Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ

Chương 9: Dây thần kinh số 7

Mưa tầm tã cả ngày, cuốn trong những đợt gió vun vút, tạt những mảnh nước lạnh rát vào mặt những người đi đường. Bây giờ mới chớm chiều, nhưng mây đen cuồn cuộn, hung bạo ôm lấy cả một vùng trời, khiến cho mặt đất bên dưới tối tăm mù mịt. Phố xá bỗng trở nên hoang vu, xe cộ đi lại thưa thớt, chỉ có trên vỉa hè thấp thoáng một vài người bộ hành, khó khăn di chuyển dưới cái khắc nghiệt của thời tiết. Họ lướt qua nhau, nhưng lại chẳng hề quan tâm đến sự hiện diện của đối phương, đôi mắt nheo lại, nhạt nhòa trong màn mưa, thỉnh thoảng, còn đâm sầm vào nhau, nhưng chẳng mảy may buông nổi một lời xin lỗi.

Phàn Thanh cho xe chạy chầm chậm, kính chắn gió bị những hạt mưa va đập vào, tạo nên những tiếng bồm bộp nặng nề. Sau khi qua hết đoạn đường này, chàng rẽ phải, rồi cuối cùng dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ven đường.

Quán khá vắng vẻ, gần như chẳng có khách, sự nhàn rỗi bất thường này khiến cho những cô nhân viên được dịp tập hợp lại với nhau, chuyện trò miên man, thỉnh thoảng, một vài tiếng cười khúc khích nho nhỏ vang lên từ phía quầy thu ngân.

Phàn Thanh đi tới dãy cuối cùng, dừng lại trước một bàn phía bên phải sát góc tường, đã có hai người ngồi đối diện nhau tại đó, là Cao Lâm và một cậu thanh niên còn khá trẻ.

Vừa thấy Phàn Thanh, Lâm liền lên tiếng:

‘’Cậu đây rồi, mau ngồi đi.’’ Cậu ta kéo một chiếc ghế ở bàn bên cạnh sang, sau đó đưa tay hướng về phía cậu thanh niên ngồi đối diện, nói: ‘’Giới thiệu với cậu, đây là Kiên, một trong những trinh sát mới được điều về tổ chuyên án. Cậu ấy được xếp vào đội của tôi, cho nên tôi có nhiệm vụ phải dẫn dắt, đồng thời phổ biến cho cậu ấy về vụ án lần này.’’

Cậu thanh niên kia đứng dậy, chìa tay ra và lễ phép nói:

‘’Chào đồng chí, tôi là Kiên, mới được điều về đây công tác, có gì khó khăn thì mong các anh giúp đỡ cho.’’

Phàn Thanh cũng đưa tay lên, nắm chặt, trước khi buông ra còn nói:

‘’Tôi không phải trinh sát, chỉ là đang giúp tổ chuyên án phá án mà thôi.’’ Sau đó chàng liền ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống, cùng lúc đó cũng ngồi theo, ‘’mà cậu được điều về đây cùng với ai?’’

‘’Cùng với hai mươi trinh sát khác, đều là những người xuất sắc, cấp trên có dặn là phải dốc hết sức hỗ trợ các anh trong công tác phá án lần này, tôi cũng đã xem qua hồ sơ, quả thật lần đầu tiên gặp một vụ kinh hoàng thế này!’’

Lúc này một cô nhân viên từ phía sau tiến tới, quay nhìn Phàn Thanh và nhẹ nhàng hỏi:

‘’Anh dùng gì ạ?’’

Phàn Thanh suy nghĩ vài giây, rồi cuối cùng chỉ vào hai cốc cà phê còn nóng trước mặt Lâm và Kiên, rồi nói: ‘’Một cốc cà phê sữa nóng, giống họ. Cảm ơn.’’

Đợi cô nhân viên đi rồi, chàng mới quay sang Cao Lâm, hỏi:

‘’Việc tìm kiếm diễn ra thế nào rồi?’’

‘’Chưa đâu vào đâu, trong thành phố chỉ có hai khu nghĩa địa duy nhất, một khu ở phía đông, một khu ở phía tây. Tôi và Kiều đã chia đôi lực lượng, tạo thành hai đội khác nhau, hiện tại vẫn đang tìm kiếm ở hai khu ấy. Mẹ nó! Thậm chí còn không biết mình đang tìm kiếm cái gì!’’

‘’Nghĩa địa, nhưng lại không chôn người chết. Chà! Tôi nghĩ hắn phải có ẩn ý gì đó, chứ không đơn giản như chúng ta nghĩ.’’ Kiên lên tiếng, cùng lúc đó gập cuốn hồ sơ vụ án lại, có vẻ như cậu ta đã nghiên cứu kĩ càng những chi tiết trong đó từ lúc bước vào đây.

Phàn Thanh gật đầu xác nhận:

‘’Qua cuộc nói chuyện với hắn, thì tôi nhận ra tên này rất thích sử dụng ngôn từ trừu tượng, có thể hắn cố tình tạo ra cái sự mờ mờ ảo ảo đó để đánh lạc hướng chúng ta, cho nên để giải mã từng câu chữ của hắn cũng không phải việc đơn giản.’’

‘’Vậy theo các anh, thì hắn đang muốn chúng ta tìm thấy thứ gì?’’ Kiên vừa hỏi vừa mân mê cốc cà phê trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ sốt sắng, có vẻ cậu ta rất hứng thú với vụ này.

‘’Hắn có nói, nếu giải mã được lời gợi ý đó, chúng ta sẽ biết được danh tính thật của hắn.’’ Phàn Thanh đáp.

Cao Lâm đang đưa điếu thuốc lên miệng, chưa kịp châm lửa thì quay nhanh sang, ngờ vực đặt nghi vấn:

‘’Mà cậu có chắc là hắn nói thật không? Lỡ chẳng may hắn chỉ đang lừa chúng ta thì sao, lời của một tên tội phạm giết người liệu có đáng tin?’’

