Kinh Niên Thư

Chương 10: 10 Người Điều Khiển



Khi trời vừa tối thì đổ tuyết, ban đầu chỉ lẻ tẻ, rơi xuống đất liền tan ra như những hạt muối, nhưng chẳng bao lâu sau tuyết đã rơi như lông ngỗng, mặt đường chưa kịp ướt đã bị tuyết phủ kín.
Lễ Giáng sinh trắng.
Vỗ về sự nôn nóng của Tứ Xuyên, lại khiến những cặp đôi đang đi dạo trên đường vui vẻ.

Tứ Xuyên rất ít khi đổ tuyết, cho dù có thì cũng chưa từng lớn như vậy.

Hoa tuyết rơi xào xạc trong ánh đèn neon nhìn không thấy điểm tận cùng, tan ra trong niềm vui hân hoan ngày lễ hội, khiến cho những bức tường xám ngói xanh của phố phường cũng được thay đổi màu sắc.
Khi vòng bạn bè bùng nổ thì Kiều Giản đã mặc lễ phục khoác tay Tiêu Diễm tiến vào câu lạc bộ God’s hand.
Hoạt động lần này chủ yếu là để tri ân hội viên của câu lạc bộ, tổ chức rầm rộ vào đêm Giáng sinh, đầu tiên là vũ hội sau đó đến tiệc cảm ơn, không phải hội viên thì sẽ không được vào.
Bậc thềm kéo dài bên ngoài cửa chính bị mái che bằng kính trên đỉnh đầu che hết gió tuyết, trên thảm đỏ không hề có bất cứ bông tuyết nào, đập vào mắt là cây thông Nô-en cao gần mười mét, đèn trang trí thắp sáng trưng, giống như tuyết lớn khiến những ngôi sao rơi xuống rồi giấu trong tán thông rậm rạp.
Hội viên có thể tham gia hoạt động của câu lạc bộ mặc dù bình thường yêu thích phượt dã ngoại nhưng thực tế thân phận cũng không thấp, cho nên họ đều ăn mặc rất chỉn chu.

Tiêu Diễm mặc vest đen, bên trong phối với sơ mi xám bạc và cà vạt tối màu, phong cách ăn mặc nghiêm chỉnh khiến anh trở nên vô cùng cao lớn đĩnh đạc.

Một chiếc mặt nạ màu bạc đã che mất phần lớn gương mặt của anh, chỉ lộ ra ngoài đôi môi và cằm, xuyên qua màn tuyết bay lất phất, những ánh đèn như dải ngân hà đều không bằng màu sắc trong mắt anh.
Khi hai người đi vào đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tầng một là đại sảnh khoảng ngàn mét vuông, hợp với màn gió tuyết bên ngoài cửa sổ, phần trang trí của vũ hội đều lấy tông trắng làm chủ đạo.

Không ít người đã đến, mặt nạ cũng khác nhau, trong đó có phục vụ mặc áo đuôi tôm đi lại như con thoi.

Hoa mẫu đơn màu trắng sữa kéo dài từ bậc thềm vào tận đại sảnh, những bông hoa mỏng manh dễ vỡ, cũng chính bởi sự mỏng manh dễ vỡ này mới khiến loại hoa này vượt ra ngoài đẳng cấp của hoa hồng và bách hợp, có một chút uyển chuyển, lại có một chút nhã nhặn.
Mới có mấy ngày trôi qua, khi Kiều Giản một lần nữa đặt chân vào nơi sang trọng này đã với tư cách khách mời.
Tiêu Diễm cười hỏi cô, “Có phải tôi với em rất giống một đôi vợ chồng son không?”
Kiều Giản không quan tâm đến lời nói của anh ta, cười khẩy, “Nếu không phải do thám xem nơi này có mánh khóe gì không thể nói cho người khác biết, thì anh cho rằng tôi muốn bước chân vào địa bàn của anh sao, còn để mặc cho anh chơi đùa như vậy nữa?”
“Tôi chưa từng nỡ chơi đùa với cô gái xinh đẹp.” Tiêu Diễm không giận mà cười.
“Câu này anh nói với bao nhiêu người rồi mà trôi chảy vậy.” Cô châm chọc.
Giám đốc câu lạc bộ nhận ra bóng dáng của Tiêu Diễm liền vội vã đi qua bên này.

Đôi môi dưới mặt nạ của anh tạo ra độ cong gợi cảm, ý cười trong đôi mắt cũng có thể vắt ra nước hoa đào, “Trước kia là nói chơi bời thôi, nhưng gặp được cô Kiều thì đã có tấm lòng trong đó rồi.”
Giám đốc đi tới cung kính chào một tiếng tổng giám đốc Tiêu, Kiều Giản cười châm biếm, “Tấm lòng lớn nhỉ.” Cô bỏ lại câu này rồi đi vào trong đại sảnh.
Giám đốc ngước mắt thì thấy Tiêu Diễm vẫn nhìn theo bóng lưng cô mà cười, trong lòng khó hiểu nhưng không dám suy đoán quá nhiều quan hệ của hai người, dù sao ai ai cũng biết Tiêu công tử luôn phong lưu phóng khoáng, những cô gái bên cạnh có tính cách khác nhau cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu thì giám đốc của câu lạc bộ đã lên sân khấu phát biểu, Tiêu Diễm không lộ mặt trên đó, nhưng dù sao vẫn ở giới thượng lưu nên rất nhiều người cũng biết anh có đến, dưới sự chỉ dẫn của giám đốc họ lũ lượt tới chúc rượu.

Ở những nơi khác hội viên là Thượng Đế, còn ở đây Tiêu Diễm chính là Thượng Đế.

