Kính - Song Thành

Chương 31: Chương 31


Đường phố đen như mực, tất cả cánh cửa đều đã khép lại với nàng, con đường đen kịt nhìn như không có điểm kết thúc.
Sợ hãi và cô độc trong nháy mắt làm cho Na Sinh gần như muốn quay người lại, nhào về đại môn của Như Ý đổ phường, cầu xin bọn họ để bản thân trở lại giữa tiếng rầm rĩ náo nhiệt bên trong.
“Hừ, nơi này không lưu người tự có nơi khác lưu người! Không cần…không cần quay về xin cái đám người kia.” Nhưng mà cắn răng, Na Sinh bướng bỉnh thì thầm, vẫn còn tìm kiếm chỗ có ánh sáng đi đến — thế nhưng, nơi nào có thể thu nhận nàng? Không ai mong muốn trở thành người bên cạnh nàng ư? Chết tiệt, cái tay thối kia, lúc trước khi đem nhẫn cho nàng, vì sao không nói cái gì?
Đã nửa đêm rồi, đầu xuân gió rất lạnh, thổi đến trên người đã có hơi lạnh.

Bộ vũ y nghìn vết trăm lỗ kia đã cho Viêm Tịch bọc lại thi thể giao nhân đó rồi, trên người Na Sinh chỉ có một bộ quần áo mỏng, nàng không khỏi rụt cổ, chà sát tay, nhảy từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi về phía trước, cố gắng làm cơ thể ấm lên.

Đường phố tối đen như mực, dài đến nhìn không thấy điểm kết thúc, Na Sinh vừa đi vừa nhảy lò cò, vừa khẽ hát để làm giảm sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
“A…Thật là mỹ lệ!” Trong lúc vô tình ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đêm khuya chú ý tới Bạch tháp cuối trời, Na Sinh dừng bước, nhịn không được kinh ngạc khen ngợi một tiếng — dưới màn đêm đen như mực, tòa tháp cao vời, trắng như tuyết dường như là đang phát quang, làm cho người khác nhìn vào không khỏi khâm phục sức người lại có thể tạo ra kỳ tích như vậy.
“Cái người Không Tang là Tinh Tôn Đế đó chắc chắn rất lợi hại.” Nhớ tới đế vương đã xây dựng tòa tháp này, thiếu nữ từ Trung Châu tới ngửa đầu than thở, “Nhưng vì sao hoàng thái tử lại là đồ tay thối với tính tình như vậy? Vân Hoang, Vân Hoang…hoá ra cũng không phải nơi thần tiên a.

Nhưng tại sao ở đây chỗ nào cũng là chuyện kỳ kỳ quái quái chứ.”
Thiếu nữ co rúm người ở trong gió, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Sao băng!”
Dưới màn trời tối tăm, một đốm nhỏ màu trắng đột nhiên từ phương bắc hướng về phía đông rơi xuống, tạo ra một đường vòng cung sáng ngời, dường như muốn rơi vào Đào Nguyên quận.
Na Sinh vội vàng cúi đầu, nhắm mắt cầu nguyện.
“Cầu điều gì vậy? Na Sinh cô nương?” Đột nhiên bên tai nghe thấy có người hỏi, giọng nói ôn nhu thân thiết.
Na Sinh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, muốn nhìn xem là ai trong ngõ nhỏ không người đen như mực này đang hỏi nàng.


Nhưng mà vừa ngẩng đầu đã bị ánh sáng chiếu vào, con mắt nhắm lại một chút.

Nàng vô ý thức giơ tay lên che, từ từ mở mắt, gần như không thể tin được vào hai mắt của mình — ngôi sao băng đó, ngôi sao băng đó cư nhiên từ bầu trời rơi xuống trước mắt mình?!
Không, đó không phải sao băng… Mà là một vị nữ tử bạch y cưỡi một con ngựa trắng.
Tuấn mã trắng tuyền thu nạp hai cánh mỏng manh, không tiếng động đáp xuống giữa đường phố tối đen như mực.

Áo lụa màu trắng giống như trong mộng đang tung bay lên xuống, nữ tử thanh lệ trên lưng ngựa hướng về phía nàng cúi đầu, phía sau mạng che mặt mỉm cười, dáng tươi cười tĩnh mịch mà thanh khiết đẹp đẽ, mái tóc dài màu trắng trong gió vung lên, dài tới mắt cá chân.
Tất cả thoáng như mộng ảo.
“Sao thế, không nhận ra ta ư?” Thấy nàng mở lớn miệng sững sờ, cô gái cưỡi ngựa nở nụ cười.
Na Sinh lau lau mắt, lại nhìn lại, xác thực bản thân không phải nằm mơ.

