Ký Sự Những Năm 80

Chương 48: - Bố và con

Tần Khả Khả còn muốn nói thêm vài lời với Tôn Tiểu Hồng nhưng nhìn thấy bộ dạng dở sống dở chết của cô ta thì hỏi: " Cậu định ở nhà nghỉ này đến khi nào?"

Tôn Tiểu Hồng trả lời: " Đến khi xong tiền."

" Xong tiền là sao?"

Tào Quân Lượng đã thanh toán nửa tháng tiền trọ , bây giờ anh ta đi rồi, nhà nghỉ không chịu hoàn tiền lại nên tớ cũng đành chịu."

" Cho nên cậu muốn sống ở đây cho đến khi hết hạn?"

" Ừm." Tôn Tiểu Hồng đáp.

Tần Khả Khả cũng không hỏi nữa, nói luyên thuyên vài câu rồi nói mình còn việc phải làm, mượn cớ rời đi. Rời khỏi nhà nghỉ, leo lên chiếc xe đạp vội vội vàng vàng đạp xe về phía nhà máy thực phẩm Lợi Dân, trên đường đi thì gặp Trần Chình vừa đưa Dương Tịnh đi làm trở về, cô ta vội vàng muốn xuống xe chào hỏi, kết quả Trần Chính dường như không nhìn thấy cô ta, lái nhanh lướt qua.

" Trần...." Đến tên còn chưa kịp gọi, cô ta tức giận dậm chân, một lần nữa leo lên xe đạp, vô cùng lo lắng mà lái xe đến nhà máy, sợ đến trễ bị quản lý phát hiện sẽ trừ lương.

Trong văn phòng tài vụ, mấy hôm trước vừa trải qua chuỗi ngày vô cùng bận rộn, cho nên hai hôm nay tương đối nhàn hạ, nhân viên trong văn phòng vừa làm vừa nói chuyện phiếm.

Dương Tịnh thì vùi đầu vào viết thư cho Dương Đông, tay cầm bút máy nghĩ tới nghĩ lui, sau đó mới hạ bút: " Anh, em định sẽ kết hôn, anh ấy tên Trần Chính, là một người tốt, cũng thương Đinh Đinh và Đang Đang nữa, em cảm thấy rất thích hợp...."

Còn chưa viết xong, Dương Tịnh cảm thấy dùng từ không thích hợp lắm, nên viết đơn giản không dài dòng thì tốt hơn. Chị Hoàng nói nguyên liệu vừa được đưa vào nhà máy nên cần phải lên danh sách, vì thế Dương Tịnh đặt bút xuống, cất giấy viết thư đi, cùng chị Hoàng đi ra ngoài, mãi đến giữa trưa tan tầm Dương Tịnh vẫn chưa kịp viết xong thư.

Tan tầm Dương Tịnh theo thói quen mang Đinh Đinh Đang Đang đến căn tin nhà máy ăn cơm, sau đó mới tan làm, vừa đến cổng nhà máy thì không phải là Trần Chính mà là Uông Lệ Mẫn.

" Dì Uông."

" Bà Uông."

Ba mẹ con Dương Tịnh nhiệt tình chào hỏi, Uông Lệ Mẫn so với ba người còn nhiệt tình hơn, cười đến cong cả khóe mắt, tiến lên xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang.

" Chú đâu ạ?" Đang Đang hỏi.

" Hôm nay chú có chút việc nên bà đến đón thay."

Uông Lệ Mẫn bế Đang Đang lên, sau đó nói với Dương Tịnh: " Dương Tịnh, hồi sáng Trần Chính có về nhà một chuyến nói là có chút việc gấp, giữa trưa không thể về kịp, cho nên dì mới đến đón."

" Dì không cần phải đến đón vậy đâu, đường sá xa xôi." Dương Tịnh ngượng ngập nói.

" Xa gì mà xa, không xa chút nào."

Dương Tịnh cười nói: " Ôm Đang Đang nặng lắm, dì cứ để con bé tự đi."

