Nhìn lão nhân vừa đột ngột xuất hiện, tuy dáng vẻ hiền hòa và ôn nhu bề ngoài của lão nhân có khiến Đường Phi Thạch ít nhiều phát sinh thiện cảm nhưng chính giọng cười vừa rồi hiện hãy còn đọng trên môi miệng lão nhân lại làm Đường Phi Thạch không thể không cau có hỏi :
- Lão có vẻ quá khinh thị, mục thị vô nhân, phải chăng dù đã biết ta là Đường Phi Thạch, cũng sắp là Môn chủ Xuyên Cương môn, lão vẫn xem thường?
Lão nhân vẫn cười cười :
- Bởi biết thiếu hiệp là Đường Phi Thạch, lão phu tử ta mới chủ tâm xuất hiện. Vậy hãy tỏ ra lễ độ và đừng quá huênh hoang toan lòe người bằng ba chữ Xuyên Cương môn chẳng dọa được ai.
Từ Tôn Vỹ giật mình khẽ kêu :
- Hóa ra lão chính là...
Tỏ vẻ không lưu tâm đến thái độ của Từ Tôn Vỹ, lão nhân chợt hất hàm bảo Đường Phi Thạch :
- Không phải vô cớ lão phu tử ta bảo những chữ Xuyên Cương môn chẳng thể dọa được ai. Vẫn có câu: “Có đánh nhau mới nhận ra bằng hữu”, ý lão phu tử không hề nói sẽ hạ mình kết bằng hữu với bọn hậu sinh. Nhưng vì một chút thiện duyên chợt có, lão phu tử muốn dành cho thiếu hiệp một ít sự kinh ngạc, cũng có thể tạo thêm nhiều thuận lợi cho thiếu hiệp. Vậy để thiếu hiệp tin, nào, hãy xuất thủ đi, bằng bất kỳ đấu pháp nào cũng được, kể cả cái gọi là tuyệt kỹ Nhật Nguyệt Xuyên Cương khuyên như lão phu tình cờ nghe cũng không sao. Nếu trong hai mươi chiêu trở lại có thể khiến lão phu tử gặp hung hiểm, gây được thương tích càng tốt, với một điều quả quyết là lão phu tử chẳng bao giờ hoàn thủ thì mạng già này sẽ tùy thiếu hiệp định đoạt. Đổi lại, nếu thiếu hiệp dù tận lực vẫn chẳng thu được mảy may kết quả nào...
Như bị chạm nọc, Đường Phi Thạch gầm lên :
- Thật ngông cuồng. Vì với bản lãnh của ta hiện nay, dù là Chưởng môn của bất kỳ phái nào cũng chẳng dám ngạo mạn nêu đề xuất như lão. Được, ta sẽ cho lão biết thế nào là lợi hại. Và nếu ta bại, dĩ nhiên sinh mạng của ta cứ mặc cho lão tha hồ tùng xẻo. Đỡ!
Đường Phi Thạch nhào đến, sẵn Nhật Nguyệt nhị khuyên trong tay liền dùng như vũ khí, tung liền một lúc mấy chiêu vào lão nhân ngạo mạn.
Ào...
Lão nhân bật cười và ung dung dung hai tay kéo cao phần y phục ở hai bên, như muốn nói vậy là vì hai tay đều bận nên kể như không thể xuất chiêu hoàn thủ :
- Khí phách kể cũng khá, chỉ tiếc là có phần nóng nảy. Nhưng biết sao được khi thiếu hiệp quả là đang độ tuổi khí huyết thật phương cương. Ha ha...
Y phục của lão nhân không ngờ lại có chiều dài quá khổ. Bởi vì dù đã được hai tay vén lên ở cả hai bên nhưng vẫn thủy chung vẫn chưa thể để lộ đôi cước chân đang thoăn thoắt chuyển dịch bộ vị của lão. Dù vậy, lão nhân vẫn ung dung và lần lượt lách thoát mấy chiêu công liên tiếp của Đường Phi Thạch.
Vù...
Vù...
Đường Phi Thạch sa sầm nét mặt, nhờ vậy kịp trấn định và xuất thủ cũng trầm ổn hơn.
- Quả nhiên lão có bản lãnh. Nhưng lão thật sai lầm nếu cứ nghĩ sẽ mãi thoát. Đỡ!
Ào...
Lão nhân vì không lộ cước chân nên khó nhận biết đang dịch chuyển theo phương vị nào. Chỉ thấy lão vẫn ung dung tránh thoát trong y phục dài thụng luồng gió phần phật uốn khúc cuộn quanh lão.
- Cũng ngoan ngoãn đấy. Vì điều đại kỵ lúc giao thủ chính là sự nóng nảy. Nhưng dù vậy, với bản lãnh lúc này của thiếu hiệp quả chẳng dễ gây khó khăn cho lão phu tử ta. Ha ha...
Vù...
Đường Phi Thạch xuất thủ càng trầm ổn hơn với chiêu thức càng về sau càng chuẩn và lợi hại :
- Như ta thấy, lão bất quá chỉ có bộ pháp là cao minh. Nhưng chỉ sau vài chiêu nữa thôi, ta tự tin vẫn có cách dồn được lão. Xem đây!
Ào...
Từng chiêu từng chiêu một được Đường Phi Thạch cẩn trọng triển khai, không ào ào vì nóng vội như lúc đầu mà theo một chủ ý chỉ bản thân là biết.
Lão nhân qua đó cũng sáng dần mục quang, dõi nhìn theo từng chiêu từng thức của Đường Phi Thạch, nhưng không phải chỉ để bản thân dễ dàng thoát qua từng chiêu mà còn có chủ tâm chủ định cũng tự bản thân biết :
- Ngày càng khá hơn rồi đấy. Chỉ tiếc, nếu thiếu hiệp đang tìm cách phát hiện mọi bộ vị dịch chuyển của lão phu tử thì lại quên rằng cũng đã tự bộc lộ những gì được thiếu hiệp tự phụ, cho là tuyệt kỹ Xuyên Cương môn. Đó cũng là một tối kỵ nữa đấy. Ha ha...
Vù...
Vù...
Đường Phi Thạch dần cười nhạt :
- Vẫn có câu: nếu không thả săn sắt thì mong gì bắt được cá rô. Ta muốn lợi mười ắt phải bỏ đi một vài phân lợi ích của bản thân. Lão không nghĩ như thế sao? Đỡ!
Ào...
Ào...
Lão nhân bật khen :
- Kể cũng có tâm cơ. Vậy để xem thiếu hiệp thu mười lợi gì? Hừ!
Và lão lại dịch chuyển lẫn thoát, cũng nhanh và ảo diệu như bao lần trước.
Vù...
Ngờ đâu, cùng lúc này Đường Phi Thạch bật quát vừa to vừa đắc ý :
- Trúng rồi. Tự lão đã lầm vào kế của ta. Và phần lợi của ta là đây. Đỡ!
Ào...
Đường Phi Thạch đắc ý cũng phải, vì sau một lúc chủ tâm phát chiêu chậm và trầm ổn, đã khiến cách dịch chuyển lẩn thoát của lão nhân cũng chậm theo thì bất ngờ Đường Phi Thạch xuất thủ liên hoàn, cùng một lúc tung đủ bốn chiêu, vây kín tả hữu và tiền hậu mọi nẻo lẫn thoát của lão nhân.
Lão nhân thoáng trợn mắt, dù vậy miệng vẫn tiếp tục cười :
- Hảo a?! Nhưng sao thiếu hiệp quên, vô tình chừa cho lão phu tử một lối thoát lên phía trên này? Ha ha...
Toàn thân lão nhân vụt cất lên cao, quả nhiên vẫn lẩn thoát đúng như lời vừa thốt.
