Một người đàn ông cao lớn bệ vệ, trên đầu đội mũ da hổ, sau lưng đeo hai chiếc rìu thật lớn lên tiếng hỏi. Dựa vào vị trí đang đứng, có vẻ ông ta chính là người có vai vế cao nhất ở đây. Giọng nói ông ầm ầm như sấm đánh, vang vọng khắp không gian.
_ Chết nào có gì đáng sợ? Chúng ta nhịn nhục biết bao năm nay, nhìn quái vật bắt đi đồng bào gia quyến, nhìn người thân bị ăn tươi nuốt sống, nhìn chiến hữu từng kề vai sát cánh hóa thành quái vật... đã quá đủ rồi.
Một người đàn ông khác lên tiếng, giọng nói ông ta quả quyết, phía bên mắt trái có một vết sẹo dài xẻ dọc con mắt xuống tận gò má, nhìn qua rất ghê rợn.
_Vậy đánh… Chúng ta chiến đấu không vì mục đích nào khác, chỉ vì thủ hộ quê hương, thủ hộ sự ấp ám phía sau lưng, thủ hộ nụ cười của người thân yêu. Ngày hôm nay, hãy đốt cháy lên lửa sinh mạng của các ngươi, dù kẻ địch có mạnh hơn đến bao nhiêu, số lượng có nhiều đến thế nào, dù toàn tộc có chết đi, cũng sẽ không hối hận.
_Ta ở đây cắm xuống chiến kì, đốt lên Tráng Sĩ đài, viết xuống Chiến Hồn Bia, xin thề với anh linh tổ tiên. Hôm nay, máu sẽ chảy thành sông, xương tất chất thành núi. Dù hồn phi phách tán, dù tan xương nát thịt, chúng ta cũng quyết không lùi bước.
Người đàn ông đội mũ da hổ hét lớn. Tiếng hét như xuyên thấu chín tầng trời, ầm ầm vang vọng khắp không gian. Tất cả chiến binh nắm chặt binh khí, gõ mạnh xuống đất. Họ hòa vào đó bi tráng mà hét lên, không câu từ hoa mĩ, không khích lệ viển vông. Họ, đã sẵn sàng để chết.