‘’Tôi lại cảm thấy hắn không nói dối, mặc dù là một tên bệnh hoạn ghê tởm, nhưng lại có một khả năng tư duy rất nhạy bén, có thể nói là rất thông minh. Loại người như vậy, luôn thích đưa ra những thử thách cho người khác, và nếu hắn khao khát được đấu trí như vậy, thì không thể nào lại đưa ra những manh mối sai lệch cho chúng ta được. Cho nên, những gì hắn để lại tạm thời đáng tin, vấn đề là chúng ta có giải mã được manh mối đó hay không.’’

Cao Lâm không biết nói gì, vốn dĩ cậu rất đa nghi, nhưng dưới tình hình hiện tại thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc bám theo những manh mối mà hung thủ đưa ra. Cậu cảm thấy dường như tất cả đều đang bị hút vào trò chơi quay vòng ấy.

Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là từ máy của Cao Lâm, vừa thấy danh tính số máy gọi đến, cậu ta lập tức nghe ngay:

‘’Alô, sếp Kiều, anh có tìm được gì không?’’

Trong mấy giây tiếp theo, đôi mắt cậu ta mở to ra, đồng tử giãn nở, sắc mặt pha chút ngạc nhiên lẫn vui sướng.

‘’Được, được, chúng tôi tới ngay!’’

‘’Sao rồi?’’ Phàn Thanh vội vàng hỏi.

‘’Tìm thấy manh mối rồi, đi thôi!’’

Sau khi thanh toán xong xuôi cả ba cùng hấp tấp chạy nhanh ra ngoài, trong lúc vội vã còn suýt va phải cô nhân viên phục vụ đang tới từ hướng ngược lại, trên tay là cốc cà phê đang nóng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn theo.

Hai chiếc xe cùng dừng lại trước cổng một nghĩa trang, bên trên cánh cửa sắt lớn là một tấm biển kim loại rỉ đen, đã chẳng thể nào nhìn rõ chữ viết trên đó. Ở bên ngoài nghĩa trang, có vài chiếc xe cảnh sát đã đậu thành hàng từ bao giờ.

Cả ba người nhanh chóng bước vào, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, nhìn vào trong thì thấy một người đàn ông đứng tuổi, đang ngủ gật trên bàn làm việc, chẳng cần quan tâm ai vào ai ra lúc này. Trời vẫn đổ mưa rất dữ dội, bùn đất hòa lẫn với nước mưa tạo nên một đống bầy nhầy dị hợm. Mỗi lần chân đặt xuống là một lần khó khăn nhấc lên, mang theo một đống hổ lốn bám chặt vào đế giày.

Vừa bước vào khu đất bên trong thì đã thấy ở phía đằng xa, gần chục người đang đứng túm tụm vào nhau, kẻ thì che ô, người thì khoác áo mưa, đi đi lại lại quanh một cái hố nhỏ mới được đào lên. Xung quanh họ là trùng trùng điệp điệp những bia mộ màu xám đen, bị rêu phong phủ kín, chẳng còn nhận ra sự khác biệt.

Thấy ba người đi tới, cảnh sát Kiều nở một nụ cười thỏa mãn, gã mở lời:

‘’Tới thật đúng lúc, các đồng chí hãy nhìn xem!’’ Gã chỉ tay vào một chiếc hố nhỏ mới đào lên ở dưới chân, bên trong có một bọc ni lông khá dày, mặt ngoài đã bị bùn đất đeo bám đến đen sì. Tuy nhiên đồ vật trong đó vẫn khá sạch sẽ, có vẻ như đã được bọc rất cẩn thận trước khi chôn xuống.

Phàn Thanh hồi hộp đeo vội đôi găng tay pháp y, sau đó cầm chiếc túi lên và ngó vào bên trong.

Là vài chiếc kim tiêm, ngoài ra còn một khối bột màu trắng, được gói cẩn thận trong một lớp giấy nhựa, hình dáng giống như một viên gạch cỡ vừa.

‘’Cái gì đây sếp?’’ Cao Lâm quay sang phía Kiều và hỏi.

‘’Ma túy, ngoài ra còn một con dao dính máu, trên cán dao sau khi chiếu tia UV thì phát hiện dấu vân tay, rất có thể đây là thứ hung thủ muốn chúng ta tìm kiếm.’’

‘’Vậy con dao đâu?’’

‘’Đã được mang về viện pháp y rồi, hiện bác sĩ Hiến Duy đang trong quá trình phân tích mẫu ADN của những vết máu dính trên đó, nếu như trùng khớp với một trong hai nạn nhân, thì dấu vân tay trên cán dao nhất định là của hung thủ!’’ Kiều quả quyết khẳng định.

Mọi người tạm thời hài lòng với những gì tìm được. Ngay sau đó, Cao Lâm gọi điện cho đội của mình ở khu nghĩa trang phía bên kia thành phố, thông báo cho họ ngừng tìm kiếm và trở về tổ chuyên án. Đội của Kiều cũng đang nhanh chóng thực hiện công tác phong tỏa hiện trường nơi tìm thấy vật chứng, dưới thời tiết ẩm ướt, lạnh căm và lầy lội, chẳng ai muốn lưu lại ở đây thêm một phút nào nữa. Mặc dù vậy, họ cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vì công sức bỏ ra không hề vô ích chút nào.

Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lúc tất cả vừa bước vào xe để chuẩn bị về cơ quan thì bác sĩ Hiến Duy gọi tới, cô nói rằng mẫu ADN trong máu dính trên con dao hoàn toàn không khớp với hai nạn nhân trước. Ngoài ra, với đống ma túy tìm được, cộng với con dao này, thì rất có thể đây là vật chứng của một vụ thanh toán băng đảng xã hội đen, khiến ít nhất mười người thiệt mạng cách đây không lâu. Thế nên, đống vật chứng này cần phải chuyển về cục cảnh sát điều tra tội phạm ma túy để làm rõ. Kết luận cuối cùng là, những thứ này hoàn toàn không dính dáng gì đến vụ án.

