Kính - Song Thành

Chương 25: Chương 25


Khi đi tới chỗ rẽ trên đường, thấy Na Sinh không theo kịp, Mộ Dung Tu dừng chân lại, quay đầu nhìn nhìn ra sau.
Thiếu nữ người Miêu đứng ở đầu đường, hai tay chống đầu gối, khom lưng xuống nhìn vật gì đó trên mặt đất.
“Ơ, Mộ Dung, hình như rất không ổn nha.” Na Sinh chăm chú nhìn cỏ thi rơi lả tả, dọc đường đi nàng đã hái chúng, “Chúng ta nếu như đi đường này nhất định có đại nạn!”.
Mộ Dung Tu không biết làm thế nào mà nhìn nàng, nữ hài tử này từ sau khi kêu là nửa đêm bị quỷ nhập, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, dọc theo đường đi không ngừng bói quẻ như thầy tướng số, ngay cả đi qua một cái cầu cũng phải bấm ngón tay tính toán một hồi lâu.

Hắn lắc đầu, kiên quyết phản đối: “Không được, cần phải đi.

Ngươi đừng lằng nhằng nữa, sắc trời cũng sắp tối rồi.”.
“Ai nha! Ngươi sao không nghe ta?”.

Na Sinh thấy hắn không thèm quay đầu mà đi thẳng, vội vã chạy chậm theo sau, “Ta không thổi phồng lên đâu! Ta đoán số thực sự rất chuẩn! Nếu như đi đường này, nhất định có đại nạn!”.
“Ngươi tài giỏi như vậy thì tự tìm đường yên ổn mà đi, không phải là được rồi sao? Đừng theo ta.”.

Mộ Dung Tu cực kỳ không kiên nhẫn.
“Này, ngươi sao lại nói như vậy? Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi! Ngươi nghĩ rằng ta nói bậy đúng không? — được, ta giúp ngươi tính thử một chút, ngươi nghe –” Na Sinh trong lòng buồn bực, nhưng lại nhịn xuống, bấm bấm ngón tay tính toán, “Ngươi gọi là Mộ Dung Tu, người Dương Châu, con trưởng của một phú gia lớn… Hai mươi mốt tuổi, phụ thân đã qua đời, mẫu thân… Ơ, mẫu thân khoẻ mạnh… Cái gì? Nàng hai trăm tuổi rồi? Oa, yêu quái!”
Trong khi thiếu nữ người Miêu kinh ngạc, kêu lên sợ hãi, Mộ Dung Tu đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn nàng.

Na Sinh mải miết bấm đốt ngón tay, suýt nữa đầu đụng vào ngực hắn.
“Ngươi làm sao biết?” Mộ Dung Tu không thể tin mà nhìn nàng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
“Ta là Na Sinh a!” Na Sinh cười rộ lên, đắc ý, “Ta nói ta là thầy tướng số… Ngươi tin chưa? Thực sự, nghe ta đi, đừng đi quận thành đó nữa, con đường này rất nguy hiểm a!”
“…” Mộ Dung Tu không nói lời nào, nhìn thiếu nữ trước mắt cười tươi như hoa — lần đầu tiên cảm thấy dáng tươi cười sáng ngời như thế có chút nhìn không thấy đáy.

Hắn không tin những lời bói toán bậy bạ, mà thiếu nữ này lại đối với hắn rõ như lòng bàn tay, rõ ràng là điều tra lai lịch của hắn, dọc đường mới đi theo hắn.


Mà bản thân hắn rõ ràng với người này nửa đường gặp nhau, hoàn toàn không quen biết gì cả.
Tuy rằng là Quỷ Cơ giao phó, thế nhưng nữ tử xa lạ này thực sự có thể tin sao?
Na Sinh không biết tâm trạng nghi ngờ của Mộ Dung Tu, chỉ một mực khuyên can hắn không nên đi Đào Nguyên quận.

Nàng cũng không lường trước nàng càng khuyên Mộ Dung Tu không nên đi đại lộ không nên đi quận thành, trong đầu Mộ Dung Tu lại càng cảm thấy kỳ quặc, nhưng hắn chỉ giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Tây Kinh đại nhân đang Như Ý đổ phường chờ ta, ta sao có thể không đi? — ngươi nếu không chịu thì cũng không nhất định phải theo.”.
Hắn nói xong liền đi thẳng phía trước, không thèm quay đầu lại.

