Kinh Niên Thư

Chương 16: 16 Âm Binh



[” Nhưng tôi nghĩ nếu các anh cướp Kinh Niên Thư để nhằm vào âm binh, vậy chứng tỏ trong Kinh Niên Thư còn giấu cách khiến âm binh sống lại.” ]
Ở một phía khác trong thôn, Kiều Giản thay một bộ quần áo gọn gàng, dễ dàng tránh né tai mắt trông coi của người dân.

Mặc dù có bố mẹ cô thề thốt nhưng trưởng thôn Vương vẫn đề phòng bất trắc, phái người dân vây quanh nhà cô.

Cũng may Kiều Giản đã sớm rèn luyện qua, trèo tường rào ra ngoài, lúc này mới khiến cô nhìn thấy trước nhà sau ngõ có bao nhiêu người canh giữ.
Cô thả nhẹ bước chân, đợi sau khi tránh khỏi ánh mắt của họ mới tung người nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía rừng núi.
Tiêu Diễm rời đi khiến trái tim của ba người Cương Mã vừa thót lên đã bình tĩnh trở lại, như vậy Tần Khải chỉ có một mình.

Nhưng rất nhanh Diên Hoãn đã trở nên lo lắng, thấp giọng bảo Cương Mã đánh nhanh thắng nhanh, nhất định phải kết thúc cuộc chiến trước khi bình minh.
Giọng nói của ông ta khàn đặc khô khốc, giống như kim loại cọ lên lưỡi dao cùn gỉ sét.

Mặc dù âm thanh nhỏ nhưng lại bị cuốn theo gió đêm chui vào tai Tần Khải, anh nhìn sắc trời, màn đêm đen đặc, ánh lửa bị Ngõa Tư đốt lên trong rừng vẫn đang âm ỉ cháy, đường chân trời lờ mờ có ánh bạc.

Trước bình minh là lúc trời tối nhất, lại nhìn thôn làng đã biến mất một phần, mờ mờ ảo ảo tựa như bóng trong gương hoa trong nước.
Trong lòng Tẩn Khải đã hiểu được đại khái.
Có lẽ Thành Diệc Quân có thể hồi phục trước lúc bình minh, nếu không ba người này sẽ không vội vàng trở lại thôn vào lúc đó.

Trải qua một lượt tranh đấu, Tần Khải đã tìm ra một vài cách thức, thân hình Cương Mã cao lớn, nếu như có thể dùng anh ta để che đi tầm mắt của Diên Hoãn, vậy chí ít có thể kiềm hãm năng lực của Diên Hoãn, nhưng phía sau còn có một Ngõa Tư, cái người nhổ ra sức phá hoại cực mạnh.

Sức tấn công của Cương Mã đương nhiên không cần nói, chỉ so về thể lực Tần Khải đã chịu yếu thế, nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ ngày càng bị động.
Lồng ngực đau như nứt vỡ, bởi vì hành động bị hạn chế nên vừa nãy anh chịu không ít đòn.

Tần Khải nhặt dây xích dưới đất lên, giơ tay lau máu nơi khóe miệng.

Bên kia Ngõa Tư gào thét nhao tới, Tần Khải lập tức lật người tránh đi, một mảng đất rộng phía sau anh đã nổ tung, ánh lửa rợp trời, Tần Khải chỉ cảm thấy đầu vai bỏng rát, đau đớn khiến anh nhíu chặt mày.
Cương Mã nhân cơ hội tấn công, Tần Khải phản ứng cực nhanh, sợi dây xích trong tay tựa như cây roi vung lên, cùng lúc đó cũng lợi dụng thân hình của Cương Mã che chắn kỹ càng tầm nhìn của Diên Hoãn, quay người rút lại, dây xích thình lình quăng ra, chỉ thấy trên cổ Cương Mã lập tức bị quất thành một vết thương rất sâu, máu chảy không ngừng.
Cương Mã liên tục lùi về sau mấy bước, một chân không vững ngã xuống đất, dùng sức bịt chặt cổ lại.

Sợi dây đã cắt đứt động mạch cảnh của anh ta, vết thương trí mạng, máu chảy như suối.
Diên Hoãn thấy thế lập tức tiến lên, kéo tay Cương Mã ra, ông ta giơ tay chụp lên cái cổ đang chảy máu, ngay sau đó tốc độ máu chảy ra từ vết thương trở nên chậm lại, thêm một lát nữa máu đã ngừng chảy.
Tần Khải nhìn thấy rõ, hóa ra năng lực của tên nhóc này không những khiến hành động của đối phương chậm lại, còn có thể cầm máu.
Điều này rất phiền phức.
Cương Mã lại khôi phục như thường, anh ta bò từ dưới đất lên, vết thương trên cổ vẫn còn, một rãnh rất sâu, da thịt nứt toác, chỉ là không thấy máu tanh, nhưng cũng khiến người ta khiếp đảm.

Anh ta gầm lên xông qua chỗ Tần Khải, thực sự trở thành một con ngựa hoang bị chọc giận.
Ba người lại phối hợp với nhau, một mình Tần Khải đấu với ba người đương nhiên ở thế yếu, trên người cũng chằng chịt vết thương, thể lực không đủ.
Anh quyết định chuyển mục tiêu tấn công chính về phía Ngõa Tư.
Vì thế anh tung người lên xông về phía Ngõa Tư, anh ta liên tục lùi về sau mấy bước, há miệng nhả khí, Tần Khải gập đôi sợi dây xích trong tay che chắn trước người, ngay sau đó nhờ sức mạnh của vụ nổ bắn qua một bên.