Điều này gần như làm cả đội một lần nữa cảm thấy suy sụp. Bao nhiêu công sức và chất xám bỏ ra, cuối cùng lại trở về vạch xuất phát. Lần này, cảnh sát Kiều bực bội ra mặt, gã suýt nữa thì ném chiếc điện thoại đi khi biết tin này. Các đồng chí khác cũng bực bội không kém, có người còn vò đầu bứt tai, bởi lẽ họ chợt cảm thấy bản thân đang rơi vào một mê cung vô hình, với hàng vạn cánh cửa, hoàn toàn không có lối ra.

Những người ở đây đều là những đồng chí trinh sát đã theo tổ chuyên án từ đầu tới giờ, đã chứng kiến được mọi sự kinh hoàng và ghê tởm mà hung thủ gây ra, cho nên tâm tính của họ cũng vô tình bị hắn làm cho đảo lộn bất thường, các cảm xúc rối ren cứ xuất hiện thường trực như vậy, với tần xuất lớn dần, khiến họ rất dễ dàng bị kích động và ức chế. Kiều là một ví dụ điển hình, gã lúc đầu rất tự tin và có phần kiêu ngạo về biến động của vụ án, thậm chí có lúc còn tuyên bố rằng sẽ phá được vụ này chỉ trong vài ngày. Vậy mà cho đến bây giờ, sự tự tin đó dần dần bị biến đổi thành một dạng tâm lý ức chế, sẵn sàng rơi vào trạng thái kích động bất cứ lúc nào.

Về phần Kiên, là một trong những trinh sát mới ra nhập tổ chuyên án, cho nên tạm thời chưa bị những cảm xúc u ám dày vò, nhưng khi nhìn những đồng nghiệp với tâm trạng bức bối xung quanh, cũng phần nào làm cậu thấy căng thẳng theo, chẳng dám ho he nửa lời. Chợt cảm thấy có chút e ngại với cái thứ mà mình đang phải đối đầu.

Trong lúc trở về trụ sở, Phàn Thanh cứ mải mê đắm chìm trong chính dòng suy tư của bản thân. Những câu hỏi không lời giải cứ thoáng vụt qua tâm trí chàng, chìm chìm nổi nổi, lúc mờ ảo, lúc thì rõ ràng.

Tại sao lại không tìm thấy gì? Nghĩa địa không chôn người chết, tại sao lại mâu thuẫn như vậy? Hay là hắn không hề có ý đề cập tới một địa điểm nào đó, mà ám chỉ một thứ khác? Có thể là một đồ vật chăng?

Không, không thể nào! Đây chắc chắn phải là một địa điểm, một nơi có liên quan đến người chết. Nếu như không phải ở nghĩa địa, vậy thì có thể ở đâu? Hắn muốn ta tìm thấy thứ gì ở đó? Cái gì có thể khiến ta biết hắn là ai?

Khoan đã… không lẽ nào, hắn muốn ta tìm tới… địa điểm mà hắn gây án?

Đúng, đúng rồi! Chính là nơi đó!

Vừa nghĩ tới đây thì Phàn Thanh chợt thấy đầu mình đau dữ dội, giống như hàng vạn mũi kim đang đâm thấu vào các dây thần kinh trong óc, khiến chàng mất toàn bộ kiểm soát cơ thể. Phía trước đột nhiên tối sầm lại, tay chân hoàn toàn không còn cảm giác, những tiếng ong ong cứ xoáy sâu vào não.

Xe phanh lại đột ngột, dưới con đường lầy lội nước mưa, làm chiếc xe trượt đi vài vòng, sau đó chệch hẳn sang rìa bên ngoài của con đường chính. Cả cỗ máy dường như rơi vào trạng thái mất kiểm soát, lao đi vun vút, đâm xuyên qua vô vàn bụi cây, và cuối cùng dừng hẳn lại sau khi lao vào một đống cát được đắp khá cao, may mắn là không để lại hậu quả gì nghiêm trọng.

Cả đoàn xe cảnh sát sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền đột ngột dừng lại, bật còi hú báo động, sau đó tất cả cùng chạy xuống, lao nhanh tới chỗ chiếc xe nằm trơ trọi bên lề đường.

‘’Thanh! Thanh! Cậu sao vậy? Tỉnh lại mau!’’ Cao Lâm vừa hét lớn, vừa vỗ mạnh vào má Phàn Thanh. Dường như chàng đang tạm thời rơi vào trạng thái mất ý thức.

‘’Duỗi chân tay cậu ta ra! Xem nhịp tim thế nào!’’ Kiều ra lệnh.

‘’Vẫn đập!’’ Một đồng chí lên tiếng.

‘’Mau thực hiện sơ cứu khẩn cấp, đặt nghiêng đầu sang một bên và kéo cậu ta ra khỏi xe!’’

Đúng lúc này thì Phàn Thanh chợt bừng tỉnh, hai mắt mở to ra, thở dốc ra ngoài, cảm giác như vừa sống lại từ cõi chết. Trước mặt chàng là những đồng chí trinh sát, đang run rẩy dưới làn mưa dày đặc, trong ánh mắt đều toát lên một sự lo lắng khó tả. Họ đều đang muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chàng. Phàn Thanh run rẩy đứng thẳng người lên, cơ thể ướt sũng, mặc cho những hạt mưa lạnh buốt tạt vào người, khó khăn nói:

‘’Tôi biết hung thủ ám chỉ điều gì rồi, khốn kiếp, chính là địa điểm nơi hắn kết liễu các nạn nhân!’’ Chàng đưa tay vuốt những dòng nước đang chảy từ tóc xuống, rồi tiếp tục nói lớn, âm thanh khàn đục bị nhạt nhòa đi cùng tiếng mưa: ‘’Ở phía rìa ngoài của vành đai phía nam thành phố, có một cánh đồng bị bỏ hoang, thường không ai lai vãng tới. Quanh năm hoang vu giống như một nghĩa địa, chính là nơi hung thủ đã chọn để thi hành án tử hình với nạn nhân của mình. Mọi người cùng tôi, hãy mau lập tức tới đó!’’

