Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 41: Cùng Anh Chia Sẻ.



"Anh nằm yên nhé? Em bắt đầu bài thực hành đây…" Một lát sau: "Mạnh một chút nữa Tiểu Tây…" Sau đó nữa: "Anh thấy thế nào? Có dễ chịu hơn không?" Cuối cùng là: "Sớm biết dễ chịu như thế này thì mấy ngày nay anh đâu cần chịu đựng cực khổ."

***

Từ Tâm Di đi rồi, Đổng Tây một thân một mình ở lại thành phố Tân Nam vô cùng buồn chán. Tranh thủ những ngày trước Tết cô dùng số tiền ít ỏi của mình mà mua những giấy dán, bánh mứt, hoa quả mừng năm mới, nhưng không phải ở thành phố Tân Nam mà là ở một nơi khác. Cô bất chấp Ngụy Hàn có đồng ý hay không thì đã tự mình quyết định đón xe đến tỉnh Khúc Giang, không hề báo cho anh một tiếng.

Nghe nói công ty mà Ngụy Hàn đang tiếp quản là một công ty xuất nhập khẩu tại cảng biển W. Có lần cô nghe anh nhắc đến tên của công ty đó là Mộ Cần. Đổng Tây theo địa chỉ mình có được mà thuê taxi từ bến xe đến cảng biển. Cô bước xuống nhìn quanh, chỗ cô đứng tuy cách xa biển nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi gió mang theo vị mặn của nước biển. Hai tay xách hai túi đồ, cô đi về phía trước, nơi có những thùng hàng to, giờ là buổi xế chiều mà mấy công nhân khiên vác hàng vẫn mồ hôi nhễ nhãi cố gắng hoàn thành công việc, cận Tết nên hình như việc của họ càng nhiều, cô nhìn ai cũng hối hả, gấp rút để làm, không một phút nghỉ tay.

"Này… Này… nhìn kìa… nhìn kìa…" Có một cậu trai trẻ nói giọng địa phương chỉ về phía Đổng Tây mà thét lên, mấy người khác cũng vì thế mà nhìn về phía này. Họ nhìn Đổng Tây như một vật xa lạ rơi từ hành tinh khác xuống, điều này khiến cô đôi phần lúng túng.

Hôm nay cô mặc bộ váy đơn giản màu trắng, mái tóc dài buột hờ ở phía sau, gió thổi bay mấy sợi rơi tự nhiên ở hai bên tai, gương mặt hồng hào xinh xắn, đôi mắt long lanh to tròn, làn môi đỏ mọng ướt át. Giữa trời chiều lộng gió, cô thế này cứ giống như một thiên thần được gió mang đến vùng cảng biển náo nhiệt này.

Bị mọi người chỉ trỏ, săm soi như thế, Đổng Tây ngượng đỏ chín mặt, cố nặn ra nụ cười chân thành, giơ bàn tay đang xách đồ của mình lên, mấy ngón tay giơ ra trước họ: "Chào… mọi người…"

Đám đông càng náo nhiệt, có người vui vẻ giơ tay chào lại, những người này đa số là dân địa phương nên màu da rám nắng do sống gần vùng biển. Ngay cả nụ cười cũng chất phác, nồng nhiệt, làm Đổng Tây vô cùng phấn chấn, anh Hàn của cô ở nơi thế này, không xấu như cô tưởng tượng.

Từ xa có một người đàn ông đi đến, anh ta mang cặp kính gọng bằng kim loại màu đen, trên người diện bộ vest lịch sự, trông vô cùng thư sinh. Mấy người công nhân thấy anh đi đến thì thôi cười giỡn mà trở lại nghiêm túc hơn, nhưng cũng không quá gò bó lên tiếng chào: "Trợ lí Lương!"

Người trợ lí Lương kia gật nhẹ đầu, đáp lại họ bằng nụ cười thân thiện, tiếp theo đó đã bước đến trước Đổng Tây, chớp mắt nhìn cô: "Cô đến đây tìm ai sao?"