Ngờ đâu, đến lượt Đường Phi Thạch cười đắc ý, cùng lúc với hai tay đột ngột quật tung lên :
- Nào phải ta vô tình chừa? Trái lại đấy chính là tuyệt lộ của lão. Xem thủ pháp Nhất Tàng Nhất Hiện của Nhật Nguyệt Xuyên Cương khuyên.
Vòng Nhật Nguyệt khuyên theo đó bay thoát ra từ tay Đường Phi Thạch.
Vù...
Lão nhân đã lỡ đà bật lao lên, ngay lập tức có phản ứng bằng cách tự lăng không đảo ngược hoàn toàn trở lại, thành vị thế đầu dưới chân trên, với một tay bật vươn ra như chuẩn bị chộp vào vòng Nhật khuyên đang xé gió từ dưới lao lên phía lão.
Ào...
Chợt Đường Phi Thạch lại quát :
- Hãy còn Nguyệt khuyên nữa đây. Đỡ!
Vù...
Ngỡ đã lâm hiểm cảnh, ngờ đâu lão nhân vùng cười vang, thần tốc đẩy bật một kình vào vòng Nhật khuyên, làm Nhật khuyên khựng lại, dù chỉ một thoáng nhưng cũng đủ biến Nhật khuyên thành vật cản, vô tình chặn đúng vào đà đang xé gió lao lên tiếp của Nguyệt khuyên.
Choang...
Nhật Nguyệt nhị khuyên đã chạm nhau và đấy cũng là lúc lão nhân xuất thủ nốt tay còn lại, đồng loạt vỗ chấn vào cả hai vòng Nhật Nguyệt :
- Khai! Ha ha...
Ầm...
Chấn kình do lão nhân xuất phát đắc thủ ngay lập tức đẩy bật Nhật Nguyệt nhị khuyên không phải chỉ tách khai mà còn thần tốc lao ào ào về hai phía.
Viu...
Viu...
Một trong hai vòng khuyên chẳng rõ ngẫu nhiên thế nào lại bay bắn về phía Từ Tôn Vỹ.
Viu...
Họ Từ thất sắc, vội vừa lùi vừa tìm cách ngăn chặn đà lao đến của vòng khuyên không hề tròn hoàn hảo do đã khuyết mất một phần.
Tuy nhiên, cũng như vòng khuyên còn lại vì bị bay bắn quá nhanh và quá mạnh nên dần mất hút vào một khu rừng cách đó những hai mươi trượng thì vòng khuyên đang hướng vào Từ Tôn Vỹ cũng có uy lực mạnh và nhanh tương tự.
Ào...
Vì thế, cách nhảy lùi của Từ Tôn Vỹ là không đủ nhanh để sau đó có đủ thời gian tìm cách ứng phó, trái lại vòng khuyên đã lao ập đến, lạnh lùng xuyên cắm vào giữa mặt họ Từ :
- Ôi...
Phập!
Họ Từ dung hai tay bưng lấy mặt, toan giật bỏ vòng khuyên bây giờ lộ rõ là vòng Nhật khuyên ra khỏi mặt, nhưng y đã đến lúc lực bất tòng tâm :
- A... a...
Cùng lúc này, bỗng có tiếng quát phát lên từ xa, chực át đi tiếng gào bi thảm của họ Từ :
- Đi!
Đó là tiếng quát từ phía khu rừng, khiến Đường Phi Thạch hoang mang vội nhìn và chỉ kịp thấy từ trong đó xuất hiện một vệt mờ đen lao xao bay ngược trở ra, nhìn kỹ lại thì đó là vòng Nguyệt khuyên lúc nãy đã bay bắn vô tội vạ về phía đó và bây giờ thì bị chấn bay trở lại.
Viu...
Và Đường Phi Thạch chợt hiểu khi lão nhân vùng cười lên :
- Không tiễn nha. Ha ha...
Đường Phi Thạch cũng nhìn thấy tiếp đó là các tán lá rừng liên tiếp rung chuyển xào xạc theo hướng xa dần chứng tỏ quả thật đã có người lúc này phải lo cao chạy xa bay, quyết chẳng dám lưu lại như nãy giờ ắt đã lẻn lắng nghe từ lâu và Đường Phi Thạch thì chẳng đủ tư cách lẫn bản lãnh để phát hiện, ngoại trừ lão nhân bên cạnh.
Quả thật, lão nhân vẫn tiếp tục cười :
- Ngươi chớ ngạc nhiên, trái lại hãy cứ tin bây giờ quanh đây chỉ còn mỗi mình ngươi và lão phu tử ta mà thôi. Ha ha...
Đường Phi Thạch dần khiếp đảm :
- Vậy là lão chủ tâm hạ sát Từ Tôn Vỹ?
Lão nhân vụt bĩu môi :
- Hắn có nhị tâm. Vậy nếu không sớm loại bỏ, ngươi tin chăng, sẽ có lúc hắn trở thành mối họa tâm phúc của chính ngươi.
Đường Phi Thạch kinh hãi :
- Thế còn ta, lão... lão...
Lão nhân bảo :
- Ngươi yên tâm. Nếu muốn giết thì ngươi ngay chiêu đầu đã táng mạng. Nhưng lão phu tử vốn dĩ là ai, ngươi biết chăng? Vì thế với hạng người như lão phu tử. ngươi nên tin, lão phu tử bình sinh chưa hề sát sinh vô cớ, trái lại sẽ giúp Đường Phi Thạch ngươi đòi lại công bằng cho Đường gia. Muốn minh bạch hơn, sao ngươi không mau theo lão phu tử? Đi nào!
Vụt!
Cùng lúc này ở đầu kia khu rừng, sau một lúc hốt hoảng bỏ chạy, một nữ nhân dần dừng lại, vừa ngượng ngùng nhìn quanh vừa khe khẽ lên tiếng :
- Đa tạ đã kịp giải nguy cứu mạng. Nhưng qua hành vi vẫn âm thầm theo chân nãy giờ, nếu có gì chỉ giáo, xin hãy hiện thân cùng hội diện.
Sau khi nói xong, do thấy chẳng ai xuất hiện và cũng chẳng có bất kỳ thanh âm nào hồi đáp, nữ nhân từ thái độ ngượng ngùng chuyển dần sang hậm hực và chột nở nụ cười lạt :
- Tiểu nữ thừa nhận nếu lúc nãy không được sự ứng cứu kịp lúc ắt sinh mệnh bản thân đã có thể gặp nguy. Nhưng không vì thế mà ngỡ tiểu nữ chấp nhận cứ mãi bị người luôn bám theo dò xét. Vậy nếu tôn giá không hạ cố hiện thân như lời tiểu nữ thỉnh mời thì kể từ lúc này cũng mong đừng tiếp tục bám theo nữa. Vì biết đâu tiểu nữ sẽ có lúc đắc tội, bất luận tôn giá đã chiếu cố cứu nguy như vừa xảy ra.
Và lần này, do vừa nói nữ nhân vừa cố tình xạ mục quang về phía một cội cây trong muôn vàn những cây khác ở cách đó không xa nên câu nói đã thu kết quả.
Một vị nương nương đích thực là từ phía đó tiến ra và phân vân hỏi nữ nhân nọ :
- Cô nương ám chỉ ta? Nếu vậy, thân thủ của cô nương thật khá. Nhưng sao lại bảo chính ta vừa cứu nguy cô nương? Vậy đã có ngộ nhận chăng? Hoặc giả cô nương tự phụ bản lãnh cao cường, toan dùng cách nào đùa và hý lộng ngược lại ta?
Nữ nhân vụt cau mày :
- Thế chẳng phải tôn giá vừa giúp tiểu nữ đối phó, đẩy bật vòng Nguyệt khuyên đã được một lão nhân cố tình làm chấn bay về phía tiểu nữ ư?