" Được rồi." Uông Lệ Mẫn đặt Đang Đang xuống.

Đinh Đinh tiến đến nắm tay Đang Đang nói: " Em gái, chỗ kia có mèo con kìa, chúng ta đi xem."

" Thật là mèo con này."

" Chúng ta đi xem."

Đinh Đinh Đang Đang nắm tay nhau cùng đi ở phía trước.

Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn thì đi ở phía sau, đi cùng mẹ chồng tương lai nên có chút ngượng ngùng, tuy rằng Uông Lệ Mẫn rất dịu dàng và tốt bụng nhưng Dương Tịnh vẫn cảm thấy ngại.

Tuy nhiên, Uông Lệ Mẫn mở miệng trước hỏi: " Dương Tịnh, con với Trần Chính đã xác định ngày nào sẽ đến ra mắt với gia đình con chưa?"

" Nhà con?" Dương Tịnh nhìn Uông Lệ Mẫn hỏi.

" Đúng vậy, dù sao cũng phải bàn bạc chuyện hôn nhân với mẹ và anh trai của con." Uông Lệ Mẫn nói.

Dương Tịnh hơi sững sờ, người mẹ kế kỳ quái kia của cô, chỉ vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy khủng bố.

Uông Lệ Mẫn thấy Dương Tịnh không nói lời nào, nghĩ là Dương Tịnh thẹn thùng vì thế cười nói: " Chuyện này dì sẽ bàn bạc với Trần Chính, bảo nó đưa con về nhà một chuyến."

Không đợi Dương Tịnh phản ứng, Uông Lệ Mẫn liền nhanh chóng đổi chủ đề.

Dương Tịnh cũng không nhắc đến nữa.

Mới vừa về đến cổng nhà trọ Dương Tịnh liền nhìn thấy người đưa thư mặc đồng phục màu xanh lục lái trên chiếc xe đạp, phía trước xe đạp còn có một thùng đặt bưu kiện bên trong, Dương Tịnh vui mừng ra mặt.

" Con có thư sao?" Uông Lệ Mẫn hỏi.

" Con cũng không biết đã có chưa, để con chạy lại hỏi thử." Dương Tịnh nâng bước chạy nhanh về phía trước.

Đinh Đinh Đang Đang thấy Dương Tịnh chạy thì hai cô cậu nhóc cũng nhanh chóng đuổi theo, Uông Lệ Mẫn ở phía sau lo lắng: " Chậm thôi chậm thôi, đừng để ngã."

" Bác ơi, lần này con có thư không?" Dương Tịnh tiến lên hỏi.

" Dương Tịnh đúng không?"

" Vâng."

" Có."

" Thật có ạ!" Dương Tịnh vui mừng không thôi, tiếp nhận thư thì thấy có hai lá thư, một cái là của Dương Đông còn cái kia là của Tào Quân Lượng.

Tào Quân Lượng? Tào Quân Lượng gửi thư cho cô làm gì?

" Thư của ai vậy?" Uông Lệ Mẫn hỏi.

" Của anh trai con." Dương Tịnh thuận tay dùng thư của Dương Đông chặn lên thư của Tào Quân Lượng, Uông Lệ Mẫn cũng không nghĩ nhiều, thúc giục cô đi vào sân.

Đến khi vào trong phòng ngủ thì Dương Tịnh mới vội vàng mở thư của Dương Đông ra xem, chẳng trách trước đây Dương Đông không trả lời thư, hóa ra là do thay đổi địa điểm làm việc, lá thư đã bị gửi đến nơi làm việc cũ nên Dương Đông không nhận được. Lần này gửi thư cho Dương Tịnh, đơn giản nói với cô là không cần hồi âm lại, chính anh ấy cũng không biết sắp tới sẽ phải chuyển công tác đến chỗ nào, chỉ dặn dò Dương Tịnh phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm việc quá sức, đến tết anh ấy sẽ trở về tìm cô, hơn nữa trong phong thư còn kèm theo 50 đồng tiền.