Mọi người đều là những người lăn lộn trong thương trường, đây là một bữa tiệc cảm ơn, nhưng lại càng giống một chốn danh lợi, lợi ích và quyền thế mới quan trọng hơn hết thảy.
Kiều Giản đeo chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc đi dạo quanh một vòng, cô không ngốc đến mức vớ bừa một nhân viên nào đó hỏi về thông tin của ba người chết kia, trong lòng cô biết rất rõ Tống Diễm chỉ dùng lời nói để kích động mình mà thôi, ngược lại cô rảnh rỗi nên đến làm rõ tình hình của câu lạc bộ cũng tốt.
Khi đi xuống lầu có hai ba cô gái hướng sự chú ý về phía cô, rảo bước qua bọn họ thì nghe thấy họ nhỏ giọng bàn luận: Là bạn gái đêm nay của tổng giám đốc Tiêu, không biết lần này qua lại được mấy tháng nữa.
Tiêu công tử phong lưu, danh xưng này quả thực không phải giả.
Eo cô bị một người ôm lấy, Kiều Giản giật mình, ngoảnh đầu thì đối diện với đôi mắt cười của Tiêu Diễm, muốn giãy giụa nhưng không được như ý muốn, người xung quang đều liếc nhìn qua bên này, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà anh vẫn vô cùng bình thản, “Cô Kiều tuần tra một vòng có phát hiện gì không?”
Một tay cô cạy bàn tay đang nắm lấy eo cô của anh, nở nụ cười giả tạo, “Nếu như anh cho tôi tải tài liệu của hội viên thì chẳng phải càng tốt hơn sao?”
“Cần gì phải phiền phức như thế? Em hỏi thẳng tôi không phải xong việc sao?” Cánh tay Tiêu Diễm thu chặt, cô lại bị bao vây trong lòng anh.
Kiều Giản ngẩng mặt, “Bốn và năm năm trước, cộng thêm Mẫn Tiêu Tiêu, Thượng Hải, Quảng Châu và Tứ Xuyên, bốn vụ án mưu sát, nghe nói người bị hại đều là hội viên của câu lạc bộ?”
“Em đúng thật là không khách sáo.”
“Tôi không ôm mục đích khách sáo mà tới.” Ánh mắt Kiều Giản sáng quắc qua lớp mặt nạ.
Phục vụ đi qua bị Tiêu Diễm ngăn lại, anh lấy một ly rượu vang trong khay rồi nhấp một ngụm, sát gần cô, “Vụ án em nói tôi có biết, không sai, bốn người bị hại đều là hội viên của câu lạc bộ.”
Kiều Giản sững người.
Cô không ngờ Tiêu Diễm có thể thẳng thừng nói đến chuyện này, chuyện mà Khúc Chấp và Tần Khải đều bảo vệ như bí mật thì đến lượt Tiêu Diễm lại như kể một câu chuyện bình thường, không hề che giấu một chút nào.
“Nói như vậy là anh biết chuyện hoa nguyệt quý giết người?” Cô truy hỏi.
Tiêu Diễm giơ ngón tay trỏ lên áp nhẹ vào đôi môi đỏ của cô, “Mọi câu hỏi của cô Kiều đều muốn ép tôi vào đường chết, em thật không thương tôi chút nào.”
“Ai bảo vừa nãy Tiêu công tử hứa rồi?”

Tiêu Diễm cũng không tức giận, đặt ly rượu lên môi cô, “Uống đi rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của em.”
Kiều Giản không nói không rằng bưng ly rượu một hơi uống cạn, sau dó dốc ngược ly rượu xuống ra hiệu với anh.

Tiêu Diễm mỉm cười nhận lấy ly rượu trống rỗng đặt qua một bên, anh áp mặt xuống, đôi môi sát bên tai cô, “Cộng thêm Mẫn Tiêu Tiêu, bốn người này đều chết dưới hoa nguyệt quý, nhưng em nói sai một điểm.

Bốn người bọn họ không phải bị hoa nguyệt quý giết chết, mà lại bị hoa nguyệt quý, ăn thịt.”
Cơn sóng sợ hãi tràn qua tim Kiều Giản, cô vô thức muốn lùi về sau một bước, nhưng lại bị cánh tay của anh giữ chặt.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt dưới mặt nạ của anh, chỉ cảm thấy cực kỳ nghẹt thở.

Rất lâu sau cô mới hỏi, “Nghĩa là sao?”
Hoa nguyệt quý ăn thịt người?
Điều này giống hệt như suy nghĩ khi nhiệt huyết dâng trào của cô tối đó, lúc đó cô cũng tìm kiếm từ khóa này mới tìm thấy bài viết, nhưng cô cho rằng hai từ ăn thịt chỉ là miêu tả thôi, nhưng sự nhấn mạnh của Tiêu Diễm có một tầng ý nghĩa khác, là ăn thịt thực sự sao?
Gương mặt của Tiêu Diễm áp sát cô, gần trong gang tấc, hơi thở và mùi rượu của hai người quấn lấy hô hấp, khi vào phổi lại là một mùi hương mê hồn.

Toàn thân cô đều căng ra, chỉ đang chờ đợi giây phút anh ta lên tiếng.
Nhưng chính vào lúc này, giám đốc câu lại bộ vội vàng đi tới, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người cũng mặc kệ không tránh đi, chỉ đè thấp giọng nói, tổng giám đốc Tần đến rồi.
Vừa dứt lời thì nghe thấy đám người xao động, ngay sau đó là tiếng rầm rì của đàn ông và tiếng kinh ngạc của phụ nữ.

Kiều Giản ngoảnh đầu nhìn ra phía cửa, trái tim bỗng rung động.
Vậy mà lại là Tần Khải.
Áo vest màu trắng thẳng thớm sạch sẽ, ánh đèn trên kính nhuộm sáng đôi mắt anh, lạnh nhạt xa cách, nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn, bên ngoài cánh cửa kính cao hơn năm mét phía sau anh là tuyết trắng rợp trời, anh như bước từ tuyết đến, lại như đã hòa vào trong tuyết, anh không dẫn theo bạn gái, chỉ một thân một mình, phía sau chỉ có Du Tử Lộ đi theo.
Nụ cười nơi khóe môi Tiêu Diễm dần thu lại.
Khách khứa trong đại sảnh tự động nhường một con đường, có người nhận ra thân phận của Tần Khải liên tục bàn tán thì thầm, còn đôi mắt các cô gái thì phát sáng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng thẳng tắp của anh không buông.
Tần Khải đi qua bên này, mãi đến khi đứng trước mặt Kiều Giản.