‘’Sao lại nghĩ vậy?’’ Cao Lâm lên tiếng.

‘’Đừng hỏi nữa, không còn thời gian đâu! Anh Kiều, hãy nghe tôi một lần, được không?’’

Thấy bộ dạng của Phàn Thanh, Kiều chẳng thể nào nỡ từ chối, mặc dù thấy lời chàng đưa ra không có chút căn cứ nào. Gã lên tiếng:

‘’Thôi được! Tôi tin cậu.’’ Gã quay lại phía sau, ra lệnh cho các trinh sát đang đứng đó: ‘’Tất cả mau lên xe, chuyển hướng về phía vành đai phía nam thành phố!’’

‘’Rõ!”

‘’Cậu Lâm đi với cậu Thanh, lái xe cho cẩn thận, chăm sóc cậu ta cho tốt!’’

‘’Rõ, thưa sếp!’’ Lâm đưa tay lên trán chào điều lệnh, sau đó cùng Phàn Thanh leo lên xe, bộ dạng ai cũng khá là vội vàng, khẩn cấp.

Gần mười chiếc xe phóng vụt đi, còi báo động reo lên từng đợt, hòa vào tiếng mưa, tạo nên những âm thanh lạc lõng và xa xăm.

‘’Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?’’ Cao Lâm vừa lái xe vừa quay sang hỏi.

Phàn Thanh không trả lời, sau khi lau khô đầu tóc, liền lấy bao thuốc trong túi ra, rút một điếu. Nhưng nhận ra nó đã bị nước mưa ngấm vào, không thể dùng được nữa.

‘’Đây!’’ Cao Lâm đưa cho Phàn Thanh bao thuốc của cậu ta, sau đó lặp lại câu hỏi: ‘’Nói cho tôi biết, chuyện vừa rồi là sao?’’

Phàn Thanh châm lửa, hít một hơi dài, nhè nhẹ thở khói ra, một lúc sau mới lên tiếng đáp:

‘’Vừa rồi khi đang lái xe, trong đầu tôi bỗng dưng quay cuồng khó tả, rồi cảnh vật trước mặt vụt tan biến, thay vào đó là một khung cảnh khác. Một khung cảnh trong giấc mơ cách đây không lâu của tôi, lúc đầu tôi không hiểu tại sao lại có một giấc mơ kì quặc vậy, cho đến bây giờ mới ngộ ra, những hình ảnh trong đó chính là thứ chúng ta đang tìm kiếm, là nghĩa địa không chôn người chết!’’

‘’Người chết báo mộng ư?’’ Cao Lâm nhướn mày, đầu óc đang rối tung rối mù.

‘’Cũng không hẳn, tôi nghĩ là một dạng linh cảm đặc biệt.’’ Chàng ngừng lại vài giây, ‘’mà thôi, chẳng cần biết nó đến từ đâu, có điều, tôi có cảm giác nó rất thật, cho nên tạm thời cứ đặt niềm tin vào đó.’’

Gần một giờ sau, cả đội tập trung tại trước một cánh đồng rất lớn, xung quanh hoang vu, không hề có xe cộ nào qua lại, càng không có người sống. Nó nằm trơ trọi trong một góc trời riêng biệt, như một biên giới ngăn cách giữa địa ngục và trần gian. Mưa lúc này cũng đã ngớt dần, mặc dù bầu trời vẫn còn xám đen, nhưng cảnh vật xung quanh tạm thời không còn quá mù mịt như ban nãy.

Cơn đau đầu lúc nãy suýt đưa Phàn Thanh vào tình huống nguy hiểm, có điều may mắn đã mỉm cười với chàng, bây giờ, lại cảm thấy mình đang khỏe hơn bao giờ hết. Chàng bước vào khu đất hoang ấy, sau đó ra hiệu cho mọi người theo sau mình, cảm giác lúc này giống như đang tái hiện lại giấc mơ cổ quái của đêm ấy, vẫn là một mùi tanh nồng nặc trong không khí, trộn lẫn với độ ẩm của hơi nước, sộc thẳng vào mũi, làm người ta cảm thấy sặc sụa và khó thở.

Cả đội băng qua cánh đồng cằn cỗi, cho đến khi đi qua hết con đường mòn dưới chân, cuối cùng dừng lại trước một chiếc cầu gỗ không quá dài, bắc ngang qua một con sông nhỏ, nước sông đen ngòm, bên dưới đầy rác thải và xương động vật.

Phàn Thanh ra hiệu cho mọi người nên thận trọng. Chiếc cầu gỗ đã mục, kêu lên những tiếng răng rắc mỗi khi đặt chân xuống, làm cả đội nhiều phen hú vía, tưởng chừng như bên dưới là những con thủy quái khát máu, đang ngoác những cái miệng sâu hun hút, chờ chực những sinh vật sống bên trên lỡ chân rơi xuống để lao vào cắn xé.

Vừa đặt chân sang bờ bên kia, cảm giác lạnh lẽo của đêm đó chợt ùa về, những hình nộm hình người mờ mờ hiện lên, đồng loạt đưa tay chỉ về hướng bên phải. Khuôn mặt chúng cứng đơ, những nụ cười ma quái vô hồn trên môi, làm Phàn Thanh thoáng rùng mình. Chàng nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, nhịp tim mỗi lúc một tăng lên, sau đó thở mạnh ra, đồng thời mở mắt. Những ảo ảnh đó đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ là một khoảng không mờ ảo thấp thoáng trong làn hơi nước. Chàng quay sang nhìn về phía bên trái của mình, một con đường khác đã mở sẵn, phía cuối nơi ấy, là một gốc cây cổ thụ rất to, nằm xơ xác và trống trải trên một khoảng đất rất rộng.

