Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 133

Nam nhân nhắm mắt lại, an tĩnh nằm trên giường.

Bây giờ là mùa đông, hắn đang đắp chăn thật dày, nhưng đại khái là quá dày, nên cơ hồ khó có thể thấy rõ ngực hắn đang bởi hô hấp mà phập phồng.

"Gia gia..." Thâm Bạch ngồi bên cạnh, thận trọng đưa tay tới dưới mũi người trên giường, thử tham dò hô hấp đối phương.

Cảm thụ được hơi thở một khắc kia, hắn thật dài thở phào nhẹ nhõm.

Ở phía sau hắn, Lâm Uyên nhẹ nhàng hợp lại cánh cửa kéo trước đó hắn chưa kịp đóng.

"Cậu làm gì vậy?" Đứng ở trước người hắn, Lâm Uyên nhẹ giọng hỏi.

Thâm Bạch liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Uyên, hắn trùng Lâm Uyên chớp con ngươi: "A Uyên, anh xem gia gia này, không biết dùng cách gì, trên mặt mũi thực sự cả một điểm nếp nhăn cũng không có, nhìn còn nhỏ hơn em nữa, nếu chúng ta cùng đi ra ngoài, nói là đệ đệ em chắc cũng sẽ có người tin."

Lâm Uyên nhìn hắn một cái.

Tuy rằng Thâm Bạch nói là sự thực, thế nhưng Lâm Uyên biết đó cũng không phải lý do Thâm Bạch xông tới.

Hai người khinh thủ khinh cước ly khai gian phòng nam nhân.

Ngoài cửa, sắc trời chưa sáng choang, thời gian bây giờ đã hừng đông sáu giờ, đại khái là thời gian hai người bình thường rời giường, thế nhưng đối với ngày hôm qua bốn giờ mới ngủ mà nói, lúc này rời giường hiển nhiên quá sớm.

Nguyên nhân gây ra là Thâm Bạch bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó hớt hãi chạy ra ngoài, không biết chuyện gì xảy ra, Lâm Uyên không thể làm gì khác hơn là theo hắn, cùng nhau vòng qua vài sân cong cong nhiễu lượn,Thâm Bạch cuối cùng chạy vào nơi bọn họ đêm qua đã tới, viện gia gia Thâm Bạch, sau đó chính là một màn kia.

"A Uyên, em vừa mơ tới gia gia nét mặt tái nhợt, không còn như vẻ mặt bây giờ, mà đã biến thành hình dạng nếp nhăn như trước đây, phía sau còn có một ma vật đen thui đáng sợ bám vào thân thể ông ấy."

"Gia gia trợn tròn mắt nhìn em, thế nhưng, em chính là nghĩ ông ấy đã... Đã chết..."

"Sau đó em liền chạy ra ngoài."

Đứng trên hành lang mặt hồ, Thâm Bạch nói thật với hắn.

Lâm Uyên nhìn thoáng qua: "Bởi vì di chúc ngày hôm qua đi? Ngày suy nghĩ nhiều đêm sẽ mộng."

Lâm Uyên dừng lại chốc lát, cải chính nói: "Tuy rằng di chúc kỳ thực là chuyện rạng sáng ngày hôm nay."

"Trở lại tái ngủ một hồi, gia gia cậu hẳn còn muốn một hồi mới tỉnh, lão nhân gia giấc ngủ từ trước đến nay trân quý, có thể ngủ thêm một lát cũng tốt."

Gật đầu, Thâm Bạch đi theo phía sau Lâm Uyên, một lần nữa trở về viện, hai người vừa nằm xuống đã ngủ, một giấc này, Thâm Bạch cũng ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Lâm Uyên đương nhiên sẽ không giống hắn ngủ muộn như thế, lúc Thâm Bạch rời giường, Lâm Uyên đã sớm tỉnh, ở trong sân tiến hành đơn giản thần luyện, giờ đang ở trên hành lang phong xem báo ← chắc là quản gia lấy cho hắn.

