Kính - Song Thành

Chương 38: Chương 38


Bất ngờ bị đỡ một kiếm, Vân Hoán không ngừng lui ba bước, ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn về phía người mới tới.
Sắc trời đã sáng lên, đường phố sau cơn mưa dường như bị che đậy bởi làn mưa lất phất, những thi thể người lúc nãy bị mưa tên bắn chết xếp chồng chất, máu loãng chảy đầy đất.

Nhưng mà ở nơi đầy xác chết này, bóng áo đen nhanh chóng lướt đến, một tay ôm một người hình như đã chết đi, một tay kia nắm trường kiếm do ánh sáng trắng ngưng tụ thành.
Một kiếm vừa rồi, chính là từ trong tay người kia phát ra.
Kiếm quang?… Kiếm quang!
Người thiếu tướng trẻ tuổi của Thương Lưu đế quốc đột nhiên ngây ngẩn cả người, không ngờ lại quên mất việc tấn công đối phương, chỉ nhìn nam tử trung niên kia đang ôm nang một thiếu nữ giao nhân đã chết đi, sắc mặt xanh lét, tay phải vẽ ra một đường sáng.
“Thương sinh hà cô” ! — trong nháy mắt ấy, đột nhiên nhận ra kiếm thức của đối phương, Vân Hoán buột miệng kinh hô.
Đồng nhất trong nháy mắt, thân thể hắn lướt sang trái tránh né, kiếm quang giữa tay phải từ dưới mà lên, cùng lúc đánh về phía người mới tới.
“Vấn thiên hà thọ” ! — trong nháy mắt đó, rõ ràng cũng đã nhận ra kiếm pháp của chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, vị khách áo đen đột nhiên cả kinh, không cần suy nghĩ mà đánh trả một kiếm.
Hơn mười chiêu liền giống như điện quang nhanh chóng mà xuất ra.

Mỗi một chiêu đều là bắn ra tới nửa đường liền sửa hướng, bởi vì đối phương đã đoán được hướng đi của chiêu kiếm tới, phòng ngừa mất đi tiên cơ liền phải lập tức đổi lại chiêu thức.

Nhưng mà dường như đều là người cực kỳ quen biết, vô luận đổi lại như thế nào, hai bên đều là liếc mắt nhìn là biết.
Liền giống như là luyện tập kiếm thuật, một người xuất chiêu, một người đánh lại, phối hợp hết sức nhuần nhuyễn.

