Là Ai Nợ Ai: Chân Tình.

Chương 23: Tư Cách.

Anh đến giờ mới có thể mỉm cười, bèn nhìn thẳng vào mắt cô: "Lấy tôi!"

***

"Tôi sợ ông chắc." Đổng Tây ngang nhiên trả lời không sợ hãi. Điều này làm gương mặt Lý Khánh Bằng đang nổi cáu bỗng dưng bật cười.

Trần Thắng Ninh và người đối tác kia đi khỏi, Fio kêu người dọn dẹp bãi chiến trường, anh ta liếc mắt cảnh cáo Đổng Tây, Đổng Tây chỉ cười cười, anh ta đành thở dài lắc đầu rồi đi. Con người Fio cũng không hẳn đã xấu, mới quen biết Đổng Tây cứ nghĩ anh ta hay lừa gạt con gái vào con đường này, nhưng sau đó một thời gian tiếp xúc, Đổng Tây mới biết người như Fio cũng có những nỗi khổ riêng, cuộc sống bắt buột phải lừa người để lợi mình.

Lý Khánh Bằng ho nhẹ vài cái để thu hút sự tập trung của Đổng Tây. Cô quay lại nhìn anh, lâu ngày không gặp tên này bỗng thay đổi đột ngột, chẳng còn cái dáng công tử ăn chơi, tóc cũng cắt gọn gàng, bông tai cũng tháo ra. Coi ra, nửa năm qua anh ta đi 'cải tạo' là thật.

"Cảm ơn!"

"Không có gì."

Thấy anh nói thế, Đổng Tây định đi làm việc tiếp thì Lý Khánh Bằng đã vội chạy theo chặn ngang. Cô mới mở miệng chưa kịp nói lên câu nào, anh đã chen vào: "Tôi đây! Cần người rót rượu."

Thế là đến làm người rót rượu tại bàn của anh ta. Anh đưa đưa cái ly rỗng ra ngụ ý muốn Đổng Tây rót, cô liền mở nắp chai rồi quỳ xuống cạnh bàn, nhẹ nhàng rót ra một ít rượu vang.

"Lâu ngày không gặp." Lý Khánh Bằng vờ nói vu vơ, nào ngờ Đổng Tây lại làm ngơ, anh đặt ly rượu đã uống cạn xuống, Đổng Tây lại rót tiếp vào, anh thừa cơ hội nói tiếp: "Tôi đã thực hiện được lời hứa rồi."

"Quý khách, bây giờ là thời gian làm việc của tôi, nếu có chuyện gì xin nói sau ạ."

Anh im lặng, không nói nữa. Điều này làm Đổng Tây cũng nghi ngờ, cái tên hóng hách ngày trước cô gặp đâu mất rồi, bây giờ sao lại nghe lời như thế. Nhưng công việc hiện tại của Đổng Tây là rót rượu, anh ra uống từng ngụm, từng ngụm rất chậm. Cho đến hết giờ làm việc, mới uống được nửa chai rượu. Cả buổi, Đổng Tây chỉ ngồi đó rót rượu cho Lý Khánh Bằng, không phải đến mấy bàn khác nữa.

Ra về, hôm nay Đổng Tây phải đi bộ, Từ Tâm Di đã ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ cô ấy. Trên con đường thưa thớt người, Đổng Tây đi rất chậm, thỉnh thoảng lại nhìn lên hai hàng cây ven đường. Cô thở dài, nếu như giờ này có Ngụy Hàn bên cạnh, cô nhất định sẽ bắt anh phải cõng cô, chân Đổng Tây rất đau, cả mấy tiếng đồng hồ đều phải quỳ bên cái bàn mà rót rượu, lúc này mới thấm thía cơn đau.

"Anh Hàn... Hàn... Hàn..." Cô tự mỉm bật cười bởi cách gọi đó, chưa bao giờ cô gọi tên anh như thế, nếu một ngày cô xưng hô với anh bằng tên, anh có ngạc nhiên hay vui mừng gì không. Chắc sẽ rất thú vị, ngày mai, Đổng Tây nhất định sẽ thử chọc phá để xem biểu cảm của anh.

"Cô gì đó ơi... Làm ơn lên xe!"

Cái người vô duyên cắt ngang giây phút hạnh phúc của Đổng Tây không ai khác mà là Lý Khánh Bằng. Anh ta đưa đầu ra cửa xe, thấy Đổng Tây nhìn mình, anh đã cười với cô.

"Tôi không đi xe của anh, mất an toàn lắm, tôi rất quý trọng mạng sống này. Nên cậu Lý hãy về đi, cảm ơn anh rất nhiều!" Nói rồi, Đổng Tây bước đi tiếp trên con đường của mình, nhưng chẳng thể nào tập trung suy nghĩ được. Bởi cái người cứng đầu kia đã lái theo phía sau soi đường cho cô. Đến khu chung cư nhà mình, Lý Khánh Bằng trông Đổng Tây vẫn không có ý định tiếp chuyện nên bước nhanh xuống xe đến đứng trước mặt cô.

