Cố Tích Triều nhẹ nhàng mặc âu phục sạch sẽ, đứng trước gương cẩn thận chỉnh trang. Trên gương mặt trắng nõn có một sự căng thẳng không thể diễn tả bằng lời, giống như lần đầu tiên thử bàn điều khiển máy bay, thật không biết làm thế nào. Lúc này, một người con trai đẩy cửa bước vào, nhìn bộ dạng anh tuấn của cậu, khẽ cười.
“Chưa mặc đồ xong sao, Tích Triều?” Người con trai khi cười trên má lộ lúm đồng tiền ôm lấy người đang do dự trước gương, “Căng thẳng lắm hả?”
“Ờ… Nhìn cũng không tệ…” Cố Tích Triều hít một hơi thật sâu, trong mắt thoáng hiện vẻ bất an, “Thiếu Thương, bác trai bác gái tự nhiên lại chính thức mời em ăn cơm?”
“Đương nhiên là…” Người con trai tên Thích Thiếu Thương đảo mắt, lại ngậm miệng không nói, “Đi thì biết, đi thôi!” Tay nắm lấy Cố Tích Triều, mười ngón tay đan vào nhau, vừa kiên định lại ôn nhu.
Cái cảm giác ấm áp này theo đầu ngón tay truyền thẳng vào tim Cố Tích Triều. Loại cảm giác này, không lâu trước đó Cố Tích Triều từng trải nghiệm qua, đó là lúc mẹ cậu nắm tay cậu đi ở những con đường sầm uất, hai người vừa ca hát, vừa ăn đồ ăn vặt. Giọng nói của mẹ nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu, tiếng hát như tiếng chim sơn ca thấm sâu vào trong lòng. Bàn tay mẹ ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu.
Đột nhiên, bà buông tay ra, cười nói: “Sau này, con hãy tự chăm sóc mình thật tốt!”
Sau đó, mẹ biến mất, bàn tay ấm áp kia cũng biến mất. Một bóng dáng nhỏ xíu đứng trong gió rét, tay vẫn còn vương vấn hơi ấm còn sót lại của mẹ, bàn tay nắm chặt như không để cái ấm áp cuối cùng đó mất đi.
Mẹ sẽ quay lại, mẹ chắc chắn sẽ quay lại, cậu tự nói với chính mình.
“Tích Triều!” Một tiếng gọi khẽ đưa cậu trở về hiện tại, cậu giương mắt nhìn, phát hiện xe đang dừng trước một khách sạn xa hoa.
“Đây là nơi nào?” Cậu hỏi.
“Đi vào thì biết!” Thích Thiếu Thương ôn nhu cười, tay nắm chặt cậu kéo về phía trước.
Cứ đi theo anh, đẩy cánh cửa cuối hành lang, đột nhiên có một cái ôm thật chặt làm Cố Tích Triều trở tay không kịp.
“Chúc mừng cậu, Tích Triều!” Nghe được giọng nói, cậu mới phát hiện người đang ôm mình là Vãn Tình. Nhìn quanh bốn phía, thấy một số gương mặt quen thuộc.
“Thiếu Thương, cậu rốt cuộc cũng mang được cô dâu tới! Không đúng, phải là chú rể!” Hách Liên Xuân Thuỷ ngồi trên ghế sa-lông nói nhao nhao.
“Mặc kệ đại ca quyết định cái gì, tôi đều ủng hộ anh ấy!” Mục Cưu Bình khoa trương cầm một cái khăn tay, nước mắt lưng tròng nói.
“Suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ, tôi thật theo không kịp!” Âm thanh của Lý Linh truyền đến tai cậu.
“Các con mau vào, mọi người nhanh nhanh ngồi đi!” Thích mama tiếp đón, “Thiếu Thương, Tích Triều nhanh lại đây, hôm nay các con là nhân vật chính nha!”
Cố Tích Triều hoang mang, không biết mọi người đang làm cái gì.
“Đây là…”
“Là hôn lễ của chúng ta, Tích Triều!” Thích Thiếu Thương cười ngượng ngùng, “Là mẹ nhắc anh, nói chúng ta phải chính thức tổ chức để danh chính ngôn thuận ở bên nhau…”
Cố Tích Triều sửng sốt, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một hôn lễ ngoài ý muốn như vậy, lại còn tới phút cuối cùng mới biết. Thích Thiếu Thương nhìn thấu được tâm tư của cậu, lắp ba lắp bắp nói: “Không nói cho em ngay từ đầu, là vì sợ em không đồng ý. Bất quá, cũng muốn cho em một sự bất ngờ. Mẹ vì hôn lễ này mà bận bịu mấy ngày liền đó!”
