Kinh Phá Thiên Không

Chương 15: Lam Nhi

Hôm nay là ngày tiến nhập Thiên Minh học viện của đám tân sinh, nhưng không ngờ vừa mới tới đây thì đã có đứa gây họa với mấy vị học tỷ.
Nhưng bọn chúng lại không biết vị học tỷ mà Kinh Thiên đắc tội lại là người đứng đầu Thiên Minh học viện. Nàng xếp hạng cao nhất trên Thiên bảng nhiều năm nay chưa có ai từng vượt mặt được nàng, bản thân nàng đã đạt tới tứ phẩm trung cấp sơ kỳ cấp 34. Mặc dù có nhiều vị học trưởng cấp 35-36 nhưng không ai có thể hạ gục được nàng, bởi vì bản thân có ngụy lam lôi nên chiến đấu vượt một hai cấp so với bản thân là điều có thể chấp nhận được, chưa nói tới tính năng cường hãn và mãnh liệt của lôi điện gây cho đối thủ rất nhiều khó khăn.
Nàng đứng đó tỏa ra sát khí kinh người, làm cho đám tân sinh và mấy học muội đứng kế bên phải rét run, chẳng có người nào dám động đậy.
Lôi viện trưởng đứng đó cũng không có dấu hiệu là sẽ ra tay ngăn cản, bản thân hắn cũng muốn xem tên viện sinh có lam lôi này thực lực ra sao, dù sao lam lôi thuần khiết đến như thế thì không phải chuyện thường.
Nếu không nguy hiểm tới tính mạng thì ông sẽ không nhúng tay vào.
Trong lúc đó thì Kinh Thiên thoáng nghệch mặt ra, hắn từ đó tới giờ chơi game thì giỏi chứ chưa bao giờ đánh nhau với ai, tuy hiện tại thiên lực đạt tới nhị phẩm sơ cấp đỉnh phong nhưng kỹ năng chiến đấu thì bằng con số không, cho dù giờ gặp đứa nào thua vài cấp thì đập hắn thành đầu heo cũng là chuyện bình thường.
Kinh Thiên chưa kịp định thần lại thì vị đại sư tỷ đã giơ ngọc thủ lên, trong tay nàng lôi điện bắn phá ra nhìn rất là đẹp mắt.
Nàng đứng đó tích tụ lôi lực lại, hai ngón tay khẻ vươn ra, bỗng chốc lôi điện xung quanh đã hiện ra hình một thanh kiếm hư ảo. Không chậm trễ mà liền phóng lôi kiếm bay thẳng tới chỗ Kinh Thiên.
"Mẹ ơi, cái đứa nhỏ này, bị ta nuông chiều quá quen rồi hay sao, mới vừa ra tay tuy chưa sử dụng ngụy lam lôi nhưng đã chơi tới sát chiêu của nó rồi" Lôi viện trưởng thấy thế cũng đã chuẩn bị tùy thời có thể ngăn cản.
Kinh Thiên đứng đó không biết làm gì, giờ phút này ai nấy đều nhìn hắn với vẻ mặt thương hại. Thanh lôi kiếm đang bay vút tới, cùng lúc đó thì
Lôi viện trưởng từ đằng sau cũng đã phóng ra một tia lôi điện ngăn cản lại, những người xung quanh đã được ông hất ra xa.
Đùng!
Nhưng tia lôi điện và lôi kiếm chưa kịp chạm vào nhau thì đã nghe một thanh âm nổ lớn vang lên. Bụi mù bay khắp nơi làm cho mọi người nhìn không rõ cái tên tân sinh kia giờ phút này ra sao.
Lôi viện trưởng sắc mặt hơi đổi, ông lo lắng cho tên tân sinh có lam lôi, ông không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Nếu hắn có bề gì chắc ta hối hận chết mất
Lôi viện trưởng vội phất tay làm tan bụi mù ở xung quanh đi, nhưng không như ông nghĩ, khi bụi mù đã tan hết thì xuất hiện ra một thân ảnh đứng đó không bị bất cứ một tí vết thương nào.
"Quái lạ, tại sao hắn lại không bị thương" Lôi viện trưởng cùng vị đại sư tỷ kia đều nghĩ thầm.