‘’Chính là nó!’’ Phàn Thanh đưa tay chỉ về phía gốc cây đó, nói lớn.

‘’Nó là cái gì?’’ Kiều và Lâm cùng lên tiếng.

‘’Thứ mà hắn để lại!’’ Phàn Thanh vừa nói vừa tiến về phía ấy. Mọi người không ai bảo ai, cùng lặng lẽ theo sát chàng.

Khi đã đến bên dưới gốc cây, họ phát hiện thấy một mỏm đất nhỏ bị xới tơi, là dấu vết của sự đào bới. Phàn Thanh cầm chiếc xẻng quân dụng trên tay, bắt đầu đào những nhát đầu tiên, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác thấp thỏm kì lạ. Mỗi nhát cắm xuống, là khoảng cách đến với sự thật được thu hẹp lại. Mọi người không ai nói với ai câu nào, chỉ có sự im lặng phũ phàng bủa vây, thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp vì hồi hộp.

Cạch!

Mui xẻng chạm vào một vật khá cứng. Kiều không đợi được nữa, lập tức đeo găng tay và tự mình bới đất lên. Vài giây sau, thứ ở dưới lộ dần lên theo tốc độ của bàn tay gã. Tất cả cùng mở to đôi mắt, dán mọi sự tập trung vào ấy, một cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở xâm chiếm lấy tâm trí.

Là một chiếc búa sắt, ở phần mũi có dính rất nhiều vết máu, ngoài ra bên cạnh còn một bức vẽ nhỏ, được đóng khung rất cẩn thận.

‘’Là… là hung khí?’’ Kiều cầm chiếc búa sắt lên, ngắm nghía những vệt máu đã khô trên đó. Sau đó quay sang đưa một ánh nhìn về phía Phàn Thanh, có ý hỏi thăm ý kiến của chàng.

Phàn Thanh gật đầu: ‘’Đó có khả năng là hung khí, bây giờ xin mọi người hãy gọi cho đội pháp y tới đây càng nhanh càng tốt, nếu đây đúng là thứ mà hung thủ đã sử dụng, thì cơ hội truy ra hắn là rất cao. Ngoài ra, trong lúc chờ đợi, xin các vị hãy phong tỏa chỗ này lại, sau đó chia nhau lục soát quanh đây, biết đâu lại tìm được thứ gì khác.’’

Mọi người đồng ý với ý kiến đó, lập tức phân bố công việc và đi vào công tác rất nhanh. Họ đều là những trinh sát tinh nhuệ đã có kinh nghiệm, mỗi người một sở trường riêng, cho nên không mất quá nhiều thời gian để phân chia công việc. Tất cả đều đã rời đi, chỉ riêng Cao Lâm thì cứ đứng đơ ra tại chỗ, ánh mắt không rời nổi bức tranh cạnh đó. Kiều cũng vậy, gã cũng đang vắt óc suy nghĩ tại sao thứ này lại được đặt chung với chiếc búa này.

Phàn Thanh cúi người, cầm nó lên và ngắm nghía kĩ càng.

Là một bức tranh được vẽ bằng chì, tái hiện một khuôn mặt nằm nghiêng, nam hay nữ tạm thời chưa thể đoán ra. Cách vẽ giống như một sơ đồ về cấu tạo cơ thể người, bên trong da thịt còn có não và xương mặt. Đặc biệt, ở phần cầu não, gần tai, xuất hiện những ống dẫn, chia ra nhiều nhánh bám vào toàn bộ khuôn mặt.

Đây là thứ gì?

Khoảng gần 6 giờ tối thì đội pháp y đến hiện trường, mang theo cả xe chuyên dụng, là một phòng thí nghiệm mini, cho phép họ thực hiện các công tác xét nghiệm ngay tại hiện trường. Và rất nhanh sau đó, đã có kết quả.

Những mẫu máu dính trên chiếc búa quả nhiên là máu của hai nạn nhân trước, xung quanh cánh đồng cũng phát hiện ra nhiều vết máu rải rác, đều là của các nạn nhân. Như vậy, cánh đồng này chính là hiện trường đầu tiên của cả hai vụ án mạng. Cả đội liền lập tức mở rộng phong tỏa và rà soát thêm nhưng tạm thời chưa phát hiện được gì khác.

Trên hai vật chứng tìm thấy hoàn toàn không có dấu vân tay hung thủ. Sau khi đưa cả hai vật ấy cho Hiến Duy, thì cô ta đặc biệt chú ý đến bức tranh vẽ mặt người, cô nhận ra, đây là bức vẽ phác thảo về dây thần kinh số 7 của con người, là dây thần kinh điều khiển cơ mặt.

Tạm thời chưa biết tại sao hung thủ lại đặt nó cùng với hung khí.

Mặc dù trên cây búa không có dấu vết của hung thủ, nhưng sau khi điều tra thì nhận ra đây là loại búa rất ít người sử dụng, thậm chí mẫu mã này đã ngưng sản xuất từ rất lâu rồi. Đây chính là manh mối quan trọng cần bám vào. Ngay trong buổi tối, trinh sát Kiều đã huy động toàn bộ lực lượng đi thăm dò danh tính của cây búa này trên các địa điểm bán dụng cụ sửa chữa và gia công.

Trong thành phố ngoài các cửa hàng bán lẻ, thì chỉ có duy nhất ba lò sản xuất các dụng cụ sửa chữa. Phàn Thanh cùng Cao Lâm lần lượt đi tới từng lò sản xuất hỏi thăm, nhưng đã qua hai nơi rồi mà vẫn chưa có kết quả gì. Hai ông chủ trước chỉ ngắm nghía một hồi, rồi kết luận cây búa này thuộc mẫu mã cũ, còn lại thì chẳng cung cấp được thông tin gì hữu ích cho tổ chuyên án.

