"Ngày mai cậu rảnh không, cùng mình đi dã ngoại nha?" Phó Chi Dương nắm lấy tay Đổng Tây không buông. Đổng Tây cười cười xua xua tay từ chối: "Mai mình bận thật mà…"
Phó Chi Dương càng túm chặt tay Đổng Tây hơn nữa, cúi mặt gần lại như đang hỏi cung: "Cậu có người yêu đúng không?"
"Hả? Thật thì cũng chưa phải."
"Á…" Cô bạn kia la toáng lên rồi xụ mặt trách móc: "Này này, có người yêu mà không dẫn ra mắt mình sao hở?"
Đổng Tây bối rối đỏ mặt, tuy Ngụy Hàn vẫn luôn xem cô như em gái, nhưng với cô anh đã là bạn trai rồi, bây giờ bị bạn mình nói như thế càng khiến cô ngại ngùng hơn: "Đợi mình thêm sáu năm nữa, sáu năm sau mình sẽ đưa cậu đến gặp anh ấy. Ok?"
"Không được!" Phó Chi Dương tức giận gạt tay Đổng Tây ra, cô nũng nịu: "Gì mà phải sáu năm, bộ anh ta ngồi tù sao mà phải có thời hạn chứ." Tâm trạng Phó Chi Dương đang rất thản nhiên bỗng thấy ánh mắt khác lạ của Đổng Tây nên cô cũng lấy làm nghi ngờ: "Sao thế? Mình nói sai gì à?"
"Cậu nói đúng rồi, anh ấy đang ngồi tù." Cô không ngần ngại mà nói thẳng, ngược lại không lấy chút do dự.
"Cái gì?" Người nghe liền há mồm chữ o, sau phút chốc cố lấy được thăng bằng, Phó Chi Dương mới ngồi gần Đổng Tây hơn, nói nhỏ tiếng lại: "Cậu đang đùa sao?"
"Mình nói thật mà."
"Hơ hơ… Mình tin cậu mới là lạ…" Nhìn cái mặt tỉnh bơ của Đổng Tây là Phó Chi Dương không thể tin rồi, cô quay lại việc chép bài của mình rồi không ngừng lải nhải: "Không muốn ra mắt mình thì thôi, không cần viện cái lí do vớ vẩn đó đâu. Nhưng cậu đấy, khi nào chắc chắn thì nhớ dẫn cho mình xem mặt, mình mới có thể biết anh ta là người thế nào, có xứng với đại hoa khôi của trường này không."
Đổng Tây bật cười rồi lắc đầu tiếp tục đọc sách. Cô nói thật mà tại Phó Chi Dương không tin đó thôi. Không tin Đổng Tây cũng rất hợp lí, giờ cô đã bị mang cái mác 'hoa khôi' nhất trường, nếu nói cô có người bạn trai đang ngồi tù thì ai mà tin được.
Bốn năm đã trôi qua như thế, Đổng Tây đã mười tám tuổi, cái tuổi đủ trưởng thành để biết bao người con gái bắt đầu hẹn hò, biết thế nào là lãng mạn. Vậy mà Đổng Tây vẫn cứ cô đơn một mình, ai hỏi thăm cô đều không nói, vẫn lẳng lặng chờ, và chỉ bản thân cô mới biết rằng mình đang đợi ai, đang đợi cái gì.
Chiều về tới nhà, Đổng Tây đã ngã lăn ra giường rồi ôm chặt cái lịch bàn mà mỉm cười, ngày mai cô lại được gặp anh rồi, chủ nhật yêu quý, chủ nhật hạnh phúc của cô. Tất cả ngày chủ nhật trong năm Đổng Tây đều khoanh tròn lại và mòn mỏi đợi cho từng ngày trôi qua. Bốn năm qua cô làm như thế, như một thói quen rất hiển nhiên.
Lát sau Đổng Tây vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô nhìn mình trong gương rồi vuốt lại mái tóc dài đã chấm lưng, mái tóc đen dài như thế chắc anh sẽ rất thích. Cô không còn là con nhóc con mà người ngoài nhìn vào sẽ bảo là em gái của anh, cuối cùng cũng có ngày cô trưởng thành, trở thành người thiếu nữ có thể tự hào đi bên anh. Không chỉ thế, Đổng Tây giờ rất xinh đẹp, được di truyền từ cả bố anh tuấn và mẹ thanh tú của mình, Đổng Tây tập trung những thứ mà biết bao người con gái khao khát, làn da trắng hồng rạng rỡ cùng cặp mắt to tròn long lanh. Làn môi hồng tự nhiên mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều phải xao lòng. Dáng người thon thả tự nhiên khiến ai cũng ganh tị. Cô như thế, có xứng với anh chưa?
*****
Ngồi đối diện anh, cô vẫn tươi tỉnh như thường ngày, có điều hôm nay cô vui hơn: "Em có gửi chú Chu quà cho anh đấy. Anh Hàn! Sinh nhật vui vẻ! Mặc dù ngày mai mới đến sinh nhật, nhưng em chúc mừng trước vậy."