Thần tiên tỷ tỷ kia duỗi tay về phía nàng, chiếc nhẫn trên ngón tay cùng nhẫn của nàng lóe ánh sáng rực rỡ: “Gặp nhau trên Thiên Khuyết, Na Sinh cô nương đã quên sao?”.
“A, a… Ngươi, ngươi là…” Na Sinh rốt cục nghĩ ra, bật thốt lên, “Ngươi là thái tử phi!”
“Ta là Bạch Anh.” Cô gái cưỡi ngựa mỉm cười với nàng, nhảy xuống lưng ngựa, “Lần trước đa tạ ngươi cứu Chân Lam.”
“Hả? …Cái đồ tay thối đó?” Mấy ngày nay lang bạc kỳ hồ, khiến hồi ức của Na Sinh về những chuyện trên núi tuyết Mạc Sĩ Tháp Cách giống như là đã cách mấy đời người, nhìn cô gái như thần tiên trước mặt, Na Sinh nhịn không được bật thốt lên, “Ngươi là lão bà của cánh tay thối kia? Thực sự? Ôi chao, tỷ tỷ tựa như thần tiên, làm sao lại gả cho cái đồ tay thối ấy…”.
“Ách?” Bạch Anh nhảy xuống lưng ngựa, nghe thấy nàng thẳng thắn nói như thế không khỏi sửng sốt một chút, “Chân Lam thực ra nói chuyện không dễ nghe — xem ra Na Sinh cô nương dọc theo đường đi bị hắn làm cho tức giận sao?”.
“Ta nhất định không nghĩ ra, một hoàng thái tử sao có thể ăn nói như vậy?” Na Sinh cong miệng, nhìn Bạch Anh, “Tỷ tỷ người mới giống thái tử phi, còn hắn một điểm hoàng thái tử cũng không giống a!”.
Bạch Anh nhìn thiếu nữ trước mặt, có chút bất ngờ, lắc đầu, hơi cười khổ — đây là người Hoàng Thiên chọn sao? Giống như một tiểu hài tử không am hiểu việc đời, không có kiếm thuật cũng không có pháp thuật, không có tâm cơ và mưu tính, bên người không có một người bạn có thể dựa nhờ vào, làm sao có thể ở trên đại địa Vân Hoang bảo vệ chính mình? … Xem ra bản thân dựa vào “Hậu Thổ” cảm ứng “Hoàng Thiên”, khắp nơi tìm kiếm nàng quả nhiên là chính xác.

“Na Sinh cô nương, ngươi mới vừa rồi cầu nguyện điều gì?” Không muốn dây dưa với đề tài này, Bạch Anh cười hỏi.
Na Sinh ngẩng đầu, giơ tay lên, đem cái nhẫn ở tay phải cho Bạch Anh xem, vẻ mặt đau khổ: “Ta cầu ông trời phù hộ ta, có thể để bình an mang theo cái thứ xui xẻo này đi tới núi Cửu Nghi, đừng lại bị người đuổi ra ngoài.”
Hoàng Thiên yên lặng mà lấp lánh sáng ở giữa ngón tay của thiếu nữ, Bạch Anh thở dài: “Mang theo nó khiến ngươi gặp rất nhiều phiền phức sao? — nhưng mà chúng ta sẽ không để cho ngươi khổ cực một mình đâu.”
“Thực sự?” Mắt Na Sinh hiện lên vẻ vui sướng, nàng nhảy dựng lên, “Ta còn tưởng rằng ai cũng không để ý đến ta chứ! Cũng là các ngươi tốt — được rồi, thái tử phi tỷ tỷ, núi Cửu Nghi ở nơi nào nha? Có đúng hay không rất xa?”.
“Núi Cửu Nghi ở tận phương bắc Vân Hoang, rất xa.” Bạch Anh giải thích một câu, thấy Na Sinh gục đầu xuống, vội vàng an ủi, “Thế nhưng không nên lo lắng, sẽ có người mang ngươi đi — Na Sinh cô nương, ngươi trước theo ta cùng nhau tìm một địa phương an toàn ở lại đã, chờ ta tìm được người kia rồi, lại xin nhờ hắn dọc đường chiếu cố ngươi.”.
“Ừ! Vậy thật tốt quá! Ta còn tưởng rằng ai cũng vứt bỏ ta rồi!” Na Sinh vui mừng đứng dậy, vươn tay muốn kéo tay của Bạch Anh — nhưng mà trong khi nắm tay, tay nàng lại xuyên qua cổ tay của Bạch Anh, nắm khoảng không.
Thiếu nữ Người Miêu khiếp sợ mà ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của bạch y nữ tử — trong đêm đen như vậy hiện lên, thanh lệ trang nhã đến mức có chút không thật, lại giống như sương mù ngưng kết mà mờ mờ ảo ảo.
Nàng không phải người sống? Chuyện gì xảy ra… Nàng, nàng là một quỷ hồn sao?!
“Đừng sợ, ta thực ra đã chết rồi — đang nói chuyện với ngươi là linh hồn của ta.” Bạch Anh giải thích, dừng một chút, mỉm cười, “Cũng là ‘quỷ’ theo như lời của người Trung Châu các ngươi đi! Bất quá ta sẽ không là quỷ hại người, ngươi không cần sợ.”.
“A…” Na Sinh hít sâu một hơi, ngược lại không hề có vẻ sợ hãi, chỉ là kinh ngạc, “Thái tử phi, người, người là quỷ? Cái tên hoàng thái tử tay thối kia cũng là cái kiểu kỳ quái như thế này… Trời ạ, lẽ nào người Không Tang các ngươi đều là như vậy sao?”
“Không.