Ánh mắt anh dừng lại ở cánh tay đang đặt trên eo cô trước, sau đó chuyển về mặt cô, trong sự quan sát có chút sắc lẹm.
Kiều Giản chợt rùng mình, cô cảm thấy như có khí lạnh từ bốn phương tám hướng chui vào trong xương tủy, nhưng nghĩ lại cô đang đeo mặt nạ, không biết Tần Khải có nhận ra cô không.
Tiêu Diễm lên tiếng trước, nhàn nhạt, “Khách hiếm đấy, tôi nhớ anh Tần không phải hội viên của chúng tôi.”
Giọng điệu này không phải khách sáo, ngay cả một người ngoài cuộc như Kiều Giản cũng có thể nghe ra ý tứ.

Sắc mặt Tần Khải không ngạc nhiên, ánh mắt cũng bình thản tĩnh lặng, “Nơi tôi muốn vào không ai có thể ngăn được, Tiêu công tử còn không rõ nữa sao?”
Ngữ khí của Tiêu Diễm cũng nhạt, “Anh Tần luôn thích không mời tự đến, quen rồi.”
Kiều Giản ở bên cạnh suy đoán, khí thế này chứng minh hai người quen biết nhau nhưng lại không hợp nhau.
Có khách muốn tiến đến chúc rượu thì bị Du Tử Lộ ngăn lại, nhất thời chỉ có Tần Khải và Tiêu Diễm đứng đối diện nhau, về mặt chiếu cao và khí thế thì không ai kém ai, nếu như không đối chọi nhau như vậy thì chắc hẳn cũng là một bức tranh đẹp.
Phục vụ bưng một chiếc khay lên, trên khay có bày một hàng mặt nạ, nhưng lại không dám đến gần hai người Tần Khải và Tống Diễm, giám đốc thấy vậy thì cười nịnh nọt đi đến bên cạnh Tần Khải, “Tổng giám đốc Tần, ngài xem hôm nay là vũ hội hóa trang của chúng tôi…”
Du Tử Lộ nghe vậy thì sắc mặt nghiêm lại, “Cầm đi! Anh Tần …”
Tần Khải giơ tay cắt ngang lời nói của Du Tử Lộ, “Khách theo ý chủ.”
Anh giơ tay lên, giám đốc liền ra hiệu bằng ánh mắt cho người phục vụ, người đó cúi đầu bước tới, cung kính giơ khay lên cao.

Tần Khải tùy ý lấy một chiếc mặt nạ đeo lên, mặt nạ của anh cũng na ná như của Tiêu Diễm, là một chiếc mặt nạ nửa mặt rất đơn giản, không có hoa văn, nhưng của Tiêu Diễm màu bạc còn của anh màu vàng kim.
Âm nhạc trong đại sảnh thay đổi giai điệu, vũ hội bắt đầu.
Tiêu Diễm cười nói, “Anh Tần chỉ có một mình, đáng tiếc cho một điệu nhạc hay như vậy.”
Đôi mắt Tần Khải sâu như biển lớn lại mang ý cười, “Giai nhân bên cạnh Tiêu công tử, không ngại bỏ thứ mình thích cho tôi mượn một chút chứ.”
Kiều Giản bị ánh nhìn của anh làm cho mất tự nhiên, cô vội rời tầm mắt, lại vướng bởi cánh tay đang giữ chặt eo mình không buông, khiến cô không thể rời khỏi nơi nghẹt thở này.
Tiêu Diễm cảnh giác được cô đang âm thầm giãy giụa, cánh tay lại siết chặt hơn, nhìn Tần Khải như cười như không, “Ngại quá, không thể nhường được.”
Nói xong liền dựa vào sức lực của cánh tay kéo cô vào sàn nhảy.
Kiều Giản gần như bị anh ta cưỡng chế kéo đi, mấy lần suýt nữa ngã nhào, đừng nói đến chuyện bước nhảy hỗn loạn, Tiêu Diễm ổn định cơ thể của cô nhưng cũng không buông tay, cứ như vậy cô bị anh ta nửa dẫn dắt nửa cưỡng ép khiêu vũ qua lại trong sàn nhảy.
Cô rất bất mãn nhưng Tiêu Diễm thì cười rất ngạo nghễ.
Cơ thể xoay chuyển, thông qua khe hở giữa người với người cô nhìn thấy Tần Khải vẫn đứng ở đó, một tay anh bưng ly rượu, một tay đúc túi, bóng người dao động bước nhảy vững vàng, chỉ duy nhất có anh đứng im bất động.


Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn về bên này, thỉnh thoảng sẽ nhấp ngụm rượu, miệng ly che đi sống mũi cao thẳng và đường viền mặt nạ của anh, màu rượu trong ly khúc xạ ánh đèn trở nên trong veo, xao động trong đôi mắt đen láy, giống như nhuộm vào đó dải ngân hà xa không với tới.
Điệu Valtz cùng váy áo là lượt và những bước nhảy uyển chuyển, Kiều Giản bị Tiêu Diễm dẫn dắt xoay vòng, “Câu hỏi vừa nãy của tôi anh vẫn chưa trả lời.”
“Đúng là lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, tôi cho rằng em không còn tâm tư nữa rồi chứ, ai ngờ vẫn nhắm vào câu hỏi không buông.” Tiêu Diễm cười rầu rĩ, “Hay là em trả lời một câu hỏi của tôi trước đi, anh ta đến vì em sao?”
“Có lẽ anh ấy có hứng thú với câu lạc bộ của anh hơn thì sao?” Kiều Giản không quen kiểu khiêu vũ này, vì vậy cũng mượn cớ nhầm chân để giẫm anh ta mấy bận, khi ánh mắt vượt qua đám người thì phát hiện không thấy Tần Khải đừng bên ngoài sàn nhảy nữa.
Tiêu Diễm cười trầm thấp, “Trên thương trường hai nhà Tiêu Tần cũng coi như tranh giành lời ích, hôm nay anh ta sẽ không vô duyên vô cớ đến phá hỏng sự kiện của tôi.”
Cơ thể Kiều Giản né về phía sau, tránh khỏi hơi thở nóng rực của anh ta.