50 đồng, một tháng lương của Dương Đông được bao nhiêu mà lại gửi cho cô tận 50 đồng....

Dương Tịnh nghĩ đến anh mình khi còn ở thế kỷ 21, anh trai cô cũng vậy, có gì ngon có gì đẹp đều nhường hết cho cô, sau khi tốt nghiệp, tháng lương đầu tiên đều dùng để mua quà cho cả nhà, mua cho cô nhiều nhất.

Nghĩ đến đây, Dương Tịnh không khỏi nghĩ, Dương Đông không bằng không cấp, có phải anh ấy ở bên ngoài lao động chân tay làm mấy việc nặng nhọc vất vả không?

" Mẹ." Lúc này Đinh Đinh gọi Dương Tịnh một tiếng.

Dương Tịnh nhìn về phía Đinh Đinh.

Đinh Đinh mở to hai mắt hỏi: " Mẹ sao vậy?"

Dương Tịnh hai mắt đỏ bừng nói: " Mẹ nhớ đến cậu của con."

" Vậy phải làm sao?"

" Mẹ nghĩ rồi, mẹ nhất định sẽ khiến cho siêu thị Đinh Đang nhà chúng ta trở nên lớn mạnh, chờ đến tết khi cậu con trở về sẽ không để anh ấy phải ra ngoài làm việc nặng nhọc vất vả nữa." Dương Tịnh nói.

Đinh Đinh cái hiểu cái không nói: " Mẹ, chúng ta cố lên."

" Ừm, nhất định." Dương Tịnh ôm chầm lấy Đinh Đinh hôn một cái, sau đó đọc thư của Tào Quân Lượng, Dương Tịnh còn nghĩ rằng anh ta sẽ viết một lá thư có thông tin bùng nổ chấn động gì đó, kết quả là một bức thư tình nhớ về quá khứ, buồn nôn sến súa, trong thư còn viết anh ta khó lòng mà quên được cô, còn nói rằng anh ta đang ở Nam Châu đứng bên gốc cây ngô đồng, nhớ năm xưa đứng tại đây lén hôn môi cô, khuôn mặt cô lúc đó đỏ bừng như quả táo.....

Dương Tịnh thật sự không đọc nổi nữa, đem bức thư vứt sang một bên, căn bản không có nghĩa lý gì, không bằng ôm con trai con gái đi ngủ.

Giữa trưa vừa mới tỉnh dậy, Dương Tịnh có chút khát nước, rời khỏi giường đi tới bếp lò rót một cốc nước ấm, Đinh Đinh Đang Đang ở trong phòng ngủ tự mình mặc quần áo.

" Có thể mặc không?" Dương Tịnh hỏi.

" Có thể ạ." Đinh Đinh Đang Đang ở trong phòng ngủ giúp nhau mang giày.

" Mặc xong thì ra cho mẹ xem nhé."

" Dạ."

Nước vừa mới rót xong thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Dương Tịnh đem cốc nước đặt xuống, đi ra mở cửa, cửa vừa mở thì nhìn thấy Trần Chính phong trần mệt mỏi đứng bên ngoài.

" Sao anh lại trở về?" Dương Tịnh ngạc nhiên hỏi.

Trần Chính tiến lên nắm lấy tay cô, hỏi: " Đinh Đinh đâu?"

" Đang mang giày trong phòng."

" Để anh đi xem thử."

" Đi thôi."

Trần Chính vừa bước vào phòng ngủ, lúc sau Đinh Đinh hưng phấn chạy ra nói: " Mẹ ơi, mẹ ơi, súng nước, là súng bắn nước."

Dương Tịnh quay đầu nhìn lại, Đinh Đinh đang cầm trong tay là một cái súng nước bằng nhựa, bởi vì quá vui mừng mà khuôn mặt đỏ bừng, có thể thấy cậu nhóc thích thú đồ trên tay bao nhiêu, hỏi: " Ở đâu đây?"

