"Thế nào, A Uyên, có chỗ nào không đúng sao?" Thanh âm Phùng Mông vang lên phía sau hắn: "Tớ xem bao nhiêu lần, cái gì cũng không nhìn ra được? Quả nhiên, dân chuyên nghiệp đúng là dân chuyên nghiệp —— "
"Không, tớ không nhìn ra cái gì, chỉ muốn nhìn thêm một lần mà thôi." Lâm Uyên cũng không có nói dối, bởi vì hắn quả thực không thấy.
Nhưng mà có chỗ không đúng là thật.
"Trong tủ sắt, ngoại trừ bài tác nghiệp còn có những thứ đồ khác không?" Đứng lên, lâm Uyên quay đầu hỏi lão hữu của mình.
"Chắc không có đâu, tớ bình thường cũng chỉ dùng tủ sắt để bài tác nghiệp sau tan học, cả túi của mình cũng không bỏ vào, an ninh học viện làm không tệ, chưa từng có sự kiện mất trộm phát sinh, bất quá, về sau xem ra tớ phải để túi vào tủ thôi, mà khoan—— bỏ vào tựa hồ cũng vô ích a..." Ngay từ đầu Phùng Mông còn trả lời vấn đề Lâm Uyên, chỉ lúc sau, hắn lại chuyển sang chế độ lầm bầm lầu bầu.
"Bất quá kẻ kia trộm bài tác nghiệp làm cái gì chứ? Không phải tớ đối với năng lực của mình có nghi vấn, nhưng thật sự mấy bức tranh có bán căn bản cũng bán không được, duy nhất chỉ có thể làm trang trí, còn về học sinh bị Diệp Khai nói tâm lý có vấn đề, đúng rồi, bức kia không có ở bên trong, không đợi tớ lấy bài tác nghiệp bỏ vào tủ sắt, học sinh kia đã lấy bài tập của mình về sửa đổi..." Tiếp tục lẩm bẩm, Phùng Mông trong lúc vô ý đã thổ lộ một điểm tin tức.
Lâm Uyên nhìn hắn, sau đó lông mày ninh lên.
Không sai, Phùng Mông nói không sai.
Bức tranh đó, quả thực thoạt nhìn không hề giá trị, nhưng mà nếu bị trộm, như vậy nhất định có giá trị của bị trộm.
"Nếu như đối phương không lấy được thứ hắn muốn, bọn họ nhất định sẽ trở lại." Cuối cùng, Lâm Uyên chỉ nói một câu như vậy.
"Di? A Uyên ý cậu này... Là kêu tớ kiểm tra sau đó tiếp tục thu bài tác nghiệp như ban đầu đặt ở tủ sắt?" Phùng Mông run vai một cái.
"Nếu như cậu muốn biết nguyên nhân bài tác nghiệp bị trộm." Lâm Uyên thản nhiên nói.
Hắn thấy, chuyện này phải cùng Phùng Mông không quan hệ, làm phổ thông thị dân, Phùng Mông kỳ thực không cần phải tiếp tục thiệp hiểm.
Đúng vậy, thiệp hiểm.
*** Thiệp hiểm: vượt hiểm ***
Nếu như tiếp tục điều tra chuyện này mà nói ——
"Bất quá biện pháp tốt hơn, chính là về sau cậu không nên tái thu bài tác nghiệp nữa." Lâm Uyên cuối cùng cho Phùng Mông một cái đề nghị.
"Tớ cũng cảm thấy thế." Gật đầu, đứng ở lập trường Phùng Mông, hắn thực không hy vọng phát sinh bất cứ chuyện gì.
"Được rồi, A Uyên, kế tiếp tớ phải đi dạy học, cậu có muốn cùng lên tiết để chiêm ngưỡng tư thế dạy học oai hùng của tớ không? Tớ nhớ kỹ cậu biết vẽ, có muốn nghe một tiết? Với thân phận học sinh?" Nguyên bản cũng không trông cậy vào Lâm Uyên thật có thể tra được cái gì, dù sao cả cảnh sát đều đã tới, Phùng Mông kỳ thực chỉ là không hy vọng lão hữu luôn luôn nghẹn ở nhà, cộng thêm lo lắng cho Diệp Khai là thật.
Lâm Uyên không có cự tuyệt.
Nguyên nhân không có cự tuyệt tự nhiên không phải thật đối "Tư thế dạy học oai hùng"của Phùng Mông cảm thấy hứng thú, mà là hắn muốn tiến thêm một bước, xem thử lớp học Phùng Mông rốt cuộc có chỗ nào không đúng, thế cho nên hấp dẫn đến kẻ trộm to gan đến vậy.
Một tiết này là khóa mỹ thuật của một ban khác - Hệ máy móc ← căn cứ Phùng Mông giới thiệu.
Máy móc, vừa nghe đến cái từ này, Lâm Uyên lập tức nghĩ tới người nào đó.
Nghĩ đến người nào đó cũng là học sinh học viện đây, ngay từ đầu còn cho rằng có thể vừa vặn ở trên khóa mỹ thuật Phùng Mông gặp phải Thâm Bạch, bất quá trên đời quả nhiên không có trùng hợp nhiều như vậy.
