vào gian phòng phía trong, trên giường vẫn không có, anh nhìn lại căn phòng một lượt nữa cũng không thấy.
"Tiểu Tây!"
"Vâng!"
Tiếng nói trong trẻo ấy phát ra từ trong phòng tắm, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Anh tháo áo vest ngoài rồi ngồi xuống bàn rót trà ra ly uống, ấm trà vẫn còn ấm, hẳn là Đổng Tây cũng vừa nấu xong. Trong căn phòng yên tĩnh, Ngụy Hàn vừa cầm ly trà đưa lên môi thì động tác bị ngưng đọng. Anh nhìn về dáng người quyến rũ trong phòng tắm, ánh sáng của đèn ngủ ở trong gian phòng này kém xa với ánh sáng trong phòng kia, nên hình bóng của người trong phòng tắm đền như thu vào tầm mắt của người ở ngoài qua tấm màn giấy.
Anh thấy hình dáng cô đang đứng chỉnh lại mái tóc dài, chỉ là một cái bóng không màu sắc được soi rọi vào mắt anh nhưng lại đủ khiến trái tim anh thổn thức từng hồi, hơi thở nóng rực, cả người như có một cảm xúc mãnh liệt.
"Anh Hàn!"
Không biết từ bao giờ cửa của phòng tắm được kéo ra, Đổng Tây vẫn còn đứng ở bên trong chỉ nghiêng mỗi đầu ra ngoài, híp mắt gọi tên anh.
Cô bĩu môi nghịch ngợm: "Em không hậu đậu đến mức đó. Ý em nói là anh nhắm mắt lại đi, em cho anh một bất ngờ."
"Bất ngờ?"
Anh nhướng mày hỏi, đặt ly trà xuống bàn rồi nghiêm chỉnh nhìn đôi mắt tinh nghịch đầy ý cười của cô. Từ trong phòng tắm ra lại có bất ngờ. Ngụy Hàn nhắm mắt lại, hình ảnh của Đổng Tây liền hiện ra trong đầu. Không phải là cô chỉ quấn mỗi khăn tắm ra mà quyến rũ anh đấy chứ? Nghĩ đến đó, lòng anh lại rung động, môi bất giác mỉm cười.
"Anh có thể mở mắt ra rồi."
Theo lời của cô, anh mở mắt ra nhìn. Từ ánh mắt dịu dàng yêu thương chuyển sang sự si mê, đắm chìm. Đây đúng là một bất ngờ, cô không phải quấn khăn tắm ra diện kiến, nhưng lại làm tim anh loạn nhịp gấp nhiều lần.
Khoác trên người bộ kimono nền trắng sữa, điểm trên đó là mấy cánh hoa anh đào màu hồng nhẹ nhàng, tay áo không quá dài, chiếc thắt lưng cotton quấn quanh vòng eo thon nhỏ của cô càng khiến dáng người Đổng Tây yểu điệu, mảnh khảnh hơn. Chẳng những thế, mái tóc đen dài được cô xõa ra đến tận hông, trên tóc còn cài một cành đào nhỏ, tôn lên mái tóc đen, làn da trắng hồng cùng đôi mắt lanh lợi ấy.
"Anh Hàn! Xem em có đẹp không?" Thấy anh mãi không trả lời, cô có phần căng thẳng nhấc bàn chân trần đi đến gần anh hơn: "Anh Hàn!"
"Hở?"
Hỏi một lúc lâu cũng có được câu hồi đáp của anh, nhưng lại không phải lời khen, dường như những gì cô hỏi không lọt vào tai anh thì phải.
"Anh lại nghĩ đến cô nào đúng không?"
Ngụy Hàn bật cười đứng hẳn dậy, tự dựng đứng cách Đổng Tây một bước liền dừng lại, ngắm nhìn cô say đắm. Đổng Tây bị anh chiếu tướng liền đỏ bừng mặt cúi đầu ngượng ngùng.
"Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó..."
"Vậy nhìn như thế nào đây?"
Cô vẫn cúi đầu e ấp đáp: "Sao em biết được..." Nhưng cái nhìn kiểu si mê đó, Đổng Tây chưa hề thấy trên mặt Ngụy Hàn, anh nhìn cô như thế càng khiến tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.
Anh bước đến gần hơn, giơ tay cẩn thận nâng gương mặt của Đổng Tây lên đối diện cùng mình. Hai má cô đã đỏ bừng, không cần đánh phấn hồng cũng xinh đẹp hơn người, đôi môi mọng đỏ mím lại, ánh mắt tránh né cái nhìn của anh. Ngụy Hàn không ngần ngại mà ôm ngay cô vào lòng, tay anh di chuyển đến sau lưng Đổng Tây, cô hoảng sợ nắm chặt áo sơ mi của anh.