" Chú mua cho con, chú nói là của con." Đinh Đinh kích động không thôi.

Dương Tịnh nhìn về phía Trần Chính hỏi: " Trưa nay anh không về kịp là vì chạy đi mua cái này sao?"

" Mua ở đâu vậy?"

" Ở Nam Châu." Trần Chính duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Đinh Đinh, Đinh Đinh là một cậu bé, lại rất thích nghe radio của bác Tưởng lầu dưới, nói là nam tử hán sẽ có anh em kết nghĩa, Trần Chính vừa mua đồ chơi cho cậu, lập tức kéo gần khoảng cách của hai người, Đinh Đinh hoàn toàn không kháng cự việc Trần Chính xoa đầu mình, Đinh Đinh còn chủ động hỏi Trần Chính: " Chú ơi, cái này chơi như thế nào?"

Trần Chính từng bước dạy cậu nhóc.

Cậu nhóc hết sức chuyên chú lắng nghe.

Hồi sáng Dương Tịnh còn vì mối quan hệ của cha con Trần Chính mà phát sầu, không nghĩ tới mới có một buổi trưa mà Trần Chính đã thành công kéo gần khoảng cách với Đinh Đinh.

Đinh Đinh rất thích cây súng nước này, cậu nhóc đổ đầy nước vào, sau đó nhét súng vào lưng quần, tự tưởng tượng chính mình là một chiến sĩ nhỏ vì nhân dân phục vụ.

" Anh trai lợi hại quá!" Đang Đang đứng một bên khen ngợi.

Dương Tịnh nhìn mà cười.

Trần Chính cũng cười theo.

Bốn người vừa mới đi xuống lầu, Lý Vân nhìn thấy Dương Tịnh thì vỗ trán nói: " Dương Tịnh, chết thật chị quên mất chuyện này."

" Chuyện gì ạ?" Dương Tịnh hỏi.

" Hôm qua có một người đàn ông tới hỏi muốn mua bắp bung, nói là mua nhiều lắm, muốn cùng em bàn chuyện này, còn để lại số điện thoại cho chị, đáng lẽ hôm qua phải nói cho em nhưng đãng trí quên mất, đợi chút chị lấy đưa em." Lý Vân nói xong liền chạy về hướng siêu thị Đinh Đang.

Dương Tịnh cũng đi theo.

Lý Vân lấy tờ giấy đựng trong hộp tiền ra đưa cho Dương Tịnh, Dương Tịnh nhận lấy nói: " Được rồi, cảm ơn chị Lý, em đi làm đây."

" Đi đi, đi đi."

Dương Tịnh quay đầu nói với Trần Chính một tiếng, sau đó dẫn hai đứa nhỏ đi ra cổng.

Lý Vân ở phía sau nhìn, sau đó gật gật đầu, Trần Chính có phúc mới gặp được Dương Tịnh, Dương Tịnh có phúc mới tìm thấy Trần Chính.

" Chị Lý, hai người bọn họ thật sự muốn kết hôn với nhau sao?"

" Trần Chính thật sự coi trọng Dương Tịnh?"

" Trần Chính không ngại hai đứa nhỏ kia sao?"

" Bác chủ nhà đồng ý thật sao?"

"....."

Lý Vân nói một câu: " Là do Dương Tịnh có khả năng, có bản lĩnh."

" Chỉ mới mở được cái siêu thị nho nhỏ thôi mà, kiếm được bao nhiêu đồng đâu?" Hàng xóm nói.

Lý Vân không trả lời cô ta, cầm rổ len đi vào siêu thị, vừa trông cửa hàng vừa đan len.

Lúc này Trần Chính, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang đã đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Đinh Đinh Đang Đang đều đặt sự chú ý lên cây súng nước trước mặt, Đinh Đinh chốc lại cất vào túi, chốc lại lôi ra.

" Anh ơi, cho em chơi một lát đi." Đang Đang nói.

" Chờ khi đến trường anh cho em chơi."