"Tỉnh? Rửa mặt một chút, quản gia nhắn, gia gia cậu nói khi tỉnh liền đi qua chỗ ông ấy." Đường nhìn từ báo chí dời qua, Lâm Uyên nói với Thâm Bạch.

***

"Ha hả ~ đã lâu không có ngủ ngon như vậy rồi!" Vừa nhìn thấy hai người vào cửa, nam nhân đối với cả hai cười nói.

Trên cái bàn tròn bày các loại đồ ăn, bây giờ là thời gian bữa trưa.

Lâm Uyên mang tới cá khô Sơn Hải trấn đang nằm trên một cái mâm nhỏ dị thường tinh mỹ, xem vị trí lại còn là món chính. Trừ đó ra, Thâm Bạch ngày hôm qua lấy ra ba cái vò lớn cũng đã bày trước mặt ba người, bên trong là trà Lâm Uyên mang tới, nước tràn đầy, đã ngâm xong cả.

"Ta cảm giác công lao chắc là do trà của A Uyên, ngày hôm qua trong mộng ta mơ hồ còn nghe thấy được vị đạo của nó ni ~" Ánh mắt nam nhân nhìn về phía Lâm Uyên rất ôn hòa.

Tám phần mười là sáng sớm hôm nay lúc chạy tới, gia gia nghe thấy được ý vị cây Ô Vân trên người A Uyên-- Thâm Bạch ngực len lén nghĩ.

Không biết có phải hay không vì từ nhỏ sinh trưởng ở Sơn Hải trấn, ăn uống mặc dùng tất cả đều ngâm trong khí tức cây Ô Vân, nên trên người Lâm Uyên vẫn luôn có vị đạo giống cây Ô vân.

Hắn trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, bất quá cũng hoàn toàn không muốn để gia gia biết ý tứ cơn ác mộng của hắn, Thâm Bạch cười hì hì đối nam nhân nói: "Nếu trà này tốt như vậy, gia gia người cũng đừng lấy đi tặng ai khác, lá trà quê nhà A Uyên không dễ làm đâu, đều là thủ công tự phơi nắng ~ "

Nam nhân lắc đầu: "Bây giờ ta và trước đây lại bất đồng, trước đây có thể còn muốn luồn cúi một chút, hiện tại..."

Hắn nhìn vò trà trước mắt: "Trà ngon như vậy, còn là bạn tốt tôn tử tặng ta, tự nhiên phải một mình hưởng dụng."

Thâm Bạch hài lòng gật đầu, từ trung gian mâm xốc lên một con cá khô nhỏ bỏ vào đĩa trước mặt gia gia: "Nếu như gia gia người thích trà chỗ A Uyên, vậy tuyệt đối đừng bỏ qua con cá khô nhỏ này, đây cũng là đặc sản quê A Uyên đó, so với lá trà còn được người trên trấn hoan nghênh hơn, hầu như người người đều thích ăn!"

"Nga? Phải không?" Nam nhân thiêu thiêu mi, hắn làm động tác này thời gian, thoạt nhìn càng giống Thâm Bạch hơn, sau đó, hắn nhẹ nhàng cắn một cái: "Quả nhiên! Vị đạo vô cùng tốt! Chỉ là... Thế nào lại có hương trà?"

Thâm Bạch liền ha ha phá lên cười.

Sau đó, hắn lúc này mới đem phương thức phơi nắng lá trà và cá khô trên Sơn Hải trấn nói ra.

"... Chỗ A Uyên bọn họ a, lá trà để chung với cá khô cùng phơi nắng, trà A uyên đưa cho gia gia còn là đặc biệt lựa chọn qua, nếu như không chọn mà nói, rất có thể trong lá trà còn có thể bí mật mang theo vài miếng cá khô nhỏ, trong thời gian cháu đi qua đó đã được uống qua, ngay từ đầu tuy hoảng sợ, bất quá giật mình thì giật mình thế nhưng vẫn cảm thấy uống cực kỳ ngon ni ~" Thâm Bạch cười hì hì nói tin thú vị ở Sơn Hải trấn.

Ngày hôm qua hắn đối chuyện tình trên Sơn Hải trấn chỉ là một lời nói qua, ngày hôm nay nương cá khô công phu, trái lại nhiều lời vài câu.