Đúng lúc khúc nhạc thay đổi, giai điệu vui vẻ, chân Kiều Giản xoay chuyển kéo giãn khoảng cách với Tiêu Diễm, cự ly chỉ một cánh tay.

Gót chân lại xoay, cô chưa đợi Tiêu Diễm kéo về thì eo đã bị cánh tay bên cạnh ôm lấy, khẽ dùng sức, cô đã tiến vào lồng ngực của một người khác.

Kiều Giản ngạc nhiên ngoảnh đầu, một chiếc mặt nạ màu vàng kim ẩn hiện trong ánh đèn xoay tròn.
Đây được coi là cướp rõ ràng trên sàn nhảy, không hợp quy tắc.
Tiêu Diễm chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống không, sau khi nhìn rõ tình hình trước mắt thì khóe môi lập tức cứng đờ, anh ta sải bước tiến lên, vươn tay ra túm, Tần Khải nương theo tiết tấu của bước nhảy nhanh chóng xoay người kéo cô ra xa, vì thế Tiêu Diễm không thể bắt được.
Ánh đèn trên sàn nhảy không rõ, u ám lững lờ, tất cả khách khứa đều đang chìm đắm trong đó, không ai cảnh giác được sóng ngầm ở chỗ họ.
Tiêu Diễm đâu phải người dễ từ bỏ? Trên địa bàn của mình mà bị người khác cướp bạn nhảy đã chạm đến giới hạn của anh, vì thế anh ta lại nương theo bước nhảy của mọi người tiến lên, thản nhiên định cướp Kiều Giản trong tay Tần Khải, nhưng Tần Khải lại đi trước một bước.

Kiều Giản cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ bập bềnh trong sóng biển, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị sóng lớn đánh lật, hơn nữa lại còn là hai con sóng lớn, Tiêu Diễm tấn công, tranh trước giành sau, Tần Khải thì dựa vào tiết tấu bảo vệ nghiêm ngặt, qua mấy lần Tiêu Diễm vẫn không đoạt được, Tần Khải dẫn dắt Kiều Giản chuyển động trên sàn nhảy.
Tiêu Diễm dừng tay, lùi ra khỏi sàn nhảy.
Khúc nhạc lại trở nên nhẹ nhàng, piano thế chỗ cho violin, cũng giống như người đàn ông đứng trước mặt cô, từ Tiêu Diễm trở thành Tần Khải.
Tần Khải thả chậm bước chân theo âm nhạc, tay anh đặt trên eo Kiều Giản, váy áo rất mỏng, độ ấm trên tay anh xuyên thấu qua lớp vải truyền đến, không ấm mà hơi lạnh.

Cô vẫn chưa tỉnh lại từ màn giành người vừa nãy, đầu óc mơ mơ màng màng, để mặc cho Tần Khải kéo eo cô xoay vòng vào trung tâm sàn nhảy.
“Sao anh lại đến?” Cô tràn đầy tò mò.
Đỉnh đầu là giọng nói của Tần Khải, “Tôi vẫn cho rằng em có thể giả vờ không nhận ra tôi, một giây trước thoát khỏi Tiêu công tử, một giây sau lại nghĩ cách làm sao tránh khỏi vòng tay tôi.”
Lúc này Kiều Giản mới nhớ mình đang đeo mặt nạ, lần này muốn giả vờ làm người lạ cũng không thể nữa rồi, “Nếu như anh đến tìm tôi thì giờ đã đạt được mục đích rồi, còn không rút đi?”
Sự xuất hiện của anh cũng có nghĩa là cô không thể tìm được manh mối gì từ chỗ Tiêu Diễm nữa, vậy không bằng đi sớm sớm tàn tiệc, vốn dĩ cô cũng không thích môi trường này, cô cảm thấy người lạnh lùng như Tần Khải chắc hẳn cũng không hứng thú với nó.
Nào ngờ Tần Khải cười khẽ, “Vội gì chứ, Tiêu công tử có lòng tác thành thì chúng ta cũng không ngại nhảy xong bản nhạc này, nhưng điều kiện tiên quyết là giẫm tôi nhẹ một chút.”
Kiều Giản sững người, lúc này cô mới ý thức mình đang giẫm vào cái gì đó, lập tức rời bước chân đi, ngại ngùng, “Xin lỗi, tôi không am hiểu khiêu vũ lắm.”
Đôi mắt dưới mặt nạ sáng rực, lại bởi vì thấm đượm ánh sáng nên có phần dịu dàng, anh nói, “Theo bước chân tôi là được.”
Trái tim cô hoảng loạn.
Cô có thể theo bước chân của anh, anh khẽ kéo cô ra rồi lại thu tay về, Kiều Giản một lần nữa trở lại vòng tay của anh, cuối cùng cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, cô nghe thấy tiếng vang ồn ào của màng nhĩ, là tiếng trái tim của cô đang đập.
Sô pha tầng hai, Tiêu Diễm cầm ly rượu ngồi đó.
Toàn bộ đại sảnh đều thông giữa tầng một và tầng hai, sàn nhảy rộng lớn giống như một chốn vui vẻ, từ góc độ của Tiêu Diễm có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Anh chăm chú nhìn Tần Khải và Kiều Giản trên đó, khóe môi luôn thấp thoáng nụ cười, bên cạnh có đặt một đĩa sứ, trong đĩa có kẹo bảy màu.
Anh nhấp một ngụm rượu, tay phải đặt trong chiếc đĩa, giữa các ngón tay đang vân vê từng viên kẹo.
Một bản nhạc kết thúc.
Kiều Giản vẫn mơ màng không biết, mãi đến khi Tẩn Khải nói một câu bên tai cô, chúng ta đi thôi, lúc đó cô mới bừng tỉnh.
Khúc nhạc kết thúc, bóng người di chuyển, ánh rượu đủ mọi sắc màu.