Bây giờ là khoảng 9 giờ tối, Phàn Thanh sau khi gọi điện thông báo cho con bé Linh về sự bận bịu đột xuất của mình, liền lập tức cùng Lâm đi đến lò sản xuất thứ ba.

Ông chủ của cửa hàng này đang ăn cơm tối, thấy cảnh sát đến hỏi thăm liền bực bội ra mặt. Tuy nhiên vẫn nhận lời tiếp chuyện hai người. Có điều ông ta cũng chẳng biết gì hơn hai người trước, ngoài đưa ra một thông tin mà ai cũng biết là loại búa này đã bị ngưng sản xuất từ lâu. Điều này làm Phàn Thanh và Cao Lâm cảm thấy như bị lạc lối, chẳng lẽ lại không thể truy ra xuất xứ của hung khí này sao?

Tuy nhiên, trong rủi lại có may.

Trong lúc cả hai chuẩn bị ra về thì chẳng biết sao Cao Lâm lại vô tình nhắc đến hai chữ ‘’méo mó’’, điều ấy làm ông chủ cửa hàng chợt khựng lại vài giây, cuối cùng gọi với lại, nói như hét:

‘’A, tôi nhớ rồi, còn một lò sản xuất nhỏ nữa, nhưng đã nghỉ được vài năm, ông chủ chỗ đó trước đây có qua lại với tôi, cùng là anh em trong nghề. Tôi nhớ rồi, chỉ có chỗ đó mới sản xuất loại búa đặc biệt này!’’

‘’Sao ông lại đột ngột nhớ ra điều ấy?’’ Phàn Thanh vội vã hỏi.

‘’Bởi vì đồng chí này có nhắc đến hai chữ ‘’méo mó’’, tôi mới nhớ ra rằng, người chủ của lò sản xuất ấy bị bệnh liệt nửa mặt, hay vẫn còn được gọi là bệnh liệt dây thần kinh số 7.’’

‘’Dây thần kinh số 7?’’ Cả Cao Lâm và Phàn Thanh đồng loạt nói lớn.

‘’Đúng, chính vì thế nên người trong nghề đúc gọi ông ấy là ’’nghệ nhân mặt méo’’, hiện tại tôi không biết ông ấy còn làm nghề này nữa hay không, nhưng hình như tôi còn lưu địa chỉ của ông ấy trong sổ tay, chờ tôi một phút!’’ Ông ta hí hửng chạy vào nhà, trong lòng có chút phấn khởi, như thể vừa giúp đất nước làm được một đại sự lớn lao.

Cả Phàn Thanh lẫn Cao Lâm đều cảm thấy gánh nặng trong lòng như đang được nhẹ bớt, như vậy đã rõ, hung thủ muốn họ tìm đến người đàn ông này. Suy ra rằng, nhất định ông ta biết hắn là ai!

11 giờ đêm.

Chiếc xe đỗ lại trước một con hẻm nhỏ, Phàn Thanh và Cao Lâm cùng bước xuống. Lâm đưa mảnh giấy trên tay ra trước mặt, dưới ánh đèn đường lờ mờ, cậu ta lẩm bẩm: ‘’Ngõ số 6, số nhà 35. Đúng là đây rồi!’’

Con hẻm trước mặt hai người tối đen mù mịt, không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, Phàn Thanh đã cầm sẵn trên tay hai chiếc đèn pin, đưa cho Lâm một chiếc, rồi cả hai bước nhanh vào trong.

Căn nhà họ tìm kiếm nằm ở phần cuối cùng của con hẻm, cửa ngoài đã khóa chặt, ngó vào bên trong thông qua một cái lỗ nhỏ trên cửa thì chỉ thấy một màu đen tuyệt đối. Trăm phần là chủ nhà đã đi ngủ.

Cao Lâm ngoắc tay Phàn Thanh hỏi:

‘’Chắc ông ta ngủ rồi, có gõ cửa không?’’

‘’Mặc dù hơi bất lịch sự nhưng tình hình đang gấp gáp, liên quan đến mạng người, đành chịu thôi.’’ Phàn Thanh nhún vai.

‘’Được, liều vậy!’’ Cao Lâm nói xong liền gõ mạnh cửa mấy hồi. Cảnh cửa được làm bằng sắt đã cũ, cho nên phát ra những tiếng kêu rất đinh tai khi tiếp nhận ngoại lực, phá tan đi sự tĩnh lặng trước đó.

Chưa đầy một phút sau, ánh đèn trong nhà bật sáng, sau đó có tiếng chân người chậm chạp di chuyển tới gần, rồi cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông đứng tuổi, tóc mai đã bạc trắng, một bên mặt bị méo xệ xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người lạ mặt từ đầu đến chân.

Cao Lâm lên tiếng trước, đồng thời dơ thẻ ngành ra:

‘’Xin chào ông, chúng tôi thuộc bên cảnh sát điều tra, đêm hôm mà phải đến tìm ông có chút việc, xin ông giúp đỡ cho.’’

Ông ta cầm chiếc thẻ lên, nheo mắt nhìn thật kĩ, sau đó ngạc nhiên hỏi:

‘’À, chào các đồng chí, có việc gì mà lại ghé vào giờ này? Hệ trọng lắm sao?’’

‘’Vâng, rất gấp gáp, liên quan đến các vụ giết người.’’ Phàn Thanh lên tiếng.

‘’Giết người ư?’’ Ông ta hoảng hốt kêu lên, suýt đánh rơi chùm chìa khóa trong tay.

‘’Đúng, là một vụ án rất thảm khốc! Hôm nay chúng tôi tới đây, là có việc quan trọng mà có lẽ chỉ có ông mới có thể giải đáp được, mong ông không từ chối.’’

