Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 34: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 32



Nhiễm Bạch nhìn Thương Ngọc, mặt mày cong cong, ôn nhu mà cười, nhưng bên trong nụ cười kia lại có âm lãnh cùng quỷ dị không nói nên lời.
"Bạn học Thương Ngọc, cô nói xem, tôi nên trừng phạt cô thế nào đây?"
Thương Ngọc cảm giác được ánh mắt âm u giống như hàn băng vạn năm, khiến cho toàn thân cô ta lạnh cóng không thể động đậy.
Nhiễm Bạch mỉm cười nhặt con dao giải phẫu lên, từng bước một đi tới chỗ Thương Ngọc.
Thương Ngọc nhìn Nhiễm Bạch chậm rãi tới gần, muốn chạy trốn nhưng toàn thân như nhũn ra, đứng cũng đứng không nổi.
"Đừng, đừng, đừng."
Thương Ngọc sợ hãi nhìn dao giải phẫu sáng lấp loé, điên cuồng nói đừng, nước mắt sớm đã rơi đầy mặt.
Ánh sánh lên lưỡi dao, mũi dao sắc bén, chỉ còn lại tàn ảnh.

Máu, giống như dòng suối nhỏ ồ ạt chảy xuôi.

.

.
Phong Lạc nhìn dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của Thương Ngọc, rùng mình một cái, meoooo~, trêu chọc ai cũng không thể trêu chọc ký chủ nhà nó.
Nhiễm Bạch cười đến xán lạn, nhìn Thương Ngọc đang thoi thóp, khóe môi cong cong:
"Bạn học Thương Ngọc không ngoan, cho nên, tôi đã giúp cô tự trừng phạt mình rồi."
Nhiễm Bạch châm một ngọn lửa, lửa lớn cháy hừng hực, ánh lửa xông phá chân trời.
Ánh lửa chiếu vào trên người Nhiễm Bạch nhưng lại đốt không đến Nhiễm Bạch nửa phần.
Nhiễm Bạch kinh ngạc nhìn mình, như vậy không được nha, sẽ bị anh trai hoài nghi.
Một giây sau, Nhiễm Bạch giơ tay lên dùng con dao rạch sâu một đường lên cánh tay trắng nõn dài nhỏ.

Máu tươi ồ ạt chảy xuôi, rất nhanh liền nhuộm đỏ cả quần áo.
Phong Lạc kinh hoảng thét lên:
"Ký chủ cô không muốn sống nữa à!"
Nhiễm Bạch sắc mặt trắng bệch chỉ cười mà không nói, từ trong đám cháy chọn lựa một chỗ, lửa tự động tránh lui, chỉ vờn quanh xung quanh người Nhiễm Bạch.


Cuối cùng té xỉu ở trong kho hàng.
Làm như vậy là bởi vì, sẽ không có ai nghi ngờ một cô bé bị thương cả.
Anh trai nhạy cảm với máu như vậy, sao cô có thể để cho anh trai hoài nghi cô được.
Sau khi Nhiễm Bạch đi thì trong lòng Tiêu Lâm nôn nóng bất an.
Lúc nhìn thấy nhà kho bốc cháy trực giác đầu tiên là đã xảy ra chuyện.
Tiêu Lâm chạy như điên tới nhà kho, muốn xông vào bên trong.
Lại bị nhân viên chữ cháy ngăn lại.
Tiêu Lâm hai mắt gằn lên tia máu, quát ầm lên:
"Các người để cho tôi đi vào! Có người ở bên trong!"
Nhân viên chữa cháy nhíu nhíu mày, rất có trách nhiệm của một nhân viên cứu hộ nói:
"Bạn học, bây giờ cậu cần tỉnh táo, nếu thật sự có người ở bên trong, chúng tôi nhất định sẽ cứu, nhưng cậu không thể tham dự vào."
Căn bản là nhân viên cứu hộ cũng không tin là có người ở bên trong, một cái nhà kho cũ nát như vậy làm sao lại có học sinh rảnh rỗi sinh nông nỗi chạy đến đây làm gì.
Tiêu Lâm thừa dịp nhân viên cứu hộ không chú ý, vọt thẳng vào nhà kho.
Trong đám cháy, khói mù mịt, Tiêu Lâm hít một hơi khói, nhưng cậu không rảnh bận tâm những thứ này, không biết vì sao mà cậu liền khẳng định Nhiễm Bạch nhất định đang ở đây.
Nhưng thật ra là Phong Lạc ám thị tâm lý cho Tiêu Lâm biết rằng Nhiễm Bạch đang gặp nguy hiểm trong nhà kho.
Mặc dù Phong Lạc biết ký chủ nhà mình sẽ không sao, nhưng mà nó nhìn thấy một đường vết rách dài sâu như vậy, vẫn rất là giật mình.


Hốt hoảng ám thị cho Tiêu Lâm.
Trong khói đặc, Tiêu Lâm lớn tiếng thét lên:
"Lăng Bạch! Lăng Bạch! Cậu ở đâu?"
Đột nhiên, Tiêu Lâm trong khắp ngõ ngách phát hiện một bóng dáng.
Tiêu Lâm vọt thẳng tới, lật người lại, chính là Nhiễm Bạch.
Tiêu Lâm nhìn cánh tay dính đầy vết máu cánh tay, thân thể cậu run nhè nhẹ ôm chặt lấy Nhiễm Bạch, chạy ra bên ngoài.
Lửa lớn thiêu đốt, nhà kho cũ nát lúc này không chịu nổi một kích.
Những thanh gỗ phía trên xà nhà rơi xuống, phản ứng đầu tiên của Tiêu Lân chính là bảo vệ Nhiễm Bạch.
Kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau máu me đầm đìa, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê chính là bảo vệ Nhiễm Bạch, không để cô bị tổn thương.
Sắc mặt nhân viên cứu hộ âm trầm, thằng nhóc học sinh này không muốn sống nữa hay sao mà chạy vào bên trong, trong nhà kho này làm sao có thể có người.
Vậy mà bọn họ còn phải đi vào cứu nó.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hai người đang hôn mê, máu me đầm đìa thì lập tức chấn kinh, hốt hoảng cứu hai người ra ngoài.