Vị nương nương giật mình :
- Vòng Nguyệt khuyên? Cô nương vừa bị vật đó tấn công? Nhưng sao có lão nhân vô danh nào xuất thủ? Phải là một trang nam nhi tuấn tú mới đúng? Cô nương không nhầm chứ?
Nữ nhân cười lạt trở lại :
- Hay thật. Hóa ra tôn giá không là nhân vật ẩn danh nào đó vừa cứu nguy tiểu nữ. Vậy giải thích thế nào về hành vi tôn giá nãy giờ lén lút theo dõi bổn cô nương? Xin hãy mau xưng danh, nếu không thì đừng trách bổn cô nương sao chưa gì đã đắc tội.
Vị nương nương cũng cười lạt :
- Đừng ngỡ vừa được ta khen là cô nương cũng được quyền có ngay thái độ ngông cuồng. Trái lại, ta đang có mấy lời mong được cô nương hạ cố tứ giáo. Đấy là về vòng Nguyệt khuyên và một lão nhân vô danh nào đó vừa nghe cô nương đề cập. Hãy cho biết, cô nương vừa gắp sự cố ấy ở đâu?
Nữ nhân dần mím chặt đôi môi :
- Xin thứ lỗi. Nếu tôn giá vì liên quan Xuyên Cương môn nên có những quan tâm ấy thì xin tự tìm hiểu, thay vì lên giọng trịch thượng, cho bổn cô nương phải có bổn phận bẩm báo.
Vị nương nương tái mặt :
- Mau nói, ngươi là ai? Vì sao biết khá rõ về bổn môn Xuyên Cương?
Nữ nhân cũng lập tức tái mặt :
- Biết rõ thì sao? Tôn giá tư cách gì càng lúc càng lên mặt, dám quát nạt bổn cô nương?
Vị nương nương tiến dần đến, thái độ đầy uy hiếp :
- Nếu cô nương quyết khăng khăng không cho ta một lời phân phó minh bạch, ắt sẽ biết ngay ta có tư cách gì?
Nữ nhân cười ngạo nghễ :
- Sao? Muốn xuất thủ ư? Càng tốt. Vì bổn cô nương cũng đang muốn biết võ học bản thân hiện đã được tinh tiến như thế nào. Mời!
Vị nương nương không chờ được nữa, lập tức xuất thủ phát chiêu công :
- Ngươi sẽ toại nguyện. Tiếp chiêu!
Ào...
Nữ nhân cũng nhanh chóng xuất chiêu :
- Thật thất lễ. Đỡ!
Vù...
Ngờ đâu vị nương nương chợt chuyển dịch, sau đó thần tốc xoay người vừa tìm cách tiếp cận vừa tấn công nữ nhân từ phương vị khác :
- Thảo nào ngươi dám có thái độ ngông cuồng. Công phu tuy khá nhưng chẳng dễ để thất lễ với bổn nhân. Đỡ!
Vút!
Ào...
Nữ nhân thấy vậy lập tức hồi chiêu, nhân đó vẫy xạ cực nhanh một chiêu khác từ tay còn lại :
- Sao không dám đương trường cùng bổn cô nương chiêu chạm chiêu? Trúng này!
Vù...
Bùng!...
Bị một kích chấn lùi, vị nương nương không sợ, trái lại vụt phát tỏa sát khí đầy mặt :
- Ngươi là ai? Can hệ gì với mụ Đinh Tam Liễu Tiên Tử, lão thái bà ti tiện Thượng Quan phủ gia? Hãy mau xưng danh, trước khi bổn nhân buộc phải kết liễu ngươi để báo thù cho Đường gia. Đỡ!
Ào...
Một chiêu chấn chạm vừa nãy cũng khiến nữ nhân bật lùi. Nàng thêm xúc nộ, lập tức thét vang :
- Chớ nói nhảm, bổn cô nương đích thị mang họ Đường, có báo thù cho Đường gia hay không là do bổn cô nương. Ai quen biết gì mụ Đinh Tam Liễu Tiên Tử chứ? Xem chưởng!
Vù...
Vị nương nương chấn động, vội nhảy lùi :
- Ngừng tay! Sao ngươi bảo ngươi cũng ở họ Đường?
Nhưng hành vi của vị nương nương vì trở thành cơ hội cho nữ nhân nên nàng phấn khích xuất phát thêm chiêu công :
- Bởi cô nương là Đường Kim Phụng, như thế đã đủ chưa? Đỡ chiêu!
Ào...
Vị nương nương càng lùi xa hơn và tiếng kêu cũng khẩn trương hơn :
- Nói sao? Ngươi là Phụng nhi? Có thật ngươi là Phụng nhi, điệt nữ của Đường Lệ Hoa ta đây chăng?
Vút!
Đường Kim Phụng ngơ ngẩn dừng lại :
- Đường Lệ Hoa? Có phải là nhị cô cô thật chăng? Nhưng nếu muốn lừa Kim Phụng này thì...
Đường Lệ Hoa chợt chép miệng khẽ than :
- Giống. Khá giống. Ta thật đáng trách đã không nhận ngay đây cũng là gương mặt của đại tẩu hồi hai mươi năm trước, đúng vào ngày đầu tiên đại tẩu đặt chân tới Đường gia.
Đường Kim Phụng thêm ngỡ ngàng :
- Nhị cô cô?! Phải rồi, đúng là nhị cô cô Đường Lệ Hoa thật rồi. Vì nếu chẳng phải, cớ sao thoạt nghe về vòng Nguyệt khuyên thì lập tức hỏi ngay về một trang nam nhi tuấn tú, ám chỉ Đường Phi Thạch? Xin hãy mau mau minh bạch, có thật người là nhị cô cô của Đường Kim Phụng này chăng?
Đường Lệ Hoa trấn tĩnh thật nhanh :
- Ta luôn là Đường Lệ Hoa, dù đi đâu hay làm gì cũng chưa từng cải đổi danh tính cũng chẳng cần mạo nhận tính danh của bất luận ai. Còn cô nương, sẽ thuận tiện hơn nếu ngay lập tức cho ta tỏ tường càng nhiều càng tốt về thân phận cũng như lai lịch thật. Bởi ta vẫn nhớ đã từng thay gia huynh Đường Như Sơn khuyên ngăn và nài nỉ như thế nào lúc đại tẩu cứ khăng khăng đòi mang theo Phụng nhi, quyết ly khai Đường gia. Nào, nói mau đi. Sau đó đến lượt ta cũng tỏ bày tất cả.
Hai nữ nhân, một trung niên và một trẻ, đang từ vị thế đối địch đối đầu chỉ nhờ chuyển biến bất ngờ này nên có sự đổi thay, bắt đầu cùng nhau huyên thuyên kể.
Và thoạt tiên, nếu chỉ có một mình Đường Kim Phụng kể thì càng về sau, do giữa cả hai đã dần xuất hiện lòng tin về thân phận thật của nhau nên cả hai nếu chẳng thật sự là tranh nhau thuật kể thì cũng là luân phiên nhau, nối tiếp nhau, hễ người này dứt tiếng là người kia không bỏ lỡ cơ hội nói tiếp theo ngay.
Vì thế, dù sau khi đã kể xong tất cả mọi điều cần kể, cũng do đã thật minh bạch giữa cả hai đích thực có tình cô điệt cốt nhục, nên Đường Lệ Hoa vẫn hoang mang hỏi lại :
- Phụng nhi đừng trách ta nha. Bởi dù đã nghe nhưng lại nghe trong tâm trạng phấn khích bất thường khiến ta không thể không thú nhận là hãy còn nhiều điều quả thật ta vẫn chưa minh bạch. Hãy nói lại đi, chính gã Châu Sách gần đây đã cứu mạng và cũng chủ tâm tạo nhiều thuận lợi cho Phụng nhi thật sao?
