Ký Sự Những Năm 80

Chương 46: -

" Đúng vậy, là cô ấy." Lý Vân cười hỏi: " Anh tìm họ có chuyện gì?"

" Tôi muốn mua bắp bung." Người đàn ông trung niên đáp.

" Được, tất nhiên được, anhmua bao nhiêu, chỗ chúng tôi vẫn còn nguyên một bao đây." Lý Vân nhiệt tình tiếp đón.

Người đàn ông cười cười rồi nói: " Chừng này không đủ, tôi muốn mua nhiều hơn."

Không đủ? Muốn mua nhiều hơn? Lý Vân kinh ngạc hỏi: " Vậy anh muốn mua bao nhiêu?"

" Tôi phải gặp chủ siêu thị rồi mới có thể quyết định."

" Nhưng bây giờ Dương Tịnh đã đi làm rồi, phải làm sao?"

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lát, rồi nói: " Không thì như vậy đi, chị lưu lại số điện thoại của tôi đi, rồi đưa nó cho Dương Tịnh, gọi là Dương Tịnh phải không?"

" Đúng vậy, cô ấy tên Dương Tịnh."

" Tôi viết số điện thoại vào mảnh giấy, đợi khi nào Dương Tịnh về thì đưa cho cô ấy giúp tôi." Người đàn ông thuận tay lấy giấy bút từ trong túi áo ra, viết vài dòng sau đó đưa nó cho Lý Vân, Lý Vân nhận lấy rồi bỏ mảnh giấy vào hộp đựng tiền, nói: " Đợi khi nào Dương Tịnh tan tầm trở về thì tôi sẽ giao ngay cho cô ấy."

" Được."

" Anh có muốn vào đây ngồi một lát không?"

" Không cần đâu, tôi còn có việc nên phải đi trước, cảm ơn chị." Nói xong, người đàn ông liền nhanh chóng rời đi.

Lý Vân thấy lúc này cũng không có khách nên bắt đầu quét dọn vệ sinh siêu thị, vừa mới xoay đầu thì nhìn thấy Uông Lệ Mẫn xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào sân: " Thím Uông, mới phát tài hả?"

" Phát tài đâu mà phát tài."

" Vậy sao mua sắm nhiều đồ thế?"

" Mua cho con trai ăn đó." Thật ra là cho Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang ăn, Uông Lệ Mẫn cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào nhà bếp, bận rộn nấu nướng đợi ba mẹ con Dương Tịnh trở về cùng ăn.

Còn Dương Tịnh bây giờ đang bận tối mắt tối mũi, cúi đầu tính tính, viết viết, các ngón tay đều mỏi, nhưng vẫn phải tiếp tục viết, thời đại này làm kế toán thật sự rất mệt.

" Dương Tịnh." Lúc này chị Hoàng kêu lên một tiếng.

Dương Tịnh ngẩng đầu hỏi: " Có chuyện gì vậy chị?"

" Đi WC không?"

Dương Tịnh ngước mắt nhìn đồng hồ, cô cũng muốn đi xem Đinh Đinh Đang Đang thế nào nên đồng ý đi chung.

Trên đường đến nhà vệ sinh, Dương Tịnh nhanh chóng chạy đến cổng sắt nhìn Đinh Đinh Đang Đang một cái, hai đứa nhóc nghịch ngợm đang cưỡi chổi, cùng nhau cười đùa vui vẻ. Cô nhìn xong cũng bật cười, sau đó theo chị Hoàng đến nhà vệ sinh.

Khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chị Hoàng trực tiếp hỏi Dương Tịnh: " Dương Tịnh, chuyện lần trước chị nói với em, em nghĩ thế nào?"

" Chuyện gì vậy chị?" Dương Tịnh mơ hồ hỏi.

" Chuyện tìm đối tượng ấy, lần này chị tìm được cho em một người vô cùng...."

" Chị Hoàng." Không đợi chị Hoàng nói xong, Dương Tịnh nói: " Em có người yêu rồi."

" Hả?" Chị Hoàng lắp bắp kinh ngạc.