Na Sinh nhìn khuôn mặt tối sầm của hắn, tâm trạng có chút sợ, giẫm giẫm chân, không nghĩ ra cách nào khác, đành phải ủ rũ đi theo sau.

Hai người không nói câu nào, lặng lẽ lên đường.

Chân Na Sinh đã hơi đau nhức, nàng liên tục nhìn trộm Mộ Dung Tu, nhìn thấy vẻ mặt của hắn vẫn còn bình tĩnh, liền không dám mở miệng nói muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Mộ Dung Tu tính tình thận trọng, lặng lẽ nhìn Na Sinh, thấy sắc mặt nàng không bình tĩnh, tâm trạng càng ngày càng cảm thấy đáng nghi.

Lại đi qua một lối rẽ, thấy phía trước hoang vắng, chỉ sợ đúng là giết người cướp của cũng không người phát hiện.

Hắn bỗng nhiên có một chủ ý, liền chỉ vào mấy tảng đá ven đường, nói: “Đi đường cũng mệt mỏi rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”.
Na Sinh chính là ngóng trông một câu này của hắn, vội vàng đặt mông ngồi xuống, há mồm thở dốc: “Còn xa lắm không… Ta đã mệt chết rồi.”
“Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta qua bên kia lấy nước cho ngươi.” Mộ Dung Tu cười cười, dỡ xuống cái sọt trên vai, “Ngươi thay ta trông sọt cỏ Dao này.”.
“Ờ, được rồi.” Na Sinh ngẩng đầu, cười cười với hắn.
Nét mặt vui cười sáng ngời như vậy giống như dòng suối trong vắt dưới ánh mặt trời, khiến Mộ Dung Tu không tự chủ nhắm con mắt một chút, tâm trạng chợt do dự — chẳng lẽ, chẳng lẽ là bản thân quá lo lắng?.
“Gặp người chỉ nói ba phần, không thể để lộ toàn bộ tâm tư,” Từ nhỏ, trưởng bối trong gia tộc khi dẫn hắn đi đây đi đó buôn bán đã giáo huấn như vậy, trên đời này lại có ai không thấy tiền là mờ mắt chứ? Đã nếm nhiều tính toán công kích, bản thân lại có thể không tiến bộ, thiếu chút nữa bị nha đầu kia lừa.

Hắn một lần nữa chỉnh đốn vũ y, đi trở về đường lớn, vội vàng chạy đi: trước khi trời tối hắn nhất định phải đến đến Đào Nguyên quận gặp Tây Kinh đại nhân mà mẫu thân đã dặn dò, nếu không, bản thân một mình mang theo bảo vật, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
“Này! Này! Ngươi làm cái gì vậy?” Mới đi được vài bước, đột nhiên phía sau có tiếng gọi lanh lảnh, “Muốn vứt bỏ ta mà một mình chạy sao?!”
Mộ Dung Tu bỗng nhiên quay đầu lại — trong lúc nhìn lại, chỉ thấy quần áo thanh sắc vũ y chớp động, thiếu nữ từ rừng cây ven đường nổi giận đùng đùng lao tới, hô to gọi nhỏ mà đuổi theo, tay còn ôm chặt một cái rổ.
Minh thứ phong từ phía đông chậm rãi thổi, phía trên Vân Hoang là một mảnh trời xanh nhạt đầu mùa xuân, sáng trong, mà giữa màu xanh lục nhợt nhạt của rừng cây, cô gái mặc vũ y đó giống như một con bướm nho nhỏ mới thoát từ vỏ nhộng, đang cố gắng phe phẩy cánh bay tới đây.
Không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nóng lên, hắn nhịn không được liền nở nụ cười.
“Mộ Dung, ngươi đùa giỡn ta!” Không ngừng thở dốc, Na Sinh giận dữ, chỉ vào mũi hắn mắng to, “Ngươi muốn nhân cơ hội bỏ rơi ta sao? Tên chết tiệt, ngươi không sợ ta đem sọt cỏ Dao của ngươi đốt như lá cây?!”.
Mộ Dung Tu muốn trở lại bộ mặt bình tĩnh, nhưng không biết vì sao vẫn nhịn không được mà thích thú, chỉ hỏi: “Ngươi vừa rồi đi đâu đó?”
“Ta, ta qua trong rừng bên kia…” Na Sinh bỗng nhiên nói lắp, mặt đỏ lên, sau đó cúi đầu trả lời nhỏ như tiếng muỗi, “Người ta, người ta bị đau bụng…”.
“Hả? Ha ha ha…” Mộ Dung Tu cũng không nhịn được nữa mà cười ha hả.
“Cười cái gì! Chờ chút nữa ngươi nhất định cũng sẽ tiêu chảy!” Thẹn quá thành giận, Na Sinh hung ác chửi mắng, đem cái sọt đang ôm ném tới trước ngực hắn, “Bất quá ta vẫn giúp ngươi cẩn thận trông giữ nó, luôn luôn mang theo bên người.”
“Ta từ bỏ,” Mộ Dung Tu vội vàng đem sọt ném trở lại cho nàng, bĩu môi, “Nhất định rất thối.”.
“Ngươi!” Na Sinh tức giận đến khuôn mặt đỏ thẫm, liền mở nắp sọt ngửi ngửi, sau đó như trút được gánh nặng nói:”Không thối đâu, yên tâm được rồi!”.
Mộ Dung Tu nhìn nàng rõ ràng thành thật mà đi ngửi một sọt lá cây kia càng nhịn không được cười ha hả.
“Buồn cười lắm sao?” Na Sinh trái lại bị hắn làm cho có chút chẳng hiểu tại sao, nhìn thanh niên thương nhân châu báu dọc đường đi luôn có vẻ cẩn trọng, ngại ngùng mà lại ở đây đang cười ha hả.