Đường Kim Phụng gật đầu :
- Gã rất giảo quyệt. Bởi vậy, chỉ sau khi được tiếp nhận mọi thành tâm thiện ý của gã, có biết sự giảo quyệt của gã chỉ là bề ngoài và kỳ thật là để che giấu bản chất đầy khí phách của bậc đại trượng phu quang minh lỗi lạc của gã thì tất cả đều đã muộn. Phụng nhi đã để mất gã.
Đường Lệ Hoa cau mày :
- Gã cũng chưa bao giờ đề cập Xuyên Cương môn với Phụng nhi?
Đường Kim Phụng đáp :
- Nếu là đề cập đến từng ẩn tình của quý môn thì chưa. Nhưng vì gã có thành kiến về Đường Phi Thạch nên dĩ nhiên có cho Phụng nhi biết Phi Thạch ắt hẳn đang đảm nhiệm trọng trách ở Xuyên Cương môn.
Đường Lệ Hoa thở dài :
- Nói vậy ta đã nghi oan gã. Bởi đúng như Phụng nhi vừa thuật kể là đã tận tai nghe Phi Thạch thừa nhận đã nhờ Từ Tôn Vỹ nên am tường thuật dụng độc thì sự việc từng xảy ra ở Thượng Quan phủ gia nhất định chỉ do Phi Thạch muốn hại gã. Thật không hiểu vì sao Phi Thạch có thái độ này?
Đường Kim Phụng bảo :
- Vậy nhị cô cô cũng tin chính Phi Thạch có thể từng dùng đá nện vào đầu gã?
Đường Lệ Hoa phân vân :
- Khi được Kiều Thái Ngọc đưa về bổn môn, quả thật gã đã hoàn toàn quên mọi quá khứ, dĩ nhiên nguyên nhân chỉ vì bị lực khá mạnh chấn chạm vào đầu. Vậy nếu Phi Thạch gần đây từng có thủ đoạn dối trên lừa dưới, không thừa nhận đã sát hại nhị lão tăng đạo, cũng quyết phủ nhận việc đã thi độc ở Thượng Quan phủ gia, thì ta đành tin là chỉ có Phi Thạch mới đủ tâm địa dùng đá nện vào đầu gã.
Đường Kim Phụng trầm tư :
- Quả thật chính Phụng nhi tận mục sở thị cảnh Phi Thạch hạ lệnh cho Từ Tôn Vỹ sát hại nhị lão tăng đạo. Nhưng quả thật không hiểu đâu là nguyên do khiến Phi Thạch mãi đối phó Châu Sách?
Đường Lệ Hoa lại thở dài :
- Sở dĩ như thế vì theo ta đoán cũng do thái độ của Kiều Thái Ngọc mà ra. Là...
Đường Kim Phụng ngắt lời :
- Điều này Phụng nhi hiểu rồi. Vì cũng đã tận tai nghe Phi Thạch đay nghiến, ý mắng Kiều Thái Ngọc dù đang là hôn thê của Phi Thạch nhưng vẫn mãi tơ tưởng đến Châu Sách. Điều này có thật sao, nhị cô cô?
Đường Lệ Hoa gật đầu :
- Để tường tận, Phụng nhi hãy nghe ta kể tất cả về gã thì rõ.
Đường Lệ Hoa toan kể thì Đường Kim Phụng lắc đầu xua tay :
- Chẳng cần đâu, vì ngay ngày đầu nhìn thấy gã lẩn quẩn quanh nơi Đường gia trang đã bị thiêu hủy, Phụng nhi cũng dần tự tìm hiểu để tạm cho là biết khá rõ về gã. Tuy nhiên, điều Phụng nhi cần hỏi ở đây là có phải Kiều Ngọc Thái tận thâm tâm đã nhất tâm nhất dạ đối với gã, bất chấp gã so về thân phận lẫn dung diện đều kém xa Phi Thạch?
Đường Lệ Hoa chau mày ủ dột :
- Đó là điều mãi sau này ta mới dần phát hiện. Và xét lại thì cũng phải thôi, bởi so về mọi phương diện tuy Châu Sách kém xa Phi Thạch nhưng về tính tình thuần hậu, lại đã tỏ tư chất bất phàm ngay những ngày đầu gần gũi Thái Ngọc thì đã quá đủ để chiếm trọn trái tim Thái Ngọc rồi.
Đường Kim Phụng chợt chuyển đổi đề tài :
- À, mà sao nhị cô cô bất chợt xuất hiện ở đây?
Đường Lệ Hoa cứ thế đáp lời :
- Ta cần tìm Phi Thạch.
Đường Kim Phụng liền bảo :
- Vậy hãy nghe Phụng nhi thuật lại những gì vừa mục kích cho nhị cô cô nghe.
Nghe xong, Đường Lệ Hoa ngạc nhiên :
- Từ Tôn Vỹ đã chết? Do lão nhân nọ vận dụng thủ pháp bất phàm, đánh bật Nhị Khuyên về hai phía tuy hữu biệt nhưng thật chuẩn xác? Lão là ai? Và còn ai nữa đã kịp thời ứng cứu Phụng nhi?
Đường Kim Phụng lắc đầu :
- Như đã thuật kể, Phụng nhi sau thời gian khổ luyện mọi công phu, có một hôm bất ngờ nhặt được một mảnh hoa tiên, trong đó có lưu tự, dặn Phụng nhi đừng bỏ lỡ một dịp may hiếm có. Nhờ đó, Phụng nhi có mặt quanh đây và tình cờ phát hiện Phi Thạch chợt bỏ đi về phía này. Vậy không phải nhị cô cô ứng cứu Phụng nhi thật sao?
Đường Lệ Hoa cũng lắc đầu :
- Dĩ nhiên không phải. Vì ta cũng chỉ mới đến. Và cho dù có mặt ta, thiển nghĩ, cách tả nhân dạng của lão nhân đó rất giống Đại Trạng Nguyên, thì với bản lãnh của ta e chẳng đủ tư cách xuất lực ứng cứu Phụng nhi, một khi bị chính Đại Trạng Nguyên xuất thủ.
Đường Kim Phụng kinh ngạc :
- Đại Trạng Nguyên? E không phải. Vì theo gã Câu Sách từng nhận định, chủ hung đích thực mưu hại Đường gia chính là Đại Trạng Nguyên, thì so về âm thanh giọng nói Phụng nhi đã từng nghe lại hoàn toàn khác với lão nhân lúc nãy.
Đường Lệ Hoa theo đó cũng hoang mang :
- Thì ta cũng chỉ đoán dựa theo lời thuật tả nhân dáng do Phụng nhi vừa cho hay. Còn có phải là Đại Trạng Nguyên thật sự hay không thì quả thật càng thêm khó hiểu. Bởi ta phát hiện, nếu lão nhân lúc nãy quả thật có thể thi triển thủ pháp đẩy bay nhị khuyên về hai hướng, vì đó chính là tuyệt kỹ thượng thừa của bổn môn Xuyên Cương nên tự dưng phải bật ra nghi vấn khác, là tại sao Đại Trạng Nguyên am hiểu tuyệt kỹ này? Quả thật, ta chẳng còn hiểu như thế nào.
Đường Kim Phụng cau mày :
- Vậy nhị cô cô nghĩ sao về bao ẩn tình cùng nhiều sự biến liên tiếp đã xảy ra cho Đường gia từ khi song thân phụ mẫu của Phụng nhi tình cờ phát hiện Kỳ Lân bảo điển?