“Con ngoan, từ nay về sau con và Thiếu Thương giống nhau, đều là con của mẹ!” Thích mama dịu dàng tiến về phía trước, kéo tay Cố Tích Triều. Trong mắt Thích mama là ánh nhìn thân thiết.
Cố Tích Triều không nói gì, chỉ cảm thấy có chút thẹn thùng, gương mặt nóng bừng.
“Còn thất thần đứng đó làm gì, mau lại đây ngồi!” Thích baba bảo họ ngồi xuống. Một cái bánh kem to được Vãn Tình mang tới đặt lên bàn. Vài bạn tốt hấp tấp thắp vài ngọn nến — dưới ánh sáng dịu dàng, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hôn lên hai má Cố Tích Triều.
Mọi người hoan hô, Thích mama không kềm được nước mắt.
“Đây là ngày vui, bà khóc cái gì?” Thích baba có chút bất mãn, nói.
“Con mình rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc, tôi rất vui!” Thích mama lau mắt, nhẹ nhàng xoa tay Tích Triều, “Tích Triều, Thiếu Thương, từ nay về sau các con sống cho tốt…” Nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con và Tích Triều sẽ rất hạnh phúc!” Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
Chỉ là một hôn lễ nho nhỏ, xung quanh bạn bè cười vui, Thích mama lệ tràn. Ban đêm, mọi người ra về. Thích mama vẫn nắm tay bọn họ, dặn dò đủ thứ, mới bị Thích baba đẩy lên xe. Đêm nay, Cố Tích Triều uống không ít, đối với một người trước giờ chưa từng uống rượu mà nói, lần này đã đạt đến giới hạn rồi.
Xe di chuyển, Cố Tích Triều quay kính xe xuống để gió lạnh quất mạnh vào mặt mình, giảm bớt luồng khí khô nóng của cồn.
“Không sao chứ? Tích Triều, em hôm nay thay anh uống không ít rượu, anh nhớ trước giờ em không có uống…” Thích Thiếu Thương nhìn hai má ửng hồng của Cố Tích Triều, có chút lo lắng.
“Cao hứng, cho nên uống nhiều một chút…” Cố Tích Triều nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mê ly.
“Chờ tới lúc về nhà, anh với em cùng uống!”
“Thiếu Thương, em muốn xuống xe…” Cố Tích Triều lẩm bẩm, “lên cầu…”
Xe chậm rãi dừng lại, đã quá nửa đêm, trên cầu sớm đã không có người qua lại, chỉ có ánh đèn đường toả ra thứ ánh sáng u ám.
“Khó chịu lắm sao?” Thích Thiếu Thương ân cần hỏi, “Có muốn nôn ra một chút không?”
“Không, chỉ muốn nhìn nơi này một chút.” Cố Tích Triều đi đến lan can trước mặt, “Lúc trước, em rất thích đến chỗ này chơi.”
“Chỗ này?” Thích Thiếu Thương nhìn quanh quất bốn phía, “Chỗ này có gì để chơi?”
“Mẹ thường dẫn em tới đây, cuối cầu có một quán nhỏ bán cá viên chiên, mỗi lần đi ngang qua đây mẹ đều mua cho em mấy miếng.” Cố Tích Triều cười, dựa vào lan can, “Chỉ cần nghĩ đến chỗ này, nước miếng sẽ chảy xuống, vì em rất thích ăn cá viên chiên!”
“Thì ra lúc đó em là một thằng quỷ ham ăn nha!” Thích Thiếu Thương cười nhạo.
“Đúng vậy!” Cố Tích Triều nhìn về nơi xa, “Cho nên, có một ngày, mẹ dẫn em đến đây, mua thật nhiều thật nhiều cá viên chiên, nhiều đến nỗi dường như ăn cả đời cũng không hết.”
“Nhất định lúc đó em rất vui…”
“Đúng vậy, rất rất vui, vui vô cùng!” Cố Tích Triều nở nụ cười, “Sau đó, mẹ… liền nhảy xuống ở chỗ này…”
Giọng nói rất thoải mái, nhưng Thích Thiếu Thương nghe lại khiếp sợ vô cùng, anh không nghĩ Cố Tích Triều sẽ nói ra. Trước kia cho dù có truy hỏi, Tích Triều vẫn không hề đề cập tới thân thế của mình.