Tần Khải kéo tay cô xuyên qua đám người, cô liếc nhìn nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Diễm, nhưng lại nhìn thấy có người bưng rượu ngập ngừng muốn tiến lên thử vận may, cuối cùng đều bị bóng lưng xa cách của Tần Khải ép trở lại.
Du Tử Lộ đã sớm đợi ở bên ngoài, thấy hai người đi ra thì vội tiến lên, anh ấy đưa áo khoác đang cầm cho Tần Khải.

Anh nhận lấy áo, vừa định khoác lên cho Kiều Giản thì nhìn thấy một viên kẹo bảy màu khúc xạ ánh sáng giống như sao băng xuyên qua đám người mạnh mẽ bay tới, phút chốc xuyên qua ống tay áo, nhanh gọn, chuẩn xác, tàn nhẫn.
Tần Khải dừng chân, ánh mắt Du Tử Lộ căng thẳng, vừa định chắn phía trước Tần Khải thì bị anh ngăn lại, Kiều Giản không nhìn thấy màn này, chỉ cảm thấy có gió lướt qua tay, khi nhìn qua thì kinh ngạc, sao áo lại bị rách rồi?
Tần Khải xoay người, ánh mắt xuyên qua đám người chuẩn xác nhắm vào Tiêu Diễm trên tầng hai, toàn thân Tiêu Diễm toát ra sự ngỗ ngược ngông cuồng, anh ta đã đứng bên cạnh lan can, nhìn thẳng vào mắt Tần Khải ở một khoảng cách xa, anh ta cười lắc ngón trỏ với Tần Khải, khẩu hình miệng bật ra một chữ “Không”.
Kiều Giản nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, lập tức thấy Tiêu Diễm, trong lòng cô nghi hoặc, nhìn Tần Khải thì thấy sắc mặt anh không hề xao động, cô nhẹ giọng hỏi một câu, sao vậy?

Tần Khải nhìn chằm chằm về phía Tiêu Diễm, nhàn nhạt nói một câu không có gì, rồi xoay người qua, “Đi thôi.”
Giây phút anh xoay người, nói thì chậm nhưng thực tế thì nhanh, lại có hai viên kẹo nữa bị bắn mạnh ra, vút vút hai tiếng, một viên sượt qua bả vai trái của Tần Khải bắn trúng người Du Tử Lộ đang đứng trước mặt anh, Du Tử Lộ hự một tiếng, cơ thể không vững liên tiếp lùi về sau mấy bước, ngay sau đó phải nắm chặt tay nắm cửa mới ổn định được thân thể; viên còn lại sượt qua cổ Tẩn Khải, góc cạnh của vỏ kẹo cứa lên da anh, nhìn qua đã có một vết máu nhàn nhạt.
Lần này Kiều Giản thấy rõ, cô hít sâu một hơi, nhìn thấy áo sơ mi trắng chỗ đầu vai của Dư Tử Lộ đã bị máu nhuộm đỏ.
Cô ngoảnh phắt đầu lại.
Tiêu Diễm vẫn đứng trên tầng hai, một bên khóe miệng nhếch lên, như cười như không.
Những chuyện này xảy ra rất nhanh, đại sảnh vẫn rộn ràng như cũ, không ai phát hiện sự bất thường bên này.

Tần Khải giơ ngón cái lau cổ, đầu ngón tay đỏ rực.

Anh một lần nữa ngoảnh đầu lại, khi nhìn vào mắt Tiêu Diễm, anh cũng nở nụ cười.

Kiều Giản đứng gần anh nhất, chỉ thấy nụ cười rất lạnh lẽo, cái lạnh lan tỏa vào tận sâu trong đáy mắt, giống như một quả ngư lôi đi vào vùng biển bao la khiến cho cơn sóng thần lập tức dâng trào.
Xung quanh giá rét, đến từ nhiệt độ trên người Tần Khải.
Bàn tay vắt áo khoác của anh âm thầm xòe ra, ngón cái khẽ động, đèn trong toàn bộ hội trường bỗng nhiên vụt tắt, ngay cả cây thông Nô-en bên ngoài căn phòng cũng mất đi ánh sáng rực rỡ.
Âm nhạc dừng lại, toàn bộ hội trường rơi vào bóng tối cực lớn, một mảng hỗn loạn.
Khóe môi cười chế giễu của Tiêu Diễm cứng lại, bóng tối che khuất tầm nhìn của anh ta, hình ảnh cuối cùng là nụ cười mỉm của Tần Khải.

Dưới lầu vị giám đốc đang vỗ về mọi người, đừng nôn nóng, mọi người đừng nôn nóng, chúng tôi sẽ xử lý ngay.
Lời nói của vị giám đốc vừa dứt thì toàn bộ đèn bất ngờ sáng lên, mọi người nhao nhao thở phào.

Ánh mắt Tiêu Diễm lướt qua cửa, nhóm Tần Khải đã sớm không thấy đâu nữa.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh.
Nơi này cách xa sự nhộn nhịp của câu lạc bộ, cũng chẳng gần sự hỗn loạn của con ngõ dài.

Hai bên đường là những cột đèn, đầu cột là con chim ưng được đúc từ đồng đen, miệng ưng ngậm đèn đường, ánh đèn vàng vọt lan tràn ra toàn bộ bãi đỗ xe rộng thênh thang.