"Đai lưng còn lỏng vậy à?" Như rất ngạc nhiên, anh tự hỏi mình rồi phát giác. Thì ra vòng eo cô nhỏ đến thế.
Buột lại đai lưng cho Đổng Tây, nhìn cái nơ màu hồng phấn phía sau, anh không nén được nên bật cười. Đổng Tây lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Hàn lại ôm cô chẳng buông tha, được một lúc mới buông cô ra, nhìn cô chăm chú, anh nhíu mày: "Sao từ trước anh không phát hiện em lại quyến rũ đến mức độ này nhỉ?" Trước nay chỉ biết trước cô thì anh đều bị cám dỗ, nhưng hôm nay mới biết, sức công phá của người con gái này lại lớn đến vậy.
"Thật sao? Vậy anh nói đi, em có xinh đẹp không?"
"Không chỉ là xinh đẹp thôi đâu. Tiểu Tây của anh là người phụ nữ đẹp nhất."
"Vậy sao này anh không được yêu người khác!"
"Chuyện đó là đương nhiên."
"Vậy anh có yêu em không?"
Anh hơi ngạc nhiên, không ngờ Đổng Tây lại hỏi một câu hỏi như thế: "Sao lại hỏi anh câu này?"
"Trước giờ anh chỉ nói yêu em có một lần, em nghĩ lần đó là em ép anh..."
Đúng là cô luôn nghĩ, trong tình huống đó là mình làm quá chuyện khiến anh phải nói yêu cô. Bởi thế từ đó về sau, anh chưa khi nào nói yêu cô. Ngược lại với Đổng Tây, Ngụy Hàn chưa hề để chuyện này trong lòng, anh nghĩ chuyện nói yêu hay không yêu không có liên quan gì đến mối quan hệ anh và cô nên lại quên mất tâm trạng của Đổng Tây. Anh đâu biết là một người con gái, câu nói đó rất quan trọng.
"Anh Hàn... Xin lỗi! Em không muốn ép anh, em sẽ chờ mà, không sao cả."
"Tiểu Tây!" Ngụy Hàn kích động giữ chặt khuôn mặt của Đổng Tây mà ép môi mình lên môi cô, thuần thục tách môi Đổng Tây ra, quấy phá từng nghóch ngách trong khoang miệng cô. Nụ hôn có phần mạnh mẽ và mãnh liệt, như dồn nén tất cả cảm xúc.
Cành hoa đào rơi xuống sàn, cô bị anh hôn đến trời đất quay cuồng, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, mạnh dạn mà đáp trả nụ hôn ấy, đơn giản lúc này, cô chỉ có khả năng làm chuyện đó.
Cũng không biết anh hôn cô bao lâu, ôm cô bao lâu, hôn ở những đâu. Đến khi cô được yên giấc trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận cái ấm áp từ vòng ôm đó, hơi thở quen thuộc đó, Đổng Tây nhắm mắt mà ngủ, cô chẳng còn hơi sức đâu mà đáp trả nụ hôn điên cuồng của anh nữa.
"Anh yêu em! Ngàn vạn lần yêu em! Anh yêu em! Tiểu Tây!"
Chẳng biết có phải vì cô mong mỏi câu nói này nhiều quá mà nảy sinh ảo mộng hay là câu nói thật từ người bên cạnh, Đổng Tây chỉ có thể cảm giác được câu nói ấy cứ như một lời tuyên thệ, lặp đi lặp lại không mệt mỏi. Từng câu chữ đều chắc chắn, quyết đoán, giọng nói lại quen đến thế, Đổng Tây nghĩ, hay là mình lại mơ rồi.
"Tiểu Tây! Anh yêu em!"
Câu nói vừa dứt thì lại có thứ ấm nóng mềm mại áp vào môi cô tiếp tục chiếm đoạt không ngừng nghỉ. Cảm giác là thật, thì ra là thật, nụ hôn thật, câu nói thật. Đổng Tây mệt lã người nhưng cũng choàng tay ôm lấy anh, lim dim mở mắt, thấy ngay gương mặt cương nghị của anh, cô lại cố lên tiếng, nhưng giọng lại rất nhỏ, thì thào không thể nghe rõ.
"Em cũng yêu anh... Anh Hàn..."
Những lúc ấy, nụ hôn đó lại thêm phần bá đạo, cô lại cảm giác thấy đai lưng mình lỏng ra, áo ngoài bị cởi mất, cũng không đủ tỉnh táo mà nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ.