Là Ai Được Lợi Còn Chưa Biết Đâu

Chương 4

9.

Ừ đấy!

Ta ngắt vội một cành hoa lê đang nở rộ từ cây lê bên lối đi đưa cho huynh ấy.

"Đây! Ta đặc biệt chọn cho huynh đó."

Đoạn Thừa Thanh khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nhận lấy.

Ngay lúc này.

Hai công tử trẻ tuổi đi ngang qua cách đó không xa, cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai——

"Huynh tự tin với kỳ thi đình lần này không?"

"Không hề, ai cũng đều đang cố gắng. Huynh biết Đoạn Thừa Thanh người đứng đầu kỳ thi hội không? Mấy nay đến quá nửa đêm huynh ấy mới ngủ, thế thì còn thi thố gì nữa?"

"Huynh ấy nhắm làm Trạng nguyên mà..."



Đoạn Thừa Thanh tựa vào gốc liễu, trong tay nghịch cành hoa lê.

Ta chớp chớp mắt, nghiêng người: “Huynh học bài đến quá nửa đêm á? Ta không tin.”

Khóe môi chàng giật giật: “Chứ chẳng lẽ lại nhớ cô nương?”

Ta bĩu môi, điều đó cũng không hẳn là không thể.

Ở giữa đình vang lên một tràng cười, theo âm thanh đó thì ra rư:ợ/u hoa đào vừa được mang lên.

Nghe nói nó được một cao thủ trong cung pha chế, mùi vị rất thơm, mỗi năm chỉ được uống một lần.

Thấy hứng thú, ta lập tức chạy tới.

"Ơ kìa?"

Đoạn Thừa Thanh lâm vào bối rối.

"Thiếu gia ta vừa tặng một chiếc kẹp tóc quý giá như vậy, thế mà... cô nương bỏ đi à?"

10.

Tiệc du xuân kết thúc, sắc trời dần tối.

Ta nán lại trước quầy rư.ợ?u hoa đào cho đến lúc tàn tiệc, ông chủ miễn cưỡng đưa cho ta phần rượu hoa đào còn lại.

Ta vui vẻ trở về Trình phủ, trốn trong sân nhỏ uống rư,ợ/u hoa đào không nói một lời.

Cho đến khi trăng lên trên cành liễu, ta vẫn ngồi trong sân ôm cằm ngơ ngác.

Cha ta mỗi lần uống rượu đều đi ngủ rất sớm, tại sao đến lượt ta, càng uống càng không ngủ được?

Ánh mắt khẽ lướt qua vài cây hoa sơn trà đã rụng ở góc sân.

Chi bằng...

Ta mang hoa sơn trà đến bức tường phía sân sau Viện thi cử, lỗ chó lúc trước bị chặn lại mất rồi.

Nghiến răng nhìn cây hoa đào cao chót vót bên cạnh, ta vén váy bắt đầu leo lên.

Trong Viện thi cử còn rải rác vài căn phòng vẫn sáng đèn, nhưng phòng của Đoạn Thừa Thanh thì tối om.

Đi vòng đến cửa sổ ở bức tường phía sau, lần này ngay cả cửa sổ cũng đóng lại rồi.

Gõ cửa sổ, bên trong không có động tĩnh gì.

Ta chỉ đơn giản ngồi dọc theo bức tường, mở một chai rư;ợ,u hoa đào ra.

Nhấp một ngụm, rồi tiếp tục gõ cửa sổ.

Cuối cùng, khi ta uống xong vài ngụm, cửa sổ "cạch" một tiếng, mở ra.

Đoạn Thừa Thanh hai mắt thâm quầng, một lọn tóc chổng ngược lên như lông gà.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, biểu cảm của chàng đột nhiên mất kiểm soát.

"Giờ này là giờ nào rồi bà cô của ta!

"Còn đến đây trước khi gà gáy nữa à? Cô nương không cần ngủ sao???"

Ta cười, ợ lên một tiếng, đưa hoa trà cho chàng: “Cái này cho huynh.”

Đoạn Thừa Thanh trầm mặc một lát, cam chịu số mệnh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Trình Sơ Nguyệt, mấy ngày trước vì cô nương mà ta không thể ngủ được.

"Cuối cùng tối nay ta đã có thể chợp mắt một chút, thế mà cô lại đến nữa?"

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chàng, ta biết mình sai rồi, yếu ớt nói: "Xin lỗi, Đoạn Thừa Thanh. Chỉ là ta không ngủ được, muốn đến gặp huynh chút thôi..."

Huynh ấy cử động một cái.

“Đoạn Thừa Thanh, huynh thật sự không thể thích ta hả?” Ta nằm dài trên bậu cửa sổ, cẩn thận cắm hoa trà vào bình, lại nói câu kinh điển.

Chàng chịu thua, xoa xoa thái dương, bất lực nói.

"Được rồi được rồi, ta thích cô nương, thế được chưa?

"Cô về nhà đi đã, cho ta nghỉ ngơi thêm một chút.

“Ta hứa với cô nương, đợi đến khi kỳ thi đình kết thúc sẽ đến nhà cầu thân, được chứ?”