Sau khi qua hơn mười một chiêu, hai người cuối cùng lao nhanh tới gần nhau, quát chói tai một tiếng, hai đạo kiếm quang đồng thời cắt không khí, giống như giao long bay ra, đâm thẳng vào mi tâm đối phương — “Tình vi hà vật”, không ngờ lại đều là câu hỏi cuối cùng của Cửu Vấn “Tình là gì?”
Hai thanh kiếm quang ở giữa không trung gặp nhau, giống như hai cây kim va đập, nổ ầm ầm, hai bên đều tự thối lui.
Dưới quân phục màu đen, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc sắc mặt tái nhợt, nhìn người trước mặt, chậm rãi cầm kiếm quang nâng tới mi tâm, thi lễ: “Kiếm Thánh môn hạ, tam đệ tử Vân Hoán, ra mắt đại sư huynh.”
“Tam đệ tử Vân Hoán?… Tam đệ tử?” Cũng là thối lui ba bước, Tây Kinh đang ôm thi thể giao nhân bỗng nhiên giật mình, nhìn kiếm quang trong tay đối phương, đột nhiên cười ha hả, “Đúng rồi! Sư phụ nghe đâu thu tổng cộng ba đệ tử — không nghĩ tới ‘Không Tang’ Kiếm Thánh cuối cùng lại thu nhận đệ tử là người Băng tộc của Thương Lưu đế quốc!”
“Kiếm kỹ không có ranh giới.” Vân Hoán buông kiếm quang, lạnh lùng trả lời, hai màu đen trắng của quân phục càng tôn thêm vẻ lạnh lùng bình tĩnh, “Sư phụ chỉ nhận kẻ mà Người cho là có thể kế thừa lực lượng của Người mà thôi.”
“Kiếm không có ranh giới?” Tây Kinh lại bỗng nhiên cười lạnh, nhìn người quân nhân phụng mệnh truy sát trước mặt, bỗng nhiên tay trái đem thiếu nữ giao nhân đã chết đi ôm chặt, “Thế nhưng kiếm khách cũng có lập trường của từng người! Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay đoàn người các ngươi giết Đinh, đều là tội không thể tha!”
“Đinh?” Vân Hoán lại sửng sốt một chút, nhìn thiếu nữ giao nhân ngực Tây Kinh, không nhịn được cười lạnh, “Vì một giao nhân? — Đừng làm ra vẻ nữa! — sư huynh, ngươi không phải là muốn vì Không Tang bảo vệ nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia sao? Nói thẳng đi, cần gì tìm cái cớ tầm thường như thế?”
“Hỗn đản!” Con ngươi của Tây Kinh bỗng nhiên co rút lại, nhìn thanh niên trước mặt, sát khí chậm rãi nổi lên, “Mới học hai mươi năm kiếm kỹ? Đã coi thường mạng người như vậy? Không phế ngươi đi không thể được!”
“Đại sư huynh, nghe nói ngươi uống một trăm năm rượu rồi, tay còn có thể cầm kiếm sao?” Vân Hoán hơi cười lạnh, nâng kiếm, “Ta sớm muốn bái kiến một chút ngươi và nhị sư tỷ rồi, đáng tiếc các ngươi một người thành tửu quỷ, một người thành minh linh, ta lại nhiều năm không thể rời khỏi Già Lam Thành — hôm nay cần phải hảo hảo lĩnh giáo!”
Phong chuẩn màu bạc giữa không trung thấy hai người phía trước đứng đối mặt nhau, trong lúc nhất thời rất sợ ngộ thương, không ngờ lại lượn vòng không dám bắn tên nữa.
“Tiêu! Đừng lo lắng! Nhìn chằm chằm theo ta làm gì? Mau đuổi theo Hoàng Thiên!” Đang rút kiếm, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ngẩng đầu lên, hướng tới giao nhân khôi lỗi đang bỏ dây dài xuống muốn kéo hắn lên nghiêm mặt mắng, “Đồ ngu, ta ở đây không có việc gì! Mau theo mọi người đuổi theo nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia!”
Khi phong chuẩn màu bạc bay thấp, ánh mắt Tây Kinh băng lãnh, nắm chặt kiếm quang, chuẩn bị một kiếm giết chết giao nhân khôi lỗi kia, làm cho phong chuẩn rơi xuống.
Nhưng mà, nghe thấy Vân Hoán quát một tiếng chói tai đó, sắc mặt kiếm khách bỗng nhiên đại biến, ngẩng đầu nhìn con chim lớn bằng gỗ thật lớn đang bay thấp.
Trong máy móc đáng sợ như thế, một cái thiếu nữ giao nhân tóc màu lam, vẻ mặt đờ đẫn mà điều khiển, một cái lướt qua.
“Tiêu, Tiêu?…” Tây Kinh bỗng nhiên bật thốt lên, thì thào tự nói, ôm chặt thi thể của Đinh, đột nhiên hai tay bắt đầu run rẩy, “Đinh, ngươi thấy được sao? Tiêu — kia chính là Tiêu!”
Phía chân trời bắt đầu che đặc mây đen, che lấp nắng sớm, ảm đạm như sắt thép.