"Con mẹ nó thật là hiếp người quá đáng, trước mặt long ca ta mà lại múa rìu qua mắt thợ, nếu ta không bị tạm thời phong ấn thì phá sạch mẹ cái học viện này rồi, các người có biết nếu thằng vô dụng này mà chết thì chuyện gì sẽ xảy ra không hả" Long ca trong đan điền của Kinh Thiên tức giận không thôi, mặt hắn như đang chét sình vậy, cả mặt xám xịt lại.
"Mẹ nó, còn ngươi nữa, có Bôn Lôi Mã làm bổn mạng thiên thú, vậy mà tại sao không chịu xài tuyệt kỹ của nó mà đánh lại hả"
Kinh Thiên chưa kịp chấn tỉnh thì nghe Long ca cứ chữi bới liên tục, khiến hắn chịu không nổi mà cũng quát lớn "Bức người vừa thôi nha, ta mới tới đây, cái quái gì cũng không biết, cái gì là tuyệt kỹ, cái gì là bản năng chiến đấu, ta chả có cái quái gì hết, ta chỉ biết ngồi chơi game thôi"
Long ca nghe vậy không khỏi trầm mặc thở dài "Haizz, thiệt tình mình quên mất, cái thằng này do bằng hữu của mình đưa hắn tới đây không lâu, mặc dù giúp hắn tăng lên thực lực nhị phẩm trong một đêm nhưng mẹ nó lại quên dạy nó cách đập nhau, thật là thất sách mà, nhưng thằng này nói khó hiểu vãi, game là cái mẹ gì thế nhỉ"
Trong lúc hai thằng Long ca và Kinh Thiên đang cãi nhau thì Lôi viện trưởng và vị đại sư tỷ kia không khỏi trợn mắt mà nhìn. Bị hai tuyệt kỹ phát nổ ngay kế bên mà hắn không bị cháy một cộng lông, chuyện này quá quái lạ rồi.
Nhưng không suy nghĩ nhiều, vị đại sư tỷ vẫn không chịu bỏ qua, nàng chân chính muốn cho tên này chịu thống khổ rồi, liền phát ra ngụy lam lôi, tia lôi điện này vừa xuất hiện đã làm mấy tên viện sinh kế bên thấy áp lực không chịu đựng nổi.
"Lam Nhi dừng tay" Lôi viện trưởng thấy mọi việc đã vượt khỏi sự kiểm soát nên giận dữ quát lớn "Con có biết đây là đâu không hả, mọi việc chỉ là hiểu lầm mà thôi con cần làm lớn vậy không"
Thì ra vị đại sư tỷ này tên là Lam Nhi. Nàng vừa nghe Lôi viện trưởng nói thế liền thu hồi lại ngụy lam lôi mà ấp úng mở lời "Nhưng sư phụ, hắn… hắn đã làm bàn tay của Hoa nhi"
"Đó là do nó không cẩn thận mà thôi, chưa nói chưa rằng đã ra tay rồi, đánh không được người ta còn bị thương, đó không phải là do con dạy nó sao" Lôi viện trưởng giận dữ giáo huấn ngay tại chỗ "Nhân đây ta cũng nói cho các con biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ở trong học viện thì các con có làm gì cũng không nguy hiểm, nhưng cứ giữ cái tính nết cao ngạo và tùy tiện như thế đi ra ngoài thì ta nghĩ rằng chưa đến một tháng các con đã thành một khối thi thể lạnh rồi"
Cảm đám đứng đó đều cúi đầu xuống cảm thấy xấu hổ.
Thật sự Lôi viện trưởng nói không sai, chỉ là một tên tân sinh thôi đã làm cho Hoa nhi phải bị thương như thế, nếu như ra ngoài chân chính gặp địch nhân hạ sát thú thì!
Nghĩ tới đây ai nấy cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh mà ghi khắc lời nói của Lôi viện trưởng vào trong đầu, từ nay về sau làm việc gì cũng phải cẩn thận.
"Được rồi, tất cả giải tán đi, một số người thì dẫn đám tân sinh này về phòng của mình, còn Hoa nhi thì theo ta, ta sẽ dùng dược thảo chưa trị tay cho ngươi"
Sau khi Lôi viện trưởng nói xong thì cả đám giải tán, còn có một số thì dẫn tân sinh đi tiếp nhận phòng của mình, Hoa nhi và Lam nhi thì đi theo viện trưởng, lúc đi Lam Nhi vẫn còn quay đầu lại nhìn cái tên Kinh
Thiên đang bỏ đi kia.