"À…" Cô nghe giọng người này thì biết ngay anh không phải dân ở đây, làn da trắng trẻo đó cũng không thể sống ở đây. Đổng Tây nhìn thẻ nhân viên mà anh ta đang đeo có hai chữ Mộ Cần nên vô cùng mừng rỡ: "Anh làm việc ở Mộ Cần sao?"

"Ừm. Có chuyện gì à?"

"Vậy thì tốt quá rồi, tôi đến tìm anh Hàn..." Người đối diện nghe cô nói thế thì liền chau đôi mày lại, Đổng Tây hiểu ý nên bổ sung thêm: "Anh ấy tên Ngụy Hàn. Xin hỏi anh có biết không?"

Thái độ dửng dưng của người trợ lí thay đổi, anh nhìn thẳng vào Đổng Tây không e dè, cuối cùng mới hỏi: "Cô là gì của Tổng giám đốc vậy?"

Thì ra anh Hàn của cô đến đây làm Tổng giám đốc, xem ra trước đây là cô lo xa quá rồi. Nhưng giờ anh ta đang hỏi cô là gì của Ngụy Hàn. Đổng Tây phân vân không biết trả lời sao, nói là bạn gái thì không đúng mà nói là em gái thì cô thật không muốn.

Trợ lí Lương nhận ra sự do dự của cô gái trước mặt nên hỏi: "Cô là bạn gái của anh Ngụy sao?"

Lời nói của anh như có một sức mạnh vô thường, ai cũng đổ xô nhìn Đổng Tây thêm lần thứ hai, Đổng Tây đương nhiên da mặt mỏng vô cùng nên cúi đầu thẹn thùng. Nhưng dù thế nào thì vẫn nhớ việc quan trọng khi đến đây, cô vội ngẩng đầu: "Có thể dẫn tôi đến chỗ anh ấy được không?" Nhìn rõ tên của người trước mặt, cô lễ phép mà nhờ vả: "Anh Lương… Làm phiền anh…"

"Cô đi theo tôi…" Anh nhìn lại cô mang theo rất nhiều đồ nên ga lăng đưa tay ra: "Để tôi xách hộ cô…"

Đổng Tây chưa lên kịp lên tiếng từ chối thì anh đã dành lấy mà bước đi. Hai người đi qua những chỗ lên xuống hàng, mọi người còn vui vẻ ngoắc tay chào đón cô, Đổng Tây chỉ biết gật đầu rồi chào lại họ. Sau đó trợ lí Lương đưa Đổng Tây đi qua một khoảng đất trống, trước mắt là căn nhà tường lợp mái ton diện tích trung bình. Người trợ lí này tên Lương Ứng Nhiên, anh đi trước, Đổng Tây nối gót theo phía sau, khi đến gần cửa rồi anh mới dừng lại nói với cô.

"Anh Ngụy đang ở trong đó, cô vào đi."

"Cảm ơn anh…" Cô nhận lại đồ của mình, chân thành cảm ơn anh.

"Không có gì…" Nói rồi, Lương Ứng Nhiên bước đi khỏi đó.

Cô nhìn vào cánh cửa mở toang, ô cửa sổ vuông cách đó không xa, Đổng Tây xách đồ đến gần, khi ấy mới phát hiện Ngụy Hàn đang ngồi cạnh cửa sổ mà xem tài liệu, anh xem rất tập trung, dường như không hề phát hiện sự hiện diện của người vừa đến. Cô nhón chân đi thật nhẹ nhàng vào cửa chính, nhìn thấy bóng lưng anh, Đổng Tây đặt đồ xuống bàn rồi mới đi đến đưa tay che hai mắt anh lại, im lặng chờ đáp án.

Ngụy Hàn vốn đang vô cùng tập trung, bất ngờ bị người khác bịt mắt, điều đầu tiên anh định làm cầm chặt tay người đó mà bẻ, nhưng khi bàn tay ấm áp đó chạm vào da thịt, mùi hương ngây ngất đó truyền đến khứu giác thì anh quên mất mình cần làm gì lúc này.

