Kinh Phá Thiên Không

Chương 18

Sáng sớm từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu rọi khắp Lôi Thân Thánh Thụ, giờ đây nó làm cho người ta cảm giác như là vật trên trời chỉ thuộc sở hữu của thần thiên.
Lúc này xung quanh Lôi Thần Thánh Thụ đã tập trung rất nhiều người, từ tân viện sinh cho tới những học tỷ học trưởng đang đứng ở đó. Họ cứ bàn tán xầm xì.
Một chốc sau thì Lôi viện trưởng cùng Lam nhi và Hoa nhi đã tới nơi.
"Tất cả im lặng" Lôi viện trưởng ánh mặt nghiêm nghị quát lên.
Toàn trường bây giờ đã yên tĩnh, không một tiếng động.
"Tất cả tân sinh tiến lên" Nghe vậy thì những tân sinh từ trong đám đông đi ra, đứng thành một hàng ở đó.
"Hôm nay ta sẽ mở lôi trì, lợi ích của lôi trì là rất lớn, nó vừa giúp luyện thể, và đan điền cũng sẽ tích tụ lôi lực, sau này khi luyện không sẽ dễ dàng hấp thu lôi lực hơn" Lôi viện trưởng vừa nói xong thì ông vung tay lên, chín cái hồ nhỏ đã xuất hiện ở xung quanh Lôi Thần Thánh
Thụ.
Ông làm ra một số thủ pháp kỳ lạ thì cái cây đang yên bình bống chống có lôi điện lóe lên liên tục, từng luồng lôi điện cứ thế mà tích tụ vào trong chín cái hồ.
"Cả chín người các ngươi tiến nhập vào đây, chịu đựng được thời gian càng lâu thì lợi ích càng lớn, nhưng nên nhớ, nếu đã đạt tới giới hạn bản thân thì liền lập tức li khai, có khi cố quá thì thành quá cố đấy"
Mấy tên tân sinh liền đi vào hồ lôi điện mà ngồi ở đó, chỉ có Kinh Thiên thì đang chần chừ.
"Nè Long ca, ngươi đã dùng kim lôi giúp ta tẩy rửa kinh mạch rồi, giờ có cần tiến vào lôi trì không" Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
"Có còn hơn không, bỏ phí làm gì, dù nó không giúp kinh mạch và cơ thể của ngươi tăng trưởng lên nữa, nhưng dùng nó để luyện công không phải dễ dàng hơn sao, còn có giúp cho con Bôn Lôi Mã kia nữa, cái con đó thì chúa thích ăn lôi điện đấy" Long ca nghe hỏi thế nên cũng nói cho Kinh
Thiên hiểu.
"Kinh Thiên ngươi còn đang chần chừ gì đấy, sao không tiến vào đi, chả lẽ ngươi nghĩ thứ này vô dụng với ngươi chăng" Lôi viện trưởng liếc mắt nhìn qua Kinh Thiên, ông ta suy nghĩ thế cũng không sai, có lam lôi rồi thì việc này chỉ là bình thường, có cũng được không có cũng chả sao, nhưng mới tuổi như thế mà kén cá chọn canh thì không tốt.
"Dạ không có gì, nhìn lôi trì này chỉ thấy ghê ghê một tí thôi" Kinh Thiên đáp lại xong cũng tiến bước đi vào mà đả tọa ở đó.
"Không biết đám tân sinh này có khá khẩm gì không đây, nếu như thiên phú cực tốt thì có thể chịu đựng được trong một giờ "
"Chịu đựng được như thế thì chỉ có vài vị học trưởng cấp cao của chúng ta thôi, đa số thì chưa được nửa giờ thì đã chạy ra rồi"
"Hừ, mấy người này sao bằng Lam học tỷ được, các ngươi lúc trước chưa thấy qua thôi, Lam học tỷ hấp thu được một nửa cái đống lôi trì này đấy nha"
"A, học tỷ nói thật chứ, chúng ta ở đây chưa nghe qua bao giờ a"
"Chưa nghe là đúng rồi, những chuyện này ngoài viện trưởng ra thì chỉ có vài vị học trưởng cùng thời với Lam học tỷ mới biết thôi"
"Thực là kinh khủng a, người sở hữu ngụy lam lôi danh xứng với thực nha, cái đống lôi điện này ngồi trong đó còn khó chịu hơn cả cực hình nữa, chúng ta lâu năm tiếp xúc với lôi điện nên không sao, chứ như đám tân sinh thì" Tên viện sinh này nói tới đây thì không khỏi run rẩy.