"Bên kia lão nhân gia chiếm đa số, trước cháu còn muốn một ngày sẽ mang gia gia đi chơi, bất quá bây giờ xem ra gia gia trở nên trẻ như vậy, không chừng nhân gia không mang theo người chơi nữa ~" Thâm Bạch còn trêu ghẹo gia gia của mình.

Hoàn toàn lơ đểnh, nam nhân dương dương tự đắc lông mi: "Người niên kỷ há là đơn thuần dựa vào bên ngoài quyết định? Chiếu cháu nói, nơi đó lão nhân gia chỉ là nhìn lão, ta xem tâm tính của họ cũng đều trẻ tuổi chắc rồi, sợ là nhân gia ghét bỏ ta lão không cùng ta ngoạn ni!"

Bất quá, nói xong câu này, hắn sờ sờ cằm: "Nếu quả như thật có một ngày có thể đến nơi đó, ta trái lại muốn đi vào làm một cuộc mua bán lá trà, bên kia tựa hồ không ai bán lá trà, ta đi qua vừa lúc là phần độc nhất sinh ý..."

Lâm Uyên nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Tựa hồ thật đúng là không ai bán lá trà."

Hắn dừng lại: "Bất quá, ở nơi chúng ta bán lá trà sợ là sẽ không có sinh ý, dù sao lá trà có sẵn khắp núi, tùy tiện nắm phơi một chút là được."

Nam nhân cả cười: "Không sao không sao, ta chính là thu cấu lá trà mọi người tự phơi nắng, cũng có thể tự mình phơi nắng, mua đồ chỉ là thuận tiện, chủ yếu cho chính ta uống a ~ "

"Cháu xem có thể được đấy." Thâm Bạch nhíu mày.

Ba người ăn một bữa ăn no đủ, tràn đầy một bàn đồ ăn, bọn họ cư nhiên toàn bộ ăn sạch!

Thâm Bạch và Lâm Uyên còn chưa tính, trái lại gia gia Thâm Bạch lượng cơm ăn còn khiến lão quản gia sợ hãi --

"Lão gia! Viên kích thích tiêu hoá của ngài đây a!"

Theo phía sau cầm viên thuốc một đường chạy chậm, lão quản gia vẻ mặt lo lắng.

"Không có việc gì không có việc gì, ta và A Bạch A Uyên đi vòng vòng, vận động tiêu thực khỏe mạnh hơn."

Nam nhân nói, lắc lắc cần câu trong tay.

Ngày hôm qua nói muốn dẫn Thâm bạch câu cá, hắn hôm nay liền thực sự đã lấy hảo cần câu.

Ba người ăn mặc đơn giản xuất môn, chợt nhìn tựa như một người lớn mang theo một và nửa hài tử xuất môn, ách... một hài tử là gia gia Thâm Bạch, nửa chỉ là Thâm Bạch, người lớn còn lại là Lâm Uyên.

Đi tới cửa thời gian, thấy cửa sau bệnh viện đối diện... Thâm Bạch kỷ bất khả tra ngừng một chút, hồi lâu nói: "Gia gia, lời này người khả năng không thích nghe, nhưng hôm qua người ba cháu phái tới hộ tống, có đề cập tới chỗ ở của người quá hoang vắng, chung quanh đây đều là đất trống, không an toàn, bây giờ nhìn lại, quả thật có chút quá hoang vắng a..."

Nam nhân... Bây giờ nhìn có điểm như cậu bé liền ngẩng đầu trừng Thâm Bạch: "Hắn hiểu cái mao!"

Nói xong câu đó, tựa hồ là chú ý tới những lời này quá mức trực tiếp, hắn ho khan một cái, một lát mở miệng đã ôn hòa lại rất nhiều: "Đừng để ý đến hắn, hắn căn bản không biết đất nơi này ý vị như thế nào, có bao nhiêu trân quý."

Đưa ngón tay ra, hắn chỉ chỉ bệnh viện đối diện... Ách... Cũng có thể nói là chỉ chỉ đất trống.