Ngụy Hàn hơi trầm xuống, anh quên đi sinh nhật mình rồi, vậy nên nghe cô nói, anh chỉ tỉnh bơ mà bỏ qua: "Em đừng mang bánh kẹo vào nữa, không thấy lãng phí à?"
Đổng Tây cười trừ: "Anh không ăn thì em gửi cho mấy người bạn của anh, nghe chú Chu nói một số người bị gia đình bỏ rơi, rất đáng thương."
Anh nhìn cô gái ngây thơ trước mặt mình, cô quá lương thiện, quá khả tin. Trông cái nhìn chăm chú của Ngụy Hàn, Đổng Tây liền đỏ mặt, cô cúi cúi đầu rồi nói vào ống nghe: "Anh... anh làm gì nhìn em hoài vậy?"
"Em có bạn trai chưa?"
Bỗng nhiên chuyển chủ đề một cách đột ngột, Đổng Tây mất đi vẻ ngượng ngùng mà ngẩng cao đầu nói chuyện cùng anh: "Con trai bây giờ không đáng tin lắm, em lại đáng yêu như thế này thì rất dễ bị lừa. Anh phải cho em suy nghĩ kĩ càng chứ, sao lần nào gặp cũng hỏi... Bộ anh không còn chuyện gì hỏi em sao?" Cái câu châm ngôn bất di bất dịch của Ngụy Hàn tuần nào cũng khiến Đổng Tây khó chịu. Anh thích cô có bạn trai đến thế sao? Bây giờ chẳng phải rất tốt à?
Anh thở dài, ngón tay vẫn gõ nhịp đều đều lên mặt bàn rồi nhìn cô qua tấm kính: "Phải tìm một người đáng tin. Đúng là em rất dễ bị lừa, cẩn thận đấy."
"Em thấy anh đáng tin nhất đấy." Cô mỉm cười nhiều ngụ ý sau câu nói của mình. Tưởng rằng nói thế anh sẽ hiểu, nào ngờ Ngụy Hàn bình nhiên đáp làm Đổng Tây nhém tí tức thổ quyết mà chết: "Vì anh là anh của em nên sẽ không lừa gạt em."
Anh trai! Anh trai! Sao suốt ngày anh chỉ biết làm anh trai của cô vậy. Càng nghĩ càng tức, Đổng Tây phải cố giữ chặt bàn tay đang siết mạnh dưới gầm bàn mà đối diện vào cái người IQ cao mà EQ vô cùng thấp này: "Không nói chuyện đó nữa, lần này em không có gửi kẹo cho anh đâu, hôm sau sinh nhật anh nên em chỉ muốn tặng quà, nghĩ đi nghĩ lại tặng em là anh là hay nhất."
"Tặng em cho anh?"
Cái vẻ mặt khó hiểu của Ngụy Hàn lại lần nữa đốt lên ngọn lửa đang cháy ngút đầu Đổng Tây, cô nghiến răng mà gằn ra từng từ: "Anh Hàn. Không biết anh đang vô tình hay cố tình. Tóm lại là thế, mở ra thì biết ngay. Em về đây!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Cái từ 'tạm biệt' xa lạ kia Đổng Tây đã nghe đến chai mòn, phải chi anh mỉm cười như ngày nào mà nói những câu thân thiết khác. Cô mong nụ cười của anh, mong hết xuân hạ thu đông này đến đông xuân hạ thu kia mà vẫn không được nhìn thấy, lần nào cũng phải thất vọng đi về. Anh chưa bao giờ có ý định giữ chân cô lại chốc lát, khi cô nói về thì anh lại gật đầu đồng ý ngay. Đổng Tây càng ngày càng không hiểu anh của ngày nào nữa. Và hình như, anh quên ngày mai cũng là sinh nhật của cô.
Cô có biết, anh chính là người nhớ rất rõ ngày mai là ngày gì. Chỉ vì sợ bản thân quá tốt với cô, quá yêu thương cô sẽ làm cô nuôi hy vọng mà không chịu rời khỏi đây.
*****
Ngụy Hàn ngồi lên giường mở gói quà nhỏ nhắn ra. Bên trong là một vỏ ốc to màu trắng, anh cầm lên rồi nhìn nó, nhìn rất lâu. Sau đó lại nhìn tờ giấy được xếp ngay ngắn đặt dưới đáy hộp, anh mở ra đọc, nếu không thấy hai từ 'Anh Hàn' thì chắc chắn anh chẳng thể nhận ra đây là chữ của ai.
Anh Hàn...
Anh thấy chữ em có phải đẹp hơn rất nhiều không? Em đã rất chăm chỉ để luyện viết đấy.