Mà hướng đó vừa đúng là vị trí của Cương Mã, Tần Khải lợi dụng sức mạnh từ cú nổ của Ngõa Tư chuẩn bị cho Cương Mã một đòn trí mạng.
Nhưng Diên Hoãn lại nắm bắt được ý đồ của Tần Khải, ông ta giơ tay lên nhanh chóng phát lực, động tác của Tần Khải trong không trung liền chậm lại, nhưng sợi xích trong tay anh đã bay ra, tốc độ của sợi dây xích quá nhanh, rạch nát không khí, cắt qua gió lạnh, Diên Hoãn muốn phát lực một lần nữa cũng không kịp, sợi dây xích giống như roi sắc quất vào ngực Cương Mã.
Phía sau anh là rừng cây rộng lớn, ánh lửa rợp trời, trong ánh lửa dòng máu trên ngực Cương Mã lóe lên chói mắt.
Dây xích vung qua, Tần Khải cũng ngã xuống đất, anh không lập tức đứng dậy, nằm bò trên mặt đất phun ra một ngụm máu.
Diên Hoãn thấy Cương Mã lại một lần nữa bị thương, ông ta chống cây gậy ba-toong xuống đất, mượn lực toàn thân nhảy qua, hành động rất nhanh nào giống một ông già sáu mươi? Ông ta đến bên cạnh Cương Mã ấn lên vết thương trên ngực anh ta chuẩn bị cầm máu, nhưng bỗng nhiên phát hiện trên ngực Cương Mã căn bản không hề có vết thương.
Sắc mặt Diên Hoãn kinh ngạc.
Mà bên kia Ngõa Tư nhìn thấy Tần Khải bò dưới đất không thể đứng dậy, không bỏ lỡ cơ hội, anh ta hít sâu một hơi rồi thình lình thở ra, nhưng anh ta không thể ngờ được tốc độ nhả khí của mình trở nên chậm chạp, dòng khí nổ không thể ra ngoài đang quanh quẩn trong miệng.

Cương Mã thấy vậy liền nôn nóng, muốn đứng dậy tấn công, nhưng cũng không ngờ tốc độ của mình chậm rề rề, giống như ai đó nắm lấy tay chân trói buộc động tác lại.
Vẻ mặt Ngõa Tư kinh ngạc, “Đây… là chuyện gì vậy?”
Tần Khải thong dong đứng dậy, nụ cười lạnh lẽo, “Rất đơn giản, máu trước ngực anh ta là của tôi.” Vừa dứt lời, anh tức tốc xông về phía Ngõa Tư và Cương Mã đang kinh ngạc, giơ tay lên rồi ấn xuống, hai người đã bị anh điều khiển, chân họ mềm oặt quỳ xuống đất không dậy được nữa.
Diên Hoãn cũng bởi vì dính máu của Tần Khải nên không nhúc nhích được.
Chính vào lúc này, ánh sáng đầu tiên nơi đường chân trời bỗng nhiên chiếu xuống, bóng tối như bị một bàn tay khổng lồ xé toạc một lỗ, dần dần ánh sáng ngấm vào, góc trời nhuộm thành một mảng đỏ rộng lớn.
Tần Khải thầm than không xong rồi, ngước mắt lên nhìn, thôn làng vốn chỉ sót lại một hình bóng nay đã hoàn toàn mất tăm, cây lê già đó cũng chỉ còn mờ mờ.
Khi Tần Khải đang ở ngoài thôn đánh nhau chấn động lòng người với ba người này, Kiều Giản trong thôn cũng không hề nhàn rỗi.

Lúc này cô đã nghe ngóng được rất nhiều chuyện, trong đó quan trọng nhất chính là nơi ở của hai người Thành – Cam, cô biết vị trí đó, lối vào rừng núi, khoảng đất từ trên cao nhìn xuống, trên có thể lên núi vào lăng, dưới có thể về thôn vào nhà, bình thường khi người dân lên núi đều sẽ đi qua, tầng lầu của ngôi nhà đó cũng không thấp, vậy nên Kiều Giản cảm thấy lòng dạ của hai người này rất thâm sâu, mọi hành động của người dân bọn họ đều có thể nhìn thấy.
Lợi dùng màn đêm che chắn, Kiều Giản rời khòi nhà, trốn tránh đám người trưởng thôn Vương, dọc đường rất thuận lợi.

Chỉ là bên đường có thêm dây leo khiến cô luôn cảm thấy giống như là một người khổng lồ đang nằm bò dưới đất say ngủ, một khi tỉnh dậy sẽ quấn chặt cô đến nghẹt thở, không thể nhúc nhích.
Vào giờ này phụ nữ và trẻ em trong thôn đều đã đi ngủ, nếu không phải trưởng thôn Vương đưa một đám người đến trông coi ở cổng nhà cô, thì cả thôn làng chắc hẳn đang say trong giấc nồng.

Thỉnh toảng có vài tiếng chó sủa, ngược lại làm cho thôn càng thêm yên tĩnh.

