Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 1: 1 Hẹn Gặp Lại


Trì Tuyết kéo vali theo hướng lối ra dành cho hành khách, vừa đi vừa kiểm tra thông tin mới được gửi đến điện thoại.

Hợp đồng được kí kết thành công, đối phương không tiếc lời khen ngợi từ khâu chuẩn bị cho đến hạng mức giá mà công ty đã đề ra.

Cô không khỏi bật cười sung sướng, cuối cùng thì chuyến đi hành xác ở Nhật cũng mang lại kết quả tốt đẹp.

Hơn cả vậy, bản thân cô đã không ngừng lên khung cho bản kế hoạch ngay từ khi nó còn ở trong trứng nước, liên tục sửa chữa và đốc thúc tiến độ để vừa bảo đảm được chất lượng vừa không lỡ hẹn với đối tác, cô có niềm tin rằng lần này cô sẽ được cấp trên đề bạt thăng chức bởi biểu hiện xuất sắc trong thời gian vừa qua.
Ra đến cổng, cô nhanh chóng lướt tay đến phần app để đặt xe nhưng chưa kịp nhấn chọn thì ở phía xa đã có người liên tục ầm ĩ, chính xác hơn là một người cầm bảng tên hét tên cô liên tục, người còn lại thì đang từng bước đi đến gần, bước đi vững chãi không hề xấu hổ trước sự ồn ào mà đồng nghiệp mình gây ra.
“Chào cô Trì, chúng tôi là vệ sĩ riêng của Kỷ Nhiên.

Kỷ tổng muốn mời cô gặp mặt để bàn bạc một số chuyện, do biết cô vừa đáp chuyến bay còn rất mệt nên cũng gửi lời xin lỗi trước".
Cô nhìn hai người đàn ông cao to vạm vỡ trước sau.

Miệng thì vừa đấm vừa xoa, một câu mời gặp mặt, hai câu xin lỗi nhưng Trì Tuyết hiểu rõ, chỉ cần cô tỏ vẻ không đồng ý hoặc bỏ chạy thì người này sẽ lập tức vác ngược cô lại quẳng vào xe.

Cô chau mày, cái tên Kỷ Nhiên này, chẳng phải là tổng giám
đốc mới tại tập đoàn cô làm hay sao, gặp cấp trên riêng tư thì hơi khó xử thật, nhưng cấp trên chủ động thì mình đành đáp ứng.

Tuy nhiên, Trì Tuyết muốn có thể nhanh chóng nghỉ ngơi, vì vậy cô đưa ra chủ kiến.

“Đương nhiên là được.

Nhưng tổng giám của các anh cũng biết rõ tôi rất mệt, vậy không biết buổi gặp này có thể diễn ra ở tại nhà tôi được không?"
“Xin cô chờ một phút."
Người trước mặt không đồng ý vội mà anh ta gọi điện thoại để báo cáo cho ai đó, Trì Tuyết đoán là gọi để trình bày với vị tổng giám.

Sau đó anh ta cúp máy, quy củ cúi đầu, giơ tay mời cô lên xe.
“Tổng giám đã đồng ý, mời cô lên xe để chúng tôi đưa về ạ".
Trì Tuyết về đến nhà liền đẩy vali vào phòng, căn chung cư cô thuê thuộc loại một phòng khách hai phòng ngủ, tuy hơi xa trung tâm nhưng giá cả lại phải chăng, thêm nữa thi thoảng bạn trai cũng thay cô trả tiền nhà của cả hai.

Cô thay cho mình một bộ quần áo ngủ tay dài quần rộng thoải mái, sau đó đun chút nước nóng.

Hai người vệ sĩ đưa cô về cũng rất ăn ý, chỉ đứng ngoài cửa trông chừng, tuyệt đối không bước vào.

Vừa lúc lấy hai chai nước hoa quả trong tủ thì tiếng gõ cửa vang lên, cô đặt nước lên bàn rồi ra mở cửa đón khách.

Đối phương nhìn thấy cô thì gật nhẹ đầu, thong thả đi đến ghế sofa ngồi xuống, theo sau lưng là bốn vệ sĩ.
Cô lên đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt mình.

Một thân vest xám ghi thành thục, ghim cài áo vest được định màu đỏ sẫm rất trang trọng.