Vừa đối mặt liền bị chặn đánh như vậy, khiến ý muốn rời đi của Chân Lam không thể làm được.
“Ngươi điên rồi? Sao gặp ai cũng giết?” Dưới hành lang, ngón tay chém ra như gẩy dây đàn, trong không khí dường như có dây đàn không nhìn thấy bị văng ra, nhìn nụ cười lạnh đầy sát khí vụt xuất hiện trên khóe miệng của khôi lỗi sư bên trong cửa sổ, hoàng thái tử Chân Lam nhịn không được quát chói tai, hoàn toàn không biết giao nhân trước mặt này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đôi mắt trống rỗng mờ mịt của Tô Ma tràn đầy sát khí, trên bệ cửa sổ người gỗ gọi là A Nặc kia nhảy múa một cách kỳ quái, kéo theo dây dẫn của các đốt ngón tay, mười cái nhẫn giữa không trung lồng vào nhau bay lượn, cắt về phía nam tử khoác áo choàng.
“Chết tiệt, không có thời gian đánh nhau với ngươi — ta còn có chính sự muốn làm.” Chân Lam cau mày, trong lúc đang bị dây dẫn trong suốt ở khắp không trung cắt tới, hắn bỗng nhiên giống như u linh nhẹ nhàng trôi, cái áo choàng nọ không ngờ lại vặn vẹo một cách kỳ dị, giống như đất sét tùy ý bị xoa nắn biến dạng, bỗng nhiên những dây dẫn sắc nhọn lọt qua khe hở ở giữa.
Khóe miệng Tô Ma nổi lên một tia cười nhạt, lần đầu tiên, sau khi ở người gỗ phát động “Thập giới” (mười nhẫn), khôi lỗi sư lại tự mình xuất thủ!
Ngón tay trắng xanh vẫy hướng về phía cổ của hoàng thái tử Không Tang, một đường màu vàng cực kỳ mảnh, cực kỳ nhỏ đột nhiên từ trong tay áo của khôi lỗi sư lướt ra, linh hoạt đến mức giống như linh xà, ở trong không khí khẽ vèo vèo lao về phía Chân Lam.
Bất ngờ đến Chân Lam không ngại đưa tay cầm cái dây vàng kia, đột nhiên trong lòng bàn tay chảy ra máu.
Không ngờ lại, không ngờ lại có thể làm hắn bị thương! Thứ đó là cái gì, không ngờ lại có thể cắt vỡ tay của chính mình? Phải biết rằng, ngoại trừ bị cực hình “Ngũ mã phanh thây” trăm năm trước hoàn toàn phong ấn hắn ra, binh khí thông thường trên đời căn bản không thể làm thương tổn đến “Đế vương máu” một tí ti nào!
Ngay trong nháy mắt thân hình hắn sững sờ, dây dẫn trong tay trái của tiểu người gỗ lại lần nữa bay lên, cuốn về phía cổ tay phải của hắn.
Khóe miệng Tô Ma mang theo nụ cười lạnh lùng, dây vàng giữa tay phải bị Chân Lam chế trụ, ngón tay của hắn tiếp tục khẽ gảy, dây vàng vèo vèo từ trong tay áo bay ra càng nhiều! Phối hợp với mười cái nhẫn trên các đốt ngón tay A Nặc, cắt về phía từng cái khớp xương của hoàng thái tử Không Tang.
Trong tích tắc đó, trong không khí dường như nổi lên một cái lưới không thể trốn tránh được.
Ánh mắt Chân Lam vẫn luôn hờ hững đột nhiên ngưng tụ lại, tay phải của hắn giơ lên, nhanh đến khó tin, cầm lấy tất cả dây dẫn trong không trung, bàn tay bị cắt đứt, máu dọc theo dây dẫn từng giọt chảy xuống.

Hắn đột ngột phát lực.
Hắn nhất định phải phá vỡ tấm lưới vô hình đang mở ra này, nếu không thì khi Tô Ma thu hồi dây dẫn trong tay, hắn sẽ bị cắt vỡ thành nghìn vạn mảnh.
Nhưng mà, cho dù hiện nay hắn muốn cắt đứt những sợi dây này, chỉ sợ cánh tay phải cũng sẽ phải trả giá đại giới.