Em biết anh lúc nào cũng lo lắng cho em, nhưng anh yên tâm đi, em sống rất tốt, mỗi ngày đều đến trường đều đặn, em không trốn học như lúc nhỏ nữa. Em đã biết nấu ăn rồi, là học của cô Dư đấy, cô ấy dạy em rất nhiều món, sau này em nấu cho anh ăn có được không? Em sẽ không để anh bị đói đâu. Ở trường em được rất nhiều bạn bè quý mến, báo cho anh biết, đã có người theo đuổi em rồi đấy, nhưng em đều từ chối họ, anh biết vì sao không, họ không bằng anh, em thấy có lẽ trên đời này chỉ anh là tốt nhất thôi. Vì là tốt nhất nên em luôn muốn bên cạnh anh. Anh Hàn, em xin anh đừng đối xử xa lạ với em nữa, anh có thể trở lại thân thiết với em như trước kia được không anh? Mỗi lần thấy anh quay lưng đi mà không nhìn lại em một lần, em buồn lắm, em thấy mình như bị anh bỏ rơi vậy. Bởi thế từ nay xin anh đừng quay lưng với em nữa.
Em biết anh đang trốn tránh, anh sợ, anh cũng đang mặc cảm. Nhưng em ghét những thứ đó, nó khiến khoảng cách của chúng ta ngày càng xa, em luôn tìm cách đến gần anh, còn anh lại tạo ra hàng rào ngăn cản em, có công bằng không chứ? Anh nhớ em từng nói gì không? Em nói em tin anh, em sẽ luôn bên anh, dù mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa thì xin anh luôn nhớ rằng, anh vẫn còn em, vẫn còn em đang chờ anh mà... Tương lai sẽ tốt đẹp thôi, sẽ không có gì là vĩnh viễn, nỗi đau cũng vậy, anh quên hết mọi chuyện không vui và bắt đầu lại đi. Em sẽ ủng hộ anh. Quà em tặng ở dưới đáy hộp, anh nhớ phải giữ thật kĩ, Tiểu Tây chỉ có một mà thôi.
1583 ngày rồi, sẽ trôi qua rất mau. Khi cô đơn, nhớ rằng em ở đây... Em chờ anh.
Tiểu Tây của anh!
Trong căn phòng giam với ánh sáng lu mờ, có một tia sáng đang soi rọi vào trái tim anh. Ngụy Hàn giữ chặt lá thư trên tay, nhìn những dòng chữ thẳng hàng, ngay nếp, anh cũng biết cô đã rèn luyện rất nhiều. Đôi chân mày anh lại chau lại, anh lấy tay xoa cái trán đau buốt của mình rồi hít thở thật đều, để tâm trạng bình ổn, Ngụy Hàn kéo đáy hộp lên, là một tấm ảnh. Mắt anh không rời người con gái trong ảnh, rồi khóe môi bất giác cong lên dù rất nhẹ. Đó là nụ cười đầu chứa đầy niềm vui, đầu tiên sau cái ngày anh bước chân vào đây, và hơn hết, nụ cười này, vì cô. Trong ảnh Đổng Tây mặc đồng phục nữ sinh của trường, cô mỉm cười rất rạng rỡ đứng trong sân vận động rất lớn, xung quanh cũng có rất nhiều học sinh cùng trường. Riêng bóng dáng mảnh mai của cô đã che lấp mọi thứ xung quanh, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, bộ váy đồng phục càng khiến cô cao hơn, làn da trắng hồng đầy sức hút.
Anh ấy tay xoa xoa gương mặt cô trên bức ảnh rồi thẫn thờ. Không biết từ bao giờ cô bé Tiểu Tây ngày nào của anh đã lớn đến thế rồi, ra dáng thiếu nữ rồi, lại còn xinh đẹp và quyến rũ đến thế.
"Cầm hình của bạn gái sao?"
Câu hỏi của một ông chú cạnh giường khiến Ngụy Hàn bừng tỉnh. Anh xoay người nhìn người có cái tên rất hay: Tàu Dũng. Ông ấy khoảng hơn năm mươi, vào tù trước Ngụy Hàn ba năm, trong cả phòng, chỉ có ông là ít nói nhất và cũng là người thận trọng nhất.
"Là em gái thôi chú."
Ông Tàu trông cái thái độ đó nên cười cười, ông bước sang giường của Ngụy Hàn rồi ngồi xuống, vỗ vỗ lên vai cậu thanh niên này: "Coi ra chỉ mình cậu xem con bé là em gái."
"Chúng cháu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên tình cảm thân thiết hơn cả anh em ruột."
"Cô nhóc ngã xuống kênh trước đây đúng không?"
Anh nhìn xuống tấm ảnh đang trong tay mình: "Bây giờ cô ấy lớn thật rồi... Không còn là trẻ con nữa."
Ông cũng nhìn người con gái xinh đẹp trong ảnh, rồi ngã người dựa vào bức tường phía sau: "Cái gì nên trân trọng thì trân trọng, mất rồi hối hận không kịp đâu."
Lời nói đó thấm vào da thịt Ngụy Hàn, anh ngẩng đầu nhìn Tàu Dũng đã nhắm mắt trầm tư rồi lại cúi đầu nhìn nụ cười trong sáng này. Tư tưởng lại lần nữa đấu tranh, anh chỉ xem cô như em gái, cô mãi là em gái của anh.