Hắn dường như không còn nhớ rõ bản thân đã bao lâu không có cười như vậy; trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ; lắc đầu: “Được, ta không cười nữa, không cười nữa.

Chúng ta mau lên đường đi.”.
Sóng vai đi tới, nhìn Mộ Dung Tu, thiếu nữ người Miêu thở dài nói: “Ngươi cười rộ lên thật là đẹp mắt, nên cười cười nhiều hơn — khi không cười nhìn mặt cứ như là ai cũng nợ ngươi tiền, trông như già hơn tới mười tuổi ấy.”.
“Hả?” Bị nàng thẳng thắn nói như thế, Mộ Dung Tu sửng sốt một chút, bỗng nhiên lần thứ hai nở nụ cười, “Không thể trách ta, ta từ nhỏ đều đi theo trưởng bối trong gia tộc học tập thành một thương nhân, không đủ dày dạn kinh nghiệm thì nơi nào người ta cùng ngươi nói chuyện mua bán?”.
“Thế trong nhà ngươi nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, không ai cùng ngươi chơi đùa sao?” Na Sinh vô cùng kinh ngạc.
“Thiếu niên trong Mộ Dung gia vì gia sản mà mưu tính hại nhau, ta là đích tôn của một con trai trưởng, mọi mưu tính ngấm ngầm hay công khai đều tránh không được mà đón nhận, làm gì có lòng dạ thảnh thơi mà chơi đùa?” Mộ Dung Tu lại sửng sốt một chút, khóe miệng bỗng nhiên có một tia cười khổ, “Được rồi, trước đây ta có một cửu muội muội, là tam phòng sinh ra, tính cách cùng ngươi giống nhau, về sau lớn lên một chút thì hoàn toàn thay đổi — Mộ Dung gia là một cái chảo nhộm lớn a.”.

“Hả?” Chung quy không hiểu rõ tranh đấu phức tạp bên trong một đại gia tộc, Na Sinh tỏ vẻ khó hiểu một chút.

Mộ Dung Tu cũng không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Dù thế nào lần này tới Vân Hoang, nếu như không thể làm tốt lần làm ăn này, ta ngay cả nhà cũng không có thể trở về.”
Na Sinh sửng sốt: “Không thể nào, phụ thân ngươi, gia gia ngươi không thương ngươi sao?”.
“Gia gia?” Mộ Dung Tu cười khẽ, lắc đầu, “Ta là con của giao nhân, là một quái vật, làm sao được thương yêu?”
“Giao nhân?” Na Sinh giật mình, hoảng hốt, “Có đúng hay không chính là ‘mỹ nhân ngư’ a? Nghe nói mỗi người đều là mỹ nhân, hơn nữa có tài ca hát, lại biết dệt vải, nước mắt rơi xuống liền hóa thành dạ minh châu… Chẳng qua chỉ là truyện thần thoại thôi a! Giao nhân cùng ngươi có quan hệ sao?”
“Đúng.” Mộ Dung Tu mỉm cười, gật đầu, bắt đầu nói bí mật thân thế của hắn cho thiếu nữ này, “Ngươi thực sự rất lợi hại a, không sai, mẫu thân của ta năm nay đích xác hơn hai trăm bốn mươi tuổi.