Đặc biệt gương mặt người này tựa như tượng tạc, môi mỏng mím chặt, tóc được chải chuốt gọn gàng ngay ngắn, dễ nhận thấy là kiểu mẫu lạnh lùng kiệm lời.

Tuy nhiên có vẻ do đi gấp gáp nên phần tóc mái rũ xuống không ít, làm đường nét trở nên nhu hòa đáng kể.

Đôi mắt đen rất đẹp, khiến cô liên tưởng đến mặt hồ yên tĩnh mùa thu, đồng thời đuôi mắt hướng lên trên lại toát lên vẻ cương nghị mạnh mẽ.
Trì Tuyết chớp mắt lấy lại bình tĩnh, có lẽ do lâu lắm không nhìn thấy ai mang đến cảm giác áp bức như vậy nên cô hơi thất thần trong thoáng chốc.

Cô gật đầu chào đối phương, sau đó cầm hai chai nước hoa quả nhét vào tay người vệ sĩ đang đứng cạnh mình.
“Xin lỗi, trong nhà tôi còn mỗi hai chai nước hoa quả thôi.

Cứ nghĩ có mỗi hai ông anh đang đứng bên ngoài, ai ngờ còn có thêm người nữa.

Thôi thì sáu người uống chung nha, yên tâm tôi không bỏ gì bậy bạ trong đó đâu”.
“Còn tôi?" Thanh âm trầm ấm vang lên khiến Trì Tuyết hơi giật mình.

Anh thoáng cau mày, không chú ý giọng điệu của mình còn mang theo chút ấm ức.

Theo lẽ thường mọi người sẽ đều đến xum xoe anh trước tiên, nhưng cô gái trước mặt lại chỉ đơn giản chào anh rồi quay đi săn sóc cho nhóm vệ sĩ, giống như anh là kẻ vô hình.

Người trước nay vốn được đặt trên bệ cao kiên ngạo nhìn xuống, dĩ nhiên hiện tại bị đối xử như vậy, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
“Tổng giám hả? Tổng giám thì uống nước ấm cùng với tôi.

Tôi thấy môi tổng giám hơi nhợt nhạt, trán cũng hơi rướm mồ hôi nữa, nên dùng chút nước ấm cho thư thả, dễ chịu cả dạ dày.

Còn mấy ông anh này phải chạy tới chạy lui hùng hục cả ngày ngoài đường, cho loại nước uống có đường là đúng rồi, dù là đường hóa học thì cũng tốt mà".
“...” Nhóm vệ sĩ lặng thinh, đột nhiên có cảm giác vừa được yêu thương vừa bị nữ nhân đa tình đùa bỡn trái tim.
Kỷ Nhiên nghe vậy thì im lặng không đáp lời, tỏ vẻ đã hiểu, chỉ phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ của mình cùng ra ngoài, chừa lại không gian riêng để dễ bề nói chuyện.

Thực ra trong lòng anh cũng thoáng ngạc nhiên, người này lúc nào cũng như vậy sao, tỉ mỉ quan sát, ngay cả sự ân cần cũng thể hiện vô cùng thoải mái, chẳng thèm lừa gạt ai.

Anh chợt nhớ đến xấp ảnh mà thám tử tư gửi về cho mình, đột nhiên không muốn đưa ra.

Trong cái xã hội này, dường như người tốt lúc nào cũng phải rơi nước mắt trước tiên.
“Đây là nước ấm, còn đây là khăn tay tôi giặt sạch sẽ rồi, tổng giám cứ dùng đi.

Hôm nay nghe nói tổng giám có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, nên tôi cũng muốn tranh thủ để không làm mất thời gian của đôi bên."
Trên phương diện công việc, Trì Tuyết tuyệt đối là một người nghiêm túc cầu tiến.

Mọi người trong văn phòng hay trêu chọc cô, bảo rằng nếu hôm nào mà không có việc được giao chắc cô sẽ r3n rỉ đến nhức hết cả lỗ tai mất thôi.
“Cảm ơn." Anh vươn tay nhận lấy khăn, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Nét mặt anh căng cứng, mảng kí ức rời rạc trong quá khứ ùa về.


