Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 18

Sau khi tan học, một đám học sinh vây quanh người Đồng Mẫn Lệ, nội dung hỏi chuyện khác với những lần trước, lần này rất nhiều học sinh hỏi chính là bát quái, hơn nữa bát quái vẫn là chủ đề nóng trên diễn đàn gần đây.

"Giáo sư, giáo sư, gần đây có phải sắp có phát sóng trực tiếp mười đại trường học liên hợp hay không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn em xem diễn đàn có rất nhiều người đều thảo luận tới, đây là thật phải không?"

"Hình như đã có hệ nói cho học sinh."

"Đúng vậy, nghe nói học sinh khoa điện ảnh  đều đã bắt đầu chuẩn bị."

"Nghe nói là lão sư khoa điện ảnh hệ nói cho bọn họ."

"Giáo sư, chúng em cũng có thể đi sao?"

"......"

Vốn dĩ còn đang ủ rủ cụp đuôi muốn lập tức rời khỏi phòng học, đám học sinh khóa trên vừa nghe tới đề tài này liền dừng bước chân, bọn họ cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là thật hay giả.

Trước kia cũng không phải chưa có qua học sinh khoa điện ảnh dùng phương pháp phát sóng trực tiếp để tiến hành khảo hạch, nhưng mà lần này lại khác, diễn đàn rất nhiều người đều nói  học sinh tham gia thi đấu lần này không chỉ là học sinh khoa điện ảnh. Theo như cách nói nhiều nhất trên diễn đàn chính là học sinh của các khoa khác nhau của mười đại trường cao đẳng cùng một chỗ tiến hành thi đấu, sau đó quyết định ra quán quân, á quân, cùng giải ba, hơn nữa phần thưởng cho người chiến thắng còn phi thường mê người.

Tuy không thường dạo diễn đàn, nhưng Lạc Vân Thanh đương nhiên cũng có nghe tới lời đồn như vậy, lại còn biết bắt đầu từ ngày hôm qua, về trận thi đấu này nghe đồn diễn biến càng ngày càng oanh liệt, không có lửa làm sao có khói.

Nhưng cậu thực bình tĩnh, dù sao mặc kệ có đi hay không, đều không phải cậu có thể quyết định được, nếu không thể quyết định được, vậy tự nhiên đối mặt, nhưng hiện tại nghe tới bạn học hỏi, cậu vẫn khá tò mò, dù sao lời đồn trên diễn đàn không chỉ không giống nhau, còn có chút đặc biệt thái quá.

"Đúng là có chuyện này, nhưng không phải là phát sóng trực tiếp bình thường mà là phát sóng trực tiếp thi đấu, đến lúc đó lựa chọn một nơi tiến hành thi đấu, nội dung thi đấu tùy cơ chọn ra, có điều nội dung cụ thể là gì, lấy phương thức thi đấu như nào còn chưa quyết định, có lẽ qua mấy ngày mới có thể quyết định. Đến lúc đó phụ đạo viên sẽ nói cặn kẽ cho các em." Tình hình cụ thể và tỉ mỉ còn chưa quyết định, Đồng Mẫn Lệ chỉ biết đại khái, mặt khác cũng không rõ ràng lắm.

Nhưng mà....nghĩ tới địa phương là ở cổ địa cầu, nội tâm Đồng Mẫn Lệ vẫn cảm thấy khá tốt, học sinh hệ thực vật bọn họ có thể thực tiễn một chút thế nào là học đi đôi với hành.

"Là tất cả mọi người hay chỉ có tân sinh tham gia thôi ạ?" Nghĩ tới một lời đồn trong diễn đàn, Lạc Vân Thanh mở miệng hỏi.

Đồng Mẫn Lệ ngắm ngắm Lạc Vân  Thanh, nghĩ tới bản thân lúc trước nhìn thấy trong lý lịch học sinh, nghĩ tới bệnh sử của cậu, trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Đứa trẻ thật tốt nha, cư nhiên lại có bệnh như vậy, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng tùy thời đều có thể mất mạng.

Đồng Mẫn Lệ và các giao sư khác khi biết Lạc Vân Thanh có gen bệnh thật sự có một loại cảm giác không thở nổi, hệ thực vật khó có được một thiên tài, nếu trưởng thành toàn thể Liên bang đều sẽ được lợi, cố tình.....

Lạc Vân Thanh không biết trong đầu Đồng Mẫn Lệ suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn thấy Đồng Mẫn Lệ nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt thương tiếc sắp tràn ra hốc mắt liền biết nàng đang nghĩ cái gì, nhớ tới lúc trước có một số giáo sư còn cố ý cầm một chút thuốc trị liệu gen bệnh đưa cho mình, Lạc Vân Thanh sờ sờ mũi, cảm thấy bản thân sắp trở thành "bệnh mỹ nhân" trong mắt nhóm giáo sư rồi cũng nên.