Người lục tục đi vào phòng học thoạt nhìn đều tuổi không sai biệt lắm với Thâm Bạch, đáng tiếc không ai là cậu ta.
Lâm Uyên không dấu vết quan sát mỗi một học sinh tiến nhập, ngũ giác mẫn cảm, hắn tự nhiên cũng biết mình cơ hồ bị mỗi một học sinh đi vào quan sát một lần.
Không có ý cùng những học sinh khác nói chuyện, Lâm Uyên chỉ là cầm bàn vẽ Phùng Mông cho hắn, sau đó lẳng lặng nhìn Phùng Mông đứng giữa lớp đầu tiên chào hỏi các loại, sau đó quy định chủ đề hội họa hôm nay.
"... Chủ đề vẽ hôm nay chính là: Không có chủ đề. Mọi người có thể vẽ bất luận cái gì mình thấy hứng thú, đương nhiên, nếu như nhất thời nghĩ không ra thứ gì hứng thú cũng không cần căng, vị khách đẹp trai trong góc phòng có thể cho mọi người tự do vẽ nga ~ khụ khụ, đùa thôi, bất quá mọi người không được lấy việc này làm trò vui..." Phùng Mông cười với chúng học sinh, đứng ở giữa học sinh và bàn vẽ chậm rãi nói, hình dạng nói chuyện tuy rằng vẫn đang có chút ngại ngùng, bất quá hoàn toàn không có khiếp đảm.
Quả nhiên, ly khai cố hương sau Phùng Mông có tiến bộ rất lớn —— nhìn lão hữu lấy mình đùa giỡn, Lâm Uyên lẳng lặng nghĩ, vẫn đang có rất nhiều đường nhìn rơi vào trên người hắn, mặc dù có chút không quá thoải mái, bất quá rất nhanh, khi hắn phát hiện người nơi này không có bất kỳ ai khả nghi, Lâm Uyên đã dời lực chú ý đặt trên chủ đề vẽ lão hữu quy định.
Tuy rằng mục đích tới không phải để vẽ, thế nhưng hắn cũng không có bác bỏ mặt mũi lão hữu buông bàn vẽ lập tức rời đi.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Lâm Uyên chăm chú vẽ tới vẽ lui.
"A Uyên, cậu vẽ thật không sai." Thời gian bất tri bất giác qua thật lâu, Lâm Uyên lần thứ hai lấy lại tinh thần là bởi vì thanh âm Phùng Mông, ngẩng đầu, Phùng Mông lúc này đang đứng bên người hắn, tập trung tinh thần nhìn bức tranh, vẻ mặt rất thưởng thức.
"Nếu như hồi đó cậu dùng thành tích mỹ thuật thi Hệ mỹ thuật, không chừng có thể cùng tớ làm việc nga ~ mặc dù không có học qua hệ thống vẽ, nhưng mà tranh của cậu phi thường có linh tính, trong mắt của tớ, đặc biệt có thể mài giũa." Lần lượt vòng xung quanh các học sinh, phương thức dạy học của Phùng Mông là ở thời gian họ vẽ từ từ chỉ đạo từng chút, nhưng mà đi tới bên lão hữu, hắn lại cảm giác mình nói không nên cái ý kiến chỉ đạo gì.
Trên bàn vẽ Lâm Uyên rõ ràng là mấy con mèo mun.
Hắn vẽ cũng không phải là một cảnh hoàn chỉnh, mà là đoạn ngắn tùy ý: Mèo mun ngủ trưa, một đôi mắt mèo mun to lộ ra trên cửa sổ, mèo mun ngậm đồ ăn, mèo mun bên bồn hoa...
Trông rất sống động, sinh động khả ái.
Hơn nữa qua lời Lâm Uyên, những người đứng xem thậm chí có thể thấy được hai con mèo mun khác nhau!
Trên bàn vẽ mặc dù có năm con mèo mun, nhưng mà Phùng Mông lại có thể thấy được mèo mun bị vẽ kỳ thực chỉ có hai.
Đơn thuần luận kỹ xảo mà nói, Lâm Uyên kỳ thực cũng không tính tốt, nhưng mà tranh của hắn có một loại mị lực đặc biệt, khiến người cảm thấy bản thân đã là một loại kỹ xảo, mọi tạo hình khác chỉ sẽ làm bẩn loại sinh động thuần phác này mà thôi.
Đây là Lâm Uyên từ nhỏ nhìn bà ngoại vẽ, ở cạnh bắt chước theo, vừa có phong cách A Mỹ nữ thanh niên, vừa có phong cách của chính hắn.
"Thật không sai!" Phùng Mông lưu luyến nhìn thoáng qua tranh của Lâm Uyên: "Mang về chứ? Quay về tớ sẽ tìm cho cậu một khung ảnh lồng kính trang trí hảo, vừa vặn có thể làm đồ trang trí ở lầu 4."
Lâm Uyên gật đầu.