Bóng đèn chiếu xuống đất hoặc nóc xe, tạo thành từng vòng tròn ánh sáng, những bông tuyết rơi lất phất bay qua.
Vết thương ở đầu vai Du Tử Lộ không nặng, vị trí áo rách dính máu, vết thương do ma sát.

Anh ấy lái xe ra dừng bên cạnh Tần Khải, hai người lên xe.
Giây phút cửa xe đóng lại, không biết vì sao trái tim Kiểu Giản bắt đầu đập thình thịch, cô gỡ mặt nạ ra cầm trong tay, trong đầu không ngừng bóc tách hình ảnh Tần Khải và Tiêu Diễm đứng song song vừa nãy, giống như đã xảy ra gì đó, nhưng cô lại không xác định được điều mình nhìn thấy có phải thật hay không.
Nhưng vết thương của Du Tử Lộ vẫn còn đó, khiến cô không thể không nảy sinh nghi ngờ.
Đèn xe dao động, chiếc xe vòng từ đám xe ra ngoài, Kiều Giản đang định hỏi Tần Khải thì nghe thấy một tiếng vang cực lớn bên ngoài xe, cùng với tiếng vang đó là thân xe rung lắc kịch liệt, ánh lửa và khói dày đặc bỗng nhiên xuất hiện trước kính chắn gió.
Kiều Giản ngồi không vững đập về phía cửa xe, nhưng chưa va chạm thì cánh tay của Tần Khải đã vắt ngang qua, ngăn chặn khả năng cô tiếp xúc thân mật với nó.
“Anh Tần!” Du Tử Lộ nặng nề gọi một tiếng rồi ra hiệu bằng mắt với anh.
Kiều Giản và Tần Khải cùng nhìn về phía đầu xe, khi khói dày đặc tan đi Kiều Giản mới nhìn thấy rõ tình huống trước mặt, hai mắt cô lập tức trợn tròn.
Một cây thép to bằng cổ tay người trưởng thành đâm xiên xuống nắp ca-pô của xe, từ góc độ này nó giống như từ trên trời rơi xuống, nhưng điều này không khoa học!
Du Tử Lộ thử lùi xe lại nhưng mấy lần đều không được, anh ấy đập vô lăng rồi quay đầu nói với Tần Khải, “Xe đã bị đóng đinh rồi ạ.”
Kiều Giản thất thanh, “Đóng đinh? Nghĩa là sao?”
Vừa dứt lời thì nhìn thấy một bóng người từ xa xa đi tới.
Rất nhanh bóng người đó đã lọt vào phạm vi chiếu sáng của đèn xe, tây trang màu bạc trong màn tuyết bay bay, bóng dáng cao lớn khảm vào màn đêm trắng xóa.
Là Tiêu Diễm, anh ta đi về phía chiếc xe, hai cánh tay dang sang hai bên, chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt đã gỡ xuống từ lâu, nụ cười trong mắt và trên môi đều rất ngông cuồng, ánh mắt anh ta xuyên qua xe, vượt qua Du Tử Lộ, rõ ràng có ý khiêu khích Tần Khải.
Du Tử Lộ lại thử khởi động xe, ai dè chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, thân xe không thể rời khỏi cây thép đó, tuyết dưới mặt đất bắn tung tóe sang hai bên theo sự chuyển động của bánh xe, làm bẩn kính xe.
Lúc này Kiều Giản mới hiểu đóng đinh có nghĩa là gì, ý ngay trên mặt chữ, nhưng đặt vào hiện thực lại không thể giải thích được.
Cây thép này chắc hẳn đã xuyên qua nắp ca-pô phía trước rồi cắm thẳng xuống đất, phẩn ở dưới đất quá sâu nên đã khống chế được chiếc xe.
Sao có thể làm được?
Kiều Giản chỉ cảm thấy da đầu tê rần, là Tiêu Diễm sao?
Tần Khải vẫn bình tĩnh, cửa sổ xe từ từ hạ xuống một nửa, gió đêm cuốn theo những bông tuyết trắng bay vào, mái tóc đã dài của Kiều Giản bị gió thổi tung lên, có lọn cuốn vào cà vạt của Tần Khải.

Anh xòe một bàn tay ra, ngón cái dùng sức ấn lên mép cửa sổ xe, khi thu lại thì trên ngón cái đã có một giọt máu nhỏ.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Giản bất ngờ vì hành động của anh, lại cảm thấy trong mắt anh là màu đen nặng nề, dồn nén khiến người ta không hít thở được.
Tần Khải ngoảnh đầu nhìn cô, chợt cười nhẹ, “Không có gì, chỉ là em cần nghỉ ngơi một chút.” Nói xong anh khẽ cọ máu trên ngón tay cái lên má cô, đôi mắt Kiều Giản nhắm lại, ngay sau đó mềm oặt dựa vào ghế.
“Trông cô ấy.”
Tần Khải dặn dò Du Tử Lộ một câu rồi xuống xe.
Tuyết lất phất dường như đã nhỏ đi.

Cây thép kia cao khoảng hai ba mét, trên thân lốm đốm những vết gỉ sét nhưng vẫn sắc bén đâm xuyên qua thân xe, chỗ đâm rất gọn ghẽ, có thể thấy lực và tốc độ đâm xuyên rất bất thường.
Tần Khải đứng ngược hướng ánh đèn xe, gương mặt anh cùng với chiếc mặt nạ màu vàng kim đều in dấu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét cao lớn bị ánh sáng phác họa.