"Còn không có đối chiếu sao? Ngày hôm qua bên trong văn kiện Tằng luật sư đọc có một phần là mảnh đất này."

Ngón tay của hắn, từ đầu đường phía trước vẫn phủi đến một chỗ đầu cùng khác:

"Thấy được không? Từ nơi đó đến nơi đây, cả miếng đất lớn đó, toàn bộ đều là của ta, không, hiện tại nó là của cháu."

"Hắc?" Thâm Bạch trợn mắt hốc mồm nhìn về phía nam nhân.

Hắn bộ dáng này không biết chỗ nào đã chọc nam nhân vui vẻ, sau một lúc lâu, nam nhân nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc, ta đã sớm đem một mảnh địa này toàn bộ mua lại a ~ ai cũng không cho, chuyên môn để lại cho cháu thôi."

Hắn dừng lại một hồi, sau đó có điểm không được tự nhiên nói: "Cái kia... Đất trống cái gì, cháu cũng không cần lo lắng, mảnh đất này ta đã cho mướn, cho ai thuê thì cháu trở về xem văn kiện liền biết, đó là một người lợi hại, về sau nếu gặp phải phiền phức cháu có thể tìm hắn, sinh bệnh cái gì ni ~ cũng không cần đi cái gì tên... Ửu Kim bệnh viện ba cháu mở, cứ tìm hắn là được, người nọ cũng có mở bệnh viện, còn lợi hại hơn ba cháu nhiều!"

Thâm Bạch méo đầu một chút, cái này, hắn càng không biết gia gia mình rốt cuộc có biết về cái thế giới kia hay không.

Bất quá, những điều này không ảnh hưởng bọn họ kế tiếp tâm tình khoái trá.

Họ cùng nhau vui vẻ câu cả buổi chiều, tuy rằng thu hoạch không nhiều lắm ← đương nhiên, là cá bình thường không nhiều lắm, còn cá do ám vật chất tạo thành người bình thường không thấy được, bọn họ trái lại câu cả một đống lớn.

Bởi không biết gia gia rốt cuộc có biết hay không, cho nên Thâm Bạch thận trọng đem cá thả ra.

Vì vậy, Thâm Bạch còn bị gia gia cười nhạo tài câu cá nghèo nàn, câu cả buổi chiều một con cá đều câu không được.

Thâm Bạch:...

Bất quá gia gia Thâm Bạch rất nhanh dùng phương thức của hắn thoải mái nói: "Không có việc gì, cái này Hồ gia gia cũng mua lại, Hà luật sư văn kiện có khế đất, trở về nếu cháu nguyện ý câu thế nào thì câu thế đấy, câu càng nhiều, kỹ thuật tự nhiên sẽ biến hảo."

Thâm Bạch:...

Câu xong cá, gia gia Thâm Bạch đem cần câu và thùng nước đưa đi, không biết cất giấu ở đâu nhóm bảo tiêu bỗng nhiên nhô ra, tiếp nhận cần câu thùng nước, ngay sau đó âm thầm tiêu thất.

Tiếp sau, gia gia Thâm Bạch liền dẫn hai người đi xuống một chỗ.

Đi chợ đêm, ăn vặt!

Sắc trời đã bất tri bất giác đen xuống, Sơn Trạch thị chợ đêm ngay góc tây nam thành thị, cách toà nhà gia gia Thâm Bạch cũng không tính xa, bên trong treo đầy đèn lồng màu đỏ, tràn đầy các loại hương khí thức ăn cùng với tiếng thét to.

Vô luận là Ửu Kim thị hay Sơn Hải trấn, đều là không có chợ đêm, lần đầu tiên thấy chợ đêm nên Lâm Uyên có điểm hiếu kỳ.

Chỉ có một chút điểm hiếu kỳ mà thôi, lại bị Thâm Bạch phát hiện.

Cầm vỉ thuốc nhỏ trong tay gia gia đưa tới, Thâm Bạch lấy một viên cấp Lâm Uyên, sau đó nhỏ giọng nói: "Cái chợ đêm này khi em còn bé thì đã có."