Nàng là giao nhân, hơn hai mươi năm trước cha ta đi tới Vân Hoang…”
Dọc đường đi, đem thân thế của mình nói hết một lần, honà toàn cho rằng Na Sinh nghe được sẽ ngẩn người, Nhưng mà không ngờ Na Sinh chỉ là bán tín bán nghi mà giương mắt nhìn hắn, lúng ta lúng túng: “Nghe chuyện xảy ra…thật là khó tin được nha, so với ta đoán số cho ngươi vẫn còn hù người hơn.”.
“Ta sao phải lừa ngươi?” Mộ Dung Tu có chút không vui, vén tóc lên, đè vành tai xuống, “Ngươi xem, tai vẫn còn tồn tại.”
“Ai nha!” Na Sinh nhảy dựng lên, đến gần nhìn, tấm tắc lấy làm kỳ, “Thực sự giống như cá a!”
“Đúng.” Mộ Dung Tu không đợi nàng động tay động chân, liền buông tóc xuống, “Chỉ vì cha ta là người Trung Châu, cho nên màu sắc của tóc và con mắt của ta đều là màu đen, hơn nữa cũng như người bình thường, sau hơn hai mươi năm thì trưởng thành như bây giờ.”.
“Thật tiếc… Nếu mà ngươi giống mẫu thân là có thể sống thêm mấy trăm năm rồi.” Na Sinh thở dài.
“Như vậy thì có cái gì tốt?” Mộ Dung Tu lắc đầu, “Đến lúc đó nhìn người bên cạnh từng bước từng bước chết đi, chính ngươi không chết là rất khó chịu — ngươi chưa gặp qua mẫu thân của ta rồi.”.
“Ân… Vì sao nàng không gả đi chứ?” Na Sinh suy nghĩ một chút liền đưa ra vấn đề này, “Mấy trăm năm! Nàng có thể gả đi mấy…”
Nói còn chưa dứt lời liền thấy vẻ mặt Mộ Dung Tu bỗng nhiên trầm xuống, nàng vội vàng không lên tiếng nữa.
Lẽ ra bầu không khí rất tốt, bỗng nhiên lại lạnh xuống, Mộ Dung Tu lặng lẽ mà tiếp tục gấp rút lên đường, Na Sinh cõng sọt cỏ khô theo ở phía sau, có vẻ không vui, âm thầm oán giận người đằng trước tốc độ giở mặt thực sự là khiến người ta chịu không nổi, cũng không biết cái nào là tử huyệt không thể đụng vào của hắn.
Phía trước thị một mảnh rừng cây bụi gai, hai người một trước một sau đi vào, cẩn thận từng li từng tí mà tránh gai đâm, tìm kiếm lối đi giữa bụi cỏ.

Mộ Dung Tu đi nhanh hơn, gần như muốn đem nàng bỏ rơi, Na Sinh tâm trạng quýnh lên, từng bước một chạy lên phía trước, không cẩn thận “xoẹt” một tiếng quần áo đã bị móc vào, nàng quỳ trên mặt đất, luống cuống mà tháo ra, cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng xé bỏ một miếng.
Nhìn vũ y mới tinh lại thiếu một miếng, Na Sinh rất là tiếc, bỗng nhiên thấy Mộ Dung Tu đi ở phía trước đột nhiên vội vàng mà đi vòng vèo trở lại, sắc mặt tái nhợt, dường như phía sau có người đuổi theo hắn.
“Xuỵt…” Nàng định mở miệng, Mộ Dung Tu bỗng nhiên cúi người bưng kín miệng của nàng, vội vàng nói, “Đừng lên tiếng, có người đuổi theo ta! Xem ra là cường đạo giết người cướp của.”.
“Cường, cường đạo?” Bên tai đã nghe thấy có một nhóm người đến gần, Na Sinh nói lắp, buột miệng hỏi.
Đang khi nói chuyện, một đám người đã đuổi tới cánh rừng, càng ngày càng gần, vừa chửi rủa vừa cẩn thận lục soát.
“Mẹ nó, rõ ràng vừa mới gặp tiểu tử đó ở trước mặt! Cư nhiên vừa quay đầu lại đã bỏ chạy rồi, lanh lợi giống như con thỏ!”
“Đừng nóng vội, cánh rừng này không lớn, bụi gai lại nhiều, hắn chạy cũng chạy không nhanh, chúng ta chậm rãi lục soát là được.”