Khi Kiều Giản đi qua nhà chú ba Lưu, cổng nhà ông ấy đóng chặt, trong ngoài không hề có một chút tiếng động nào.
Lòng Kiều Giản chua chát, nhớ lúc nhỏ cô thích nhất là nhìn chú ba Lưu nung gốm, chỉ cần lò gốm vừa mở ra cô đã đúng giờ chạy tới chơi, mỗi lúc như thế chú ba Lưu đều cười nói, cô nhóc nghịch ngợm này chơi đến nỗi tay và quần áo đều bẩn rồi, sau này ai dám lấy cháu nữa.
Bây giờ chú ba Lưu cũng giống như những dân làng đó cùng nhau canh giữ trước cửa nhà cô, nhìn cô giống như nhìn kẻ thù.
Kiều Giản đè nén sự chua sót trong lòng.
Cô thừa nhận thôn Vĩnh Lăng cần cuộc sống an nhàn tĩnh lặng, nhưng chắc chắn không phải giống như bây giờ, bao gồm cả bố mẹ cô trong đó, khiến cô cảm thấy tất cả giống như những con rối bị người ta giật dây.

Là lỗi của hai người Thành – Cam, họ đã lợi dụng thành công tín ngưỡng và nỗi sợ của dân làng, dắt mũi họ đi, làm chủ nhân của nơi này.
Một vệt sáng xa xa trong ngôi nhà.
Màu vàng nhạt, giống như một chuỗi sao nhỏ rủ xuống.
Cô nhẹ nhàng đến gần.
Vốn dĩ định “phi rào băng tường” lén lút đi vào, không ngờ cửa ngoài cùng của ngôi nhà chỉ khép hờ, cũng không hề khóa trái, tia sáng đó chính từ khe cửa này lọt ra ngoài, lại có thêm hương trà theo ánh sáng lan ra, dáng vẻ này tựa như chủ nhân ngôi nhà sớm dự đoán sẽ có khách đến, nên đã pha trà chờ đợi từ lâu.
Nếu đã như vậy Kiều Gian cũng không làm phường trộm cắp nữa, quang minh chính đại đi cửa chính, đẩy cửa mà vào.
Căn nhà không xa hoa như trong tưởng tượng của cô.
Chí ít trên đường đến cô đã nghĩ hai người Thành – Cam dùng lời nói mê hoặc lòng người, nhất định ít nhiều phải đào được lợi lộc nào đó từ người dân, lại cộng thêm sống ở ngôi nhà dưới chân núi cách xa thôn làng, sợ là nhà cửa xa hoa vàng son lộng lẫy lắm.

Nhưng ngôi nhà trước mắt mang màu sắc nhẹ nhàng, gỗ thô chiếm chủ yếu, vô cùng đơn giản, không vàng không bạc, không giống như nơi ở mà càng giống một nơi tu hành hơn.
Trong phòng khách đã sớm có người ngồi, bốc lên hương trà vấn vít.
Là Cam Giang Hải đang nấu trà.
Thói quen nấu trà cũng giống như trong thôn, chỉ là bếp trà tinh tế hơn một chút, than đốt cũng được chú trọng, là loại than thơm, theo ngọn lửa đốt cháy sẽ tỏa ra hương thơm, không nồng mà cực nhạt, rất thích hợp để nấu trà, không tranh mất hương trà mà khiến người ta thả lỏng tinh thần.
Cam Giang Hải nghe thấy tiếng động liền ngầng đầu nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy Kiều Giản thì hơi sững người.
Đôi mắt Kiều Giản tinh tường, liếc mắt đã nhìn ra đầu mối trong đó.
Đúng thật là Cam Giang Hải đang đợi người, nhưng tuyệt đối không phải đợi cô, vậy anh ta đợi ai?
Tần Khải hay Tiêu Diễm?
Sau khi vào thôn cô đã tách khỏi hai người, đi đến Tiêu Dao Cư thì thấy trên tường có một lỗ to, trong lòng cũng đoán được phần nào.

Trong ngôi nhà này không chỉ có hai người Thành Diệc Quân và Cam Giang Hải sinh sống, nghe nói còn có bốn người theo sát bên cạnh họ, bây giờ chỉ có một mình Cam Giang Hải, sợ là mấy người khác đã đi đối phó với Tần Khải và Tiêu Diễm rồi.
Vẻ mặt kinh ngạc của Cam Giang Hải cũng chỉ là thoáng qua, anh ta cầm thìa cà phê múc một ít trà, cho đủ số lượng vào trong ấm, cười khẽ, “Nếu cô Kiều đã đến vậy thì mời ngồi, thử xem trà tôi nấu như thế nào?”
Kiều Giản mặc cả bộ đồ đen, dáng vẻ vô cùng hiên ngang, cô tiến lên, cách màn hơi nước nhìn Cam Giang Hải, “Uống trà thì không cần thiết, giao tình giữa tôi và anh Cam cũng không quá sâu đậm cần gì phải lãng phí ly trà này? Tôi đến là muốn đưa Vật Nhỏ đi, thằng bé ở đâu?”
Từ đầu tới cuối Cam Giang Hải vẫn giữ nguyên nụ cười, “Tôi cho rằng sáng ngày hôm nay đã nói rõ với cô rồi chứ.”
“Anh nói rõ nhưng tôi nghe không rõ, tôi chỉ biết Vật Nhỏ vẫn là một đứa trẻ, nó không thích hợp sống cùng các anh.” Kiều Giản nói.
Cam Giang Hải buồn cười nhìn cô, “Mấy năm nay Vật Nhỏ đều sống cùng chúng tôi.”