Hơn hai mươi phút trôi qua, lúc này thì đã có bốn người ra khỏi lôi trì, sắc mặt bọn chúng trông rất là nhăn nhó.
"Bốn người các ngươi như vậy cũng được rồi, mặc dù tư chất không tốt nhưng không sao cả, cứ cố gắng hết sức thì có ngày cũng thành công thôi" Lôi viện trưởng đứng trước mặt bọn chúng mà an ủi.
Haizz! biết sao được, cái lôi trì này ngồi trong đó y như đang bị tra tấn vậy, cả người cứ co quắp lại và run lên liên tục, cảm giác khổ không thể nói hết.
Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, bây giờ đã được hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa có ai đi ra, một chốc sau thì có ba người đứng dậy thoát li khỏi lôi trì.
Thoạt nhìn ba người này không khổ sở như những tên trước, chỉ thấy chúng vẻ mặt tự đắc mà thôi.
"Khá lắm, chịu đựng được lâu như thế sau này rất có tương lai" Lôi viện trưởng gật đầu mỉm người, ba tên này cũng được gọi là ưu tú a.
"A, vẫn còn hai người ngồi ở lại trong lôi trì "
"Thật không ngờ được năm nay là có hai người chịu đựng được tới mức này, hằng năm hiếm lắm chỉ có một người mà thôi"
"Hình như tên mặc bạch y kia hôm qua đắc tội với Lam học tỷ thì phải, không ngờ hắn cũng khá quá"
"Vừa anh tuấn, lại vừa có tài như thế, năm nay lôi viện của chúng ta tươi sáng lên hẳn rồi" Một số nữ sinh đứng ở ngoài nhìn Kinh Thiên mà bàn tán liên tục.
Lúc này vừa qua một tiếng, thì hai tên đó cũng đi ra khỏi lôi trì rồi.
Tên cùng Kinh Thiên đi ra liếc mắt nhìn hắn "Hừ cái tên bùn thiêu này mà cũng sánh bằng ta, hắn chỉ có vận may mà thôi" Nhưng hắn vẫn quay sang Kinh Thiên mà cười nói "Tiểu đệ thật không ngờ gặp được một người có thiên phú như mình, mà độ tuổi lại sàn sàn như nhau, không biết vị huynh đài đây tên gì, ta thật muốn làm quen, ta tên là Hạ Thiết"
"Thật khách sáo rồi, tiểu đệ tên là Kinh Thiên"
"Thì ra là Kinh Thiên huynh đệ, hân hạnh hân hạnh" Hạ Thiết trong lòng nghĩ thầm "Hừ Kinh Thiên được lắm, hôm nay ngươi dám tranh uy với ta, đợi ngày sau ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khỏ"
Uy, thì ra tên cao to đen hôi kia là người của Hạ gia à, nghe nói gia gia hắn là Hạ Nguyên làm tể tướng trong triều a, tại sao không theo gia gia hắn làm quan mà lại vào đây.
Cả hai tên không nói chuyện với nhau nữa mà bước về phía lôi viện trưởng.
"Thật không ngờ năm nay lại xuất hiện hai nhân tài như thế, hằng năm có một người thì tốt lắm rồi, tương lại sau này của các ngươi sẽ rất rực rỡ" Lôi viện trưởng nói xong đi lại chỗ chín cái hồ nhỏ kia chuẩn bị thu hồi chúng lại, nhưng có một chuyện làm ông kinh ngạc "A, gì thế này, tại sao cái hồ của Kinh Thiên lại không còn tí lôi điện nào thế"
Ông vừa hốt hoảng la lên thì lúc này cả đám viện sinh phía sau cũng đã tụ tập lại mà nhìn.
"Cái gì, sao lôi điện lại biến mất hết như thế, đã có chuyện gì xả ra ư"
"Chả lẽ Kinh Thiên hắn đã hấp thụ hết lôi hà rồi, nhưng chuyện này quá khó tin"