Kỷ Nguyên Máu

Chương 6: Giấc mơ thay đổi

Trần Phong mở mắt. Hắn đang ở một nơi rất xa lạ, có vẻ như là ở một đài gỗ cao trên một ngọn đồi.

“Lại là mơ?”

Trần Phong thầm suy nghĩ, có điều sao giấc mơ lần này cũng lạ quá.

Bình thường sẽ chỉ có mình hắn trong giấc mơ, hoặc sẽ có sự xuất hiện của vài người khác nhưng hắn không bao giờ nói chuyện được với họ. Thế nhưng giấc mơ lần này hoàn toàn khác lạ, nơi hắn đứng giống như là một chiến trường cổ đại, có rất đông người, ai nấy thần sắc nghiêm trang, tay lăm lăm khí giới, đầu người trải dài cả dặm nhìn không đến được điểm cuối.

Trần Phong đưa mắt quan sát, cái đài gỗ này rất rộng, thậm chí có cả một cái bàn gỗ ở trong, vị trí thì đặc biệt đẹp, có thể bao quát toàn bộ đám người phía dưới. Xung quanh hắn lúc này có rất nhiều người, ai nấy đều có bộ dáng hết sức kì lạ. Trên người họ mặc áo bằng da thú, thân dưới quấn khố vải màu đen. Có vài người còn đội mũ da thú, đeo khăn xếp, mũ lông chim, nhìn qua giống như các bộ phim dã sử, cổ trang mà hắn đã từng xem trên truyền hình.

Trần Phong có phần kinh ngạc xen lẫn tò mò. Hắn cúi nhìn thân thể, bản thân vậy mà cũng đang mặc phục trang giống như bọn họ. Trần Phong bắt lấy một bát nước trước mặt, soi vào trong, phản chiếu lại chính là một gương mặt lạ hoắc.

_Trận chiến này, các ngươi đã sẵn sàng để chết?

Một người đàn ông cao lớn bệ vệ, trên đầu đội mũ da hổ, sau lưng đeo hai chiếc rìu thật lớn lên tiếng hỏi. Dựa vào vị trí đang đứng, có vẻ ông ta chính là người có vai vế cao nhất ở đây. Giọng nói ông ầm ầm như sấm đánh, vang vọng khắp không gian.

_ Chết nào có gì đáng sợ? Chúng ta nhịn nhục biết bao năm nay, nhìn quái vật bắt đi đồng bào gia quyến, nhìn người thân bị ăn tươi nuốt sống, nhìn chiến hữu từng kề vai sát cánh hóa thành quái vật... đã quá đủ rồi.

Một người đàn ông khác lên tiếng, giọng nói ông ta quả quyết, phía bên mắt trái có một vết sẹo dài xẻ dọc con mắt xuống tận gò má, nhìn qua rất ghê rợn.



_Vậy đánh… Chúng ta chiến đấu không vì mục đích nào khác, chỉ vì thủ hộ quê hương, thủ hộ sự ấp ám phía sau lưng, thủ hộ nụ cười của người thân yêu. Ngày hôm nay, hãy đốt cháy lên lửa sinh mạng của các ngươi, dù kẻ địch có mạnh hơn đến bao nhiêu, số lượng có nhiều đến thế nào, dù toàn tộc có chết đi, cũng sẽ không hối hận.

_Ta ở đây cắm xuống chiến kì, đốt lên Tráng Sĩ đài, viết xuống Chiến Hồn Bia, xin thề với anh linh tổ tiên. Hôm nay, máu sẽ chảy thành sông, xương tất chất thành núi. Dù hồn phi phách tán, dù tan xương nát thịt, chúng ta cũng quyết không lùi bước.

Người đàn ông đội mũ da hổ hét lớn. Tiếng hét như xuyên thấu chín tầng trời, ầm ầm vang vọng khắp không gian. Tất cả chiến binh nắm chặt binh khí, gõ mạnh xuống đất. Họ hòa vào đó bi tráng mà hét lên, không câu từ hoa mĩ, không khích lệ viển vông. Họ, đã sẵn sàng để chết.

Tiếng trống trận nổ vang, tất cả các chiến binh tay lăm lăm khí giới, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời nơi đây cũng một màu tím như những giấc mơ khác của Trần Phong. Phía xa chân trời bỗng dưng xuất hiện vài chấm đen. Hắn căng mắt nhìn, kinh hoảng phát hiện ra mỗi một chấm đen chính là một con quái vật to lớn có hình dáng kinh khủng.

Chấm đen càng lúc càng nhiều, Trần Phong đếm sơ qua đã là mười, năm mươi, một trăm, nhiều, quá nhiều… hắn đã không còn đếm nổi nữa.

Chấm đen xuất hiện ngày càng dày đặc, che khuất đi cả bầu trời, che khuất đi cả ánh sáng, chỉ còn lại một màu đen nhung nhúc. Khung cảnh phảng phất như diệt thế, một bên là quái vật, bên còn lại chính là các chiến binh cổ đại. Hai giống loài, hai màu sắc, tựa như một bức tranh hoàn toàn tương phản.

Trần Phong hốt hoảng đưa mắt nhìn các chiến binh, trong ánh mắt tất cả bọn họ vậy mà không có lấy nửa điểm sợ hãi, chỉ có lại duy nhất tinh thần liều chết.

_Giết… giết một là hòa, giết hai là lời, giết ba có thể ngậm cười nơi chín suối...

_Giết… giết… giết…

_Giết… giết… giết…

_Giết… giết… giết...

Ngàn vạn chiến binh thét lớn, trống đồng vang dội, trái tim Trần Phong đập loạn nhịp. Hắn có thể cảm thấy máu huyết trong người như sôi lên, từng tế bào cơ thể giống như bị kích thích đến tột độ.

_A…

Trần Phong thét lớn một tiếng, cũng giống như bao chiến binh cổ đại khác. Hắn bắt lấy vũ khí lao về phía trước, về đám quái vật đang nhung nhúc phương xa. Vào giây phút này, mọi thứ đều không còn tồn tại, không còn quan trọng nữa.

Trần Phong choàng dậy. Hắn tỉnh giấc, cúi mặt nhìn xuống, hai bàn tay hắn đưa lên, vẫn còn không ngừng run rẩy. Thế nhưng sự run rẩy này không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động. Giấc mơ này quá chân thật, chỉ một giấc mơ đã loại bỏ đi cảm giác sợ hãi của hắn khi nghĩ về quái vật.

“Trước giờ ta chưa từng mơ giấc mơ như thế này, chẳng nhẽ nó có liên quan đến món quà của ông nội?”

Trần Phong nhanh chóng đứng dậy, tiến vào căn phòng đặc biệt của hắn. Cuốn sách cổ vẫn nằm đó, thế nhưng đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ màu xanh.

Trần Phong kinh ngạc, vội vàng bắt lấy cuốn sách, nhanh chóng lật mở. Ánh sáng xanh được phát ra từ đồ hình vòng tròn kì lạ ở trang thứ tư, càng lúc càng mạnh. Từ không trung vô hình bỗng xuất hiện một sợi tơ ánh sáng mong manh như sợi chỉ, giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, chậm chạm di chuyển về phía cuốn sách. Luồng ánh sáng chạy dọc theo đồ hình vòng tròn, tiến vào tâm điểm rồi bỗng dưng biến mất không dấu vết, cuốn sách cũng theo đó trở lại bình thường.