“Vậy thì đã làm sao? Các anh để một đứa trẻ bé như vậy tham dự vào thế giới của các anh, quá tàn nhẫn.” Lời lẽ của Kiều Giản xác đáng, “Lời anh nói ban ngày quả thực rất lay động lòng người, chỉ đáng tiếc con người tôi không thích nghe lời ngon tiếng ngọt lắm, ăn nói càng dễ nghe càng hợp tình hợp lý thì lại luôn cảm thấy có vấn đề.”
Nước trong ấm trà đã sôi, Cam Giang Hải nhàn nhạt nói, “Cô cho rằng tôi sẽ làm hại dân làng, làm hại Vật Nhỏ?”
“Cảm thấy.” Kiều Giản gằn từng chữ, “Chí ít năm tôi rời khỏi thôn Vĩnh Lăng, dân làng cũng không ngang ngược thô bạo như thế.”
“Ngang ngược thô bạo?” Cam Giang Hải cười khổ lắc đầu, “Cô phải làm rõ một chuyện, là cô đưa hai người ngoài vào thôn, họ vì bảo vệ thôn làng có gì không đúng?”
Kiều Giản cười lạnh, “Sợ là anh không biết nguồn gốc của Tiêu Dao Cư trong thôn chúng tôi nhỉ?”
Lời nói này lại khiến Cam Giảng Hải hơi sững sờ.
Cũng chính cái sững sờ này khiến trong lòng Kiều Giản càng thêm chắc chắn, “Từ ngày được xây dựng Tiêu Dao Cư đã dùng để đón khách, mặc dù quả thực thôn Vĩnh Lăng không cho phép người ngoài đi vào, nhưng người dân trong thôn hiền lành chất phác, cho dù có người ngoài vào cũng sẽ mời đến Tiêu Dao Cư tiếp đãi chu đáo, nhẹ nhàng khuyên rời đi.

Tiêu Dao Cư cũng có lịch sử ngàn năm giống như thôn Vĩnh Lăng, trong nơi đó có dựng một tấm bia đá, trên bia ngoại trừ tên họ của dân làng còn có cả những người ngoài đã vào thôn Vĩnh Lăng từ xưa đến nay.

Nếu như anh Cam có xem kỹ, phàm là phía sau mỗi một vị khách vào thôn đều có ghi chú chữ “Vui vẻ rời đi”, người không biết còn tưởng đối phương đã từ trần, trên thực tế là chỉ những người đi qua thôn, sau khi được chiêu đãi chu đáo thì vui vẻ rời đi, đồng thời lập lời hứa mãi mãi không nói ra vị trí của thôn làng, có thể thấy người dân thôn Vĩnh Lăng đối đãi với mọi người rất hòa nhã.

Nhưng bây giờ thì sao? Tiêu Dao Cư trở thành nơi giam giữ người ngoài, thậm chí còn chào hỏi bằng vũ khí, anh Cam, anh nói tôi tin anh thế nào đây.”
Sắc mặt Cam Giang Hải không hề ngạc nhiên, thong dong từ tốn múc một tách trà, “Xem ra ý kiến của tôi và cô Kiều bất đồng nên không thể nói nhiều rồi.”
“Chỉ cần giao Vật Nhỏ cho tôi, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể nói chuyện tử tế.”
Cam Giang Hải đặt gáo múc trà xuống, “Không được.”
“Vậy đừng trách tôi cố chấp xông vào.” Kiều Giản nói xong liền hành động, xông về phía cầu thang.
Bên ngoài của ngôi nhà cô đã thăm dò kha khá, trong lúc nói chuyện vừa nãy cũng đã nhìn rõ bố cục trong phòng.

Trước đó Vật Nhỏ có một bức tranh trong tập tranh, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy bóng cây vội vã, vừa nãy ở ngoài cô đã nhìn rõ, từ góc độ có thể thấy chắc hẳng là căn phòng phía đông trên tầng hai.
Cam Giang Hải nhanh nhẹn đứng dậy, rảo bước xông lên, bay người trèo qua tay vịn lan can chặn đường đi của Kiều Giản, mặc dù sắc mặt anh ta ôn hòa nhưng ngữ khí đã có chút cứng rắn, “Cô Kiều xông vào như thế không tốt lắm nhỉ?”
“Vừa nãy anh Cam cũng nói rồi, hai chúng ta ý kiến bất đồng không hợp nói nhiều.”
Cam Giang Hải khẽ nhíu mày, “Tốt nhất đừng ép tôi ra tay với phụ nữ.”
“Tôi biết bản lĩnh của anh Cam, ngược lại cũng không ngại so tài.”
Kiều Giản thấy anh ta sống chết chặn ở cầu thang không nhường bước, xoay người tiện tay vớ lấy chiếc chân nến màu trắng to bằng cổ tay ném về phía anh ta, Cam Giang Hải né người tránh được.
Kiều Giản thấy cơ hội liền giẫm lên sô pha mượn lực, ngay sau đó nhảy vút lên, bay người đá một cú, tốc độ cực nhanh khiến Cam Giang Hải ngạc nhiên, vội vàng giơ tay đỡ.