Đáng nhẽ không phải như thế.” Bạch Anh xoay người lên thiên mã, thò tay kéo Na Sinh — đôi tay hư ảo kia cư nhiên có thể có “lực”, có thể nắm trong tay thực hình.

Đem Na Sinh kéo lên, ánh mắt của Bạch Anh có chút lãnh duệ: “Là có một số người, một số việc, đem chúng ta bức thành quỷ không thể thấy mặt trời.”.
“Là Thương Lưu đế quốc sao?” Na Sinh nhớ tới người thống trị đại lục bây giờ, “Bọn họ rất xấu a!”.
“Ừ, cho nên để ngăn chặn việc bọn họ hại ngươi, ta phải tới tìm một người, xin nhờ hắn chiếu cố ngươi.” Giật dây cương, Bạch Anh điều khiển thiên mã bay lên trời, “Ngồi chắc!”.

Hai cánh mỏng manh của thiên mã mở rộng, lao nhanh như bay, nháy mắt đã bay lên trăm thước trên không.

Na Sinh từ trên lưng ngựa nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy ngọn đèn của những ngôi nhà phía dưới, rồi đột nhiên choáng váng.
“Thật là lợi hại a… Thái tử phi!” Chưa từng được bay lên, nàng không hiểu sao kinh hỉ, reo hò, “Cái người chiếu cố ta cũng lợi hai giống ngươi sao? Cũng sẽ cưỡi ngựa bay trên trời sao?”.
“Hắn à? Hắn gọi là Tây Kinh.” Mỉm cười, bạch y nữ tử giới thiệu, “Hắn là sư huynh của ta.

Sư phụ ta chỉ dạy ta nửa năm đã đi rồi, cho nên phần lớn là hắn dạy ta.

Hắn đương nhiên so với ta lợi hại — A? Làm sao vậy? Na Sinh cô nương?”
Cảm giác phía sau bỗng nhiên nhẹ đi, Bạch Anh vội vàng quay đầu lại nắm lấy vai của Na Sinh, cân bằng lại cơ thể của nàng, kinh sợ hỏi.

Na Sinh suýt nữa từ trên lưng ngựa ngã xuống, nhìn Bạch Anh, hồi lâu sau mới lắp bắp nói: “Cái gì? Ngươi dự định xin nhờ vị Tây Kinh đại thúc kia chiếu cố ta? — hắn, hắn vừa rồi còn đem ta đuổi ra ngoài mà!”.
“Bá” Một tiếng ghìm cương, lần này giật mình quay đầu lại là Bạch Anh: “Cái gì? Ngươi nói ngươi mới vừa gặp qua sư huynh của ta? Thực sự?”.
“Tây Kinh? Chính là cái vị ma men đại thúc phải không? Cầm một ngân sắc kiếm có thể phát quang!” Na Sinh bị nàng kéo mạnh cương lại suýt ngã xuống lưng ngựa, vội vàng nắm chặt yên ngựa, “Hắn ở trong Như Ý đổ phường ở phía trước nha!”.
Trong sòng bạc tiếng ầm ĩ vẫn mơ hồ truyền đến, hét năm quát sáu, nhưng mà người say khướt ấy vẫn trong một phòng trang nhã ngủ gà gật, buông đầu xuống, vẫn còn chép miệng, trong tay nắm một bình rượu đã trống trơn.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng khe khẽ giống như gió, gõ gõ cửa.