Rõ ràng biết ý đồ Chân Lam đưa tay bắt lấy, trong ánh mắt màu thâm bích của khôi lỗi sư đột nhiên dần hiện ra hưng phấn và sát ý khó hiểu, đưa tay lôi kéo ra sau, đồng thời cùng phát lực — dây dẫn bị kéo căng, cắt sâu vào tay phải của Chân Lam.
“Tách”, hai bên đồng thời dùng sức, một sợi dây vàng trong đó lập tức đứt, giây phút ấy, thân thể người gỗ bỗng nhiên như mất đi cân bằng, đầu gối bên trái hơi khom về phía trước một chút.

Trong lúc nhất thời đó, hoàng thái tử Chân Lam kinh ngạc thấy Tô Ma lại làm ra một phản ứng giống y như thế, đầu gối bên trái hơi khịu xuống, thân hình lảo đảo.
Cùng lúc đó, dây vàng cắt vỡ tay phải Chân Lam, máu cuồn cuộn chảy ra.
“Đây là, đây là — ‘liệt’ ?!” Thấy cử chỉ của khôi lỗi sư và người gỗ, Chân Lam bỗng nhiên bật thốt lên, nhìn về phía khôi lỗi sư, ánh mắt trong thời gian ngắn biến đổi, làm như kinh ngạc giống như thương tiếc.
Trên đầu gối bên trái của Tô Ma có máu chảy ra, nhưng mà mùi máu tươi giống như càng thêm kích thích sát ý của hắn nổi lên, động tác của hắn nhanh như là tia chớp, dây tinh tế trên tay giống như linh xà di chuyển, đánh về phía Chân Lam, dường như là ôm trong lòng nhiều năm hận ý, không đẩy người trước mặt vào chỗ chết là không thể được! — bên cạnh, đầu gối của người gỗ ở trên bệ cửa sổ hơi sứt, chợt đứng lên, tiếp tục khua tay chân.
Khóe mắt Chân Lam đảo qua, sắc mặt nhất thời có chút trắng.
— Khôi lỗi sư và người gỗ không ngờ lại đều như đang ở dưới cùng một loại tiết tấu kỳ lạ, nhấc tay đưa chân.

Không biết là bọn hắn điều khiển tất cả những sợi tơ như có như không này, hay là những sợi tơ đó lôi kéo bọn họ.
Người gỗ và khôi lỗi sư giống như huynh đệ song sinh, khóe miệng cùng mang theo một nụ cười khó hiểu.
Khi tay lại làn nữa bị cắt vỡ, giây phút kình phong đánh úp về phía cổ họng, trong lòng hoàng thái tử Chân Lam đột nhiên sáng rõ: đó đã không còn là “Liệt” nữa, nó đã trở thành “Kính”!
Đó là một cái song sinh thực sự tồn tại qua chiếc kính, không còn là phân thân phụ thuộc vào bản thể mà từ đó tách ra nữa.
“Đã không thể cứu…” Không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, hắn buột miệng thì thào tự nói, ngón tay kéo một sợi dây dẫn khác, đột nhiên muốn phát lực — có lẽ đem tay của chính mình chặt đứt đi? Thế nhưng cùng lúc đó, khôi lỗi sư chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng sống sót.
“Kính” không chỉ có một bên, nếu như đã bị công kích thì trong và ngoài đều cùng bị thương.
Tay của Chân Lam chảy máu, nắm chặt vào sợi tơ, hướng ra ngoài kéo đứt, trong nháy mắt tay của khôi lỗi sư cũng kéo vào trong, trên mặt không ngờ lại có một dáng tươi cười u ám, dường như không ngại kết cục lưỡng bại câu thương — mối cừu hận sâu đó lại có thể sâu hơn cả lúc trăm năm trước ở trên bậc thềm đỏ đập vỡ ngọc tỷ truyền quốc!
“Cái gì chứ! Quả thực là một người điên!” Chân Lam không thể hiểu vì sao Tô Ma đối với mình ôm hận ý như vậy, nhịn không được trong lòng cười khổ, lại biết đối mặt với đối thủ chẳng phân biệt được cao thấp thế này không thể nhượng bộ một chút nào được, lực đạo trên tay trong nháy mắt gia tăng, cảm giác sợi tơ trong suốt kia gần như cắt đứt tay hắn.
Sợi tơ kéo căng.