" Vậy anh dạy em chơi với."

" Được, nhưng cái này bấm vào đây sẽ bắn ra nước, không thể tùy tiện hướng về phía người khác, biết chưa?"

" Vâng ạ."

Dương Tịnh cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ cười cười, Trần Chính nói: " Vốn dĩ hôm nay định chở em đi xem nhà, xem ra chỉ có thể đi vào ngày mai rồi."

" Vừa hay ngày mai em được nghỉ." Dương Tịnh nói.

" Vậy ngày mai chúng ta đi."

" Vâng."

Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Tịnh và Trần Chính ăn mặc chỉnh tề đi xem phòng tân hôn, kỳ thật là đi xem thử nhà còn thiếu thứ gì, Trần Chính sẽ mua đặt vào.

Dương Tịnh muốn mang Đinh Đinh Đang Đang theo xem cùng, dù sao thì sau này hai đứa nhỏ cũng sẽ ở cùng, cô tính toán, lát nữa đi xem nhà xong cô còn phải mua cho Đinh Đinh Đang Đang vài bộ đồ và áo sơ mi, mua vớ, tiền lần trước bán chỗ sân khấu kịch cô còn chưa đụng vào, cô nghĩ sẽ mua thêm cho hai đứa hai cái cặp sách, hai cái cốc đựng nước, mấy cây bút chì..... Mua rất nhiều, nếu mang theo Đinh Đinh Đang Đang thì có hơi bất tiện, bởi vậy tính toán để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà.

Dương Tịnh nói với Uông Lệ Mẫn một tiếng, Uông Lệ Mẫn vui vẻ đồng ý: " Yên tâm yên tâm, hai đứa nhỏ để dì chăm, không có việc gì." Uông Lệ Mẫn cầu còn không được.

Dương Tịnh còn chuẩn bị một màn khuyên nhủ tâm lý cho hai đứa nhỏ.

Đinh Đinh nói: " Mẹ, mẹ về sớm một chút nhé!"

Dương Tịnh ngồi xổm trước mặt Đinh Đinh hỏi: " Đồng chí Đinh Đinh, lần này đồng chí không buồn nữa sao?"

Đinh Đinh: " Con không buồn nữa."

" Vì sao vậy?" Tối hôm trước không phải còn khóc rất thương tâm sao?

" Bời vì chú có nói là chú sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, con cũng sẽ bảo vệ mẹ, cả hai sẽ cùng nhau bảo vệ mẹ, sau đó chú còn nói sẽ đưa mẹ về an toàn, sẽ không mang mẹ rời đi." Đinh Đinh giải thích: " Chú sẽ không mang mẹ rời khỏi con, mẹ vẫn là mẹ của con."

Đinh Đinh đã không gọi Trần Chính là cảnh sát Trần nữa, Dương Tịnh nghe Đinh Đinh giải thích mà bật cười: " Chú cùng con nói chuyện sao?"

" Dạ."

" Vậy mẹ đi đây, đi mua cho con cặp sách và súng nước, được không?" Dương Tịnh hỏi.

" Mẹ có tiền sao?"

" Có."

" Đừng quên là chúng ta còn phải để tiền giúp cậu nữa, đến tết cậu sẽ quay về, mẹ đừng mua nhiều quá." Đinh Đinh nói.

Không nghĩ tới những lời nói hôm qua của cô mà Đinh Đinh vẫn nhớ rõ như vậy, cô bị cậu nhóc làm cho cảm động không thôi, Dương Tịnh không kiềm được ôm Đinh Đinh vào lòng, hôn rất nhiều lên mặt nhỏ đầy thịt của cậu nhóc: " Đồng chí Đinh Đinh, sao đồng chí có thể tốt như vậy chứ, mẹ yêu con muốn chết."

Đinh Đinh được hôn mà cười không ngừng.

Uông Lệ Mẫn và Lý Vân cũng cười theo.