Nụ cười tởm lợm, giọng nói lúc xa lúc gần vang vọng bên tai, từng ngón tay nhăn nheo gầy gò siết lấy da thịt.

Bất kì người phụ nữ nào từng vô tình hay cố ý có tiếp xúc thân mật với thân thể của anh đều khiến anh hồi tưởng lại chuyện khi còn bé, nhịp tim tăng nhanh, bụng nhộn nhạo buồn nôn và cổ họng trở nên khô quốc đắng chát.

Lần này cứ ngỡ mọi thứ vẫn sẽ như vậy, nhưng anh phát hiện cơ thể anh vẫn bình thường, thậm chí nơi cổ tay chỉ có cảm giác hầm hộp bởi vì nắm quá lâu.

Anh ngạc nhiên nhìn Trì Tuyết, phát hiện cô vẫn đang mải mê săm soi mấy đầu ngón tay của mình.

Anh khẽ giật giật cổ tay, cô thoáng ngẩng lên, xấu hổ mỉm cười.
“Cái đó...!tôi hay để ý mấy cái chuyện như móng tay bị xước lắm.

Hồi nhỏ từng để móng tay dài nhưng sơ ý để bị gãy tươm cả máu nên từ đó cứ để cụt cho đến lúc lớn.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, vẫn nên chăm sóc một chút, cắt bớt phần xước đi.

Tôi không cố ý đụng chạm lung tung đâu, anh đừng để bụng nhé”.
“Không sao, tôi cũng không phải dạng người hẹp hòi.

Lần này đến đây, đúng là có chuyện vô cùng quan trọng cần nói cho cô biết, nhưng không phải về vấn đề công việc".
Anh vẫn còn bất ngờ vì phản ứng bình thường của cơ thể nhưng anh nhanh chóng quay lại chuyện chính, dù sao đống giấy tờ còn cần anh xử lý ở công ty cũng không ít.
“Không phải về công việc sao?"
“Đúng vậy.

Chuyện này là về vợ chưa cưới của tôi, Ý Yên và bạn trai của cô, Hoài Khanh”.
Anh lấy từ túi áo khoác ra một phong bì khá dày, trong lúc Trì Tuyết còn đang tiếp thu câu giải thích thì anh đã đem xấp ảnh trong đó rút ra, bày ngay ngắn trên mặt bàn.

Trì Tuyết mở to mắt, những tấm khoảnh khắc được chụp vô cùng rõ nét, trong ảnh là bạn trai của cô đang tay đan tay với một cô gái xa lạ tên Ý Yên kia, cả hai vui vẻ nói cười, cùng nhau đi dạo phố, ngồi ăn nơi nhà hàng sang trọng.

Thậm chí còn có ảnh chụp được lúc Ý Yên tan ca, Hoài Khanh đã lái xe đến đón, cô gái choàng tay níu vai hôn lên má hắn ta.

Trì Tuyết hốc mắt đỏ bừng, ngón tay run rẩy cầm ảnh lên, tựa như muốn xuyên qua tấm ảnh mà chất vấn người trong đó.

Phía sau tấm ảnh được đề rõ ràng ngày giờ chụp, địa điểm nơi cả hai ghé đến.

Cô phát hiện ra trong đó có những ngày là cô đi công tác, hoặc thời gian buổi tối hắn báo rằng hắn phải tăng ca.

Trì Tuyết gần như sụp đổ, tính cả quãng thời gian theo đuổi cô và hai người ở bên nhau đã phải hơn bốn năm rồi, từ ngày cả hai chân ướt chân ráo bước vào xã hội, cho đến khi có được chút thành tựu trong sự nghiệp, vốn dĩ cô còn dự tính đến cả chuyện kết hôn trước năm hai mươi tám tuổi.


Cô hoàn toàn mịt mờ, tương lai tốt đẹp ở phía trước chẳng lẽ chỉ có mỗi cô mong đợi thôi sao.
Trì Tuyết nhấp ngụm nước để dịu đi cảm xúc, cô nhìn chăm chăm Kỷ Nhiên.

Người đàn ông này tìm tới cửa, chắc chắn còn có điều kiện phía sau.