"Kế tiếp tớ còn có một tiết ni ~ cậu có thể tiếp tục vẽ, hoặc cũng có thể đi tìm Diệp Khai, vô luận theo ai, chúng ta đều có thể cùng nhau ăn cơm trưa a!" Phùng Mông nói.
Lâm Uyên lựa chọn đi tìm Diệp Khai.
Cứ như vậy, mang theo bức tranh mèo mun vừa hoàn thành, Lâm Uyên ly khai đại lâu mỹ thuật viện.
Cảm giác phương hướng của hắn thật sự tốt, đường cong cong nhiễu lượn uốn quanh chỉ đi qua một lần, cư nhiên liền tìm được. Tiến nhập phòng làm việc Diệp Khai, trong phòng vương đầy ánh dương quang, độ trong suốt cực cao khiến phạm vi nhìn vô cùng tốt, tia sáng lại sung túc, hợp với số lớn thực vật xanh, ở đây cho người cảm giác quả nhiên rất thư thái.
Nhưng mà biểu tình Diệp Khai lại có chút lo lắng.
Xem ra Phùng Mông đối với cậu ta lo lắng là có đạo lý —— trong lòng suy nghĩ, Lâm Uyên ngồi trên ghế sa lon hai người trước bàn làm việc Diệp Khai.
Đối diện còn có một cái ghế sa lon, không biết vì sao, hắn trực giác cho rằng đó là vị trí của Diệp Khai.
"Cái kia, một hồi tôi có bệnh nhân... Không, người muốn cố vấn tới, khả năng cần cậu đi sát vách chờ một hồi..." Diệp Khai một bên ngồi xuống, một bên nói khẽ với Lâm Uyên.
"Không có việc gì, tôi theo Phùng Mông lên một tiết mỹ thuật, không muốn ngồi tiếp, cho nên tới bên này đợi một hồi." Lâm Uyên giải thích nguyên nhân mình tới.
"Vậy tôi rót ly trà cho cậu nhé, là trà thủ công, nguyên liệu có ở trong đại lâu..." Đại khái là thấy Lâm Uyên, lông mày Diệp Khai cũng buông lỏng ra một ít, hắn đứng lên, đi tới ngăn kéo bên cạnh, đang muốn mở nắp lấy lá trà.
Bỗng nhiên ——
Phảng phất cảm nhận được vật gì đáng sợ, thân thể của hắn cứng đờ, lon trà trong tay rơi xuống sàn nhà, đầu của hắn khẽ run nhìn lại hướng cửa.
Nhặt lên lon trà trên đất, Lâm Uyên cũng nhìn về phía đồng dạng phương hướng.
Nơi cửa chính truyền đến "Thùng thùng" hai tiếng, sau hai tiếng đó.
Kèm theo một đạo giọng nam dễ nghe, cửa bị mở ra từ bên ngoài.
"Ta tới." Thanh âm không cao không thấp, rất có lễ phép, làm cho người ta không khỏi suy đoán chủ nhân của thanh âm có đúng hay không cũng cùng thanh âm như nhau thỏa đáng biết lễ nghi.
Mà trên thực tế, chủ nhân của thanh âm quả thực rất thỏa đáng, cũng rất biết lễ nghi.
Cửa bị nhẹ nhàng mở, sau đó bị nhẹ nhàng đóng lại, chủ nhân của thanh âm xoay người lại, lộ ra toàn thân.
Hắn mặc một thân đen, giầy đen, quần đen, còn có áo thun tay áo bảy phân màu đen, cứ như vậy, làn da lộ ra bên ngoài có vẻ phá lệ trắng, gần như tái nhợt.
Hắn đứng ở nơi đó, tiếu ý dịu dàng.
Thẳng đến ——
Thấy Lâm Uyên nhặt lên lon trà đang đứng dậy.
Tươi cười trong nháy mắt cứng đờ, trên mặt thiếu niên lộ ra một cái kinh ngạc? Kinh hoảng? Ách... Nói chung là một loại thần sắc Diệp Khai chưa từng nhìn thấy qua ở đối phương.
"A... A Uyên, cái kia... Em không có bệnh, thân thể không có bệnh, tâm lý cũng không có bệnh, em chỉ là... Gõ nhầm cửa!" Lắp ba lắp bắp nói xong, thiếu niên dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lâm Uyên: "Cái kia, A Uyên, hôm nay khí trời hảo hảo nga ~ "
Lâm Uyên:...
Trầm mặc đem lon trà nhét vào trong tay Diệp Khai, Lâm Uyên nhìn ngoài cửa sổ một chút: "Ừm rất tốt."
Sau đó hắn lại nhìn về phía đại nam hài đối diện đang nhu thuận nhìn mình: "Được rồi, tôi đã tra 《 Hiện đại Hán ngữ tự điển 》, đoạn đếm ngược thứ hai trang 3090, không có cái họ Thâm này."
Trợn mắt há mồm nhìn Lâm Uyên diện vô biểu tình nhìn mình, nam sinh vừa đẩy cửa vào —— Thâm Bạch, miệng giương thành chữ O to tướng.