Buổi chiều khi tan tầm, chị Hoàng đi cùng Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang ra về, vừa đến cổng nhà máy liền nhìn thấy một thanh niên cao lớn, anh tuấn đang đứng dưới gốc cây bên đường, vẻ mặt lạnh lùng cộng chút nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy ba mẹ con Dương Tịnh thì tức khắc nở nụ cười.

" Chú ơi!" Đang Đang chạy nhanh nhào tới.

Chị Hoàng quay đầu hỏi Dương Tịnh: " Chính là người đó?"

Dương Tịnh gật đầu: " Vâng."

" Đẹp trai quá!" Chị Hoàng nhìn say mê không thể rời mắt, đứng cùng Dương Tịnh quả thật quá xứng đôi, sau đó lại hỏi: " Cũng đã kết hôn giống em sao? Làm công việc gì? Làm ở đâu? Lương tháng bao nhiêu? Có bằng cấp gì không? Nhà có mấy người? Có nhà riêng không?

Chị Hoàng đặt liên tiếp vô số câu hỏi, Dương Tịnh cười nói: "Mai em kể cho, chị có muốn qua kia chào hỏi một tiếng không?"

" Không cần không cần, chị phải nhanh về nhà đã, không thì cha con nhà nó lại náo loạn hết lên cho coi, đợi khi nào kết hôn đi rồi chào hỏi luôn nhé." Chị Hoàng cười nói.

" Được rồi." Dương Tịnh cũng không miễn cưỡng, vẫy vẫy tay chào tạm biệt chị Hoàng.

Đinh Đinh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: " Mẹ, kết hôn là gì?"

Dương Tịnh ngẩn người, nhìn ánh mắt trong veo của Đinh Đinh, ngồi xổm xuống nói: " Tối về mẹ sẽ giải thích, được không?"

" Được ạ." Đinh Đinh gật đầu.

Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh đi về phía Trần Chính, lúc này Trần Chính đã ôm Đang Đang vào lòng.

" Không đi xe đạp sao?" Dương Tịnh cười hỏi.

" Ừm, anh từ nhà đến đây."

" Hôm nay anh được tan tầm sớm à?"

" Gần đây không bận lắm nên được tan làm sớm."

Dương Tịnh đáp một câu, nghĩ đến Đinh Đinh chạy nhảy ở trường chắc cũng đã mệt rồi nên cô khom lưng bế cậu nhóc lên.

" Để anh." Trần Chính duỗi cánh tay còn lại ra, đem Đinh Đinh ôm vào lòng: " Đi thôi."

Dương Tịnh vịn tay Trần Chính đi về phía trước.

Trần Chính nói: " Đúng rồi, mẹ đã nấu cơm tối rồi, chỉ đợi chúng ta về ăn thôi."

" Sao sớm vậy?"

" Mẹ sợ ba mẹ con đói bụng." Trần Chính nói.

Dương Tịnh ngước mắt nhìn Trần Chính, anh kể chuyện với vẻ mặt vô cùng tự nhiên, cô đột nhiên có cảm giác hai người hệt như ' đôi vợ chồng già' kể những chuyện thường ngày cho nhau nghe vậy, nội tâm cô bắt đầu sinh ra một loại cảm giác khác hẳn bình thường, vừa thoải mái vừa thân thuộc.

Vợ chồng già?

Nghĩ đến những từ này, Dương Tịnh không nhịn được phì cười, hơn nữa còn cười ra tiếng.

Trần Chính nghi hoặc hỏi: " Em cười gì đấy?"

" Không có gì."

" Trông thật ngốc." Trần Chính buộc miệng thốt ra.

Dương Tịnh đá nhẹ vào chân anh, nói: " Anh mới ngốc."

Trần Chính phì cười.

Hai người nói nói cười cười đi vào con ngõ nhỏ, vừa ra khỏi ngõ lập tức nhìn thấy Uông Lệ Mẫn đứng trước cổng chờ, nhìn thấy Dương Tịnh, Trần Chính và Đinh Đinh Đang Đang thì nhiệt tình chào đón: " Ấy, Đinh Đinh cuối cùng cũng về rồi!"