Ông ta tròn mắt nhìn hai người, sau vài giây tĩnh lặng, bối rối lên tiếng: ‘’Vậy, vậy mời hai anh vào nhà nói chuyện đã, nếu giúp được thì tôi rất sẵn lòng.’’

Cả hai người cùng gật đầu, lặng lẽ bước vào, trong lòng chợt cảm thấy như mình đang tiến đến rất gần với sự thật, giống như đang có một lớp sương mù ngăn cách giữa họ và hung thủ, và chỉ cần tiến thêm vài bước nữa, thì sẽ trực diện chạm mặt nhau.

‘’Có phải ông sản xuất chiếc búa này không?’’ Cao Lâm đưa hung khí được bọc trong một lớp ni-lông cho ông lão.

Ông ta đang rót dở tách trà, liền vội đặt xuống, đón lấy cây búa và ngắm nghía thật kĩ.

‘’Đúng, đúng là đồ của tôi, nhưng tôi không còn sản xuất loại búa này nữa. Thậm chí, tôi đã… ‘’

‘’Thậm chí ông đã ngừng toàn bộ công việc kinh doanh đúng không?’’ Cao Lâm ngắt lời.

‘’Đúng thế. Tôi đã đóng cửa lò đúc được vài năm rồi. Còn riêng loại búa này, đã dừng sản xuất từ vài chục năm trước.’’

‘’Vài chục năm trước? Vậy ông có nhớ rằng đã bán cho những ai không?’’ Phàn Thanh gấp gáp hỏi, nhưng không mong nhận được câu trả lời.

‘’Chuyện về vài chục năm trước đây thì tôi hoàn toàn không nhớ nổi, chỉ có điều, cách đây không lâu, có người đến tận nhà tôi muốn mua mẫu mã này.’’ Ông ta chậm rãi nói, nhưng chỉ có một nửa khuôn mặt cử động, còn nửa kia thì đơ ra như một pho tượng.

‘’Có người đến tận đây? Cách đây bao lâu?’’ Cả hai chồm hẳn dậy, ngữ điệu rất sốt sắng và vội vã.

‘’Khoảng hơn hai tháng trước, tôi nhớ rất rõ vì đây là trường hợp đầu tiên có người đến tận nhà mua hàng, lại còn vào lúc tôi đã nghỉ kinh doanh, hơn nữa lại đòi mua đúng loại búa cũ này, cho nên không thể quên được.’’

‘’Ông có nhớ mặt mũi người đó không? Là nam hay nữ? Trẻ hay già?’’ Phàn Thanh tròn mắt hỏi.

‘’Là một cậu thanh niên, khoảng hơn 20 tuổi, cao tầm 1m80, có điều tôi không nhớ rõ mặt cậu ta. Tuy nhiên, trong nhà lúc nào cũng có camera ghi hình, bây giờ lục lại có vẫn có thể tìm được hình ảnh của ngày hôm đó.’’ Ông ta gợi ý.

Mắt của hai người chợt sáng rực lên.

‘’Vậy làm phiền ông rồi, xin ông nhanh cho, việc đang rất gấp!’’ Cao Lâm giục. Hai bàn tay cậu ta đan lại vào nhau, như đang cầu nguyện một điều gì đó.

Ngay sau đó, ông ta bước vào một phòng bên cạnh, bên trong chất đầy hộp các-tông, mỗi hộp đựng toàn các đồ gia dụng hỏng hóc. Ông ta khó khăn lục lọi trong đó, cuối cùng, lôi ra được một chiếc hộp chứa đầy băng thu hình. Khoảng hơn nửa giờ sau, mới tìm thấy cuốn băng lưu trữ dữ liệu camera của ngày hôm đó, liền lập tức cho vào máy tính, điều chỉnh một hồi, cuối cùng rơi đúng vào thời điểm tìm kiếm.

‘’Đây rồi, chính là cậu ta!’’ Ông ta chỉ vào màn hình, trong đoạn băng xuất hiện một cậu thanh niên, ăn mặc khá chỉnh chu, đang đứng nói chuyện với chính ông ta vào ngày hôm ấy. Cả đoạn băng chỉ dài có mấy phút, nhưng do người kia đứng đối diện ngay trước camera, cho nên cả khuôn mặt lẫn vóc dáng đều được quay lại rất rõ nét.

Phàn Thanh ấn nút tạm dừng, sau đó phóng to vào phần mặt cậu thanh niên đó, khuôn mặt hiện ra rõ mồn một, trong giây lát, chàng chợt nở một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt toát lên một sự sắc bén lạ thường.

Ngươi đây rồi, lần này thì có thoát đằng trời!

***

Hưng vừa trở về từ tổ chuyên án, cậu cho dừng xe trước một khu chung cư nhỏ. Bây giờ là tầm 12 giờ đêm, cảnh vật đều chìm trong sự yên lặng, nhìn lên những dãy cửa sổ thẳng hàng thì nhận ra chẳng còn nhà nào còn thức. Cậu bước xuống xe, vươn vai mấy cái, sau đó hít một hơi đầy không khí mát lạnh vào phổi, khoan khoái thở nhẹ ra. Dạo này nhiều biến cố xảy đến với thành phố khiến cậu luôn rơi vào trạng thái mệt mỏi, ngày nào cũng rời nhà riêng từ sáng sớm, cho đến tối đêm mới trở về. Điển hình là như ngày hôm nay, suốt cả ngày bôn ba bên ngoài, hết phong tỏa, rồi lại đến rà soát hiện trường. Tuy nhiên không phải là vô ích, ít nhất cũng đã tìm thấy hung khí mà hung thủ để lại, điều này làm cả đội đều phát sinh một tâm tư nhẹ nhõm suốt bao ngày mệt mỏi, vật lộn để tìm ra chân tướng sự việc.