"Em hứa là tan làm sẽ nói chuyện cùng tôi."

"Vậy bây giờ anh nói đi, chuyện anh muốn nói là chuyện gì?"

"Tôi đã thực hiện được lời hứa với em."

Cô ngẩn người, chẳng nhớ nổi người này đã hứa gì với mình. Lý Khánh Bằng bắt đầu mất kiên nhẫn khi cô nhìn mình như đang hiện hữu hàng vạn dấu chấm hỏi. Anh không kiềm chế được lại quát: "Đừng nói là em không nhớ. Đổng Tây! Em là người con gái rất tàn nhẫn, bắt tôi hứa rồi mình lại quên."

"Tôi bắt anh hứa sao hả?"

"Rõ ràng em nói là chỉ cần tôi tự kiếm tiền nuôi mình được thì em sẽ đồng ý đề nghị của tôi."

Đổng Tây cố lục lại kí ức, hình như cô có nói, nhưng ý chính đâu phải như thế, cô đâu hứa sẽ đồng ý đề nghị gì đó của anh: "Vậy bây giờ anh đưa ra đề nghị gì?"

Anh đến giờ mới có thể mỉm cười, bèn nhìn thẳng vào mắt cô: "Lấy tôi!"

Nhém tí Đổng Tây đã té xỉu rồi, nghe anh ta nói bình thản như thế, tựa như việc rất nhỏ nhoi, nhưng đến khi não Đổng Tây phân tích được thì nó rất quan trọng. Cô có thể lấy anh ta sao? Nếu chuyện đó có thể trừ khi Lý Khánh Bằng và Ngụy Hàn là một, đương nhiên, chuyện vô lí đó sẽ không hề xảy ra. Cô đành nín nhịn những câu đó mà cố gắng giải thích cho anh hiểu.

"À... Anh Lý này. Nghe nói anh đính hôn với Chi Dương rồi, giờ lại bắt tôi lấy anh, anh định cho tôi làm vợ bé à, xin lỗi anh nhé, tôi không có phần phước đó đâu."

Mặt Lý Khánh Bằng rơi vào trạng thái tĩnh lặng, anh trầm ngâm cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi mới kiên quyết giữ lấy vai Đổng Tây: "Tôi đã định từ hôn rồi, vốn dĩ tôi và Chi Dương không hợp nhau, tại gia đình tôi quyết định cả thôi. Bây giờ em đã nói thế thì ngay lập tức, tôi sẽ về xin bố mẹ từ hôn."

"Ý... ý tôi không phải vậy..." Cô hoảng hốt lùi người xa một chút, cánh tay của Lý Khánh Bằng cũng mau chóng rời khỏi bờ vai Đổng Tây.

"Sao lại như thế, tôi làm tốt như thế mà em vẫn ghét tôi?" Lý Khánh Bằng thất vọng nhìn Đổng Tây, ánh mắt oán trách ấy làm Đổng Tây thấy áy náy. Bây giờ cô cảm thấy Lý Khánh Bằng không xấu như mình nghĩ, ngược lại cậu ta giống đứa trẻ vô tâm vô tư, cô đành ủ rủ nói: "Tôi không ghét anh."

"Vậy yêu tôi?"

"Cũng không... Tôi không yêu anh được."

"Vì sao?"

"Tôi yêu người khác rồi."

Thái độ của Lý Khánh Bằng càng bức xúc hơn, trong không gian tĩnh lặng dưới chung cư vậy mà anh tức giận nói lớn: "Lại là cái thằng vô dụng kia sao hả? Nó để em đến quán bar mặc cho người khác xỉ nhục, giờ em còn nói em yêu nó? Rốt cuộc nó là thằng nào hả?"

"Này! Anh ấy không vô dụng."

"Vậy thì nó trốn ở đâu rồi? Em nói cho tôi biết đi, chỉ cần gặp được người làm em yêu say đắm, tôi có thể sẽ bỏ cuộc."

Đổng Tây mím môi, cô chỉ sợ Lý Khánh Bằng nổi khùng lên sẽ làm khó Ngụy Hàn thật, bố anh ta là thủ trưởng có quyền lực như thế, chỉ cần một câu nói có thể biến người vô tội thành có tội, những chiêu thức ấy, Đổng Tây năm năm trước từng được biết qua. Cô chỉ sợ chính mình là nguyên nhân tổn hại đến Ngụy Hàn.

"Anh ấy... không có ở đây, nhưng anh Lý à, tôi xin anh đấy. Tôi với anh là không thể nào, anh xem, tôi chỉ là một cô gái bình thường, giờ lại làm việc ở nơi như quán bar, không xứng với anh đâu, với lại tôi bỏ học rồi, bây giờ chỉ là đứa vô danh tiểu tốt. Anh đừng để ý tới tôi nữa, Chi Dương xinh đẹp lại dịu dàng, anh và cô ấy rất xứng đôi, tôi có thể chúc phúc cho hai người."

"Chúc phúc cho tôi? Đổng Tây! Em muốn gì mới yêu tôi hả?"

"Tôi đã nói tôi không yêu anh!"

