“…” Thích Thiếu Thương than thầm trong bụng, khó trách Cố Tích Triều thân với cô ấy như vậy, quả nhiên rất nhạy bén.
“Ngày đó thấy cậu ấy trên đường, cậu ấy nhìn quanh quất, giống như một đứa trẻ bị lạc.” Phó Vãn Tình đi đến trước cửa sổ, tựa như đang nói với chính mình, “Tôi đột nhiên cảm thấy gần gũi với cậu ấy. Anh không nên hiểu lầm, không phải tình cảm nam nữ đâu. Có thể gọi là tình cảm mẹ con. Anh biết không, lúc đó tôi mất chồng, cũng không có con. Tôi rất cô đơn, rất cô đơn.” Cô ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn phủ trên gương mặt thanh tú, “Đời này kiếp này tôi chỉ yêu chồng mình, tôi chưa bao giờ có cảm giác anh ấy đã rời xa tôi.”
Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy bản thân thật tàn nhẫn. Cô ấy muốn tìm sự an ủi từ Cố Tích Triều, sao anh có thể không đồng ý? Dù gì cô ấy cũng là một người phụ nữ tội nghiệp.
Phó Vãn Tình cười dịu dàng: “Tôi vẫn tưởng Tích Triều cô đơn giống tôi, thì ra không phải vậy. Cậu ấy đã có anh.”
“Tôi…” Thích Thiếu Thương chột dạ.
“Kỳ thực tối hôm qua tôi cũng rất ngạc nhiên. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cậu ấy khiến người khác muốn che chở. Giống như một đứa trẻ đau khổ vậy.”
“Bác sĩ Phó…”
“Sao?”
“Cám ơn cô.”
“Đừng khách khí.”
“Vậy sao? Vãn Tình…” Cố Tích Triều nghe xong, giọng nói run rẩy.
“Tích Triều, cậu đối với tôi, rốt cuộc là có tình cảm gì?”
“Tôi không biết… Tôi chỉ biết là, lúc ở cùng cô, có cảm giác gắn bó…”
“Tôi biết… Cậu muốn có người thân.” Vãn Tình nhẹ nhàng nói, “Nhưng người thân đó không phải là tôi.”
Cố Tích Triều im lặng.
Đó là những ngày bận rộn và tĩnh lặng ở Mỹ. Trừ lúc đi huấn luyện, Cố Tích Triều luôn ngồi đọc sách trong vườn hoa nhỏ bên ngoài nơi cậu ở. Từ lúc Phó Vãn Tình gọi điện kể cho cậu về cuộc nói chuyện giữa cô và Thích Thiếu Thương, cậu và cô không liên lạc với nhau nữa. Cậu không gọi về, cô cũng không gọi qua. Hai người hiểu nhau quá nhiều, thành ra nói chuyện với nhau cũng khó.
Nửa năm, bảo ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Chân Thích Thiếu Thương phần nhiều đã hồi phục, có thể không cần nạng đi chập chững vài bước.
Một hôm, anh đi gặp Phó Vãn Tình để tái khám. Phó Vãn Tình kiểm tra tổng quát, cười: “Anh hồi phục rất nhanh đó, không bao lâu nữa có thể bỏ nạng rồi.”
Thích Thiếu Thương lau mồ hôi, thở phào một cái: “Vậy thì tốt rồi. Bác sĩ Phó, cô xem, tôi cố gắng nhiều như vậy, hôm nay một mình tôi đi lại đây tái khám đó.”
Phó Vãn Tình đưa anh khăn giấy: “Lau mồ hôi đi, một mình đi đến đây chắc mệt lắm!”
Thích Thiếu Thương nói cám ơn, nhận khăn. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh và Vãn Tình giờ đây đã trở thành bạn tốt. Anh thật lòng thích người con gái dịu dàng ôn nhu này, cũng thật lòng hy vọng cô sẽ được hạnh phúc. Nhưng, hạnh phúc không phải đồ vật, nào có thể cưỡng cầu? Thích Thiếu Thương đôi khi thấy mình thật ích kỉ. Cho dù bây giờ Phó Vãn Tình nói cô thích Cố Tích Triều, không có cậu thì sống không nổi, anh cũng sẽ liều mình tranh đấu tới cùng – tất cả cũng bởi vì một chữ “yêu”.
Thấy anh không nói lời nào, Phó Vãn Tình cười hỏi: “Có phải vì cậu ấy sắp về rồi, anh không muốn cậu ấy nhìn thấy anh đi nạng mà lo lắng?”
“Ha ha, cậu ấy sẽ không lo lắng cho tôi đâu. Không phải cô đã sớm nói cho cậu ấy biết rồi sao, cậu ấy đâu có lo bao nhiêu!” Thích Thiếu Thương đùa, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào như mật. Anh hiểu Cố Tích Triều, dù lo lắng thế nào cũng sẽ không nói ra. Nhưng anh biết, lúc cậu nghe tin anh bị gãy xương đã hoảng hốt ra sao. Đêm hôm đó, tiếng cậu cứ vang văng vẳng trong điện thoại mắng anh té tát, nói anh mà cứ không cẩn thận, cầu cho anh bị què luôn đi! Anh chỉ cười, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao, thật mà.” Đầu kia điện thoại liền trầm mặc.
Tích Triều… Vừa nghĩ tới cậu, Thích Thiếu Thương trong lòng chua xót. Anh nhớ em!
Từ bệnh viện quay về nhà mẹ, tuy là đường không xa mấy, nhưng đối với Thích Thiếu Thương mà nói, có chút vất vả. Anh dừng lại lau mồ hôi, lại tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên, một quả banh bay tới, đập vào đùi anh. Anh đứng không vững, nghiêng tới nghiêng lui, ngã vào một người qua đường.
Mắt đối mắt, mũi kề mũi, môi chạm môi. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên nghe ai đó quát một tiếng: “Thích Thiếu Thương, anh còn không cho em đứng lên!”
Thích Thiếu Thương hoàn hồn: “Anh đứng dậy không nổi.”
Cố Tích Triều chưa bao giờ nghĩ đến tình huống mình chật vật như vậy lại bị mẹ Thích Thiếu Thương nhìn thấy. Hai người bọn họ trên người đầy bụi đất. Thích mama vừa mới mua thức ăn về liền chạy đến.
“Ây da, Thiếu Thương, con không sao chứ, làm sao vậy, để mẹ xem xem.” Thích mama lo lắng vén ống quần Thích Thiếu Thương lên kiểm tra. Cố Tích Triều đứng một bên rất xấu hổ.
“Không sao, không sao. Mẹ, lại đây, để con giới thiệu, đây là… đồng sự của con, Tiểu Cố.” Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều qua, giới thiệu với mẹ.
Thích mama nhìn Cố Tích Triều cắn môi, người dính đầy bụi đất, trong lòng tràn đầy thương yêu, cười cười kéo tay cậu: “Ai, lại đây lại đây. Thiếu Thương nặng như vậy đè lên người cháu. Vào nhà chúng ta thay quần áo đi.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, cậu bây giờ muốn chạy cũng chạy không được, quần áo bẩn như vậy đi đâu cũng không hay!