Không khí trầm mặc trong giây lát, ta choáng váng.

Đoạn Thừa Thanh thật sự đồng ý???

"Thật sao?"

Dùng cả tay và đầu gối vươn qua cửa sổ, ta nhìn chàng bằng đôi mắt sáng ngời: “Vậy mỗi ngày huynh đều sẽ nhớ ta đến mức không học hành gì được phải không?”

"Cô……"

Đoạn Thừa Thanh khoác chiếc áo choàng thoảng mùi đàn hương lùi về phía sau hai bước, hơi cau mày: “Cô nương uống rượu đấy à?”

“Ừ.” Ta lau vết son môi trên hũ rư/ợ,u hoa đào rồi đưa cho chàng, “Huynh uống không?”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Ta ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy buồn ngủ vô cùng.

Không suy nghĩ gì nhiều, ta trực tiếp ngã xuống chiếc giường êm ái, chăn bông ấm áp có mùi tre nhẹ nhàng thật thoải mái...

"Trình Sơ Nguyệt? Tỉnh tỉnh?

"Này bà cô?"

11.

Một giấc ngủ thật thoải mái, ta ôm chăn lật người lại, mùi tre thoang thoảng buổi sáng sớm tràn vào mũi.

Mùi thơm lắm, thơm hơn nhiều so với ở phòng mình.

Không đúng……

Ta bật người dậy, dụi mắt nhận ra đây không phải phòng của mình.

Đoạn Thừa Thanh tựa người vào chiếc ghế dài mềm mại cạnh bệ cửa sổ, chiếc áo choàng dài màu nâu trượt xuống đất.

Nghe thấy âm thanh, chàng hơi ngước mắt lên: "Ồ? Tỉnh rồi đấy hả? bà cô của ta?"

Ta bối rối, cảnh tượng tối qua dần hiện lên trong đầu.

Ta say rượu, đến quấy rối Đoạn Thừa Thanh, tiện tay chiếm giường của huynh ấy luôn???

Đoạn Thừa Thanh không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay lật lật trang sách đặt trên đùi: “Canh ba sáng sớm rồi, cả đêm cô không về nhà, ta khuyên cô nương nên về ngay đi, càng sớm càng tốt."

Chuông báo động trong đầu vang lên!

Mỗi buổi sáng, thị nữ sẽ đến phòng ta để thay hoa và đốt hương thơm, nếu thấy giường trống trơn...

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi giường, chưa kịp xỏ giày đã vội lao ra cửa.

Nhưng cửa vừa mở, liền nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình, khoác áo choàng màu ánh trăng cùng vẻ mặt đầy lo lắng.

A huynh?

Vừa nhìn thấy a huynh, ta lập tức đóng cửa lại, quay người trèo qua cửa sổ.

Đoạn Thừa Thanh không hiểu chuyện gì: “Cô còn định tiếp tục trèo tường sao? Ban ngày bên ngoài Viện thi cử có rất nhiều người.”

"A huynh ta--"

Ta còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng bị đá tung ra.

A huynh liếc nhìn quanh phòng.

Ngay sau đó, Đoạn Thừa Thanh bị một quyền đánh ngã xuống đất.

"A huynh, huynh bình tĩnh!!!" Ta ôm lấy eo đại ca sắp hóa sói, điên cuồng chặn a huynh lại, "Huynh hiểu lầm rồi, không phải như huynh nghĩ đâu!!!"

A huynh ta giận điên lên: “Đoạn Thừa Thanh tên súc sinh này!”

Đoạn Thừa Thanh sửng sốt một chút, lau khóe miệng đang chảy máu, tự mình đứng dậy.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại.

“Sắp thi rồi, đừng gây chuyện.” Đoạn Thừa Thanh liếc nhìn a huynh ta, “Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ dễ dàng bôi xấu thanh danh của muội muội huynh.”

A huynh khựng lại.

Ta cảm thấy áy náy, kéo tay áo huynh ấy, thấp giọng giải thích: “Là do muội uống rượu say tự ý chạy đến đây. Hơn nữa Đoạn Thừa Thanh là người quân tử, còn phải cảm ơn huynh ấy…”

“Yên tâm, không phải chó mèo nào cũng có thể bôi nhọ danh tiếng của muội muội ta.” A huynh sờ đầu ta, “Muội về trước đi, chỗ cha để huynh giải quyết.”

Ta lững thững bước ra ngoài.

Nhìn ý tứ a huynh, xem ra huynh ấy có chuyện muốn một mình thương lượng với Đoạn Thừa Thanh.

“Trình Sơ Nguyệt.” Đoạn Thừa Thanh gọi tên ta.

Ta quay đầu nhìn lại.

Chàng lười biếng nói: “Mấy ngày nữa là đến kỳ thi đình, buổi tối cô nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần tới đây.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt a huynh tối sầm.

Ta càng thấy tội lỗi hơn, mở cửa bỏ chạy.

Trộm gà còn mất nắm gạo là ý gì? Chính là thế này phải không!!!