Trần Chính nhìn ho khan một tiếng, đặc biệt là khi nhìn thấy Dương Tịnh liên tục hôn Đinh Đinh, hôn liền bốn năm cái, hết hôn lại ôm, trong lòng anh có chút ganh tị, may mà không ai chú ý đến.

Đang Đang đi qua nói: " Mẹ, con cũng muốn hôn."

Dương Tịnh buồn cười, ôm cô bé, hôn hôn lên mặt trấn an, sau đó cô đứng dậy nói với Trần Chính: " Chúng ta đi thôi."

Trần Chính lại ho khan, gật đầu nói: " Ừm."

Trần Chính lái xe, Dương Tịnh ngồi ở phía sau, Đinh Đinh Đang Đang nhìn thấy hai người rời đi cũng không khóc không nháo, vẫy tay nhỏ nói: " Mẹ nhớ về sớm nha."

" Mẹ biết rồi." Dương Tịnh đáp lời.

Hàng xóm đứng ở bên đường nói chuyện phiếm đồng thời quay đầu nhìn Trần Chính và Dương Tịnh lái xe rời đi, bọn họ vẫn chưa thể tin được chuyện Trần Chính và Dương Tịnh sẽ kết hôn.

" Thật sự sẽ kết hôn sao?"

" Dương Tịnh đúng là có bản lĩnh, còn có thể làm cho cảnh sát Trần dùng xe đạp chở đi nữa."

" Đúng vậy, bình thường có thấy cảnh sát Trần thân cận với cô gái nào đâu."

" Xem ra, cảnh sát Trần thật sự thích Dương Tịnh."

" Chủ yếu là do Dương Tịnh xinh đẹp."

"......"

Hàng xóm thì đứng trong ngõ tôi một tiếng chị một tiếng nói chuyện của hai người họ.

Trần Chính lúc này lại ho khan một tiếng.

Dương Tịnh hỏi: " Cổ họng anh không thoải mái à?"

" Không phải."

" Sao nãy giờ anh toàn ho khan vậy?"

" Anh muốn đạp nhanh hơn, em ôm anh." Vừa dứt lời, Trần Chính liền dùng sức đạp nhanh hơn, Dương Tịnh theo quán tính ngã về phía trước, cô nhanh chóng duỗi tay ôm lấy eo anh: " Anh đi chậm thôi."

Trần Chính càng không như ý cô, cố ý đạp tăng tốc.

Dương Tịnh gắt gao ôm chặt lấy eo anh.

Khóe miệng Trần Chính không tự chủ được mà cong lên, cũng không hề ho khan.

Trần Chính và Dương Tịnh đi rồi, Đinh Đinh Đang Đang liền chạy ra trước cổng cùng vài đứa trẻ khác chơi đùa, Uông Lệ Mẫn ngồi ở gốc cây, vừa đan len vừa ngẩng đầu nhìn ra, phòng Đinh Đinh Đang Đang bị va chạm xe, cũng phòng Đinh Đinh Đinh Đang tranh cãi với mấy đứa trẻ khác.

Uông Lệ Mẫn ngồi chốc lát, nói: " Đinh Đinh Đang Đang, bà đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại ngay, hai đứa đừng chạy lung tung nhé."

" Dạ." Đinh Đinh Đang Đang không ngẩng đầu lên mà đáp lại.

Một lát sau, lại có người kêu: " Đinh Đinh, Đang Đang."

Đinh Đinh Đang Đang lên tiếng.

" Đinh Đinh!" Lại có người kêu: " Đang Đang!"

Đinh Đinh đứng lên, Đang Đang cũng đứng theo, hai đứa nhỏ vừa ngẩng đầu thì lập tức hoảng sợ.

" Anh ơi." Đang Đang ôm chầm vào lồng ngực Đinh Đinh.

Đinh Đinh ôm chặt lấy Đang Đang trấn an: " Em gái, đừng sợ, có anh ở đây."

________________________________________________________________________________

~ Lão Đường:  đến ăn hành đây mà)))