Máu từ hai đầu sợi tơ đồng thời thấm ra, giống như màu đỏ của những hạt châu san hô, chảy xuống.
Một sợi tơ nối với cổ của người gỗ, trong nháy mắt ấy, trên mặt của người gỗ và khôi lỗi sư đều có vẻ đau đớn.
Ngón tay của Chân Lam bỗng nhiên buông lỏng ra — trong của áo choàng có cái gì đè lại cánh tay hắn, lực đạo rất nhỏ, nhu hòa an tĩnh, thế nhưng cũng là kiên quyết.

Trong nháy mắt ấy, Hoàng thái tử Không Tang sắc mặt hơi đổi, ngón tay bỗng nhiên buông ra.
Dây dẫn mất đi lực cân bằng ở một đầu, bị người gỗ khống chế, giống như rắn độc giận dữ ngẩng đầu, bất ngờ gào thét nhào tới, xuyên thấu lòng bàn tay của hắn, đâm vào vị trí của trái tim! Áo choàng bị xé rách mở ra một cái lỗ hổng, dây dẫn như tên rời dây cung mà đến xuyên qua thân thể, từ phía sau lộ ra — nhưng mà sắc mặt Chân Lam không hề thay đổi, trong áo choàng lại truyền ra một tiếng kêu đau nhức.
Dây vàng trên tay của khôi lỗi sư ban đầu cũng đồng thời bay ra, từ mỗi hướng cắt về phía thân thể của nam tử khoác áo choàng kia, nhưng mà vừa nghe thấy thanh âm ấy thì đột nhiên tay hơi hơi chấn động.

Dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hai tay Tô Ma bỗng chốc đột ngột ngừng lại, những sợi tơ vàng giữa không trung đều rơi xuống đất.
“Bạch Anh! Bạch Anh!” Ánh mặt trời rơi trên người, sắc mặt của Chân Lam lại thay đổi, nhấc tay đè lại cái lỗ hổng ở trước ngực, cúi đầu không biết là đang vội vàng hỏi ai đó, “Nàng không sao chứ? Nàng không sao chứ?”
Trong áo choàng dường như có gió nhẹ bắt đầu khởi động, nhẹ nhàng di chuyển vài cái, nhưng mà cuối cùng không có một chút âm thanh.
Đã không kịp nhìn khôi lỗi sư ở bên cạnh, hoàng thái tử Không Tang bối rối mà che vạt áo trước, nhưng mà chỉ có một tay, không thể có cách nào đè lại lỗ hổng ở phía sau lưng.
“Mau quay vào trong buồng!” Đột nhiên, một bàn tay tái nhợt tiến đến, đè lại lỗ hổng ở phía lưng, thấp giọng vội la lên.
Chân Lam kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được người nói không ngờ lại là khôi lỗi sư trẻ tuổi.
Hận ý và sát khí chỉ trong khoảnh khắc trước đều tiêu thất vô tung, Tô Ma giúp hắn đè lại vết nứt trên áo choàng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt màu thâm bích dường như không nhìn thấy đáy, một tay đẩy Chân Lam ra phía sau cánh cửa của phòng ngủ: “Mau vào đi!”
“Tô Ma?” Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoàng thái tử Không Tang nhìn giao nhân khôi lỗi sư trước mặt, nhỏ giọng nói ra, ánh mắt phút chốc muôn vàn thay đổi .