Nam nhân tôn quý dưới gầm trời này đỡ mẫu hậu mình vào cửa.
Mọi người đều đứng dậy quỳ lạy.
"Các vị ái khanh bình thân ——"
"Tạ hoàng thượng ——" mọi người ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Tiếp chính là Lai Hỉ hơi tiến lên trước một bước, nói năm tập tục, thành tích một năm này, triển vọng và cầu phúc năm sau.
Tất cả mọi người ngồi quy củ ở đó, vẻ mặt thành thật lắng nghe, Tịch Nguyệt cũng như thế, nhưng mắt to lại xoay tròn liên tục, giống như nghĩ cái gì.
Một ánh mắt của Cảnh đế đi qua, Tịch Nguyệt vội vàng an phận, rất lâu mắt cũng không nháy một cái, thấy nàng còn cảm thấy kỳ lạ đối với trường hợp quan trọng như thế, mắt Cảnh đế nhìn thẳng, nhưng trên mặt lại có nụ cười.
Đợi Lai Hỉ đọc xong, hoàng thượng mở miệng: "Các vị ái khanh là rường cột nước nhà, xứng đáng đến đây từ cũ nghênh mới, trẫm và các vị ái khanh đoàn tụ trong một phòng, cùng ngày tốt này, mong rằng năm tới các vị tiếp tục ra sức vì nước, giúp đỡ trẫm. Trẫm kính các vị."
Hoàng thượng nói như vậy, mọi người vội vàng bưng ly rượu lên: "Đó là chuyện thần phải làm."
Ngược lại trăm miệng một lời.
Các vị phi tần cũng uống rượu.
Tịch Nguyệt thầm than trong lòng, Cảnh đế thật đúng là biết nói chuyện biết làm việc.
Khó trách năm đó hắn cũng không phải là một hoàng tử xuất sắc, nhưng tiên hoàng lại thiên vị hắn.
Bữa tiệc chính là khai tiệc.
Bức rèm che giữa triều thần và phi tần bị cất đi.
Lúc này Tịch Nguyệt lại thông minh, cũng không nhìn về phía phụ tử Thẩm gia.
Tiếng đàn sáo vang lên, vũ cơ nhanh nhẹn đi lên, cho dù mùa đông, vũ cơ này vẫn lộ hai nửa vú, eo nhỏ nhắn lắc lư chầm chậm, vũ điệu dị tộc tinh xảo này làm cho người ta muốn ngừng nhìn mà không được.
Còn Tịch Nguyệt, bởi vì kiếp trước đã từng thấy, nên không có vui mừng nhiều như vậy.
Mỗi một món ăn trên bàn, cũng chỉ có Tịch Nguyệt, còn có thể thưởng thức đồ ăn một chút, những người khác đều chăm chú nhìn những vũ cơ này, sợ mình bỏ lỡ tình cảnh đặc sắc nào đó.
Cẩm Tâm và Đào Nhi đều lanh lợi, Tịch Nguyệt hơi ra hiệu, hai người ở bên nhanh chóng dùng đĩa nhỏ trình thức ăn lên, như vậy, Tịch Nguyệt cũng không phải là hết sức nổi bật.
Một điệu múa kết thúc.
Truyền đến một tiếng đàn lưu loát uyển chuyển. Chỉ thấy Liên Tú Vân lại cũng là một thân hồng hồng, nàng ta hơi che mặt, bộ dáng kia lại có mấy phần phong tình.
Mặc kệ là người trong cung hay là triều thần, thấy màu sắc y phục của hai người giống nhau, đều liếc mắt nhìn Thẩm Tịch Nguyệt nhiều hơn, phi tần trong cung còn có gì không biết, Liên Tú Vân vốn cũng không thích Thẩm Tịch Nguyệt, sợ là lần này cố ý mặc như vậy.
Mà triều thần lại không rõ chân tướng, nhưng màu sắc y phục hai người giống nhau như thế, lại đều là màu sắc tươi đẹp, tất nhiên cũng suy nghĩ nhiều.
Tất nhiên có thể tương tự, nhưng đây gần như là giống nhau như đúc.
Tịch Nguyệt cũng biết đàn, cho dù không thành thạo, nhưng cũng đã học rất lâu, đương nhiên nàng nghe ra được, tài đánh đàn của Liên Tú Vân quả thật không tệ, chỉ là nàng taDie nd da nl e q uu ydo n vô cùng khoe khoang kỷ xảo, ngược lại không có tình cảm gì trong đó, nghĩ đến tính tình của Liên Tú Vân, Tịch Nguyệt rất hoài nghi rốt cuộc nàng ta có tình cảm hay không?
Xong một khúc, Liên Tú Vân lấy cái khăn che mặt xuống, nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía hoàng thượng có rất nhiều mập mờ.
Hoàng thượng không vỗ tay, những người khác cũng không động, cũng không thể giọng khách át giọng chủ.
Chỉ có Liên đại nhân, vẻ mặt rất thiết tha, giống như cảm thấy nữ nhi của mình nhất định sẽ nhận được sự coi trọng của hoàng thượng, rất hài lòng, rốt cuộc dẫn đầu vỗ tay.