“Con bà nó, làm lỡ thời giờ tổng quản lại muốn mắng chúng ta là kẻ vô dụng — bắt được tiểu tử kia, không thể không chém tàn hắn.”
Hiển nhiên có huấn luyện, một đám người tản ra theo hình quạt, chậm rãi lục soát, tiếng bước chân từ từ đến gần.
Na Sinh lập tức nghĩ đến một đám loạn binh cường đạo tàn nhẫn hung ác trên Thiên Khuyết, sợ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên trên người nhẹ đi, cái sọt đã được hắn lấy đi, nàng muốn hỏi, bên tai đã nghe thấy Mộ Dung Tu thấp giọng dặn dò: “Chờ lát nữa ta chạy ra dẫn dắt bọn chúng rời đi, ngươi đứng ở chỗ này đừng để cho chúng trông thấy.

Cẩn thận cầm lấy cái này, nghìn vạn lần đừng làm mất, tuyết anh tử để lại trên người ngươi để tránh rơi vào trong tay bọn chúng…”
“Đừng!” Mặc dù sợ hãi, nghe thấy an bài như thế, nàng vẫn còn lắc đầu tỏ ý phản đối.
“Ngu ngốc ngươi mau mau tới Như Ý đổ phường tìm Tây Kinh tới! Ta sẽ lưu lại ký hiệu dọc đường.” Mộ Dung Tu hung hăng vỗ đầu của nàng, trốn ở dưới bụi gai vội vàng dặn dò: “Đây là an bài ổn thỏa nhất rồi, không được không nghe! Nếu không cả hai người cùng chết!”.
Nghe thấy tiếng lục soát càng ngày càng gần, hắn không nói nhiều nữa, một tay ấn Na Sinh đến dưới bụi gai, để sọt cỏ khô kia lên lưng, nhảy người lên, nhanh chóng chạy hướng ngoài rừng.
“Ở nơi này! Ở nơi này!” Quả nhiên khẽ động đã bị đối phương nhìn thấy, đám cường đạo kia lập tức đuổi theo.
Na Sinh khẩn trương, muốn đứng lên để chạy ra, nhưng mà bụi gai móc quần áo và tóc của nàng, chờ nàng vất vả đứng được lên thì đám cường đạo kia đã đuổi theo, hướng đường lớn chạy đi.
“Mộ Dung Tu! Mộ Dung Tu!” Nàng kêu to, đứng lên, quần áo rách, tóc rối tung, chật vật không chịu nổi.

Khi đứng lên thì trên vạt áo trước có cái gì đó rơi xuống đất: một túi tiền, một cây tuyết ảnh tử bị một cây trâm xuyên qua, còn một bản “Dị vực ký” — tất cả đó gần như là toàn bộ gia tài của hắn rồi.
Na Sinh cởi túi tiền ra, liếc mắt thấy bên trong là cỏ Dao, đột nhiên liền hiểu được mọi chuyện.
“Chết tiệt, hắn tính kế mình.” Nhớ tới chuyện vừa rồi, nàng lại không biết mắng chửi thế nào, đứng ở bụi gai trong rừng, đem tay phải giơ lên trước mặt, ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên mắt đỏ lên, nhịn không được muốn khóc.
“Nếu như ta nói cho ngươi biết ta có ‘Hoàng Thiên’, sẽ không phải chạy trốn a! Tại sao không nghe ta nói đã chạy ra?”
Na Sinh thì thào nói, bỗng nhiên dùng sức đá đất trên mặt đất, khóc lớn, “Chết tiệt, chết tiệt! Mình không nên dấu chuyện có Hoàng Thiên! Lần này hại chết hắn rồi!”.
Đột nhiên cảm thấy vô cùng cô độc và bất lực, Na Sinh một mình đứng ở trong rừng bụi gai, vừa tháo tóc và quần áo bị móc vào bụi gai, vừa nức nở khóc.

Hối hận hồi lâu, vất vả gỡ những cái gai đâm vào, quần áo đã rách tả tơi mà tóc lại rối bù như tổ chim, da tay bị vạch đầy vết máu, lúc này nàng mới bỗng nhiên nhớ tới chính sự: “A, Như Ý đổ phường, Tây Kinh… Người cứu mạng.”
Không dám chậm trễ, nàng để túi tiền lên lưng, thu hồi tuyết anh tử và quyển sách, lảo đảo đứng lên đi ra cánh rừng, dọc theo đường lớn đi, bỗng nhiên bật thốt lên: “Không xong rồi… Ta không nhận ra đường.

Thôi xong rồi.”.