Dương Tịnh và Trần Chính hơi khựng lại.

Đinh Đinh nhìn Dương Tịnh hỏi: " Mẹ ơi, bà Uông bị sao vậy?"

"Không sao đâu, tại vì bà ấy đặc biệt thích con." Dương Tịnh giải thích: " Phải biết lễ phép với người lớn, biết không?"

" Dạ biết." Đinh Đinh đáp lời.

Uông Lệ Mẫn vừa bước tới liền muốn bế Đinh Đinh, Đinh Đinh vội vàng nói: " Bà Uông, bà không cần bế đâu, con nặng lắm, đi, con nắm tay bà, chúng ta cùng đi." Đinh Đinh không để Uông Lệ Mẫn ôm, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy hai ngón tay của Uông Lệ Mẫn, việc này làm cho bà vui đến nỗi cười phá lên, sau đó quay đầu hỏi Dương Tịnh và Đang Đang đã đói bụng chưa.

Dương Tịnh còn định tối nay sẽ làm mì sợi nhưng bởi vì Uông Lệ Mẫn thật sự quá nhiệt tình, kiên quyết kéo ba mẹ con đi vào nhà chính, chỉ một lát sau trên bàn đã bày ra một bàn đầy thức ăn.

Thịt xào bông cải xanh, cá chua ngọt, gà hầm măng, tôm rim mặn ngọt, đậu phụ sốt cà chua, canh gà hầm nấm,..... Đừng nói là Dương Tịnh, Đinh Đinh Đang Đang sững sờ mà ngay cả Trần Chính cũng có chút ngạc nhiên với sự chuẩn bị này của Uông Lệ Mẫn.

" Mẹ ơi, con muốn ăn thịt." Đang Đang ghé vào chân Dương Tịnh nói nhỏ, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía bàn ăn.

Đinh Đinh cũng nuốt nước miếng.

Thật ra Dương Tịnh cũng bị hương thơm của mấy món ăn trên bàn hấp dẫn, nhà Trần Chính thật sự rất giàu có, mẹ anh còn biết nấu nhiều món ngon như thế này nữa.

" Muốn ăn liền ăn, Đang Đang đến đây với bà nội nào, bà cho con ăn." Uông Lệ Mẫn nhìn Đang Đang nói.

Đang Đang ngẩng đầu nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: " Đi đi."

Đang Đang lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh Uông Lệ Mẫn nói: " Bà Uông, con muốn ăn cái thịt kia." Đang Đang chỉ tay vào đĩa thịt xào bông cải.

" Được, bà gắp cho con nhé!" Uông Lệ Mẫn gắp thịt đút cho Đang Đang ăn, không quên gọi Dương Tịnh và Trần Chính ngồi vào bàn.

Uông Lệ Mẫn quả thật nấu ăn rất ngon.

Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang cũng không khách sáo, ăn đến no căng bụng, Uông Lệ Mẫn tự mình chăm hai đứa nhỏ ăn đến khi miệng dính đầy dầu mỡ.

Dương Tịnh cũng mải mê ăn uống chỉ có cái miệng không dính đầy dầu mỡ như hai đứa nhỏ thôi.

Ba mẹ con ăn không nhanh, động tác khá nhẹ nhàng nhưng ăn được không ít.

" Đinh Đinh Đang Đang, ăn cá nữa nhé!" Uông Lệ Mẫn gỡ hết phần xương cá ra, hỏi Đinh Đinh Đang Đang.

" Dạ." Hai đứa nhỏ gật đầu.

Trần Chính ghé vào tai Dương Tịnh nói: " Em no chưa, chúng ta đi dạo một chút nhé!"

" Hai đứa nhỏ thì sao?"

" Cứ để mẹ trông."

Hai người đang nói chuyện thì ánh đèn dầu hỏa yếu dần, Uông Lệ Mẫn tháo chụp đèn ra, nhìn nhìn rồi nói: " Trần Chính, con đi mua lọ dầu hỏa về đây."

" Vâng." Trần Chính nhanh chóng đứng dậy.

