Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 42: 42 Lần Đầu Nhìn Thấy Tống Tranh


Tích cách của Chương Tất Hành luôn nhã dịu dàng nho nhã, trầm ổn ngoan ngoãn.
Nếu như Chương Tuyết Trình có thể vì Lâm Yên Nhiên phạm phải sai lầm nào đó, sẽ gõ nhẹ lên đầu cô rồi thẳng tay sửa sai thì Chương Tất Hành chính là kiểu luôn bình tĩnh nhẹ nhàng, không bao giờ nổi nóng giúp cô giải quyết vấn đề.
Tuy vẫn có thể đi học nhưng nhiều khi vì yếu tố sức khoẻ nên anh Tất Hành không thể đi học được mà phải đến bệnh viện hoặc nghỉ ngơi ở nhà.
Căn phòng của anh Tất Hành và Tuyết Trình đều ở lầu hai và đồng thời hướng về phía bên nhà họ Lâm.

Mà căn phòng của Lâm Yên Nhiên cũng ở lầu 2, thông qua cửa sổ, hai bên còn có thể giao lưu với nhau.
Chương Tất Hành là người rất thích đọc sách.

Khi mà những đứa trẻ khác đang hí ha hí hửng vui vẻ chơi đùa, anh ấy sẽ thường chỉ ngồi trong một góc và chăm chú đọc sách.

Trong phòng của anh ấy có rất nhiều quyển sách với đủ các thể loại từ trinh thám, thiết kế cho đến vật lý, ngoại ngữ, sinh học, và đặc biệt là những cuốn sách nghiên cứu thiên văn.

Trên có đôi khi hứng thú, Lâm Yên Nhiên sẽ mượn đọc thử đôi chút và lần nào cũng bị những dòng nhắn, những ghi chú mịt mù kín hết trên sách của anh ấy làm cho choáng váng.
Và rất nhiều khi, Lâm Yên Nhiên bắt gặp anh Tất Hành và bố cô còn cùng mày mò chung những quyển sách trong thư phòng nhà họ Lâm.
Anh Tất Hành từng nói với Yên Nhiên rằng anh ấy rất mong có thể trở thành một nhà du hành vũ trụ.

Nhưng với bệnh tim bẩm sinh, điều đó tưởng chừng là vô vọng.
Vào những năm học cấp hai* (初中: sơ trung), cơ thể của những cô gái đã bắt đầu có những thay đổi rõ rệt, Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình đều không ngoại lệ.

Cả hai người đều bắt đầu trổ dáng thành những thiếu nữ.
Dù chính mình mới là con gái của Đỗ Hiểu Phù nhưng Lâm Yên Nhiên cảm thấy khí chất của Chương Tuyết Trình rất giống với bà ấy, dáng người thon thả, mặt mày lãnh diễm,khí chất không giống con cháu thương nhân mà rất giống với con cháu dòng dõi thư hương, là một tiểu mỹ nhân.
Hơn nữa, dù mẹ mình là giáo viên dạy piano nhưng Lâm Yên Nhiên quả thực không có nhiều hứng thú với piano mà thích hội hoạ.

Lâm Yên Nhiên học chính là quốc hoạ, thiên về vẽ chân dung kết hợp cảnh sắc.
Mà Chương Tuyết Trình cũng rất có năng lực, được Đỗ Hiểu Phù tán thưởng khen ngợi rất nhiều.
Không phụ công dạy dỗ, Chương Tuyết Trình cũng mấy lần đạt được giải thưởng lớn.

Lâm Yên Nhiên cũng không ngừng mày mò, còn dựa vào quan hệ bên nhà họ Đỗ theo học được một đại sư tranh nghệ thuật, trình độ ngày càng nâng cao, cô còn vẽ cho ông ngoại mấy bức tranh thuỷ mặc treo ở nhã gian.
Lâm Yên Nhiên lớn lên cũng không thua kém Chương Tuyết Trình, trổ mã xinh đẹp, tính cách thì có phần trẻ con, hoạt bát, lại thích làm nũng.
Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình là đôi hoa tỷ muội, cũng là cặp đôi nữ thần trong mộng của những cậu nhóc thuở dậy thì.
Lần đầu tiên Lâm Yên Nhiên gặp Tống Tranh là vào một ngày có nắng đẹp sau một trận mưa.
Vì đều cùng học một lớp nên Lâm Yên Nhiên từ nhỏ đã thường xuyên cùng Chương Tuyết Trình đi học có đôi có cặp.
Nhà của hai người đều cách trấn trên không xa, trường học cũng ở trong trấn trên, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới nơi, nếu đi xe đạp thì càng nhanh.
Bữa sáng của Lâm Yên Nhiên thường được chuẩn bị bố mẹ chuẩn bị từ trước, khi thức dậy thì chỉ cần bỏ vào lò vi sóng cho nóng hay rửa thêm ít lá xà lách là có thể ăn.

Nhưng đôi lúc cô sẽ giải quyết bằng cách mua bữa sáng bên ngoài.
Hôm ấy, sau khi cùng Chương Tuyết Trình mua bánh quẩy và sữa đậu nóng ở một quán ăn bên cổng trường bước ra định đi vào trường, Lâm Yên Nhiên đã thấy trước cổng đậu một chiếc xe rất sang trọng, hình như là một chiếc Audi? Bây giờ số lượng nhà giàu cũng càng nhiều nhưng Lâm Yên Nhiên chưa thấy qua ai trong khu vực này được đưa đón bằng Audi cả, lẽ nào là con cái ông lớn nào đó?
Cửa chiếc Audi mở ra, từ trong xe bước ra một cậu thiếu niên và một người đàn ông tầm độ 35 tuổi.

Vì chiếc xe Audi này mà có rất nhiều người đang nhìn về phía hai người họ, mà cậu thiếu niên thì chỉ liếc mắt nhìn qua bọn họ, cũng không có phản ứng gì lớn cả, tiếp tục đi thẳng vào trường.
Nhưng hình như không có thẻ học sinh nên thiếu niên không thể vào trường và người đàn ông kia còn lại hình như đã nói gì đó với bảo vệ nên cả hai người bọn họ thành công thông qua cổng trưởng đi vào.
Vào những năm đầu thập niên 90 của thế kỷ XX, những bộ phim tình yêu lãng mạn của Đài Loan đều rất nổi tiếng và Lâm Yên Nhiên đã nói một câu đậm chất pháo hôi: “Ôi mẹ ơi, đẹp trai quá!”
Đúng là Tống Tranh lúc ấy còn chưa dậy thì hoàn toàn nhưng những đường nét trên khuôn mặt cũng đã đủ để nhận ra sau này sẽ tuấn tú đến nhường nào.

Dù mới chỉ là một học sinh cấp hai nhưng hắn thực sự cao, dường như còn cao hơn hết tất cả các học sinh khác, cả nam lẫn nữ.
Vì Tống Tranh lúc ấy không mặc đồng phục nên Chương Tuyết Trình đoán có thể là một học sinh mới chuyển đến: “Chắc là mới chuyển đến”.
Lại nhìn thấy khuôn mặt hoa si của Lâm Yên Nhiên, cô lại bổ thêm một câu: “Có khi còn học chung lớp với cậu đấy”..