Anh giơ tay tháo mặt nạ xuống, cánh tay vung lên, chiếc mặt nạ bị gió tuyết cuốn đi, giống như một ngôi sao màu vàng kim rơi xuống trên bầu trời đêm.
Gió nổi lên.
Anh không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi bị gió thổi kêu phần phật, nó dán chặt vào cơ ngực của anh làm hiện ra sự mạnh mẽ vững vàng trôi chảy.
Tiêu Diễm không tiến lên mà đứng cách anh mấy mét, giữa hai người cách nhau ngọn đèn, cách nhau gió đêm, cách nhau mưa tuyết, vừa nãy là âm thầm đấu đá, nhưng giờ phút này thì càng giống như sắp đường hoàng tàn sát lẫn nhau.
Ánh đèn xe quét qua khiến anh ta hơi híp mắt, anh ta cười, “Anh Tần, vũ hội còn chưa kết thúc đã muốn cướp bạn nhảy của tôi đi rồi, không hợp quy tắc nhỉ.”
Ánh mắt Tần Khải lạnh lùng, “Quy tắc? Tối nay người phá hỏng quy tắc hình như là Tiêu công tử thì phải, nếu đã như vậy, tôi giành người cướp người cũng không là gì, tôi có thể đường hoàng bước đến cũng có thể đường hoàng bỏ đi, muốn ngăn tôi, anh có bản lĩnh này không?”
“Có bản lĩnh ngăn anh lại hay không thì phải thử xem sao.” Tiêu Diễm dứt lời, trong tay anh ta không biết từ lúc nào đã có thêm một viên kẹo, cổ tay khẽ cử động sức lực của bàn tay hất lên, chiếc kẹo giống như lưỡi dao nhanh chóng xé toạc không khí lạnh giá, bay về phía Tần Khải giữa làn tuyết trắng.
Tần Khải nhanh chóng né người, viên kẹo sượt qua gò má của anh, ngay sau đó nó lại ngoặt hướng trong không khí rồi lại một lần nữa đuổi theo Tần Khải, tốc độ cực nhanh, anh nghiêng đầu, viên kẹo lại sượt qua, một giây sau nó lại nhắm về phía anh, lần này vô cùng hung ác, không chờ Tần Khải tránh đi, viện kẹo đã bắn vào vị trí đối xứng với trái tim đằng sau lưng anh.
Đừng coi thường nó chỉ là một viên kẹo, khi bắn vào người lại giống như bị con dao sắc nhọn khoét qua, vị trí đối xứng với trái tim đằng sau lưng là một yếu điểm của con người, Tần Khải bị đau, chỉ cảm thấy cơn đau từ một điểm nhanh chóng khuếch tán ra mọi ngóc ngách, suýt chút nữa nghẹt thở.
Viên kẹo đập vào anh xong liền rơi xuống đất, trở thành một viên kẹo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, giấy gói xinh đẹp khảm vào trong nền tuyết trắng, nó không còn là công cụ giết người nữa.
Tiêu Diễm cười, “Xem ra tối nay anh muốn gối đầu lên chân người đẹp cũng không thể rồi, không bằng nhường tôi đi.”
Tần Khải đã bớt đau, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiêu ngạo, “Nghe nói Tiêu công tử của Giới Bồng Lai có sở trường phóng đồ vật, biệt danh là Tay Bắn Tỉa, hôm nay gặp được quả không bình thường, trước kia trên thương trường anh qua tôi lại đấu đá lẫn nhau, không bằng hôm nay tính toán một lượt đi.”
Tiêu Diễm cười ha ha, “Anh Tần thật sảng khoái, tôi cũng có ý định này.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy hai con dao găm của anh ta rời khỏi tay, trong tiếng vun vút, lưỡi dao sắc bén có thể rạch toang làn tuyết trắng, đôi mắt mèo trên cán dao đung đưa trong bóng tối lập lòe ánh sáng, giống như một đôi mắt đang còn sống.
Hai con dao găm song song nhau đâm thẳng về phía Tần Khải, anh thì lại đứng lặng trong gió tuyết không hề nhúc nhích, chúng nhao thẳng về phía giữa hai chân mày của anh, nhưng chưa đến gần đã nghe thấy hai tiếng cạch cạch, hai con dao găm cắm vào chiếc lá chắn chống bạo động đột nhiên chắn trước mặt Tần Khải.
Là hai vệ sĩ mặc áo đen, trên tay đều cầm lá chắn chống bạo động màu đen.

Họ có thể nhanh chóng chạy đến che chắn cho Tần Khải trước khi con dao phi đến quả thật đã khiến Tiêu Diễm kinh ngạc.
Khi Tiêu Diễm nhìn kỹ thì hai vệ sĩ đó lại là người của mình, bản lĩnh tuyệt vời, là người Tiêu Diễm đích thân lựa chọn từ đội lính đánh thuê.
Ngón tay của Tần Khải điều khiển, người vệ sĩ đặt lá chắn chống bạo động xuống, anh giơ tay gảy đầu mũi dao cắm xuyên qua lá chắn, cười nói, “Thứ Tiêu công tử phóng ra không thể tránh được nhưng chặn được, không phải vấn đề gì khó, dễ mà.”
Tiêu Diễm nhìn chằm chằm ngón tay của anh, cười lạnh, “Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh quả là danh bất hư truyền.” Hai tay anh ta chống vào nhau, những khớp xương bị bẻ kêu canh cách, “Người ta nói ngoại trừ Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh thì khắc tinh lớn nhất của giới Bồng Lai chính là Người Điều Khiển, Người Điều Khiển không có điểm yếu, nhưng Tiêu Diễm tôi lại không tin như vậy.”
Tần Khải khẽ mỉm cười, giơ tay với anh ta, “Mời.”
Tiêu Diễm cầm chiếc chai cất giữ thông điệp đang bày dưới đất dùng để trang trí lên, ánh mắt sắc lạnh, cổ tay giơ lên, chiếc chai cất giữ thông điệp bay ra từ những ngón tay của anh ta, xoay tít bay về phía Tần Khải, gió chui vào miệng chai cũng không ngăn được tốc độ của nó.