Đường Lệ Hoa phân vân bối rối :
- Thì ta cũng đang ngẫm nghĩ đây. Vì có quá nhiều ẩn tình mà mãi hôm nay ta mới nghe biết. Nhưng có thể tạm tóm tắt thế này và cũng cứ tạm cho hung thủ chính là lão Đại Trạng Nguyên như gã Châu Sách cứ luôn miệng đề quyết. Thứ nhất, chỉ vì muốn chiếm đoạt Bảo Điển Kỷ Lân, thoạt tiên lão lợi dụng một nữ nhân, xúc xiểm và làm tăng thêm những nghi kỵ đã dần có ở mẫu thân Phụng nhi đối với Đường Như Sơn. Sau đó, có lẽ vì biết mẫu thân Phụng nhi khi ly khai Đường gia chẳng mang theo Kỳ Lân bảo điển, nữ nhân này mới sát hại, sau đó đổi tráo thân phận, nhận cưu mang giáo dưỡng Phụng nhi nhưng không vì lòng nhân mà là do còn có những mưu toan tư lợi khác. Ta vẫn nhớ, đó cũng là lúc vì bất bình, phần thì giận, nên ta cũng ly khai Đường gia. Sau đó, đến lượt phụ thân của Phụng nhi có một kế thất khác, là một dân nữ tầm thường, có tính danh là Châu thị. Ta vì giận đường Như Sơn nên chẳng quan tâm. Nhưng nghe bảo về sau, nghe bảo Châu thị do bị phát hiện ngoại tình nên bị Như Sơn loại bỏ, thay thế bằng một kế thất nữa, chính là mẫu thân của Phi Thạch sau này. Nhưng theo Phụng nhi cho biết, mẫu thân của Phi Thạch còn một bào muội, lại là thủ hạ của lão Đại Trạng Nguyên. Ta nghĩ mẫu thân của Phi Thạch đích thực phải có tư tâm mới nhận lời trở thành kế thất của Như Sơn. Và đã vậy, có thể Châu Sách đoán đúng, cái chết của Như Sơn ắt cũng có mẫu thân của Phi Thạch dự phần. Thế thì cái chết của mẫu thân Phi Thạch đúng ngay trong đêm thảm họa ắt cũng hợp ý lão Đại Trạng Nguyên. Phụng nhi có phải cũng suy nghĩ như vậy chăng?
Đường Kim Phụng không đáp, trái lại chợt bất ngờ hỏi :
- Qua cách tả nhân dạng như Phụng nhi vừa kể, nhị cô cô có quả quyết đấy là lão Đại Trạng Nguyên? Vì Phụng nhi chợt chớ một điều, với người có bản lãnh cao minh thì việc tự làm biến đổi âm thanh là điều chẳng hề khó.
Đường Lệ Hoa động tâm :
- Sao Phụng nhi cứ mãi hỏi về điều này? Tuy nhiên, lão Đại Trạng Nguyên với nhân dáng như ta từng nghe nói thì có phần cao hơn, không thấp và cũng không mặc y phục dài thụng như Phụng nhi vừa tả. Hay còn điều khả nghi nào nữa Phụng nhi chưa nói hết với ta?
Đường Kim Phụng gượng cười :
- Phụng nhi chỉ e đã nghĩ quẩn. Là thế này, nếu mẫu thân của Phi Thạch dù là thê nhi nhưng vẫn đang tâm không chỉ đồng mưu mà còn dự phần vào việc sát hại chính trượng phu của mụ thì phải chăng mụ không thật sự là phu nhân của phụ thân Phụng nhi?
Đường Lệ Hoa chấn động :
- Ý muốn nói, Phi Thạch không thể đích thực là cốt nhục của Đường gia?
Đường Kim Phụng càng thêm bối rối :
- Như đã nói, có thể Phụng nhi chỉ nghĩ quẩn. Tuy nhiên, còn một nghi vấn nữa khiến Phụng nhi ngoài suy nghĩ đó quả thật bản thân chẳng biết giải thích như thế nào?
Đường Lệ Hoa nôn nóng hỏi :
- Còn nghi vấn nào nữa?
Đường Kim Phụng thở ra nhè nhẹ :
- Về Châu Sách, Phụng nhi đã một lần từng nghĩ có thể gã chính là cốt nhục của nhị kế thất Châu thị. Nhưng lạ thay, hễ bị Phụng nhi hỏi, gã cứ lắc đầu, viện cớ là đã quên quá khứ nên thật sự chẳng nhớ lai lịch bản thân.
Đường Lệ Hoa phân vân :
- Vậy liên quan gì đến việc Phi Thạch phải hay chẳng phải cốt nhục Đường gia?
Đường Kim Phụng nêu phỏng đoán :
- Cũng có liên quan. Là thế này, có thể vì đã biết quá rõ Châu Sách chính là cốt nhục giữa Châu thị và phụ thân Phụng nhi, Phi Thạch từ đó ngày càng sinh đố kỵ. Chỉ như thế mới lý giải về nguyên nhân tại sao Phi Thạch cứ luôn tìm cách mưu hại Châu Sách. Nhị cô cô nghĩ có hợp lý chăng?
Đường Lệ Hoa giật mình :
- Có phải Phụng nhi muốn nói cũng vì đã nhớ lại, đã tự nhận ra lai lịch thật nên gần đây gã luôn tìm cách giúp Phụng nhi đích thực là thân tỷ tỷ của gã?
Đường Kim Phụng lại bối rối :
- Phụng nhi cũng chỉ đoán thế thôi. Nhất là qua thái độ không thể nào là ngẫu nhiên vừa diễn ra giữa Phi Thạch và lão Đại Trạng Nguyên. Ý Phụng nhi muốn nêu lên câu hỏi, phải chăng vì có mối liên quan nào đó khiến lão tỏ thái độ như muốn thành toàn cho Phi Thạch?
Càng thêm giật mình, Đường Lệ Hoa chợt kêu :
- Cũng rất có thể. Và nếu vậy, chúng ta phải thật khẩn trương, một là dò xét thật minh bạch, xem lão lúc nãy có thật là Đại Trạng Nguyên hay không. Thứ hai, cần phải dò xét lại về Phi Thạch, xem giữa Phi Thạch và Đại Trạng Nguyên đang có những toan tính gì. Về những việc này, ta mong luôn được Phụng nhi tiếp tay hỗ trợ, được chăng?
Đường Kim Phụng liền đáp ứng, nhưng lại nói :
- Còn một việc nữa cũng cần sớm được minh bạch, là dò xét xem ai là nhân vật vừa ứng cứu Phụng nhi. Nhị cô cô nghĩ sao?
Đường Lệ Hoa động tâm :
- Phụng nhi đang nghĩ đến ai? Châu Sách chăng? Nhưng nếu vậy, chả lẽ bản thân gã lúc này cao minh đến thế thật sao?
Đường Kim Phụng thoáng buồn khi chủ tâm đưa mắt nhìn chung quanh :
- Nếu không phải gã thì còn ai khác? Huống hồ, Phụng nhi nghe gã thố lộ, bản thân gã đã đắc thủ nội đan Vĩnh Lưu Niên của Tử Hoa Tuyết Ngư. Rất có thể đấy là nguyên nhân giúp gã ngày càng mau tinh tiến võ học. Nhưng một khi gã không chịu hiện thân thì nghi vấn này mãi cũng chỉ là nghi vấn.
Đường Lệ Hoa cũng nhìn quanh và chợt kêu :
- Châu Sách?!
Nhưng xung quanh vẫn chẳng âm thanh nào hồi đáp, Đường Lệ Hoa đành thất vọng, cùng Đường Kim Phụng dần ly khai.
* * * * *
Ở một địa điểm khác, Đường Phi Thạch đang ngồi tọa công chợt cảm nhận bàn tay của lão nhân vô danh đang áp phía sau bỗng đột ngột thu về.
Đường Phi Thạch kinh ngạc hỏi :
- Sao lại...