"Em có biết ở xung quanh đây chỉ có mỗi mình em là nữ không?"

Bị anh nhìn thấu, cô chán nản thả tay xuống mà không cam tâm: "Nếu biết là em thì anh cũng nên giả bộ bất ngờ chứ? Em tốn công, tốn sức đến đây với anh mà anh lại tỉnh bơ như thế…"

Nhìn khuôn mặt bí xị của cô đúng là chọc cười người khác, anh bỏ tập giấy tờ sang một bên, nắm lấy tay Đổng Tây: "Anh rất bất ngờ rồi mà." Chỉ mình anh mới biết bản thân đã vui như thế nào khi biết cô không quản đường xa mà đến đây với anh, cũng chỉ có anh mới hiểu rõ tâm trạng phấn khích hiện giờ của mình mà thôi.

"Anh Hàn! Anh cười rất đẹp trai."

"Em đang định dùng lời ngọt ngào này để anh bỏ qua chuyện em tự ý tìm đến tận nơi này đúng không?"

Lại bị anh lật tẩy, cô xua đi sự hờn dỗi mà quay lại nắm chắc tay anh, cười cười: "Em nhớ anh, muốn đến đây mừng năm mới cùng anh."

"Anh cũng nhớ Tiểu Tây…" Anh đưa tay áp vào má cô, tự hài lòng mỉm cười: "Hay là ở đây với anh đi!"

Ý anh nói là ở đây trong hai tháng tới, Đổng Tây sau khi giác ngộ thì kích động mà nhào đến ôm anh, giọng phấn khởi thấy rõ: "Được! Em ở đây với anh! Ở suốt đời cũng ở…"

Hứa ở lại với anh nên Đổng Tây đã nhắn tin cho Từ Tâm Di biết để khi cô ấy về không cần đi tìm mình. Đổng Tây nhanh chóng dùng đến những thứ mình mua, cô dán những bông mai vàng lên trên tường nhà và hai cánh cửa, hai cây cột ở trước còn dán thêm mỗi bên một câu 'Chúc mừng năm mới' – 'Vạn sự như ý'. Bỗng dưng không khí ngày Tết cũng theo đó mà ùa về làm náo nhiệt cả căn nhà hẳn lên, mấy người công nhân có dịp đi ngang cũng ghé mắt vào xem 'bà chủ' đang tích cực trang hoàng nhà cửa. Ngụy Hàn ban ngày ít khi về đây, đa số đều ở ngoài cảng làm cùng mọi người, đến trưa anh mới về ăn cơm.

Đêm giao thừa, công nhân vẫn làm đến tám giờ để kịp giao hàng, sau đó mới được về nhà đón năm mới cùng gia đình, riêng Ngụy Hàn cho đến tận mười giờ mới về đến nhà, anh còn phải ở lại cùng trợ lí kiểm lại sổ sách.

Thấy anh từ bên ngoài đi vào, Đổng Tây vốn đang chống cằm ngắm sao thì ngồi bật dậy chạy ra đón anh.

"Anh Hàn! Công việc xong hết rồi à?"

"Ừm, cũng may là mọi người đều cố gắng hoàn thành trước giao thừa…" Anh xoa xoa tóc Đổng Tây rồi choàng tay ôm cô đi vào trong. Cô rót cho anh ly nước, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh: "Em biết anh yêu công việc nhưng đâu cần bán mạng như thế, anh nhìn anh đi, gầy đi rồi."

"Có em ở đây thì làm sao anh gầy được. Tiểu Tây này! Năm nay bắt em phải ở chỗ heo hút này đón giao thừa thật là thiệt thòi cho em, đợi sang năm chúng ta sẽ cùng đón giao thừa ở thành phố Tân Nam nhé?"