Hán tử say mông lung mở mắt, lại theo tiếng động thuận miệng gọi: “Đinh…đã trở về sao?”.
Cửa sổ nhẹ nhàng vang lên một tiếng, bóng dáng của một nữ tử nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa sổ, nhưng không có trả lời lại.
“Đinh?” Hán tử say lại gọi một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy bất thường, con mắt như tia chớp mở ra, ngón tay hơi hơi động, kiếm quang trượt xuống trong tay, liền ra khỏi vỏ — một kiếm chém ra, người chưa đứng lên, kiếm khí lại vụt ra tới một trượng ngoài cửa sổ!
“Keng keng!” Hai tiếng, bạch quang ngoài cửa sổ tựa như tia chớp vọt ra, cắt vào nhau, người tới không ngờ có thể liên tiếp tránh ra hai kiếm của hắn, hơn nữa dùng lại là cùng một loại kiếm khí.

“Ai?” Hai kiếm đó hắn đều dùng chân lực, kiếm khách có thể tiếp được trên đại địa Vân Hoang cũng bất quá cực ít, biết đối thủ không đơn giản, Tây Kinh rốt cục đứng lên, quát hỏi.
“Đại sư huynh.” Bên ngoài có người nhẹ nhàng trả lời, chợt như mộng, “Là ta.”
Cửa sổ mở ra, ánh sao ảm đạm chiếu vào, gió đêm trầm lắng, có vẻ như muốn mưa.

Ngoài cửa sổ, dáng tươi cười của bạch y nữ tử trầm tĩnh dịu dàng, mái tóc dài ở trong gió tung bay như tuyết: “Đại sư huynh, kiếm pháp Thiên Vấn của ta không có kém đi chứ?”
“Trời…A Anh? A Anh!” Kinh ngạc chốc lát, dường như rốt cục đã xác nhận người trước mặt, hán tử say bên trong cửa sổ đột nhiên cười ha hả, vươn tay ra, bỗng nhiên ôm chặt tiểu sư muội nhiều năm không gặp.
Đã gần trăm năm không gặp rồi sao?
Từ khi bại trận ở Diệp Thành, trở lại đế đô thỉnh tội, hắn đã không gặp qua vị tiểu sư muội này — khi đó, nàng cũng sắp phải chính thức sắc phong làm thái tử phi rồi, ở tại trong thần điện nơi cao nhất của Bạch tháp, rời xa tất cả mọi người.

Trước khi sắc phong, nàng không thể gặp bất cứ nam nhân nào — thế nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, lần nhìn mặt sư muội cuối cùng lại là giữa tiếng kinh hô vang tận mây xanh, ngửa đầu nhìn quần áo vũ y từ đỉnh Bạch tháp cao vạn trượng rơi xuống.
Trong nháy mắt ấy, danh tướng trên chiến trường dù long trời lở đất cũng không biến sắc và vô số dân chúng bình thường xung quanh lại giống nhau, bật thốt lên tiếng kêu gào kinh hãi và thống khổ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Bọn họ là một đôi sư huynh muội kỳ lạ nhất trong qua các thế hệ môn hạ Kiếm Thánh: sư phụ Tôn Uyên dạo chơi tứ phương chỉ dạy Bạch Anh nửa năm kiếm pháp liền phiêu nhiên ra đi, Mộ Yên sư phụ bởi vì cơ thể không khỏe đã sớm ẩn cư tu dưỡng.

Vì vậy sư huynh như hắn liền nhận trách nhiệm tiếp tục dạy bảo, vẫn nắm tay tiểu sư muội mà dạy cho đến khi học thành — mãi đến khi nàng mười lăm tuổi, bị tuyển chọn làm hoàng thái tử phi, nhất định phải ly khai toàn bộ người nhà, đơn độc ở lại trên đỉnh Bạch tháp cao cao.
Một đường kiếm pháp cuối cùng đã dạy xong, hắn theo phép tắc của môn hạ Kiếm Thánh, đem kiếm quang cẩn thận trao cho nàng, xem như là chính thức thừa nhận nàng đã xuất sư, nhưng mà, tiểu quận chúa giống như người bình thường, đột nhiên ở trước mặt hắn khóc lên: “Sư huynh, ta không muốn bị giam ở trên Bạch tháp a…”.

Đó là cô gái luôn luôn im lặng nghe lời lần đầu tiên nói lên sợ hãi và cô độc trong lòng.
Hắn không phải không biết nội tâm thiếu nữ đối với chính mình mơ hồ kỳ vọng và sự cô độc bất lực của nàng.

Nhưng mà, làm danh tướng của Mộng Hoa vương triều, hắn có thể làm gì với việc quyết định của triều đình chứ?