Lão nhân vội thì thào :
- Có người sắp đến. Lão phu tử nghe rõ tiếng họ gọi ngươi. Muốn đối phó thế nào tùy ngươi. Lão phu tử cần tạm lánh mặt một lúc.
Vút!
Đường Phi Thạch xoay lại nhìn thì lão nhân chẳng còn nữa. Thay vào đó, quả thật ở xa xa bắt đầu vang vọng đến những âm thanh gọi đích danh Đường Phi Thạch :
- Phi Thạch!
- Phi Thạch thiếu gia!
Đường Phi Thạch hậm hực đứng lên và gay gắt đáp trả lại :
- Bạch lão bá cùng Ngọc muội đừng tìm tại hạ nữa. Không phải tại hạ đã nguyện ý ly khai Xuyên Cương môn rồi sao?
Bạch Quan Vịnh và Kiều Thái Ngọc nhờ đó đã song song cùng chạy đến gặp Đường Phi Thạch :
- Đường Lệ Hoa môn chủ có lệnh, khuyên thiếu gia cần cân nhắc và nên hồi tâm chuyển ý, kíp quy hồi sơn môn tái tục bế quan luyện công.
Đường Phi Thạch cười khinh khỉnh :
- Tại hạ đã quyết ly khai. Bạch lão bá chớ nhiều lời vô ích. Không những vậy, có điều này Bạch lão bá ắt cũng nên biết, là kể từ nay trở đi, tại hạ dù một mình đơn thân độc lực vẫn quyết tự tiến hành báo thù cho Đường gia. Chớ nghĩ tại hạ nếu không có quý môn thì không toại nguyện. Nào, mau quay lại đi và nhớ đừng làm phiền tại hạ nữa.
Kiều Thái Ngọc cau mày :
- Nhưng nếu vẫn quyết ly khai thì thiếu gia không thể không giao hoàn những gì đã tiếp nhận từ bổn môn. Thiếu gia vội quên điều đó sao?
Đường Phi Thạch bật cười :
- Xin đừng ép tại hạ. Trái lại sao không nghĩ, một khi tại hạ dám đơn thân độc lực đối phó và hủy diệt Ngũ Đại Thế Gia thì cũng là giúp quý môn toại nguyện, vậy nên chăng hãy phần nào nhân nhượng và chớ mãi bức người quá đáng. Nếu không, ha ha...
Lão Bạch Quan Vịnh nghiêm mặt :
- Phi Thạch ngươi toan trở mặt thật sao? Nên nhớ, hoàn toàn khác với ngươi, Châu Sách dù biết trước hậu quả vẫn khẳng khái quy hoàn mọi sở học đã tiếp nhận. Ngươi có thái độ này há chẳng cảm thấy xấu hổ ư?
Đường Phi Thạch sa sầm lại :
- Chớ đem gã ti tiện ấy so sánh với Phi Thạch ta. Và cũng nên nhớ, đừng bao giờ đề cập đến tính danh gã trước mặt ta. Nếu vẫn mãi bất tuân thì đừng trách ta sao không khách sáo. Hừ!
Bạch Quan Vịnh nổi giận, toan phát tác, chợt nghe Kiều Thái Ngọc lạnh lùng bảo Đường Phi Thạch :
- Cũng được. Châu Sách dù ti tiện thì ngay lúc nhất quyết ly khai vẫn khẳng khái tự ngõ lời hủy hôn. Vậy thiếu gia định sao?
Đường Phi Thạch cười nham nhở :
- Như vậy đủ thấy bấy lâu nay Ngọc muội vẫn luôn tơ tưởng về gã. Và khi có cơ hội lập tức mong ta cũng tự ý hủy hôn, giúp muội toại nguyện quay lại cùng gã chứ gì? Nếu là vậy, ha ha... Ta quyết không hủy hôn và mãi mãi muội sẽ là người của ta. Ha ha...
Kiều Thái Ngọc tái mặt :
- Nhưng theo môn quy, ta chỉ gả cho người sẽ là Môn chủ. Ngươi đã quyết ly khai thì hôn ước từng có kể như tự hủy.
Đường Phi Thạch khinh khỉnh đáp :
- Nếu ta sau này vẫn là Môn chủ Xuyên Cương môn thì sao? Hãy nghe cho rõ, ta quyết định ly khai chỉ là để báo phục gia thù, nhân đó cũng giúp Xuyên Cương môn hoàn thành sở nguyện. Vậy thử hỏi, một khi ta đủ bản lãnh thực hiện hai điều đó cùng lúc thì lẽ nào ta chẳng đủ tư cách trở thành Môn chủ Xuyên Cương môn và cũng là phu quân của Kiều Thái Ngọc nàng? Không đúng sao? Ha ha...
Bạch Quan Vịnh nếu lúc nãy đã để lộ tâm trạng giận dữ thì lúc này chẳng hiểu sao bỗng thở ra một hơi thật dài và nhẹ nhàng quay lại bảo Kiều Thái Ngọc :
- Đi về thôi, tiểu liễu đầu. Hắn đã không chuyển ý, có thuyết phục cũng thêm vô ích.
Ngờ đâu Đường Phi Thạch chợt bảo :
- Bạch lão bá chớ vội. Vì ta vừa nảy một ý, sẽ tốt hơn nếu có Bạch lão bá và Ngọc muội cùng đi. Ắt cả hai sẽ thấy Đường Phi Thạch ta nguyện vì Xuyên Cương môn tận lực như thế nào. Vả lại, Ngọc muội đã là hôn thê của ta, không đi với ta thì đi với ai?
Bạch Quan Vịnh thủy chung vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ, vừa nhìn Kiều Thái Ngọc đầy ẩn ý vừa lắc đầu đáp lời Phi Thạch :
- Bổn môn vẫn chưa ưng thuận xuất đầu lộ diện lúc này. Đó là điều Phi Thạch ngươi cũng biết. Vậy đừng miễn cưỡng lão phu cùng Thái Ngọc phải thuận theo ý ngươi.
Đường Phi Thạch vụt nheo nheo mắt :
- Sao Bạch lão bá thái độ trước sau không giống nhau? Lúc nãy tỏ ra rất giận nhưng bây giờ cứ một mực nhũn như con chi chi? Có dự định gì đây? Hãy nói thật xem nào.
Bạch Quan Vịnh lại thở ra nhè nhẹ :
- Ngươi không hiểu ư? Đấy là vì lão phu thất vọng, không thể nào thuyết phục được ngươi theo đúng tâm nguyện Môn chủ. Ngươi không tin sao?
Đường Phi Thạch cười hắc hắc :
- Vì thế Bạch lão bá toan về bẩm báo, với chủ tâm dùng thế lực Xuyên Cương môn ắt có cách phát lạc ta chăng? Muộn rồi, khi nãy ta bảo cả hai quay về, nếu thuận theo lúc đó thì khác. Còn bây giờ, ha ha..., phiền cả hai, hoặc nói đúng hơn là ta đành khuất tất cả hai phải ưng thuận cùng đồng hành với ta. Hãy như thế nha. Ha ha...
Không chịu được nữa, Bạch Quan Vịnh lập tức lấy từ trong người ra một vật :
- Môn chủ có lệnh. Phi Thạch ngươi nếu không lập tức cùng lão phu hồi sơn thì hậu quả thế nào chính là ngươi tự chuốc lấy. Mau tuân lệnh.
