Vương Tiểu Thạch cũng chậm rãi nhắm mắt lại, giống như nghỉ ngơi lấy sức, thanh tâm bình khí, chuẩn bị cho trận đại chiến sắp đến.
Người giúp bọn họ lược trận hộ pháp lại là Lão Lâm thiền sư.
Nguyên Thập Tam Hạn công lực thâm hậu. Độc tuy đáng sợ, nhưng
chỉ cần cho hắn thời gian khôi phục một hơi, hắn có thể tạm thời đè nén
độc lực xuống. Nếu như xem độc tính là rác rưởi, thân thể là nhà, vậy
thì giống như quét rác vào một góc không bị người chú ý, không chướng
mắt cản trở, nhưng cũng không hoàn toàn thanh trừ.
Hắn cũng tạm thời đè nén thương thế. Nếu đồng dạng xem thân thể
là nhà, thương thế là vết nứt, vậy có thể dùng sơn che vết nứt đi, nhưng cũng không hoàn toàn tu sửa lại.
Sau đó hắn đứng dậy, nói với Vương Tiểu Thạch:
- Ngươi có thể ra tay. Ngươi yên tâm, nếu như trong ba chiêu không thể giết được ngươi, ta sẽ tự giải quyết mình.
Đột nhiên, Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng, một mũi "Khí tiễn" bay về phía Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch lập tức rút đao, đao dán vào trên mặt.
"Khí tiễn" đánh vào trên mặt đao, mặt đao lại đụng vào gò má.
Khóe miệng Vương Tiểu Thạch lập tức chảy máu.
Mới chỉ một chiêu.
Vương Tiểu Thạch trở tay chém ra một đao, "Cách Không Tương Tư đao".
Hắn còn cách Nguyên Thập Tam Hạn hơn một trượng, nhưng một đao này vẫn giống như chém thẳng vào đầu.
Nguyên Thập Tam Hạn kêu một tiếng:
- Tốt!
Hắn dùng tay ngăn cản, thủ thế giống như đang thi triển "Nhất Tuyến trượng pháp".
Đao phong qua, tay áo đứt, trên cánh tay xuất hiện một vết máu.
Giao thủ một chiêu, Vương Tiểu Thạch hộc máu, cánh tay Nguyên Thập Tam Hạn hiện lên màu đỏ, vẫn ngang ngửa với nhau.
Nguyên Thập Tam Hạn đang muốn tấn công, đột nhiên lớp băng dưới
chân nứt ra, một đôi bàn tay sắt đã nắm chặt mắt cá chân của hắn. Có
người ở trong nước dưới băng kêu lớn:
- Nhanh, mau ra tay giết hắn…
Vương Tiểu Thạch lập tức phản ứng, quát lên:
- Không được ám toán!
Hắn lập tức ra tay, nhưng không phải giết Nguyên Thập Tam Hạn.
Hắn bắn ra hai ngôi sao, đồng loạt đánh trúng đôi tay đang nắm chặt hai chân Nguyên Thập Tam Hạn.
Đôi tay kia buông lỏng, một người hoảng hốt xông ra khỏi băng.
Nguyên Thập Tam Hạn hét lên giận dữ, đang muốn ra tay, Vương Tiểu Thạch lại phi thân đến trước người hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn quát lên:
- Tránh ra!
Hắn đã phát hiện người ám toán là đồ đệ của hắn, Cố Thiết Tam.
Chỉ có bàn tay sắt của Cố Thiết Tam mới có thể giữ được chân hắn.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không nhân cơ hội giết chết hắn.
Nguyên Thập Tam Hạn tuy biết rõ Cố Thiết Tam từng tận mắt nhìn
thấy hắn giết hại mấy tên đồng môn khác, nhất định sợ hắn đuổi tận giết
tuyệt, không buông tha mình, cho nên thừa dịp hắn và Vương Tiểu Thạch tỷ thí, muốn ám toán hắn để cắt đứt hậu hoạn, nhưng hắn vẫn căm hận vì môn nhân do hắn tự tay dạy dỗ lại ám toán hắn.
Bị người của mình ám toán, tư vị này cũng không dễ chịu.
(Nếu như vừa rồi Vương Tiểu Thạch nhân cơ hội toàn lực công kích, mình cũng khó có cơ hội sống sót.)
Cho nên hắn tức giận ra tay với Cố Thiết Tam. Ngón tay của hắn
gập lại búng ra, một luồng kình phong đánh thẳng vào Cố Thiết Tam, đó vì "Chỉ tiễn".
Đây đều là tiễn thức từ trong "Thương Tâm tiễn pháp" biến hóa
ra. Từ sau khi lĩnh ngộ "Thương Tâm thần tiễn", cả người hắn đã giống
như biến thành một mũi tên. Giơ tay nhấc chân, mỗi chiêu mỗi thức đều
giống như tên.
Tên bắn thẳng, tên giận dữ.
Đến lúc này, lòng dạ hắn lại trở nên rộng rãi, thái độ cũng thẳng thắn, không còn thâm trầm nhỏ mọn giống như lúc trước.
Hắn đã thành một người ngay thẳng.
Khổ luyện Sơn Tự kinh đảo loạn, khiến cho tính tình của hắn bất
thường. Nghiến răng tu luyện "Nhẫn Nhục thần công", khiến cho tính cách
của hắn nghịch biến. Nhưng từ sau khi phá giải "Thương Tâm nhất tiễn",
người của hắn đã là tên, chỉ đi đường thẳng, sống cho bất khuất.
Hiện giờ hắn muốn giết chết Cố Thiết Tam, nhưng Vương Tiểu Thạch lại không nhường đường.
Vương Tiểu Thạch giận dữ rút kiếm.
Hắn rút kiếm ngăn cản một mũi tên này, "Lăng Không Tiêu Hồn kiếm".