Cô chỉ cười dịu dàng: "Em thấy ở đây cũng rất tốt mà, yên tĩnh. Anh muốn ăn cơm trước hay tắm trước?"

"Ăn cơm trước đi, anh rất đói…"

"Vậy để em đi dọn cơm ra…"

Cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng của năm cũ, anh trò chuyện với cô vô cùng vui vẻ, suốt bữa chỉ nói cười, anh kể cho Đổng Tây nghe về việc ở cảng, cô lại nói với anh về những cái nhìn kì lạ của mấy người công nhân đối với mình. Anh chỉ cười, không hề nói cho cô biết rằng bây giờ họ đã xem cô là bà chủ của họ rồi.

Hai người ăn cơm xong đã gần khuya, Đổng Tây nấu nước cho anh tắm, ở nơi này không có máy nước nóng như ở thành phố, đây chỉ là một cảng ở xa trung tâm nội thành của tỉnh Khúc Giang. Bởi thế mọi thứ đều phải lao động bằng tay.

Ngụy Hàn tắm xong, anh cầm khăn lau mái tóc ướt của mình, áo sơ mi của anh chỉ khoác qua loa mà không hề cài, cơ bắp sáu múi cuồn cuộn nổi lên, càng nhìn càng đắm.

Đổng Tây cúi đầu cặm cụi tìm kiếm thứ gì đó trong laptop nhưng trong đầu lại hiện lên cơ bắp sáu múi đó. Từ lúc anh bước khỏi nhà tắm, cô đã biết cái gì gọi là sức hút đàn ông, nếu còn nhìn nữa, cô chỉ sợ máu mũi mình sẽ chảy ra mất thôi. Ngụy Hàn thì hình như không để ý nhiều điều đó, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn vào màn hình, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Em học mát xa sao?"

"Mấy ngày nay em có xem qua, em thấy anh mệt nên định học để… giúp anh…" Hai từ cuối, Đổng Tây nói nhỏ hơn, lúc nói chuyện cũng cố tình không nhìn anh.

Nghe cô nói, anh vui lên hẳn, cầm máy tính gấp lại rồi vừa cởi áo của mình vừa nói: "Hôm nay anh rất mệt, có cơ hội để em thực hành rồi…" Không đợi cô phản ứng gì, anh đã kéo gối nằm sấp trên giường của cô rồi nói ngay: "Nhanh lên Tiểu Tây!"

Việc cô học mát xa là thật, nhưng hình như lúc cô học, nó không nói là phải để trần mà thực nghiệm. Giờ quay sang nhìn tấm lưng của anh, cô ngượng ngùng rồi ngập ngừng hỏi: "Nhất định phải như thế này mà mát xa sao? Em thấy… anh mặc áo vào đi…"

"Sao thế Tiểu Tây?"

Sao là sao nữa, cô đương nhiên không muốn tính háo sắc của mình bộc phát rồi. Nhưng vấn đề quan trọng này cô tuyệt đối không nói ra, Đổng Tây đành xoa xoa hai tay mình rồi nhích người ngồi cạnh anh hơn.

Lúc nhìn rõ lưng anh, cô liền choáng váng, sao lưng anh lại có một vết sẹo dài như thế? Đổng Tây quên đi mọi thứ mà đưa tay sờ lên vết sẹo ấy: "Anh… Hàn… Sao lưng anh lại... Sao… có có... Anh bị thương lúc nào thế?"

Bấy giờ Ngụy Hàn mới nhớ lưng mình có sẹo, anh hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh lại lấy được bình tĩnh mà đáp: "Lúc sập hầm mỏ anh từng bị thương. Không sao đâu."