Đường Phi Thạch nhìn vật đó. Và nếu lúc thoạt nhìn còn có phần nào dao động thì chỉ một thoáng sau Đường Phi Thạch lại cười ngặt ngoẽo :
- Xuyên Cương thiết bài? Vật duy nhất khắc chế Xuyên Cương khuyên? Ôi... ta sợ quá. Nhưng tiếc thay. Ha ha... Nhật Nguyệt Xuyên Cương khuyên lại là tuyệt kỹ duy nhất vì ta luôn khinh thường nên chưa bao giờ quan tâm khổ luyện. Trái lại, ta khuyên cả hai nên ngoan ngoãn đi cùng ta. Rồi sẽ thấy dù ta không luyện, cũng chẳng cần dựa vào thứ tuyệt học đáng khinh ấy vẫn còn nhiều bản lĩnh khác thừa giúp Xuyên Cương môn toại nguyện một điều mà suốt trăm năm qua chưa bao giờ toại nguyện. Ha ha...
Lão Bạch Quan Vịnh dần tái mặt :
- Nhưng đây là lệnh bài, là uy quyền tối thượng của bổn môn, ngươi dám...
Đường Phi Thạch chợt chớp động :
- Ta sẽ là Môn chủ Xuyên Cương môn. Uy quyền tối thượng chính là ta. Xuyên Cương thiết bài đối với ta chỉ là phế vật, hãy xem ta tự hủy đây.
Vù...
Thái độ của Đường Phi Thạch khiến lão Bạch Quan Vịnh phải vội hồi bộ, nhân đó cất nhanh Xuyên Cương thiết bài trở lại bọc áo :
- Ngươi càng lúc càng táo tợn, không sợ bị xử theo môn quy sao?
Đường Phi Thạch đang đà trờ đến, dù thấy lão Bạch đã kịp thu cất lại Thiết Bài, hắn vẫn hung hăng xuất thủ, chộp loạn vào lão Bạch :
- Lão đừng khích nộ ta. Vì trước sau gì ta cũng có cách chiếm đoạt Thiết Bài, vậy đừng vì một phế vật đó mà hy sinh tính mạng một cách oan uổng. Mau đưa đây nào.
Vù...
Kiều Thái Ngọc căm phẫn, vội lao vào Đường Phi Thạch :
- Ngươi thật lộng hành và ngang ngược. Hạng phản đồ như ngươi, dù ta tiếp tay Bạch lão bá cũng không thẹn với lòng. Đỡ chiêu!
Ào...
Trong khi đó, Bạch Quan Vịnh vì bị Đường Phi Thạch xuất chiêu công nên hiển nhiên cũng xuất lực ứng phó.
Phát hiện bị vây công, Đường Phi Thạch chẳng những không sợ mà còn ngạo mạn cười đắc ý :
- Nói rất hay. Vậy là danh chính ngôn thuận để tha hồ liên tay liên thủ, đúng không? Nhưng như thế càng tốt. vì càng hợp ý Phi Thạch ta, cũng là giúp ta thẳng tay đối phó vẫn chẳng lo bị mọi điều tiếng thị phi. Xem đây. Ha ha...
Và Đường Phi Thạch ung dung ngạo thị, khai phân song thủ, bình thản dùng mỗi tay đối phó mỗi người.
Ào...
Ào...
Bạch Quan Vịnh đắc ý vụt quát :
- Đây là ngươi tự chuốc lấy nhục bại. Đánh!
Và Bạch Quan Vịnh nhấn thêm chân lực, nhận thấy rất rõ qua chiêu kình của lão Bạch chợt cuộn ào lao đến Phi Thạch nhanh hơn.
Vù...
Phía bên kia có lẽ Kiều Thái Ngọc cũng tăng thêm chân lực tương tự. Vì vào lúc tối hậu, Đường Phi Thạch bỗng gầm thật to :
- Nhị vị vậy là đã tuyệt tình, thế thì đừng trách ta vô nghĩa. Khai!
Ầm!
Ầm!
Nhị kình vang lên làm cho Bạch Quan Vịnh cùng Kiều Thái Ngọc đều lảo đảo, tự thoái hậu về hai phía.
Trong khi đó, với cước bộ vẫn trầm ổn, Đường Phi Thạch gườm gườm mắt, nhìn Bạch Quan Vịnh :
- Nào, có mau giao Xuyên Cương thiết bài cho ta không? Hử?
Bạch Quan Vịnh đã cố chi trì cước bộ, vừa ổn định đã hô hoán Kiều Thái Ngọc :
- Nội lực của hắn tuy đột ngột thâm hậu hơn trước nhưng một kích vừa rồi ắt cũng khiến hắn phần nào suy giảm. Mau tiến lên nào, Ngọc nhi, thử một lần nữa xem sao. Đỡ chiêu!
Ào...
Kiều Thái Ngọc vì cũng cùng chung cảm nhận nên thoạt nghe hô hoán đành miễn cưỡng vận dụng toàn lực lao trở lại để phát chiêu.
Vù...
Và có vẻ Bạch Quan Vịnh nhận định đúng. Đường Phi Thạch nếu như chưa bị một kích vừa rồi tác động và gây phần nào tổn hại thì lẽ nào cứ đứng yên nhìn và bảo Bạch Quan Vịnh phải giao Xuyên Cương thiết bài? Quả thật đã bị suy giảm chân lực, Đường Phi Thạch vừa thấy Bạch Quan Vịnh và Kiều Thái Ngọc một lần nữa từ hai phía lao vào, hắn lập tức bước lùi về một bên và cứ thế tìm cách tránh mãi.
Nhưng phản ứng của Đường Phi Thạch lập tức bị lão Bạch Quan Vịnh đoán ngay ra ý đồ :
- Tiểu liễu đầu cố tránh, đừng để lão phu và ngươi chạm chiêu, lầm phải ngụy kế của hắn. Và tốt nhất ngươi hãy mau tiến sát lại đây.
Quả vậy, nếu cả hai vẫn giữ nguyên vị phát chưởng nhưng với tình trạng Đường Phi Thạch kịp lùi thoát thì diễn tiến tiếp theo giả như chẳng được lão Bạch Quan Vịnh phát giác và cảnh báo há chẳng là cả hai tự cùng nhau chiêu chạm chiêu hay sao?
Thế là cả hai cùng thu bớt kình, cũng là cơ hội cho Kiều Thái Ngọc tiến lại gần lão Bạch theo như đề xuất của lão.
Nhưng thật chẳng ra gì, Đường Phi Thạch khi phát hiện cả hai đã có phương vị hiệp một liền buông tràng cười thập phần mãn ý :
- Quả đúng ý ta. Và đây gọi là quỷ môn quan dù vô nẻo cả hai vẫn tự tìm vào. Ha ha...
Chợt từ tay Đường Phi Thạch vùng xuất phát ra cả một vầng sa vụ mờ trắng.
Vù...
Bạch Quan Vịnh kêu kinh tâm :
- Độc vụ? Ngọc nhi ngươi hãy mau... a... a...
Lão Bạch Quan Vịnh chợt lảo đảo, khiến tiếng kêu vì thế đành nghẹn lại.
Kiều Thái Ngọc cũng vậy, cứ lảo đảo chẳng kém gì Bạch Quan Vịnh :
- Ngươi... ngươi...
Đường Phi Thạch đã lùi xa, bây giờ thì đứng nhìn và cười nghiêng ngã :
- Thất Tâm Mê Hồn Vụ. Loại độc vụ này trước khi thật sự kết liễu cả hai thì cũng còn cơ hội một là cho Ngọc muội được nếm mùi cùng ta long điên phụng đảo, hai là cho lão Bạch được thưởng lãm một tấn tuồng độc nhất vô nhị. Nào, mau lại đây với ta nào, mỹ nhân. Và cũng đừng lưu tâm đến bất kỳ ai, ý muốn nói, nếu mỹ nhân đang lúc hưng phấn, sao không tự trút bỏ dần y phục. Nào, làm đi. Ha ha... Hãy cho ta được mãn nguyện được nhìn thấy tấm thân trong ngọc trắng ngà của nàng. Ha ha...