Hưng cầm trên tay một túi đồ ăn nhanh, mua về từ chiều nhưng chưa có cơ hội dùng bữa, ngoài ra còn vài chai bia mà cậu vừa ghé qua siêu thị đêm mua thêm, cậu nghĩ hôm nay cũng nên để cho tinh thần thoải mái một chút. Uống bia lạnh và ăn đồ ăn nhanh, trong khi xem một chương trình phim truyện buổi đêm thì còn gì bằng, cậu tự nhủ như vậy.

Cậu tiến đến chiếc cửa sắt của khu chung cư, đặt đồ đạc xuống và thò tay vào túi lục tìm chùm chìa khóa. Khu chung cư của cậu đặc biệt ở chỗ, mỗi nhà đều có một chìa khóa cửa lớn, ai vào ai ra đều phải khóa cửa lại bằng chìa, người sau muốn mở thì phải sử dụng chìa của mình. Làm vậy để đảm bảo an ninh tuyệt đối cho khu nhà, mà nếu chẳng may quên mang chìa khóa, thì phải gọi điện tới phòng bảo vệ của khu, nằm cách đây hơn một cây số để xin mở khóa.

Hưng lục lục một hồi, vẫn không thấy chùm chìa khóa đâu, cậu chợt thót tim, nếu vậy thì chắc chắn phải cuốc bộ hơn một cây số nữa để xin chìa khóa ở phòng bảo vệ, mà giờ này cũng đã khá muộn, chưa chắc ông ta còn thức. Cậu thở dài chán nản, tự trách móc cái tính lơ đãng của bản thân, tuy nhiên đúng lúc ấy thì Hưng sực nhớ ra rằng mình để nó bên trong túi đồ dưới chân. Cậu cúi xuống, lục tìm trong đống bia, quả nhiên chùm chìa khóa đang nằm trong đây, do cậu vô tình thả vào trong lúc thanh toán tiền ở siêu thị.

Hưng cắm chiếc chìa khóa vào ổ, rồi vặn sang một bên, một tiếng cạch vang lên, cậu cúi xuống cầm túi đồ rồi bước vào.

Đúng lúc này, một vật cứng từ phía sau đập rất mạnh vào gáy Hưng, trong khoảnh khắc, cậu cảm nhận được vùng sọ gáy đau đớn đến cực điểm, như sắp vỡ nát.

Hưng ngã xuống, mắt mờ đi, cậu thấy có bóng người đang đứng sau mình, trên tay là một thanh gậy sắt, đung đưa nhè nhẹ theo nhịp tay hắn.

Hưng nghiến răng, lắc mạnh đầu để tránh bị ngất xỉu, cậu thở mạnh ra, sau đó từ từ đứng lên, máu từ sau gáy chảy xuống thấm đẫm cổ áo.

Người kia nở một nụ cười quái dị, hắn cong môi xuống làm bộ thán phục:

‘’Chà, đúng là cảnh sát có khác, sức chịu đựng rất khá!’’

‘’Khốn... kiếp! Mày... là ai?’’ Hưng rít lên, cậu run rẩy rút con dao găm từ trong túi ra, đặt tay thế thủ. Phần gáy bị thương đang đau buốt, làm cậu trở nên mất thăng bằng, đứng không còn vững.

‘’Rồi anh sẽ biết, khà khà.’’

Hưng lao tới, đâm con dao ra phía trước, nhưng người kia kịp thời né sang một bên, cùng lúc ấy thúc thật mạnh vào bụng cậu. Cậu đau đớn gập mình xuống, cơ thể quằn quại vì đòn đánh hiểm hóc. Người kia chưa dừng lại, trong lúc Hưng đang bị tê liệt, hắn vung chân đạp mạnh vào mặt cậu, khiến cậu bật văng ra sau. Máu mũi và máu miệng chảy be bét trên mặt.

Hưng rên rỉ vì đau, làn máu nóng sặc sụa trong cổ họng, khiến hơi thở cậu không còn đều đặn được nữa. Nhưng cậu không bỏ cuộc, vẫn nghiến răng cố gượng dậy, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì nhận ra cây gậy sắt đang vụt mạnh xuống đầu mình, theo phản xạ Hưng đưa tay lên đỡ.

Một tiếng rắc gãy vỡ vang lên.

Hưng gào lên đau đớn, đôi tay rệu rã buông thõng xuống, cảm tưởng xương cốt như vừa bị nghiền nát.

Lúc này, người kia chậm rãi bước tới, đạp thật mạnh vào mặt Hưng. Cú đòn quyết định này thật sự quá mạnh, khiến cậu ngã vật ra, gần như đã mất đi ý thức, mắt nhắm không chặt, đôi môi run rẩy ngập trong máu.

Hắn tiến tới gần chỗ cậu, nở một nụ cười sảng khoái, rồi vứt thanh gậy sang một bên. Tiếp đến hắn lôi từ cạp quần ra một chiếc rìu sắc bén, ánh bạc trên đó toát ra sự lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn dùng đế giày giẫm mạnh vào cổ tay Hưng.

Cậu không còn đủ sức gào hét nữa, chỉ rít những hơi thở yếu đuối qua kẽ răng, sự đau đớn đã đi đến đỉnh điểm. Cổ tay phải đang bị giẫm mạnh lên, trở nên tê dại, cảm tưởng như không còn thuộc về sự điều khiển của cậu nữa.

Người kia cúi xuống, áp sát khuôn mặt đầy máu me của Hưng, hắn thì thầm:

‘’Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chết đâu, vẫn chưa đến lúc!’’

Nói xong hắn vung cây rìu lên, liên tiếp bổ xuống.

Máu bắn lên dính đầy mặt hắn, còn bàn tay của Hưng thì đứt lìa khỏi cổ tay, chất dịch màu đỏ thắm từ đó phun ra, như một vòi bơm nước.

Cậu gào lên, tiếng hét thẩm thấu vào trong không gian tĩnh mịch, thảm thiết như một con thú hoang bị trọng thương.