Hoàng thượng lại liếc mắt nhìn Liên đại nhân, ngược lại bật cười, đưa tay vỗ tay một cái, mọi người thấy như thế, vội vàng phụ họa.
Chỉ là rất kỳ quái, so sánh với vũ điệu dị tộc sôi nổi vừa rồi, hoàng thượng ngược lại cũng không có đối đãi gì khác đối với Liên Tú Vân.
Lại nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt ở một bên, mà lúc này Thẩm Tịch Nguyệt đang ăn đậu mầm xào chay trên bàn.
Gần đây cũng có chút ngấy, ăn chút thức ăn ngon miệng như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Thấy mắt nàng để trên đậu mầm xanh lá, Cảnh đế cười lợi hại.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ mất hứng, nhưng không nghĩ rằng nàng lại không để tâm tư ở nơi này.
Mà Tịch Nguyệt tất nhiên biết được Cảnh đế lại nhìn nàng, nhưng nàng vẫn không chịu ngẩng đầu, hăng hái ăn.
Lúc này, bộ dạng này mới có thể làm cho hắn cảm thấy vui mừng.
Tịch Nguyệt nắm chặt đúng mực cực tốt.
"Trước khi đến mẫu hậu và trẫm có nói một chuyện." Cảnh đế nói xong nhìn chúng phi một chút.
Tịch Nguyệt cũng vội vã làm xong việc.
Lúc này Liên Tú Vân vẫn chưa đi xuống, ngược lại đợi ở chỗ biểu diễn, nàng ta vốn khác với những vũ cơ kia, hoàng thượng lại không lên tiếng, sao nàng ta dám tùy tiện rời đi? Điều này cũng không hợp với suy nghĩ của nàng ta.
Thái hậu ngồi cười một bên, nghiêng đầu nhìn Cảnh đế một chút. Sau đó nhìn về phía mọi người.
"Nếu bây giờ là từ cũ nghênhmới, đây cũng là tăng thêm chút không khí vui mừng, Đức phi đã là tứ phi, coi như thôi đi. Huệ chiêu dung, thăng làm Huệ phi. Tề chiêu nghi, thăng làm Tề phi. Thuần tần thăng làm Thuần uyển dung, Lệ tần, thăng làm Lệ dung hoa. Những người khác, mỗi người tăng một cấp." Hoàng thượng cười như không cười nhìn Đức phi một cái, sau đó liền nói như thế.
Thẩm Tịch Nguyệt không nghĩ tới, qua một năm, thế nhưng mình lại vẫn thăng hai cấp, thật đúng là rất đáng mừng.
Các vị ngoại thần cũng luôn miệng chúc mừng.
Nếu như nhóm người Huệ chiêu dung Tề chiêu nghi thăng làm phi, mọi người không bất ngờ, thậm chí lqd ngay cả Lệ tần thăng làm Lệ dung hoa cũng thế, dù sao Chu Vũ Ngưng dựa vào danh hiệu Kinh Thành đệ nhất mỹ nữ. Nhưng người khác lại không rõ ràng lắm, Thuần tần này giống như được hoàng thượng coi trọng.
Mặc kệ nhìn từ phương diện nào, Thuần tần cũng chưa nói tới là cực kỳ xuất sắc, nhưng tin tức từ trong cung truyền đến, hoàng thượng cực kỳ quan tâm Thuần tần.
Giống như ban nãy, Liên quý nhân trình diễn, nhưng cũng không được hoàng thượng coi trọng bao nhiêu, ngược lại trong lúc mấu chốt này nói ra chuyện thăng phân vị cho tất cả phi tần.
Còn không hề che giấu thể hiện sự yêu thích đối với Thuần tần ra ngoài.
Kể từ đó mọi người còn có gì không hiểu, giữa Liên quý nhân và Thuần tần, hoàng thượng gần như sẽ không do dự mà chọn Thuần tần.
Nhìn lại phụ tử Thẩm gia, mọi người cảm khái, sao người ta lại nuôi một nữ nhi tốt vậy.
Nữ nhi trong nhà được cưng chiều, cũng rất có trợ giúp đối với sự nghiệp của phụ huynh, gió thoảng bên gối không phải là như vậy sao.
Trừ Thẩm Tịch Nguyệt, còn có một người cũng nhận được chú ý của mọi người, đó chính là Đức phi, trước đó vài ngày tiểu thư Phó gia gặp chuyện không may, Đức phi lại bị truyền xôn xao, mặc dù sau đó trong cung cấm bàn tán chuyện này, nhưng mọi người cũng không phải là không biết.
Trong lúc quan trọng này, tất cả mọi người đều thăng phân vị, chỉ có Đức phi không được, lúc này không thể không khiến cho người khác liên tưởng.
Coi như chuyện không liên quan đến Đức Phi và Huệ phi, nhưng hôm nay hành động của hoàng thượng cũngbí mật nói rõ một vấn đề, đó chính là, Đức phi không thể thăng lên Hoàng quý phi.