Mà chân trái của Kiều Giản vừa chạm đất, lập tức lại ra một cú gạt chân.
Mỗi chiêu liên tục đánh ra đều nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn, Cam Giang Hải khinh địch, né được chiêu trước của Kiều Giản thì đã bị chiêu sau đánh không kịp đỡ, cơ thể không vững ngã trên cầu thang.
Cam Giang Hải vịn một tay vào cầu thang, ngẩng cầu nhìn Kiều Giản, trong mắt như có ý tán thưởng, “Không ngờ thân thủ của cô tốt như vậy, tôi thật sự đã xem nhẹ cô rồi.”
Kiều Giản xoay cổ tay, Được nhường thôi, nhưng mà cũng không cẩn thận lấy được quán quân giải quyền anh tự do.”
Vừa dứt lời cô liền xông lên, Cam Giang Hải ngồi im không nhúc nhích, đầu ngón tay khẽ búng về phía Kiều Giản, một hạt giống đột ngột rơi dưới chân cô, chưa đợi cô nhìn kỹ thì hạt giống đó đã phá vỏ nảy mầm trong nháy mắt, chỉ vài giây ngắn ngủi ra mọc ra rất nhiều dây leo, trói chặt hai chân của cô.
Kiều Giản ra sức giãy giụa, nhưng dây leo đó giống như vô số cánh tay giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể bước đi.
“Đừng nhúc nhích, cô càng di chuyển nó càng siết chặt.” Cam Giang Hải nói, “Cô Giản, tôi vẫn đang lựa lời khuyên bảo cô, không muốn làm cô bị thương một chút nào.

Cô cho rằng tôi là kẻ ác cướp đi dân làng của cô, lại là kẻ xấu lợi dụng tình thân làm hại Vật Nhỏ, không sao, thôn làng sắp biến mất rồi, cô sẽ có đủ thời gian hiểu rõ về tôi.”
Kiểu Gian nghe thấy vậy liền kinh ngạc, thôn làng sắp biến mất?
“Không cần ngạc nhiên, sở dĩ các cô có thể tìm được thôn làng là bởi vì Thành Diệc Quân bị thương, vết thương của anh ấy sắp được chữa khỏi ngay bây giờ, đến khi đó thôn Vĩnh Lăng sẽ lại một lần nữa khôi phục sự yên bình trước đây.” Cam Giang Hải đứng dậy, thong dong bước xuống cầu thang đi lướt qua bên cạnh cô, ngữ khí nhàn nhạt, “Còn về hai người cô đưa vào, có lẽ họ vĩnh viễn không vào được thôn, cũng có lẽ người của tôi không kìm được chân họ, để họ lại một lần nữa quay về, không sao, chỉ cần bọn họ còn dám vào thôn, chúng tôi chắc chắn có cách đối phó.”
Kiều Giản dùng sức siết chặt nắm tay, cười lạnh, “Xem ra các anh đang ép chúng tôi hạ quyết tâm giết người.”
“Cô Kiều luôn miệng nói tôi truyền bá tư tưởng bạo lực cho dân làng, vậy cô thì sao? Hành vi và lời nói vừa nãy của cô há chẳng phải là bạo lực?”
“Tôi tuyệt đối sẽ không để thôn làng lại biến mất lần nữa!”
Cam Giang Hải ngoảnh đầu nhìn cô, tựa như chẳng hề bận tậm đến lời cô nói, lắc đầu cười cười rồi đi về phía bếp trà.
Kiều Giản nhân lúc anh ta không phòng bị cởi áo khoác trên người ra, rút một cây kéo làm vườn ở phía sau lưng, xoẹt xoẹt mấy tiếng đã cắt đứt dây leo, những dây leo đứt rễ lập tức rụt lại như có cảm giác đau, sau đó liền đứng im.
Âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Cam Giang Hải, anh ta bỗng nhiên dừng chân, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy Kiều Giản nhào tới, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một chiếc dùi cui điện, anh ta không kịp tránh né, chiếc dùi cui điện đó đã chọc vào vị trí đối xứng với trái tim sau lưng anh ta.
Một luồng điện trực tiếp xuyên qua cơ thể Cam Giang Hải, anh ta bị điện giật co rúm lại, nhất thời không đứng dậy nổi.

“Tôi không giống các anh, tôi không muốn giết người, nếu như có thể tôi cũng chẳng muốn làm anh bị thương, dù sao anh cũng là người thân thiết của Vật Nhỏ, nhưng tôi chắc chắn phải đưa Vật Nhỏ đi, trong thế giới bình thường nó sống rất vui vẻ.” Kiều Giản nói xong, sợ anh ta lại đánh trả nên lại quay lại giật anh ta thêm mấy lần, mãi đến khi anh ta hoàn toàn mềm đi cô mới buông tay.
Kiều Giản rút thắt lưng ở eo ra, đang dịnh buộc hai tay anh ta lại, nhưng không ngờ phía sau lại có một bóng đen cực lớn từ từ ập tới.
Bóng đen đó lắc lư trong không trung, giống như ma quỷ.
Kiều Giản liếc mắt nhìn bóng đen, kinh ngạc, quay đầu thì thấy một cây bắt ruồi cực lớn, chưa đợi cô tránh đi thì cây bắt ruồi đó đã há cái miệng to tướng của mình ra, ngay sau đó nó nuốt Kiều Giản vào trong.
Cam Giang Hải nằm trên mặt đất từ từ mở mắt.
Đường chân trời đã vén ra một tia sáng, giống như một con thú khổng lồ đang thong thả mở to đôi mắt.
Trong phòng ngủ trên tầng vô cùng yên tĩnh.
Dạ Dũ đang trị thương cho Thành Diệc Quân, sắc mặt ông ta thoạt nhìn có chút nhợt nhạt, rất mệt mỏi nhưng vẫn đang kiên trì.