Mũi chân Tần Khải khẽ ma sát, toàn bộ cơ thể trượt về sau nửa bước, anh giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hai người bên cạnh nhanh chóng cầm lá chắn chống bạo động chặn chiếc chai lại.
Chiếc chai đập lên lá chắn lập tức vỡ tung, nhưng mảnh vỡ không rơi xuống mà ngưng lại trong không khí, ngay sau đó chúng chuyển hướng, mỗi mảnh vỡ đều thành vũ khí tấn công, như những lưỡi dao hướng về phía Tần Khải.
Tần Khải giậm chân, động tác cực nhanh cướp lấy lá chắn trong tay một người, anh giơ nó lên trên, rất nhiều mảnh vỡ ghim vào đó, rồi lại bay người chặn những mảnh vỡ ở bên sườn.

Những mảnh vỡ dường như đều bị anh ngăn lại, nhưng có một mảnh cực nhỏ bị ánh tuyết chiếu vào trong suốt, nó đâm về phía anh, khi anh nhìn thấy thì đã muộn, chắn lại, mảnh vỡ đã cứa qua cổ họng anh làm rách một lớp da, nếu như nó chỉ dịch chuyển một chút nữa thôi thì chính là động mạch cảnh, một gối anh khuỵu xuống đất, lá chắn dựng bên cạnh, bên trên là hàng loạt những mảnh vỡ.
Tần Khải lau cổ rồi từ từ đứng dậy, anh ném chiếc lá chắn qua một bên, nhưng trong ánh mắt thì càng thêm hứng thú, “Thú vị.”
“Xem ra Người Điều Khiển khiến người ta vừa nhắc đến liền đổi sắc mặt cũng không phải khó đối phó, tôi muốn giết anh là chuyện dễ như trở bàn tay.” Tiêu Diễm cười châm chọc.
Tần Khải khẽ nhướng mày, “Vậy sao? Nếu như Tiêu công tử có thể lấy được mạng của tôi, thì quả là một công lao lớn đối với giới Bồng Lai của các anh.”
Tiêu Diễm đã kẹp bốn chiếc chai cất giữ thông điệp vào hai tay, nụ cười trở nên lạnh lẽo, “Trợ lý Tề Phùng của tôi là do Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh các anh giết chết, hôm nay tôi tính một thể cả thù mới hận cũ luôn.” Nói rồi anh ta lập tức giơ tay lên.
Nhưng giây phút anh ta vừa giơ tay phải lên thì không biết năm con mèo hoang từ đâu bỗng nhiên nhảy tới, chúng cào về cánh tay đang cầm chai của anh ta, sau đó liều mình cắn xé giống như phát điên vậy.
Tiêu Diễm không ngờ giữa chừng lại nhào ra năm con mèo hoang, trong mắt mỗi con mèo đều toát ra ánh sáng độc ác và sự điên cuồng mất khống chế.

Anh ta vung tay, một con mèo hoang bị hất tung ra.

Tần Khải đứng cách đó không xa, ngón tay anh khẽ động, con mèo đó lại lật người nhào lên, hàm răng sắc nhọn cắn xé vải áo trên cánh tay Tiêu Diễm, có một miếng cắn vào thịt làm anh ta kêu thảm thiết.
Tay trái của Tần Khải đột ngột nắm chặt, năm con mèo hoang đó lại càng liều mạng cào cấu cắn xé trên người Tiêu Diễm giống như đang ăn mừng, hơn nữa còn tấn công chủ yếu vào tay phải của anh ta.
Tiêu Diễm vung tay khua loạn lên, hàm răng sắc nhọn của mèo hoang tựa như khảm vào cánh tay của anh ta, mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, dưới nền tuyết, Tiêu Diễm vật lộn với đám mèo hoang.

Tần Khải nắm chặt tay lại rồi xòe ra, năm con mèo hoang nhanh chóng rút lui, nhảy vèo vèo qua tường bỏ chạy.
Bên này Tiêu Diễm vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị người áo đen luôn đứng bên cạnh Tần Khải ấn chặt, trên người anh ta bị thương, giãy giụa mấy lần nhưng ai dè đối phương quá khỏe, lúc này mới biết không thể xem thường sức mạnh của người bị điều khiển.

Tiêu Diễm đang định trốn thoát thì liếc mắt thấy một đôi giày, phía sau có vạt váy màu nude.
Anh ta kinh ngạc ngẩng đầu, là Kiều Giản đang đứng trước mặt anh ta, cô vẫn đang nhắm mắt nhưng tay lại cầm con dao găm anh ta vừa phóng ra, chưa đợi anh ta có phản ứng thì cô đã giơ tay đâm dao xuống, cắt một ánh sáng màu bạc trong không khí.
Sự kinh ngạc chiếm trọn lý trí, chưa kịp tránh đi thì con dao đó đã lướt qua cổ anh ta rồi cắm xuống nền tuyết, cổ bị lưỡi dao sắc nhọn cứa một đường nhàn nhạt.
Chảy máu nhưng vết thương không sâu, giống hệt như Tần Khải.

Máu rơi một chút xuống nền tuyết, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trong tuyết trắng xóa.
Tất cả đều dừng lại.
Chỉ có những bông tuyết trên đỉnh đầu vẫn bay phất phơ, rơi trên tóc Kiều Giản, cũng chui vào mắt Tiêu Diễm.
Tần Khải thong dong bước tới, nhìn anh ta từ trên cao xuống, “Cũng giống như anh, tôi muốn giết anh cũng chẳng tốn chút sức lực nào.”
Nói xong anh liền kéo Kiều Giản đi, cô vẫn nhắm mắt, bình tĩnh giống như một con rối.

Anh giơ tay lên khẽ lau đi vết máu trước đó lưu lại trên mặt cô.
Vết máu vừa mất thì hai chân Kiều Giản bỗng nhiên mềm oặt, Tần Khải giơ tay ôm ngang eo cô lên, trong màn tuyết trắng bay rợp trời, anh ôm cô rời khỏi bãi đỗ xe.