"Tạm định là tân sinh tham gia, nhưng  sau này có thay đổi hay không thì không chắc, ngoài ra nếu thân thể không tốt, có thể trình đơn xin không tham gia." Nói tới đây, Đồng Mẫn Lệ lại nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh, khiến cho Lạc Vân Thanh cả người đều không được tự nhiên. Nói thực....không biết có phải thời điểm xuyên qua thuật tiện cải tạo thân thể hay không, nguyên chủ mỗi ngày đều uống thuốc ngẫu nhiên vẫn phát bệnh, nhưng Lạc Vân Thanh mỗi ngày đúng hạn uống thuốc lại không phát bệnh một lần nào, có đôi khi vài ngày quên uống thuốc, nhưng cũng không có xuất hiện vấn đề gì.

Kỳ quái nhất là thân thể cậu cũng không giống như người bệnh mang theo một thân hư nhược, ngược lại cảm giác rất khỏe mạnh, cho nên tuy không đi bệnh viện kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, nhưng Lạc Vân Thanh khó giải thích được cảm thấy thân thể của mình có lẽ đã tốt lên rất nhiều, ngay cả gen bệnh cũng tốt lên rất nhiều.

Lấy thủ đoạn trước mắt của khoa học kỹ thuật hiện tại là vô pháp chữa khỏi được gen bệnh, nhưng trên thế giới này luôn có kỳ tích, mỗi năm vô thanh vô tức gen bệnh tự nhiên tốt, hoặc là bởi vì không biết tới nguyên nhân gì bệnh tự nhiên giảm bớt cũng không phải không có.

Lạc Vân Thanh luôn cảm thấy có lẽ do mình ăn nhiều rau quả đã qua "cải tạo" nên thân thể mới tốt, nhưng cậu lại không dám đi kiểm tra, cho nên cũng không trăm phần trăm khẳng định.

"Vì sao chỉ có tân sinh mới có thể tham gia?" Mấy học sinh khóa trên ghé tai nghe được lại bất mãn, loại cơ hội thành danh như này vì sao chỉ cho mỗi tân sinh.

"Đúng vật, thật không công bằng."

"Chúng ta cũng muốn đi, thoạt nhìn có vẻ chơi rất vui."

"Năm đó chúng ta cũng không có hoạt động như vậy, thật mệt."

"Cái gì cũng cho tân sinh, các ngươi cũng quá bất công đi?"

"......"

Một đám người lời ra miệng vào bàn tán, Đồng Mẫn Lệ cũng chưa trả lời, nàng đơn giản chờ bọn họ đều nói xong, mới kiên nhẫn nói tiếp: "Tin tức này còn chưa chắc chắn, cho nên mọi người cũng không cần quá lo lắng, có lẽ sẽ có cơ hội."

"Mỗi lần nói như vậy cũng chưa thấy có cơ hội."

"Gạt người đi?"

"Đúng vậy đấy."

"......"

Quả nhiên không nên nói, Đồng Mẫn Lệ toát mồ hôi, nhìn đám học sinh khóa trên kia bất mãn thảo luận, trong lòng cũng hiểu tất cả đều đi là không có khả năng, chọn lựa một phần học sinh tham gia còn có hy vọng.

Đặc biệt là Bias và Denis, nếu muốn chọn học sinh khóa trên thì hai người này tuyệt đối sẽ được lựa chọn.

"Có thể đi hay không cũng không phải trường học có thể quyết định, mười đại trường cao đẳng cơ mà, tụ tập ở chỗ này cũng không có gì hay, tan đi." Một nữ sinh vẫn luôn ngồi yên lặng cầm lấy sách giáo khoa của mình đạm mạc nói, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.

Không biết tại sao, sau khi nàng rời đi, mấy người vây quanh cư nhiên thật sự tan đi, lục tục rời khỏi phòng học.

Mà các tân học sinh khác còn lưu lại lớp học, có người cũng rời đi theo. Nhưng đề tài của mọi người vẫn là xoay xung quanh tận thi đấu vừa mới nói tới kia.

Lạc Vân Thanh cũng ra khỏi lớp, đi chưa được vài bước, liền đụng phải Bạch Nhược Khê, thấy nàng một người trầm mặc đi ở sân trường không khỏi đi về phía nàng.

Lạc Vân Thanh luôn cảm thấy Bạch Nhược Khê là một người thực đặc biệt. Từ sau khi trở thành bạn học, hình như cậu chưa từng thấy Bạch Nhược Khê ngồi tiểu ong nghệ, mặc kệ là đi đâu cũng đều là chạy bộ hoặc là đi bộ. 