"Bất quá khi đó ni ~ vô luận em thế nào năn nỉ, gia gia cũng không dẫn tới, em nháo lợi hại, ông ấy còn cho em ăn cây, khi đó em còn nói với ông ấy ghét nhất là gia gia."

Hắn dừng lại một chút: "Gia gia khi đó cũng không giống bây giờ ôn hòa như vậy, khi đó ông ấy tính tình cũng quật, thẳng đến em về nhà, gia gia cũng không có dỗ em."

"Ngày hôm nay gia gia mang em tới nơi này... Có phải là vì chuyện lần đó không nhỉ?"

Thâm Bạch hồi lâu nói.

Hắn suy nghĩ một chút: "Câu cá chắc cũng vậy, khi còn bé em ở nhà gia gia, gia gia mỗi lần cùng bằng hữu câu cá, em muốn đi theo nhưng gia gia chưa bao giờ mang em đi, sau đó cả hai liền chiến tranh lạnh."

"Hôm nay câu cá chắc cũng là đối với chiến tranh lạnh lúc trước giải hòa đi."

Nói đến đây, Thâm Bạch nhíu mày một cái: "Thế nào gia gia bây giờ đối với em tốt như vậy a? Tốt đến em đều sợ hãi."

Bất quá hắn không nghĩ lâu lắm, cũng không lâu, thiếu niên trước mặt lần nữa bắt chuyện bọn họ: "Đi tới nơi này, nơi này có tiệc nướng!"

Tiệc nướng-- cũng là Thâm Bạch khi còn bé đòi nháo muốn ăn, nhưng mà gia gia chưa bao giờ cho hắn ăn.

Ba người ở cạnh gian hàng nhỏ đầu chạm trán, đầu gối đụng đầu gối, nhét chung một chỗ ăn đồ nướng.

Tiệc nướng ăn thật ngon, bất quá, thực sự khiến Lâm Uyên có chút ngoài ý muốn không phải đồ nướng mỹ vị này, mà là người chế tác tiệc nướng -- thấy thế nào... Đều là ma vật.

Không chỉ một mình hắn, tái nhìn kỹ, Lâm Uyên liền phát hiện trong chợ đêm có rất nhiều ma vật cùng với dị năng giả tinh thông thao tác ám vật chất.

Nhân loại, ma vật, người có dị năng cao cấp hỗn tạp cùng một chỗ, bọn họ tường an vô sự.

Có điểm kỳ diệu.

Ba người tại chợ đêm kỳ diệu này giải quyết bữa cơm tối còn có bữa ăn khuya, lần nữa trở lại đại trạch, đã hơn mười một giờ.

Bọn họ lại cùng nhau ngâm ôn tuyền, thời gian đã tới mười hai giờ.

"Ngày hôm nay ngoạn cao hứng không?" Ngâm xong ôn tuyền, gia gia Thâm Bạch hỏi Thâm Bạch.

"Ân, đặc biệt vui vẻ." Thâm Bạch cố sức gật đầu.

"... Còn ghi hận gia gia không?" Nam nhân chần chờ nói.

"... Đã sớm không ghi hận a ~ khi đó tuổi còn nhỏ mà, không hiểu chuyện." Thâm Bạch không được tự nhiên nói.

Giơ lên con ngươi nhìn gia gia, cuối cùng, hắn còn trên khuôn mặt trơn truột mà nhỏ nhắn của gia gia "Bẹp" một cái.

Nam nhân liền cười nở hoa.

Đúng vậy, gia gia Thâm Bạch bây giờ nhìn lại như là nam nhân, không phải dáng dấp thiếu niên ban ngày, Lâm Uyên luôn cảm thấy hắn thoạt nhìn "biến lão" một ít, thoạt nhìn... So niên kỉ Thâm Bạch... Lớn hơn.

Hắn há miệng, ngực mơ hồ có chút bất an.

Sau đó, lúc buổi tối, hắn và Thâm Bạch bỗng nhiên bị đánh thức:

"Thiếu gia, ngài nhanh chóng đi viện lão gia, lão gia ngài... Ngài không được..."

Quản gia mang theo nức nở nói.