Cô cũng chẳng ngây thơ đến mức nghĩ rằng anh ta sẽ rủ cô cùng đi bắt gian.
“Tổng giám đưa tôi những thứ này, xin hỏi có ý gì?"
“Đối tượng trong ảnh không chỉ liên quan đến cô, mà còn ảnh hưởng quan trọng đến tôi.

Người mà bạn trai cô đang ôm ấp không buông là vợ chưa cưới của tôi, Ý Yên.

Hai bên gia đình dự tính sẽ tổ chức lễ kết hôn vào ba tháng sau.

Nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện này, tôi cũng không muốn cưới về một người vợ sẽ trồng sừng trên đầu mình.

Vậy nên, tôi muốn...! Khoan đã, cô có thể đưa tay cho tôi mượn chút chứ?"
Anh vốn dĩ muốn đưa ra đề nghị yêu cầu Trì Tuyết mau chóng chia tay bạn trai, còn anh sẽ hủy bỏ hôn ước, để cái đôi dối gạt tình cảm người khác làm vui ấy tự do ở bên nhau, đồng thời dùng chút thủ đoạn nhỏ nhỏ khiến bản
thân Hứa Hoài Khanh và gia đình Ý Yên xoay sở chật vật trong công việc.

Anh muốn xem, công việc trắc trở, thế lực nhà bạn gái lung lay, cả hai còn có thể thoải mái mà yêu đương, thề non hẹn biển nữa không.

Nhưng anh đột nhiên nhớ đến giao ước với ông nội mình – Kỷ Hoài Lê.
Ông cụ đã bước vào tuổi 80 mà vẫn giữ được một cơ thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn.

Đặc biệt đôi mắt sắc bén như chim ưng, mỗi lần nhìn người gần như có thể đem lòng dạ bọn họ đánh giá đến rõ ràng, ông đặc biệt lo lắng cho anh, đứa cháu trai từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu lại còn bị chứng trở ngại tâm lý, tính tình khi lớn lên ngày càng lãnh đạm, ngay cả những cảm xúc vui buồn hờn giận thể hiện cũng cực kì ít ỏi.

Vì để anh sớm tìm được một người để yêu thương săn sóc lẫn nhau, ông đã giao ước rằng trong vòng hai năm anh phải tìm được người nói chuyện yêu đương, nếu có thể tiến tới hôn nhân thì càng tốt.

Có như vậy, việc phân chia và thừa kế trên bảy mươi phần trăm tài sản mới có hiệu lực.
Anh không phải người ngốc, càng không phải kẻ quá mức tham lam.

Hiện tại thoát ly gia tộc anh vẫn có thể đứng vững bằng khả năng kinh doanh độc lập và toàn bộ nhóm nhân viên nòng cốt trung thành sẽ rời đi theo mình.

Tuy nhiên, anh hiểu rõ nếu để cho những tên tiêu pha phung phí, đầu óc ủng nước chiếm được quyền thừa kế đồng nghĩa với việc công sức bao năm cha ông anh gầy dựng sẽ đổ sông đổ biển.

Anh cũng cảm nhận được tình cảm, sự lo lắng của ông dành cho mình, nên anh cũng chẳng đặt nặng gì chuyện kết hôn, miễn sao ông vui là được.
“Tay tôi đây, tổng giám, anh không sao chứ?" Trì Tuyết huơ huơ tay cắt ngang dòng suy nghĩa của anh.

Anh lúc đầu biểu hiện mình vẫn ổn, bàn tay anh ngập ngừng trong giây lát, giống như đã hạ quyết tâm, liền nắm lấy bàn tay cô.

Bàn tay Trì Tuyết là kích cỡ thông thường ở nữ giới, tuy nhiên do cô không để móng nên đầu ngón tay được cắt tỉa rất gọn gàng, đầu móng tròn tròn sạch sẽ khiến anh liên tưởng đến quả măng cụt thịt trắng mềm, nhìn rất thích mắt.

Xúc cảm khô ráo dễ chịu, bàn tay ma sát nhau không hề nhớp nháp khó chịu như anh từng tưởng tượng.
Cảm giác bình thường đến như thế vậy mà đến hôm nay anh mới có thể cảm nhận được, anh thấy lòng mình len lỗi cả sự thỏa mãn cùng khổ sở, tựa như hướng dương cuối cùng đã có thể vươn mình tắm dưới ánh nắng mặt trời.