Sắc mặt Thành Diệc Quân thì tốt hơn nhiều, hô hấp bình ổn, không còn đau đớn nữa.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, im hơi lặng tiếng, không làm phiền tới việc trị liệu bên trong.
Cam Giang Hải đứng bên cạnh cửa không tiến lên, bên cạnh anh ta còn có cây bắt ruồi cực lớn đó bám theo, di động chậm rề rề giống như một con ốc sên khổng lồ.
Một lát sau Dạ Dũ lau mồ hồi trên trán, than một tiếng, “Anh ấy căn bản đã khỏi rồi.”
“Rất tốt, Dạ Dũ tiên sinh vất vả rồi, bây giờ chúng ta chờ đợi thời khắc thôn làng biến mất thôi.” Cam Giang Hải cũng thở phào.
Dạ Dũ khẽ gật đầu, “Chỉ cần đợi Thành tiên sinh chủ động mở mắt là được.” Ông ta nhìn cây bắt ruồi đó, lại hỏi, “Bên trong này là?”
“Đồng bọn của họ, một cô gái, không có sức uy hiếp với chúng ta.”
Dạ Dũ nhẹ nhàng nhắm mắt, một lát sau đầu mày nhíu chặt, “Hình như lại có khách không mời mà đến.”
Trong phòng khách vẫn còn rải rác công cụ của Kiều Giản, khi Cam Giang Hải xuống lầu quét mắt nhìn một lượt, không khỏi cảm thán sự khác người của Kiều Giản, có thể giao đấu vài hiệp với anh ta, thậm chí đối diện với chuyện ly kỳ như vậy mà vẫn có thể trầm ổn ứng phó quả thực không phải tác phong của cô gái bình thường, anh ta ngoảnh đầu nhìn cây bắt ruồi, nói một câu, “Nếu cô không đối đầu với tôi, tôi còn rất thích tính cách của cô.”
Bỗng nhiên, tiếng kính vỡ phá tan sự yên tĩnh.
Chỉ thấy ba con dao găm xuyên qua cửa sổ bay vào, nhắm thẳng vào Cam Giang Hải.

Anh ta nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, ba con dao găm đó lại thay đổi phương hướng theo sự dịch chuyển của anh ta.

Cam Giang Hải liên tục lùi về sau, tránh đông né tây, nhưng cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của dao găm, thấy nó sắp đâm vào chỗ hiểm của mình, hai tay anh ta liền giơ ra đỡ, làn da trong nháy mắt đã biến thành vỏ cây dày cộp thô ráp, ba con dao găm đồng thời ghim vào cánh tay anh ta, nhưng bởi vì là vỏ cây nên khó có thể đâm xuyên.
“Quả thật là thú vị.” Trong lúc nói chuyện Tiêu Diễm đã đứng ở cửa, nhìn thấy vậy liền cảm thấy hứng thú.
Khi Cam Giang Hải đối diện với Tiêu Diễm thì đã không còn vẻ mặt tươi cười nữa, anh ta thu hai tay lại, làn da thoáng chốc đã khôi phục trạng thái ban đầu, dao găm rơi xuống đất, cánh tay anh ta không hề bị thương.
“Kinh Niên Thư đâu.” Tiêu Diễm mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lại nói thẳng thừng.
Cam Giang Hải cười lạnh, “Kinh Niên Thư là thánh vật của ty Bổ Tinh, Tiêu công tử tranh giành làm gì? Hình như tôi vẫn nhớ Tiêu công tử từng nói, anh đến đây không phải vì Kinh Niên Thư.”
“Ngàn năm qua Kinh Niên Thư được chuyển qua chuyển lại trong tay ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai, mãi cho đến khi bị anh và Thành Diệc Quân trộm đi, ngược lại tôi rất tò mò mục đích các người cướp Kinh Niên Thư.

Vì thăng cấp năng lực? Vì bớt đi đường vòng? Hay hoặc là vì…” Nói đến đây Tiêu Diễm khẽ cong môi, đôi mắt hoa đào tràn đầy phong lưu lại cất giấu sắc bén, “Âm binh trong lăng mộ Tần.”
Cam Giang Hải lập tức cảnh giác.
Tiêu Diễm nhàn nhã đi đến bên bàn ngồi xuống, nước trà đã sắp bốc hơi cạn trên bếp, anh giơ tay xách qua một bên, tự rót cho mình một chén, “Sâu trong Vân Lĩnh có long mạch, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất các nước, việc đầu tiên phải làm đương nhiên là bảo tồn long mạch.

Thương Ưởng đề nghị dùng hình nhân chôn thay, như vậy mới tránh được truyền thống tuẫn táng người chết.

Nhưng người đời không biết, ngay cả người thôn Vĩnh Lăng cũng không biết, khi đó quả thực Tần Hoàng đã đồng ý dùng hình nhân chôn thay, nhưng lại âm thầm lệnh cho phương sĩ yểm hồn phách vong linh vào binh dũng*, chỉ vì để canh giữ sự an ổn cho long mạch Hoàng gia, còn những binh dũng kia chính là những âm binh chờ sống lại.”
*Binh dũng là đội quân đất nung được mai táng trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Cam Giang Hải nhìn anh chòng chọc.
Tiêu Diễm nói, “Anh luôn miệng nói muốn xây dựng đế quốc lý tưởng, không có binh tốt thì làm sao được? Binh mã dũng trong lăng mộ tạo ra để nhốt vong linh, chỉ cần làm những vong linh đó sống lại thì họ chính là một đội quân âm binh cho anh điều động bất cứ lúc nào.

Là một người dị năng đều sẽ biết, mỗi lần năng lực của chúng ta thăng cấp đều là một lần sống chết, trong Kinh Niên Thư không chỉ ghi chép các loại năng lực, còn có cách thăng cấp năng lực nhanh chóng và tránh được đau đớn, cùng với phương pháp khắc chế năng lực của những người khác.