Dương Tịnh nói thêm: " Mua thêm một chai nữa nhé, dầu hỏa phòng em hình như cũng sắp cạn rồi."

" Em tự mình đi mua." Trần Chính nói.

" Thì con mua giúp con bé." Uông Lệ Mẫn nói.

Trần Chính đi lên phòng tìm đèn pin, nói: " Con không giúp, để cô ấy tự mình đi." Trần Chính đứng trên phòng chiếu đèn pin xuống, hướng về phía Dương Tịnh ngoắc ngoắc tay, Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh nhưng anh làm như không nhìn thấy.

" Trần Chính!" Uông Lệ Mẫn gọi: " Con giúp..."

" Mẹ, con đi mua dầu đây." Trần Chính đi ra khỏi sân.

Uông Lệ Mẫn ngượng ngùng nhìn Dương Tịnh.

Dương Tịnh nói: " Không sao ạ, để lát con tự đi mua cũng được."

" Hay con đi cùng Trần Chính đi, hai đứa nhỏ cứ để dì chăm cho, lát nữa trời tối đi một mình không an toàn." Uông Lệ Mẫn nói.

Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh Đang Đang.

Đinh Đinh lập tức buông đôi đũa, lau miệng nói: " Mẹ đừng sợ, con đi với mẹ."

" Con trai ngoan quá, nhưng mà bây giờ trời tối lắm, trẻ con đi đêm không tốt. Con ở đây chăm em gái đợi mẹ về, được không?"

" Mẹ không sợ sao?" Đinh Đinh hỏi.

" Mẹ sẽ đi cùng chú nên không sao đâu."

" Mẹ sẽ về sớm chứ?"

" Sẽ, mẹ sẽ về sớm."

" Vậy được ạ, mẹ mau đi đi, con sẽ chăm sóc em gái rồi chờ mẹ về."

" Anh trai giỏi quá." Dương Tịnh nhìn về phía Đang Đang nói: " Đang Đang nhớ đi theo anh trai nhé, hai đứa cũng đừng cãi nhau."

" Dạ."

Dương Tịnh lúc này mới đứng dậy, đi lên lầu hai rửa tay, súc miệng, sau đó xách theo một cái bình nhỏ để đựng dầu hỏa, cô cũng không biết Trần Chính đã đi đến chỗ nào rồi.

Dương Tịnh vừa ra khỏi cổng thì đột nhiên bị túm đến một góc tường, cô còn chưa kịp hét lên đã bị đối phương bịt miệng lại.

" Là anh." Trần Chính buồn cười nói.

Dương Tịnh hoảng sợ: " Anh làm gì thế?"

Trần Chính vẫn siết chặt eo cô.

Dương Tịnh hỏi tiếp: " Không phải anh bảo tự mình đi mua dầu sao?"

" Nếu không nói vậy thì em đâu chịu đi cùng anh?"

" Ngang ngược." Dương Tịnh mắng một câu.

Trần Chính cười, nắm lấy tay cô, nói: " Đi thôi nào."

Dương Tịnh tùy ý để anh nắm tay.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, gió mát nhè nhẹ thổi qua, tiếng nói chuyện, tiếng xào xạc của lá cây, những ngọn đèn dầu sáng sáng ánh lên từ những ngôi nhà ngói hai bên đường, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng chó sủa.

" Ăn no chưa?" Trần Chính nắm tay Dương Tịnh hỏi.

" No lắm luôn." Dương Tịnh trả lời, sau đó nói: " Anh tắt đèn pin đi, nếu không mấy con chó nhìn thấy sẽ sủa ngay."

" Em sợ mọi người nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau à?" Trần Chính quay đầu hỏi.

Dương Tịnh phì cười, cô đến từ thế kỉ 21 đó, sẽ sợ người ta bắt gặp mình nắm tay con trai sao? Nhưng mà khi nghe Trần Chính nói vậy, lòng bàn tay có chút nóng lên, trái tim cũng đập rộn ràng.

Trần Chính tắt đèn pin, hai người đi từ từ nương theo ánh đèn dầu phát ra từ phía các nhà ở hai bên đường.