Anh thoáng nghĩ, chuyện Ý Yên ngoại tình là tình huống khó ngờ đến, nhưng kết quả thu hoạch cuối cùng thì không tệ, thậm chí có thể nói là bất ngờ tốt đẹp.

Anh rút tay mình ra khỏi tay cô, một quyết định khác đã được anh lựa chọn trong tích tắc.

“Trì Tuyết, tôi muốn cô trở thành bạn gái tôi và tương lai sẽ trở thành vợ của tôi”.

Ngôn Tình Nữ Phụ
"...Tổng giám, anh điên rồi hả? Anh có biết mình vừa mới nói cái gì không?".

Trì Tuyết nghẹn lời, khó có được lúc mất bình tĩnh đến vậy.

Vị giám đốc tìm tới cửa, thông báo rằng bạn trai cô đang tòm tem ăn phở đã quá mức chịu đựng rồi, bây giờ lại còn đặt điều kiện để muốn cô làm vợ nữa.

Thật chẳng biết đầu óc mấy người lắm tiền có tỉnh táo không nữa.
“Tôi biết.

Dù sao tôi cũng mất đi một người vợ chưa cưới, cô cũng không có bạn trai.

Cô nam quả nữ đến với nhau chẳng phải là lẽ hợp lý sao? “.
Trì Tuyết hết nói nổi, đừng có dùng thành ngữ tục ngữ bừa bãi kiểu vậy mà.
“Cô im lặng tức là đồng ý?"
“Tôi im lặng là vì tổng giám mặt dày quá đấy.

Tôi chưa hề nói mình sẽ chia tay bạn trai.

Hình ảnh bây giờ đều có thể được xếp đặt dàn dựng, ai dám chắc đây không phải là một trò tranh đoạt hạ bệ nhau ở mấy gia đình danh gia vọng tộc của các vị cơ chứ?” Trì Tuyết mỉm cười lễ độ, nhưng lời nói lại bén nhọn như dao.

Ngụ ý của cô là, trò mèo của anh cùng Ý Yên, cô không quan tâm, cũng không tin.
Anh ngả người dựa vào ghế, trước lời nói ẩn ý của cô cũng chẳng vội phản kích, chỉ âm thầm đánh giá người trước mặt.

Mái tóc ngắn ngang vai đen tuyền, mang cảm giác hơi thở vườn trường rất nồng đậm.

Nhưng gương mặt dịu dàng thành thục khiến cô bớt đi phần trẻ con mà nhiều thêm sự chính chắn trưởng thành.

Giọng cô mềm nhẹ nghe như đang vỗ về, nhưng nếu sơ sẩy sẽ bị đâm cho máu tươi đầm đìa, người ta bảo ngôn ngữ là vũ khí vô hình sát thương nặng nề nhất, mà Trì Tuyết gần như đã tôi luyện loại vũ khí này đến mức nhuần nhuyễn.
"Cô tin tôi.

Cô chỉ đang biện bạch cho người nhà của mình mà thôi".
“Tôi không có và tôi cũng không cần bênh vực người lừa gạt mình làm gì".
“Có hay không, tôi nghĩ bản thân cô là người rõ ràng nhất.

Chuyện cần nói tôi cũng đã nói xong.

Đây là danh thiếp của tôi, hi vọng sớm nhận được sự liên lạc từ cô".
Anh cảm thấy người trước mặt sớm thôi sẽ tìm đến anh, ánh mắt hoảng loạn của cô khi anh nhắc đến hai từ “người nhà" đã bán đứng chính cô.

Hơn nữa, cưới một người vợ về nhà họ Kỷ chính là dắt tay đối phương bước vào đầm rồng hang hổ, anh cần một người khôn khéo và có đủ bản lĩnh để bảo vệ bản thân khi anh không có mặt, Trì Tuyết trong mắt anh hoàn toàn là đối tượng phù hợp.
Anh đặt danh thiếp lên bàn, Trì Tuyết lựa chọn im lặng, chỉ đứng dậy tỏ ý mình sẽ tiễn anh rời đi, thái độ so với lúc mới đến thì lạnh nhạt và xa cách hơn rất nhiều.

Trước khi đóng cửa, cô nghe anh cất giọng, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe.
"Hẹn gặp lại"..