Những lời dâm đãng cùng với từng loạt cười khêu gợi của Đường Phi Thạch không hiểu sao chỉ có tác dụng đến mỗi một mình Kiều Thái Ngọc. Bằng chứng là nàng dù đang lảo đảo vẫn tìm cách đi về phía Đường Phi Thạch với thái độ vừa đi vừa tỏ ra bức rức như đang rất khó chịu trong người, cũng là cử chỉ rất có thể sẽ khiến Kiều Thái Ngọc tự giật bỏ từng mẫu y phục mặc trên người, theo lời Đường Phi Thạch vừa bảo.
Đúng lúc này, giữa thinh không chợt vang phát lên một tiếng thét phẫn nộ :
- Đường Phi Thạch ngươi thật vô sĩ. Ta phải giết ngươi. Đỡ!
Một bóng nhân ảnh xuất hiện với một đạo uy kình đột ngột từ trên cao quật thẳng xuống Đường Phi Thạch.
Ào...
Đường Phi Thạch giật nảy người, vội nhảy bật quan một bên.
Vút!
Thật may cho Đường Phi Thạch, ngọn kình đầy uy lực vì mất đối tượng nên vỗ luôn xuống nền đất.
Ầm!
Bụi cát lập tức tung bay mịt mù và mau chóng lan tỏa che kín một phạm vi ước ngoài bảy trượng xung quanh.
Rào...
Trong khi chờ bụi cát tạm lắng, Đường Phi Thạch giận dữ quát vang :
- Cô nương là ai? Can cớ gì tùy tiện xen vào nội tình bổn môn đang do tại hạ là Môn chủ hành xử? Hãy mau xưng rõ tính danh xem nào?
Nhưng đáp lại với tiếng quát hỏi đầy giận dữ của Đường Phi Thạch thay vì phải là âm thanh của nhân vật vừa xuất hiện, thì lại là một âm thanh trầm trầm nói với chính Đường Phi Thạch :
- Tiểu nhai nhi chớ lo về ả. Trái lại, hãy thu thập và xóa bỏ toàn bộ mọi dấu tích đã do ngươi nông cạn tự gây ra. Phần ả này đã có lão phu thu thập. Đừng chạy chứ, Hà Khưu Bích. Ha ha...
Không cần biết đấy là giọng nói của ai, cũng chẳng quan tâm ở xung quanh đang diễn khai điều gì, Đường Phi Thạch cứ hớn hở chui lẩn vào vùng cát bụi hãy còn mù mịt, là thái độ quyết tìm và hành xử hai nhân vật đã bị hắn hạ độc là Kiều Thái Ngọc và lão Bạch Quan Vịnh.
Cũng lúc này, thanh âm của nữ nhân mà Đường Phi Thạch vừa quát hỏi đã đến lúc phải cất lên, nhưng không để đáp lại hắn :
- Lão là ai? Sao giọng nói tuy giống nhưng nhân dạng lại chẳng phải lão Đại Trạng Nguyên ta từng biết?
Giọng trầm trầm nhân đó cũng cất lên :
- Nhưng lão phu lại biết rõ ngươi là Hà Khưu Bích, quá đủ để hôm nay lão phu quyết kết liễu ngươi. Hãy nên hài lòng với điều này và nên nạp mạng.
Ào...
Chợt giữa đám cát bụi đang dần lắng xuống có tiếng Đường Phi Thạch kêu thất thanh :
- Đâu cả rồi? Lão nhân gia, như có người nhanh tay hơn đã mang tất cả đi rồi.
Giọng trầm trầm liền vang đáp với vẻ chấn động rõ rệt :
- Ngươi chớ nói nhảm. Vì lẽ nào có người xuất hiện với bản lãnh khiến lão phu chẳng thể phát giác? Mau tìm lại thật kỹ xem.
Đường Phi Thạch đang ngơ ngác nhìn khắp nơi với xung quanh do cát bụi thật sự đã lắng nên cho thấy chẳng có gì che được mắt hắn :
- Không còn nữa. Lão nhân gia thử nhìn xem?
Cách Đường Phi Thạch không xa là một lão nhân che kín diện mạo chỉ còn đang miễn cưỡng tiến chiêu giao đấu với một nữ lang có đôi mục quang tỏa sắc xanh, do lão nhân cũng đang đưa mắt nhìn khắp nơi như Đường Phi Thạch vừa bảo.
Và vì chẳng nhìn thấy gì, Kiều Thái Ngọc và lão Bạch Quan Vịnh đã đột ngột biến mất, nên lão nhân hậm hực quyết trút hận vào nữ lang đối diện :
- Ngươi còn có viện thủ? Là cao nhân nào? Sao không thỉnh ra đây hầu giúp Hà Khưu Bích ngươi phen này toàn mạng?
Ầm!
Nữ lang bị lảo đảo, dù vậy vẫn ngang nhiên căn vặn ngược lại lão nhân che mặt :
- Còn lão là ai? Lẽ nào không tự đoán vì lão che giấu chân diện nên cũng có người quyết chẳng màng lộ diện xuất đầu.
Lão nhân che mặt lập tức bật lao vào nữ nhân :
- Muốn trả treo với lão phu ư? Vậy để giết ngươi xong, xem viện thủ của ngươi có còn ẩn mặt mãi được chăng? Đỡ!
Ào...
Nữ nhân biến sắc, lập tức nghiến răng đẩy bật ra cùng lúc những nhị kình :
- Công phu Thất Tình Lục Dục? Khá lắm, nhất định lão cũng là một trong những đồng sự của lão Đại Trạng Nguyên. Xem chiêu!
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!
Nữ nhân lại bị lảo đảo, khiến lão nhân che mặt càng thêm cơ hội lao đến quyết liệt hơn, nhảy xổ vào nữ nhân đang dần bị một màn bụi mù do chạm kình chấn động tạo ra :
- Hãy mau nạp mạng!
Ào...
Chợt có tiếng Đường Phi Thạch kêu hoảng :
- Có một bóng thật mờ vừa lao vào toan tiếp lực ả thì phải. Lão nhân gia hãy cẩn trọng.
Nhưng Đường Phi Thạch kêu cứ kêu, lão nhân che mặt vì đã phát chưởng nên vẫn cứ thế giữ nguyên phương vị.
Ào...
Lập tức có tiếng nữ nhân được lão nhân che mặt đề quyết là Hà Khưu Bích cũng tận lực hét lên thật to :
- Nếu ta vong mạng, lão cũng phải chết. Đỡ!
Vù...
Bụi mù vì thế càng xoay tít cuốn mịt mờ kể cả khi chưởng lực của song phương chạm nhau tạo tiếng chấn nổ kinh thiên động địa.
Ầm...
Dư lực phản chấn nếu khiến nữ nhân bị bay hậu, bật thoát khỏi vùng bụi mù thì lạ thay cũng làm lão nhân che mặt chao đảo thối lui và lập tức hạ thấp giọng gọi Đường Phi Thạch :
- Đi mau! Nhanh nào!
Cảm thấy có điều bất diệu, Đường Phi Thạch lập tức tung người lao vọt theo lão nhân che mặt.
Vút! Vút!
Đấu trường nhờ đó tĩnh lặng dần, bụi mù cũng tan dẩn, để lộ rõ chỉ còn mỗi một nữ nhân có đôi mắt tỏa sắc xanh đang ngơ ngẩn nhìn quanh và nhìn mãi theo hướng lão nhân che mặt vừa cùng Đường Phi Thạch bỏ chạy.
Chợt nàng giật mình quay phắt lại :
- Ai?
Ngờ đâu đó chỉ là hai nhân vật nếu không có nữ nhân mang đôi mắt tỏa sắc xanh kịp xuất hiện thật không biết hậu quả gì sẽ xảy đến cho họ vừa rồi.