Nhưng tôi nghĩ nếu các anh cướp Kinh Niên Thư để nhằm vào âm binh, vậy chứng tỏ trong Kinh Niên Thư còn giấu cách khiến âm binh sống lại.”
“Có âm binh, có cách khiến âm binh sống lại, vậy thì còn thiếu một người có năng lực khôi phục sự sống, người này chính là Vật Nhỏ nhỉ.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy đứa trẻ này tôi đã cảm thấy không bình thường rồi, nhưng cụ thể có năng lực gì thì vẫn không biết rõ, vào đến thôn, suy nghĩ lại trước sau cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi, người có thể khiến các anh tốn công tốn sức bảo vệ như vậy, chính là người dị năng sở hữu năng lực khôi phục sự sống.

Tiếc thương thay cho đứa bé đó, có thể nhìn ra được nó rất tin tưởng các anh, chắc hẳn không ngờ mình đã bị lợi dụng.”
Cam Giang Hải bỗng nhiên cười lạnh, “Tiêu công tử, anh biết quá nhiều rồi.”
“Muốn giết người diệt khẩu?”
“Có ý này.”
Tiêu Diễm cười nói, “Rất hiếm khi chúng ta có chung một suy nghĩ, không diệt trừ anh làm sao tôi mang Kinh Niên Thư đi được?” Nói xong sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, ném ly trà trong tay về phía cửa sổ, lại là một tiếng kính vỡ chát chúa, ngay sau đó mảnh vụn thủy tinh bắn ra trở thành hàng trăm vũ khí sắc bén nhắm vào Cam Giang Hải.
Cam Giang Hải không dám khinh địch, dang hai tay, tung ra mấy chục hạt giống, chỉ trong nháy mắt đã mọc ra đủ loại thực vật kỳ quái.


Tiêu Diễm vung tay, vô số mảnh vụn thủy tinh đồng thời dâng lên, sau đó bắn xuống như hạt mưa.
Bên cạnh Cam Giang Hải bỗng nhiên chồi lên mấy cây chuối tiêu cực lớn, hình thành một màng chắn kín mít ngăn cản vụn thủy tinh, lá cây rách tới tả, anh ta may mắn thoát nạn.

Nhưng chính lúc này Tiêu Diễm vòng ra sau lưng đánh lén, vung chân trên không trung đá lên mặt Cam Giang Hải.

Anh ta cũng không chịu yếu thế, giây phút bị đá bay liền tung một cành mận gai trong ống tay áo đánh trúng ngực Tiêu Diễm.
Tiêu Diễm sở trường đánh tầm xa, khi cận chiến chỉ có thể đánh tay không, nhưng Cam Giang Hải đánh được xa cũng đánh được gần, da dẻ của anh ta lại có thể biến thành vỏ cây để phòng ngự bất cứ lúc nào, tay chân cũng có thể chuyển thành cọc gỗ hay dây leo, như vậy Tiêu Diễm đã bị bất lợi.
Toàn bộ phòng khách đã dần bị cỏ cây thực vật bao phủ, khoảng trống cho Tiêu Diễm đặt chân chiến đấu đã không còn nhiều nữa.

Trên người anh ấy bị dây leo làm bị thương không nhẹ, nhanh chóng lùi khỏi phòng ra ngoài sân, sau đó hai tay bám lấy hai cánh cửa sắt, ném về phía Cam Giang Hải, “Chơi mạt chược bao giờ chưa? Ăn hai bạch bản* thì thế nào?”
*Bạch bản: một quân bài trong bộ mạt chược, cùng hàng với Hồng trung và Lục phát.

Ở đây cũng có nghĩa là bị đánh bằng hai cái cửa, “ăn” hai cái cửa vào người.
Hai cánh cửa sắt vèo vèo bay tới, mang theo cả gió mạnh giá rét.

Cam Giang Hải cúi người, hai tay vỗ xuống đất, chỉ thấy cành cành nhánh nhánh phía sau ào lên như sóng biển che chắn trước mặt, một con dao găm bay vút tới, Cam Gianh Hải định giở lại mánh lới cũ, nhưng không ngờ phía sau con dao còn kéo theo một cây búa, nó gõ vào cán dao đâm vào cánh tay anh ta.

Vỏ cây có thô dài hơn nữa cũng bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra ngoài.
Trong phỏng ngủ, Dạ Dũ càng ngày càng không thể chuyên tâm, tiếng đánh nhau bên ngoài cửa sổ quấy nhiễu đôi tai, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.
Bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đá ra, Dạ Dũ rùng mình, trị liệu bị ngắt ngang.
Người xông vào phòng ngủ lại là Kiều Giản, điều này khiến Dạ Dũ vô cùng kinh ngạc, lại thấy ba chai thuốc diệt cỏ loại mạnh lăn lóc dưới đất, còn cả cây bắt ruồi đã sớm khô héo kia, ông ta nổi nóng, “Con nhóc thối giảo hoạt!”
Kiều Giản nôn nóng tìm Vật Nhỏ, không muốn lãng phí thời gian với ông ta, vì thế nhanh chóng ra đòn.

Mặc dù lực tấn công của Dạ Dũ không mạnh mẽ bằng những người dị năng khác, nhưng cũng coi như sức phòng ngự không tệ, ông ta giơ tay lên đỡ, không ngờ Kiều Giản lật bàn tay, dùi cui điện trượt từ ống tay áo ra, một giây sau Dạ Dũ bị điện giật kêu thảm thiết.