Đổng Tây không nói gì nữa, từng ngón tay lướt qua vết sẹo. Ngay khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống da thịt anh, anh mới giật mình nghiêng người nhìn vào mắt cô: "Tiểu Tây…"

Không muốn anh nhìn thấy cảnh này, cô khịt khịt mũi, đưa tay gạt nước mắt rồi đẩy đẩy người anh: "Anh nằm yên nhé? Em bắt đầu bài thực hành đây…"

Da thịt anh săn chắc hơn cô tưởng tượng, cứ mỗi lần đầu ngón tay ấn xuống là mang đến cảm giác khác lạ. Vì đây là lần đầu tiên chạm vào người đàn ông nên không tránh khỏi xấu hổ, cô mím môi che cảm xúc, bàn tay cử động liên tục ấn vào những huyệt trên lưng và vai anh.

"Mạnh một chút nữa Tiểu Tây…" Giọng anh khàn đi, nghe như là đang nín chịu điều gì đó.

Đương nhiên Đổng Tây không hề nhận ra điều đó, cô ấn mạnh hơn, ngón tay thon dài chuyển động trên vùng vai anh, chạm vào gáy anh, nhẹ nhàng ấn nguyệt.

"Anh thấy thế nào? Có dễ chịu hơn không?"

"Ừm…" Anh nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ, đúng là vô cùng dễ chịu, máu huyết như lưu thông hơn, cả cơ thể thả lỏng, gạt đi hết những mệt mỏi: "Sớm biết dễ chịu như thế này thì mấy ngày nay anh đâu cần chịu đựng cực khổ."

Nhưng, hình như chỗ nào đó trên người anh lại khó chịu. Ngụy Hàn áp mặt mình xuống gối, ngăn những tiếng thở khó nhọc, anh không biết mình bị cái gì, chỉ là cảm giác này giống như… giống như… Vừa nghĩ đến thì anh đã nhanh chóng gạt đi. Sao lại có suy nghĩ như vậy được chứ? Anh đâu thể để cảm xúc này ảnh hưởng đến mình, ảnh hưởng đến cô. Nhưng mỗi lần tay cô chạm vào da thịt anh là mỗi lần nhịp thở của anh bất ổn, cả người dấy lên một loại cảm xúc gọi là khát khao. Anh không biết rốt cuộc mình đang khát khao thứ gì từ cô… Vừa nghĩ ra thì đã run sợ.

Người ở bên ngoài lẳng lặng bỏ đi, Lương Ứng Nhiên hứa rằng mình không nghe gì, tuyệt đối không. Đầu óc anh quả thật không muốn nghĩ đến chuyện đen tối nhưng lại không thể không liên tưởng sâu xa sau mấy lời thoại tình cờ nghe được đó, đại khái là:

"Anh nằm yên nhé? Em bắt đầu bài thực hành đây…" Một lát sau: "Mạnh một chút nữa Tiểu Tây…" Sau đó nữa: "Anh thấy thế nào? Có dễ chịu hơn không?" Cuối cùng là: "Sớm biết dễ chịu như thế này thì mấy ngày nay anh đâu cần chịu đựng cực khổ."

Thử xem, có ai trong sáng đến mức không nghĩ ra cái đen tối này? Chẳng qua Lương Ứng Nhiên anh chỉ là một người bằng da bằng thịt, từ chuyện này đoán ra chuyện khác cũng dễ hiểu thôi, dù suy nghĩ đó không trong sáng tí nào. Đợi đến sau này, Lương Ứng Nhiên mới phát hiện hai người họ lúc đó đang làm chuyện trong sáng gì.

Khi pháo hoa nổ vang khắp bầu trời thì Ngụy Hàn và Đổng Tây đã ngồi tựa vào nhau trước cửa nhà mà ngắm chúng. Cô hạnh phúc tựa đầu vào vai anh, tự mỉm cười, còn anh vô cùng thỏa mãn với hiện tại, lúc này đây, ít ra anh biết đâu là niềm vui.

Pháo hoa kết thúc, những giây phút của năm mới bắt đầu bằng một nụ hôn trên trán của cô. Đổng Tây sững sờ ngước nhìn anh, Ngụy Hàn lại ôm lấy cô chặt thêm: "Cảm ơn em, Tiểu Tây!"