Đôi mắt Lý Khánh Bằng đỏ ngầu cứ nhìn chằm chằm vào Đổng Tây, cô bắt đầu lo lắng, ở nơi này không có bóng người, có khi nào anh ta lại giở trò với cô. Đổng Tây lùi lại, Lý Khánh Bằng vẫn đứng yên, Đổng Tây bắt đầu bỏ chạy lên nhà, cô quay đầu nhìn lại thấy Lý Khánh Bằng cũng đang bước đến. Đổng Tây sợ tới mức chân tay rã rời, định chạy tiếp, nào ngờ Lý Khánh Bằng đã dịu giọng lại.

"Ngủ ngon!"

Rồi anh ta quay lưng đi, Đổng Tây đứng yên tại đó nhìn theo từng cử chỉ của anh. Lý Khánh Bằng lên xe rồi lái đi mất, cô dụi dụi mắt mình, nhìn kĩ lại lần nữa xem mình có phải gặp ma không. Trường hợp thứ nhất là Đổng Tây đang nằm mơ, thứ hai, hẳn đây là anh em sinh đôi của Lý Khánh Bằng. Sao tính khí anh ta nắng mưa thất thường đến thế.

*****

Đến thăm Ngụy Hàn, anh bước ra vừa thấy Đổng Tây đã mỉm cười. Đổng Tây cũng cười với anh, anh không thể nào hình dung được mỗi khi anh bước ra đã cười với cô, cô hạnh phúc thế nào đâu.

"Hàn!"

Ngụy Hàn vừa cầm ống nghe lên đã bị một cú sốc nặng đến thế, anh nhìn Đổng Tây trân trân, cô vẫn híp mắt cười đắc ý với thành quả của mình.

"Tiểu Tây! Em sốt sao?"

Câu nói của Ngụy Hàn làm Đổng Tây thay đổi ngay sắc mặt, vẫn tưởng anh sẽ có thái độ khác, nào ngờ lại hỏi cô có sốt không. Đúng đấy, cô sốt đấy, cô bị một căn bệnh gọi là tương tư ăn mòn hết chất xám rồi.

"Tiểu Tây! Đừng làm anh lo mà, em nói gì đi!"

"Hôm qua có người cầu hôn em."

Lần này sắc mặt Ngụy Hàn thay đổi thật, anh không biết lí do gì mà cảm thấy rất khó chịu. Rốt cuộc là cô bị sốt hay là anh sốt đây?

"Anh Hàn!" Đợi mãi mà vẫn chỉ thấy cái mặt tỉnh bơ của Ngụy Hàn, Đổng Tây bắt đầu chán cái trò chọc phá anh.

"Cậu ta là người thế nào?"

"Cũng tàm tạm."

"Đối xử với em tốt không?"

"Có thể gọi là tốt."

"Tiểu Tây! Em từ chối đi." Trong khi Đổng Tây đang chớp chớp mắt nhìn anh thì anh đã không cho cô cơ hội giải thích: "Đợi khi anh ra tù, anh sẽ gặp cậu ta, nếu là người tốt, anh sẽ để em qua lại, còn bây giờ thì không được. Em chỉ mới mười chín tuổi, không được yêu đương bừa bãi."

"Anh Hàn, em có nói em đồng ý bao giờ đâu." Bấy giờ Đổng Tây mới có cơ hội biện hộ cho mình, cô chỉ nói có một câu mà anh phản ứng mạnh đến thế.

"Vậy em từ chối rồi sao?"

"Em đã nói là chờ anh thì sẽ chờ anh mà."

Anh như trút được gánh nặng, môi hé nụ cười rất tự nhiên, chỉ trách là không thể bước qua xoa đầu cô mà thôi. Đổng Tây bật cười, nhìn anh kiểu khiêu khích: "Anh sợ em bị gạt hả?"

"Đương nhiên, em rất dễ tin người, tốt nhất thì hiện tại đừng lo tới việc yêu đương, chuyện học tới đâu rồi?"

Nhắc đến vấn đề học hành, Đổng Tây rối trí, cô cố gắng bình tĩnh lại mà cố nhớ những gì Phó Chi Dương đã kể với mình: "Em học cũng tốt... à... mấy bạn cùng phòng ở kí túc xá hòa đồng lại quan tâm em, sinh... sinh hoạt cũng tương đối vui..."

"Khó nói đến thế sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Không ngờ lần nào cũng bị anh lật tẩy, Đổng Tây rất bái phục con mắt tinh tường của anh, cô đành chuyển chiến lượt, thở dài: "Chỉ tại em không có cách nào từ chối mấy người theo đuổi em nên rất đau đầu."

"Ờ. Đơn giản thôi, nói rằng anh không cho họ đến gần em."

"Với tư cách gì chứ?"

"Anh trai!"

Đổng Tây căm phẫn nhìn Ngụy Hàn, anh điềm nhiên hơn bao giờ hết. Từ 'anh' với từ 'bạn' có khác xa nhau mấy đâu mà anh không chịu đổi vậy. Rốt cuộc nói thế nào anh mới hiểu tình cảm của cô dành cho anh đây.