Cô mượn đà lấy thêm một chiếc dùi cui điện nữa, mỗi tay một cái tấn công từ hai bên, Dạ Dũ liên tục lùi lại, mãi đến khi nhặt cái ghế gỗ lên đập lên người Kiều Giản, một chiếc dùi cui điện bị đánh rơi.
Dạ Dũ nhặt nó lên tấn công lại, thân thủ của Kiều Giản rất linh hoạt, nhân lúc ông ta tiến lên liền giơ một bình xịt hơi cay trước mặt ông ta, cố gắng phun vào mắt Dạ Dũ.
Tiếng kêu của Dạ Dũ càng thêm chói tai, nhắm tịt mắt lại, phẫn nộ khua dùi cui điện về phía Kiều Giản, cô tránh né linh hoạt, Dạ Dụ lại khua loạn trong bóng tối, không ngờ vấp vào chân gường, chiếc dùi cui điện dí lên người Thành Diệc Quân.
Trong họng Thành Diệc Quân ré lên một tiếng khàn khàn, vết thương vừa khép miệng lại rớm máu, ngay sau đó anh ta phun ra một ngụm máu rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Dưới màn đêm, thôn làng mờ mờ ảo ảo lại hiện ra.
Ở tầng dưới, Cam Giang Hải cũng phát hiện ra điều bất thường, trong lòng nôn nóng gào lên một tiếng, tay giơ lên dây leo rơi xuống, nháy mắt đã quấn lấy hai chân Tiêu Diễm ở ngoài sân kéo anh vào phòng, sau đó mấy chục cành cây như thanh kiếm sắc nhọn đâm về phía Tiêu Diễm từ mọi phía.

Tiêu Diễm dốc toàn bộ sức lực đẩy tủ rượu bên cạnh ra, cành cây đồng loạt ghim trên tủ rượu rồi kéo mạnh về sau, trong phút chốc tủ rượu đã vỡ tan tành.
Tiêu Diễm lại một lần nữa phản kích, mấy chục chai rượu xông đến Cam Giang Hải, anh ta cười lạnh biến da dẻ thành vỏ cây, khi chai rượu đập lên người, anh ta quăng ra một cành dây leo theo đà quấn vào cổ Tiêu Diễm, nháy mắt nhấc anh ấy lên cao, hàng trăm cành mận gai như những con rắn vòng quanh người Tiêu Diễm, càng siết càng chặt.

Ánh mắt Tiêu Diễm lạnh lẽo, mượn khoảng trống nhanh chóng móc ra một chiếc bật lửa, đánh lửa rồi ném về phía Cam Giang Hải.
Nháy mắt anh ta đã bị đốt cháy, ngọn lửa hừng hực vây lấy anh ta, Cam Giang Hải kêu lên đầy đau đớn, cây cỏ xung quanh nhanh chóng ập tới dập tắt ngọn lửa trên người anh ta, nhưng trên người đã có một mảng lớn bị bỏng, gương mặt vốn thanh tú đó cũng hoàn toàn thay đổi, anh ta đau đến nỗi lăn lộn dưới đất.
Kiều Giản bị Dạ Dũ đuổi theo xuống dưới cũng nhìn thấy màn này, cô nhất thời sững sờ, sau khi phản ứng lại mới vươn tay về phía thắt lưng rút ra một con dao nhọn, nhắm về phía dây leo đang siết cổ Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm hét lên đừng đến gần, nhưng tất cả đã muộn, chân Kiều Giản vừa chạm vào dây leo đã bị quấn lấy, xung quanh lại có mấy bụi mận gai từ từ tiến tới, gai nhọn trên thân đâm sâu vào da thịt cô.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng gà gáy, góc trời đã ửng sáng, có ánh sáng yếu ớt chui vào cửa sổ.
Cam Giang Hải ý thức được không ổn, nghiêm giọng nói, “Xảy ra chuyện gì?”
Toàn thân Dạ Dũ nhếch nhác nhìn chòng chọc Kiều Giản, “Bởi vì con nhóc chết tiệt này, chúng ta đã công toi rồi!” Ngay sau đó ông ta rảo bước đến bên cạnh Cam Giang Hải, giơ tay giữ cơ thể anh ta, phẫn hận nói, “Bây giờ tôi chỉ có thể cố hết sức chữa khỏi vết thương cho anh, giết chúng!”
Năng lực của Dạ Dũ mạnh nhất vào ban đêm, bây giờ trời đã tờ mờ sáng, lại cộng thêm ông ta cả đêm chữa trị cho Thành Diệc Quân, thể lực vốn đã cạn kiệt, vậy nên muốn hồi phục hoàn toàn năng lực của Cam Giang Hải thì có chút vất vả.

Nhưng Cam Giang Hải vẫn có thể đứng dậy, lửa giận đè nén cả một đêm phút chốc đã bùng lên, anh ta phất tay, một cành cây thô to tức tốc đâm về phía Kiều Giản.
Tiêu Diễm kinh hãi kêu lên, Kiều Giản không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắp mắt đợi đòn trí mạng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ nghe thấy một tiếng nổ, cành cây bị nổ tan tành, cũng nổ đứt cành mận gai quấn trên chân Kiều Giản.

Chưa đợi Cam Giang Hải và Dạ Dũ phản ứng lại, hai cú đấm mạnh mẽ vung tới.
Cú đấm đến từ Cương Mã.
Vụ nổ đến từ Ngõa Tư.
Ở cửa, Tần Khải ngược sáng mà tới, ánh sáng và bóng tối phác họa dáng người cao lớn của anh.