Hậu cung Nam Thấm Quốc có một truyền thống, phân vị Hoàng quý phi, chỉ có thể có một người. Hơn nữa, trừ khi người nọ qua đời. Nếu không thì không thể nào lập người thứ hai, mà hành động lần này của hoàng thượng lại nói rõ, Đức phi hoàn toàn vô duyên với phân vị Hoàng quý phi.
Làm mẹ đẻ của nhị hoàng tử, Đức Phi vô duyên với phân vị Hoàng quý phi lại làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, vậy có phải cũng nói rõ, hoàng thượng vốn không có ý định lập nhị hoàng tử làm thái tử hay không?
Lại nghĩ đến tốc độ lên chức của Phó nhị tiểu thư, không ít người thay đổi tâm tư.
Xem ra một số người gắn bó với Đức Phi, muốn xa cách rồi.
Bên này triều thần suy nghĩ phập phồng, bên kia Liên Tú Vân lặng lẽ lui ra.
Tiếp chính là điệu múa thải điệp của Bạch Tiểu Điệp.
Đây cũng là kiếp trước không có, Tịch Nguyệt thấy phải nghiêm túc chút.
Bạch Tiểu Điệp mặc bộ sa y màu trắng, phía trên ánh lên thải điệp đủ mọi màu sắc, vật trang sức hồ điệp rất độc đáo trên đầu và quần lụa mỏng phối hợp chặt chẽ với nhau.
Nhẹ nhàng tung bay, rất nổi bật, ngược lại có vẻ người giống như tiên.
Nàng ta không giống Liên Tú Vân, biểu diễn xong liền chờ đợi hoàng thượng thừa nhận, cuối cùng lại chờ được kết quả lúng túng, nàng ta quả quyết như thế, ngược lại làm cho hoàng thượng nhìn thêm mấy lần.
So sánh với Liên Tú Vân, Bạch Tiểu Điệp này cũng coi như cao tay rồi.
Bạch đại nhân cũng khẽ nâng khóe miệng lên.
Tịch Nguyệt nhìn Bạch Tiểu Điệp rồi, lại nhìn hoàng thượng một chút, cúi đầu, giấu cũng không che giấu được nụ cười trên mặt.
Nàng lại nhìn lầm rồi, Bạch Tiểu Điệp này, quả nhiên thoạt nhìn không giống như không có đầu óc, đây là muốn ra vẻ mình chân thật sao?
Lại nghĩ đến vừa rồi hoàng thượng vẫn còn không lộ biểu cảm, Tịch Nguyệt không nhịn được, đã cảm thấy chuyện như vậy thật sự buồn cười.
Không trách được ca ca không phải địch thủ của người ta, Bạch Tiểu Điệp này, quả thật không đơn giản.
Chỉ là không biết được, tương lai nàng ta có thể cho hoàng thượng mang nón cỏ xanh mơn mởn trên đỉnh đầu hay không?
Chẳng qua nàng ta lợi hại như vậy, kiếp trước không vào cung, cũng là một chuyện lạ.
"Chủ tử, hoàng thượng nhìn người kìa." Cẩm Tâm nhắc nhở.
Có lẽ Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện như vậy quá buồn cười, trong lúc cúi đầu cười trộm, lại không biết hoàng thượng Die nd da nl e q uu ydo n đã nhìn lại, nghe được Cẩm Tâm nhắc nhở, Tịch Nguyệt bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy tầm mắt của hoàng thượng nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hoàng thượng nhìn nàng còn chưa kịp thu hồi nụ cười, ngẩn ra, ngay sau đó cũng cười.
Nụ cười này của hắn, Tịch Nguyệt cũng bất ngờ, không biết hắn cười vì cái gì.
Cảm nhận được tầm mắt của Đức phi, Tịch Nguyệt lại nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta.
Tịch Nguyệt biết được, đây là thấy được động tác của nàng và hoàng thượng, nhưng, trong lòng Tịch Nguyệt oán thầm, hoàng thượng muốn nhìn nàng, chẳng lẽ nàng còn có thể che mắt hoàng thượng không để cho nhìn hay sao?
Đức phi, thật đúng là rất có lỗi với chữ đức này.
Chỉ là suy nghĩ một chút hôm nay Đức Phi cũng đủ khó chịu, mọi người đều có thụ phong*, chỉ có nàng ta không được, Huệ phi và Tề phi rõ ràng có thể uy hiếp địa vịcủa nàng ta.
*thụ phong: được vua ban chức tước
Hình như cảm thấy chuyện trong cung càng ngày càng trở nên thú vị, lại giống như cảm thấy những ngày kế tiếp của Đức Phi cũng chưa chắc sẽ tốt hơn, cho nên Tịch Nguyệt cũng nở nụ cười đối với Đức phi.
Ngươi "đối xử tử tế" với ta nhiều như vậy, hiện tại ta không cần báo đáp nhiều hơn, người khác cũng sẽ dùng phương thức giống vậy để đối đãi với ngài, phong thủy luân chuyển, lúc nào cũng đúng, không phải sao?
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt cười với nàng, Đức phi sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt u ám.