“Lúc đó, em cứ đứng ăn cá viên chiên, im lặng chờ mẹ. Ăn đến khi ngán, ăn đến khi ghét cá viên chiên, mà mẹ vẫn chưa quay lại…” Cố Tích Triều vẫn tiếp tục nói, “Đáng lẽ em nên để ý, mẹ hôm đó mặc quần áo rất xinh đẹp, cũng mua cho em rất nhiều đồ, trước đó chưa bao giờ mẹ làm vậy… Đáng lẽ em nên để ý điều đó…”
Thích Thiếu Thương trong lòng quặn đau, vội vàng tiến tới, ôm lấy người yêu của mình.
“Cho nên bây giờ, em ghét nhất là cá viên chiên…” Dựa vào vai Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều vẫn tiếp tục thì thào, tâm tư đã chôn chặt trong lòng bấy lâu, giờ theo rượu thoát ra.
“Cái cảm giác cô đơn chờ đợi một người… Anh có hiểu được không?” Cố Tích Triều ôm lấy Thích Thiếu Thương, “Cái cảm giác trong lòng bàn tay dần dần mất đi hơi ấm, anh có hiểu được không?”
“Cái tên này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, vì vậy lần đầu tiên gặp anh, em đã hết sức chán ghét anh!” Cố Tích Triều giọng điệu nghịch ngợm, “Anh vừa nhìn đã biết thuộc loại được cưng chìu từ nhỏ đến lớn, được vây quanh bởi một đám bạn bè khiến người ta phiền chết đi được, thật sự rất chướng mắt…” Cố Tích Triều thở dài.
“Lúc đó em nghĩ, ông trời thực không công bằng, sao lại có người hạnh phúc như vậy tồn tại?” Cố Tích Triều cười khẽ, “Sau này em phát hiện, không phải em chán ghét anh, là em ghen tị thôi…”
Nghe cậu nói, Thích Thiếu Thương trong lòng căng thẳng, vội vàng xoay người cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tích Triều, từ nay về sau, em sẽ hạnh phúc, hãy tin anh…”
Cố Tích Triều không nói một lời, chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nhìn về phương xa.
“Bất quá, cho dù mẹ bỏ rơi em, em cũng không thể hận mẹ, thực sự, bởi vì em không thể quên được sự ấm áp mẹ đã cho em, đó là lần đầu tiên mẹ thân thiết với em như vậy, nắm tay em, cười với em, hát với em…”
“Em lại đây!” Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều, hai người đối mặt với bờ sông.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm giao Tích Triều cho con, con sẽ mang đến hạnh phúc cho cậu ấy!” Thích Thiếu Thương đột nhiên hướng về mặt sông hét lớn, khiến Cố Tích Triều căng thẳng.
“Coi chừng có người nghe được…”
“Quá nửa đêm, ai mà nghe cơ chứ!” Thích Thiếu Thương cười to, “Mẹ, Tích Triều theo con, con tuyệt đối sẽ không để cậu ấy cô đơn một mình!”
Nói xong, anh đem bàn tay đang đan chặt vào tay Tích Triều, hướng về mặt sông vẫy vậy. Sự kiên định, ôn nhu ấm áp, chậm rãi lan vào từng ngóc ngách trong cơ thể Cố Tích Triều, lan thẳng vào tim.
Nhìn nét mặt Thích Thiếu Thương đang cười tươi rói, khoé miệng Cố Tích Triều lơ đãng nhếch lên, cái cảm giác ấm áp truyền từ tay đến trái tim, có phải chính là hạnh phúc mà người khác vẫn thường nói? Hy vọng rằng, cảm giác ấm áp này, vĩnh viễn sẽ không mất đi…
Thích Thiếu Thương ôm lấy gương mặt đang tươi cười của người yêu, hôn thật sâu, mang theo hơi thở ấm áp, mang theo cảm xúc ôn nhu, cùng với không khí ẩm ướt bên bờ sông, dung hoà.
Đêm dần khuya, trên mặt sông có chút gợn sóng. Nước sông chợt phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng hát, giống như có một sinh mệnh, từ trên cầu đang nhìn xuống hai người hạnh phúc, mỉm cười…