" Không phải sẽ bắt điện sao? Sao bây giờ vẫn chưa thấy hoạt động vậy ạ." Dương Tịnh hỏi.

" Cũng sắp rồi, chắc mấy ngày nữa." Trần Chính trả lời.

Trần Chính vừa dứt lời thì nghe thấy cách đó không xa có tiếng nói chuyện, Dương Tịnh cũng nghe thấy, tự giác lùi vào góc tường, sau đó nhìn bóng dáng của hai người đứng ở đằng trước, một lúc sau thì hai người kia cũng rời đi.

Dương Tịnh hỏi: " Là Tần Khả Khả và Đại Quân?"

" Ừm." Trần Chính gật đầu.

" Bọn họ đang hẹn hò sao?"

" Anh cũng không biết, chúng ta cứ đi mua dầu trước đã, có gì mai anh sẽ hỏi." Trần Chính nói.

" Vâng." Dương Tịnh gật đầu.

Trần Chính và Dương Tịnh đi gần một tiếng, khi quay lại thì Đinh Đinh Đang Đang đều đã buồn ngủ, Uông Lệ Mẫn bảo hai đứa nhỏ vào phòng mình ngủ, mí mắt Đang Đang dần dần cụp xuống, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo bởi vì không muốn ngủ cùng Uông Lệ Mẫn, Đinh Đinh cũng vậy, Uông Lệ Mẫn biết hai đứa nhỏ sợ người lạ nên cũng không ép, tương lai còn dài không cần quá vội vàng.

Trần Chính ôm cả hai lên lầu, giúp Dương Tịnh rửa mặt và tay chân cho Đinh Đinh Đang Đang, khi đã xong xuôi anh nhìn Dương Tịnh nói: " Anh về nhé!"

" Vâng." Dương Tịnh đáp một tiếng.

Trần Chính vẫn đứng im không nhúc nhích.

Dương Tịnh nhìn anh, cười hỏi: " Còn gì nữa sao?"

" Ngày mai chúng ta đi xem nhà nhé."

" Xem nhà?"

" Chuẩn bị phòng tân hôn." Trần Chính nói.

Dương Tịnh bất ngờ một lúc, sau đó nói: " Được."

Trần Chính không kìm được niềm vui sướng, nói: " Anh về đây, em ngủ sớm một chút."

" Vâng."

Trần Chính đi rồi, Dương Tịnh giúp Đinh Đinh Đang Đang thay quần áo ngủ, Đinh Đinh đột nhiên hỏi: " Mẹ ơi, kết hôn là gì?"

Nếu Đinh Đinh không nhắc thì cô cũng quên mất phải giải thích chuyện này cho cậu nhóc, Dương Tịnh suy nghĩ một lát rồi trả lời: " Kết hôn nghĩa là một người sẽ cùng một người khác tạo thành một gia đình."

" Mẹ, vậy gia đình là cái gì?"

" Mẹ, con và em gái chính là một gia đình nhỏ."

" Vậy vậy vậy, gia đình của mẹ là gì?" Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh giúp Đinh Đinh mặc xong quần áo ngủ, ngồi ở mép giường nhìn cậu nhóc, cười giải thích: " Gia đình của mẹ là sao? Mẹ không có gia đình, à không, ý của mẹ là mẹ sẽ kết hôn cùng cảnh sát Trần sau đó tạo thành một gia đình , giống như chúng ta hôm nay cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, là một đại gia đình."

Đinh Đinh sau khi nghe xong, tự hỏi một lát, đột nhiên đưa đôi bàn tay nhỏ lên ôm mặt khóc.

Dương Tịnh hoảng sợ, vội hỏi: " Đinh Đinh, làm sao thế?"

" Mẹ, vậy vậy sau này mẹ sẽ cùng cảnh sát Trần rời đi, không cần con và em gái nữa." Đinh Đinh ôm mặt khóc vô cùng thương tâm: " Mẹ sẽ không để con bảo vệ mẹ nữa sao, hu hu hu..."

________________________________________________________________________________

~ Lão Đường: Chúc mọi người 20/10 vui vẻ nhé!!!