Cho dù biết nàng đã từng học ở trường quân đội một thời gian, Lạc Vân Thanh cũng không quá hiểu được vì sao nàng lại vậy, dù sao thí sinh lần này cũng có người tham gia đề thi chung một lần nữa, giống như Bạch Nhược Khê đã từng học ở trường quân đội rồi lại thi lại lần nữa cũng không phải không có, nhưng không ai giống như nàng, cuộc sống giống như một người tăng ni khổ hạnh.

............

"Xin chào, Nhược Khê."

"Chào cậu." Bạch Nhược Khê gật gật đầu, thần sắc đạm mạc, nhìn Lạc Vân Thanh đi một mình còn nghi hoặc hỏi một câu: "Leonard không tới đón cậu sao?"

Lạc Vân Thanh:......

Tại sao tất cả mọi người đều hỏi như vậy? Leonard chỉ một ngày không tới mà thôi, toàn thế giới đều hỏi cùng cái vấn đề này, có lầm hay không?

"Cậu ấy có việc về nhà." Vốn dĩ loại vẫn đề cá nhân này Lạc Vân Thanh sẽ chỉ cười cười trôi qua, nhưng Bạch Nhược Khê hỏi, cậu thực tự nhiên muốn trả lời.

Lúc sau hai người cũng không nói chuyện gì nữa, chỉ yên lặng mà bước đi.

Chờ tới trước cửa khu dạy học Bạch Nhược Khê khẽ xoay người, bình tĩnh nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh thân hình có chút hơi gầy yếu so với mình, hồi lâu, mới nói: "Nếu có hình thức tổ đội, cậu có thể tìm tôi."

Tiếp theo liền không đợi Lạc Vân Thanh trả lời liền rời đi.

Nhìn Bạch Nhược Khê mang theo thân hình cơ bắp, Lạc Vân Thanh có chút há hốc mồm.

Đây là có ý gì? Khinh thường mình sao?

Nhưng đối lập với tỷ lệ vóc người của hai người, còn có ngày thường lao động thể năng hiện ra, hình như bản thân đúng là rất gà còi? Nhưng mà...so với Bạch Nhược Khê, toàn ban đều là gà còi nha.

Lạc Vân Thanh cười khổ, nghĩ thầm bản thân đúng là nên đi tập thể hình theo Leonard, lúc trước một giáo sư Đồng Mẫn Lệ, lúc sau một cái Bạch Nhược Khê, tuy hai người đều phát ra thiện ý quan tâm mình, nhưng Lạc Vân Thanh tự giác là một đại nam nhi, bị hai người nữ tính xem thường như vậy thật sự có chút khó chịu.

Bỗng nhiên thiết bị đầu cuối báo có cuộc gọi tới.

Nghe được tiếng chuông quen thuộc Lạc Vân Thanh không cần nghĩ ngợi click mở ra, tiếp theo nhìn tới Leonard phía đối diện mặt một cái áo thun bó sát người, cơ bắp rắn chắc cùng cơ bụng tám múi phi thường rõ ràng. Tuy dáng người rất đẹp, nhưng....Lạc Vân Thanh không vui.

Leonard cũng không biết Lạc Vân Thanh đang biệt nữu cái gì, nhìn cậu rất không  cao hứng, cũng không biết dỗ dành như thế nào, hàn huyên vài câu, Lạc Vân Thanh bên kia liền treo.

Ngồi trên giường rộng lớn, Leonard chau mày, không biết ai đã đem hành vi của hắn đối với Lạc Vân Thanh ở trường nói cho ba mẹ hắn, khiến cho hiện tại hắn bị triệu hồi gấp về nhà. Nghĩ tới mẫu thân tận tình khuyên bảo, Leonard liền đau đầu. Tuy đem thân phận của Lạc Vân Thanh nói cho bọn họ liền có thể giải quyết được mấy vấn đề này, nhưng hiện tại cố tình còn chưa tới thời điểm nói ra thân phận của Lạc Vân Thanh cho bọn họ.

Hắn nhìn ra Lạc Vân Thanh không thích đoạn hôn ước này, cũng không thích cái gọi là "vị hôn phu" là hắn, cho nên mỗi ngày đều nỗ lực khiến cho Lạc Vân Thanh quen thuộc hắn, không rời khỏi hắn, như vậy cuối cùng lại nói cho cậu, hai người liền có thể thuận lý thành chương ở bên nhau chứ không phải để ba mẹ hắn biết thân phận Lạc Vân Thanh, thông qua quan hệ đính hôn đem hai người ở bên nhau.

Hơn nữa theo hiểu biết lúc này của hắn về Lạc Vân Thanh, nếu cậu thật sự biết  mình là vị hôn phu của hắn, có khả năng cậu sẽ đối xử xa cách với hắn.

Nghĩ đến đây, Leonard lại một trận đau đầu.