Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 32: 32 Chuyến Du Lịch Của Hai Mẹ Con 2


Vì hôm đầu tiên đã đi chơi ở công viên Richmand thay vì đi bảo tàng Grosvenor nên ngày hôm sau, hai mẹ con lại theo lịch cũ đi đến bảo tàng.
Bảo tàng Grosvenor được xây trên pháo đài có lịch sử hàng ngàn năm tuổi nhưng bây giờ lại mang phong cách Phục hưng tự do với sàn được ốp bằng gạch đỏ Ruabon, đá sa thạch hay mái ngói đỏ.
Bảo tàng Grosvenor với số lượng các bộ sưu tập đồ sộ, các báu vật quý giá quý hiếm hàng đầu thế giới đã thu hút được số lượng du khách rất đông dù không phải ngày nghỉ lễ.
Chu Ngữ Anh và Đoàn Đoàn đã dành hơn 2 tiếng đồng hồ đi dạo mỏi chân nhưng cũng mới đi được một phần bảo tàng.
Hai mẹ con quyết định nghỉ chân và vào một nhà hàng đồ ăn đồ truyền thống Granger & Co gần đó gần đó để dùng bữa.
Sau khi thưởng thức đầy đủ từ món trứng scrambled, bánh fritters ngô ngọt, salad hành lá, rau chân vịt cuộn tôm, và thịt xông khói đến bánh pavlova dâu tây, hai mẹ không quay lại bảo tàng mà đến thẳng Công viên thủy sinh thành phố Chester.
Công viên này tuy cũng thuộc Luân Đôn hoa lệ nhưng không nằm cùng thành phố với Bảo tàng Grosvenor mà cách trung tâm thành phố Chester hơn 1 dặm về phía Bắc.

Đây là một trong những công viên động vật lớn và phạm vi nổi tiếng không chỉ ở đứng đầu Vương quốc Anh mà còn đứng thứ ba thế giới.
Công viên thuỷ sinh này còn rộng hơn nhiều so với bảo tàng Grosvenor, hai mẹ con cùng nhau đi bộ xem từ voi rừng đến vượn đỏ, chim công đen Victoria hay xem các loài động vật biển trong thuỷ cung.
Hai mẹ con mua đồ lưu niệm và thuộc top những người cuối cùng ra về khỏi công viên thuỷ sinh.

Sau khi dùng bữa tối tại một nhà hàng Trung Đông nhộn nhịp với rất nhiều các thực khách, hai mẹ con đã thưởng thức thêm được những món ăn Trung Đông mới lạ như Hummus, bánh Knafeh, món thịt xiên kèm rau củ Shawarma, một dạng bánh giống bánh bột kẹp hamburger có tên Sabich và cả trà Kombucha lên men.
Hai mẹ con cũng tìm một khách sạn chất lượng gần đó để qua đêm.
Sau khi chia sẻ những bức hình chụp cả ngày với Đường Thành Huân, Đoàn Đoàn cũng ngủ quên vì mệt do hoạt động bay nhảy cả ngày.
Vì khác biệt múi giờ nên khi Chu Ngữ Anh muốn ngủ thì Đường Thành Huân mới bắt đầu làm việc.
Sau khi tắt máy, Chu Ngữ Anh lại không ngủ mà lại đi qua phòng khách sạn bên cạnh, gõ cửa.
Người mở cửa là Chương Tuyết Trình.

Bên trong ngoài Chương Tuyết Trình còn có ba người khác, là bác sĩ Jonathan - chuyên gia đầu ngành của giới thần kinh- tâm lý học và trợ thủ của ông ấy, cũng là một bác sĩ có tiếng, người còn lại là một người đàn ông Châu Á đã, tầm 50 tuổi.
 Người đàn ông đó ngồi trên một chiếc xe lăn, trên chân trải một tấm thảm.

Khi thấy Chu Ngữ Anh, ông đã không kìm được nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên,..”
Khoé mắt Chu Ngữ Anh cũng đỏ, đi về phía ông ấy, cúi người ôm chầm lấy: “Cậu!”
Người đàn ông ấy chính là Đỗ Gia Thụ, là cậu ruột của Lâm Yên Nhiên.
Người đàn ông ấy cũng giơ tay ôm lấy cô, vuốt ve như người cha dỗ dành những đứa trẻ trong nhà: “Con không sao là tốt rồi.

Đều do cậu vô dụng, không làm được gì tên kia”.
Dù không nói rõ tên kia là ai nhưng bọn họ đều ngầm hiểu với nhau.
Lúc tách ra, Chu Ngữ Anh mới nhìn về đôi chân của Đỗ Gia Thụ: “Cậu, chân cậu đây là…”
Những lần trước gặp mặt với nhau là qua video call nên Chu Ngữ Anh không biết ông ấy ngồi xe lăn, những ký ức nhớ lại cũng chỉ hơi mơ hồ nên bây giờ Chu Ngữ Anh mới thắc mắc.
Đỗ Gia Thụ chỉ đơn giản nói: “Là do cậu không cẩn thận”.
Nhưng Chương Tuyết Trình lại nói: “Đều do tên Tống Tranh kia, là hắn ép cậu phải xuất ngoại, nên sau này cậu ấy mới xảy ra tai nạn!”

Cõi lòng Chu Ngữ Anh như tan nát.
Sau một hồi bình tĩnh lại, Chu Ngữ Anh đã quyết định tìm lại ký ức của mình, thông qua thôi miên.
Jonathan cũng nói với cô là trường hợp của cô, rất có khả năng là trước kia đã bị thôi miên, cô cũng đã có dấu hiệu nhớ lại nên việc tìm lại ký ức cũng có khả năng cao hơn.
Jonathan bảo Chu Ngữ Anh có hảo cảm và đã từng rất thân thuộc với Chương Tuyết Trình nên việc ôn chuyện nói nhau giúp cô ấy dễ dàng đi vào trạng thái hơn.
Chương Tuyết Trình và Chu Ngữ Anh ngồi xuống trên ghế tựa thư giãn.
Trong phòng bật một bản nhạc Baroque nhẹ nhàng du dương, hai người phụ nữ cùng nói chuyện với nhau, nói từ những chuyện gần đây nhất đến những ký ức mà Chu Ngữ Anh đã mơ hồ nhớ lại.
Chu Ngữ Anh đang nói chuyện đã chìm vào mơ hồ từ lúc nào.

Đầu cô ngả lên ghế tựa, hai tay đặt ngay nhắn hai bên, như những học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Khi Jonathan rung chiếc chuông nhỏ của mình lên, âm thanh phát ra như dẫn Chu Ngữ Anh đến một thế giới khác.
Cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Jonathan:
“Cô gái, con đang làm gì đấy?”
Chu Ngữ Anh nhìn đôi tay nhỏ đã dính bùn của mình và cái xẻng nhỏ trong tay, cô trả lời:
“Con đang trồng cây ạ”.
Giọng nói của Jonathan vẫn nhẹ nhàng và làm người ta thoải mái:

“Con trồng cây gì đấy?”
“Con trồng cây hoa hồng ạ”.

Chu Ngữ Anh vui vẻ chia sẻ.
“Tại sao con lại trồng hoa hồng?” Jonathan hỏi.
“Tại vì mẹ con thích chúng ạ.

Bố đã trồng cho mẹ một khóm hoa hồng lớn.

Con chỉ trồng một cây thôi”..