Nguyên Thập Tam Hạn không tránh được, nhưng "mũi tên cuối cùng" của hắn cũng đã bắn ra.
Đó là một mũi tên vô hình.
Hóa ra mũi tên màu đỏ hữu hình được nội lực kỳ dị của hắn truyền vào, đã hoàn toàn mất đi hình thể.
Đây là một mũi tên trong suốt, tên vẫn bắn vào trái tim Gia Cát tiên sinh.
Lúc này, một bàn tay của Gia Cát lại dựng thẳng trước buồng tim theo tư thế lễ phật.
Mũi tên kia không nhìn thấy, cho nên không cách nào né tránh.
Mũi tên kia không có tiếng, cho nên không thể nào lánh đi.
Mũi tên kia cũng không làm kinh động không khí, nhưng lại rõ ràng xé gió bay đến.
Mũi tên bắn vào buồng tim Gia Cát tiên sinh, nhưng nơi đó đã có
một bàn tay của Gia Cát đang dựng thẳng, cho nên mũi tên kia đâm vào mép tay.
Trận chiến này đã kết thúc, kết thúc rất nhanh, thậm chí là rất đột ngột, chỉ để lại tàn cục.
Đạt Ma kim thân ở lại trong chùa, nhưng đã hoàn toàn vỡ vụn, vết máu loang lổ.
Khi vụ nổ vừa xảy ra, Nguyên Thập Tam Hạn đã phá tượng rời đi, bảo toàn tấm thân tàn.
Tượng thần Đạt Ma đã thay hắn ngăn cản một kiếp, nhưng một
thương "kinh diễm" này nổ tung trước người hắn, cho dù hắn sống sót được cũng quyết không dễ chịu.
Vì vậy hắn lập tức rời đi, trước khi đi còn ra tay với Lão Lâm
hòa thượng đang muốn cản đường hắn, đó là "tay đấm chân đá, một chiêu
hai thức".
Một chiêu bức lui Lôi Trận Vũ, hai thức ngăn cản tất cả kẻ địch muốn truy kích.
Gia Cát tiên sinh một tay ôm ngực, bi thương gật đầu, lẩm bẩm:
- Chúng ta vẫn còn chưa…
Y cũng không hoàn toàn chiếm được lợi thế.
Y "tự xuyên" một cái "hố" nơi ngực mình, cho nên lúc tên bắn
xuyên qua cũng không bị tổn thương thật sự, nhưng chẳng những vẫn cảm
thụ được sự đau đớn khi bị tên xuyên, hơn nữa còn rất mãnh liệt.
Ngoài ra tay trái của y cũng trúng một mũi tên. Nếu như y không
thi triển phật chưởng chính tông, chỉ sợ một mũi tên này đã phá vỡ xương tay và xương ngực.
Y đã phá "Thương Tâm tiểu tiễn" của Nguyên Thập Tam Hạn, lại
dùng "Kinh Diễm nhất thương" khiến cho Nguyên Thập Tam Hạn bị thương
nặng, nhưng chính y cũng không dễ chịu, cho nên y không thể truy kích.
Trong lòng y rất đau. Có thể bởi vì sự đau lòng này, ngược lại khiến cho y chợt nhớ tới một số chuyện quá khứ đã bị chôn vùi.
Y, Hứa Tiếu Nhất và Nguyên Thập Tam Hạn cùng nhau bái làm môn đệ của Vi Thanh Thanh Thanh môn hạ.
Bọn họ không phân nóng lạnh, nghiến răng khổ luyện.
Bọn họ cùng nhau xông pha giang hồ, kề vai chiến đấu.
Bọn họ cùng nhau có ân báo ân, có thù báo thù, đường dài chiến đấu.
Bọn họ còn cùng nhau uống rượu bằng chén vỡ, dùng bàn tay chủ trì chính nghĩa để vuốt ve nữ nhân.
Nhưng lại có một ngày như vậy, bọn họ đã không thể bao dung lẫn
nhau, thậm chí vì đả kích đối phương mà sinh ra một loại nhiệt huyết
thiêu đốt chính mình.
Từ khi có Tiểu Kính, bọn họ đã không còn là bạn thân, không còn là đồng môn, cũng không còn là huynh đệ.
Bọn họ là thù địch.
Cần gì phải vậy?
Vì sao con người luôn thích nội chiến?
Triều đình nhà Tống sở dĩ suy nhược đến nay, cũng bởi vì chỉ lo
nội đấu, dùng lực lượng đối phó kẻ địch để tập trung đối phó với người
mình, đây là chuyện đáng xấu hổ.
Do đó Gia Cát tiên sinh không nhịn được nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên hô lên một câu:
- Nguyên sư đệ, nếu như ngươi chịu cải tà quy chính, nỗ lực tiến lên, ta có thể giúp chữa trị thương thế của ngươi, vị trí của ta cũng
có thể nhường cho ngươi…
Trong bầu trời đêm cũng truyền đến tiếng rên rỉ, giống như một con chó bị què chân.
Nguyên Thập Tam Hạn anh hùng vô địch, khi bị thương cũng chỉ giống như một con chó lang thang và xơ xác thôi sao?
- Gia Cát Tiểu Hoa, ngươi nói thì hay lắm. Muốn rơi xuống thì
quá dễ, còn muốn tiến lên lại rất khó. Nhiều năm như vậy, chuyện duy
nhất ngươi làm cho ta chính là ngăn cản con đường phía trước của ta. Hôm nay cho dù ngươi thật sự nhường đường thì ta cũng không quen, trừ khi
là ta tự mình thanh trừ ngươi. Ngươi đừng vờ vĩnh, giả vờ làm người tốt. Ta hận ngươi, ta đã nhìn thấu ngươi, trong lòng ngươi muốn đối phó với
ta, nhưng ngoài mặt lại muốn làm người tốt. Ngươi chỉ cần đứng vững ở
đó, đối với ta cũng chính là một sự khiển trách ác độc. Ta tàn nhẫn là
vì muốn leo lên phía trên, còn ngươi tàn nhẫn lại là vì muốn làm người
tốt. Gia Cát Tiểu Hoa, ngươi đừng mong ta sẽ phục ngươi. Chỉ cần ta khôi phục lại được, đời này ta vẫn sẽ sống để đối phó với ngươi…
Giọng nói này đột nhiên dừng ngang, cũng không biết là người nói đột nhiên rời đi, nói không được nữa, không muốn nói, hay là không còn
lời để nói.
Nhìn bóng trăng, Gia Cát tiên sinh bình tĩnh lại, đột nhiên cười khổ.
Lời nói của Nguyên Thập Tam Hạn vẫn còn văng vẳng bên tai, từng câu đều giống như lời nói trong lòng y.
Nhưng y vẫn là con người thống khổ kia.
Có lẽ không chuyện xưa nào có thể dạy được người, trừ khi là
chính mình có thể tỉnh ngộ. Hoặc là không lời nói nào có thể thay đổi
được ai, trừ khi câu nói kia vừa vặn là câu nói trong lòng hắn. Quan
trọng hơn, những lời này của Nguyên Thập Tam Hạn càng khiến cho y sâu
sắc hiểu được, con người đúng là một loại động vật, một bên nói rằng mọi người cần gì phải khổ sở đánh nhau, một bên lại chiến đấu đến ngươi
chết ta sống.
Một loại động vật còn không bằng thực vật. (nhưng rốt cuộc chính y có phải cũng là loại động vật này hay không?)
Có lẽ là thật, những lời này của Nguyên Thập Tam Hạn chẳng những mắng y, cũng mắng rất đúng, mắng cho y tỉnh.
Trong đáy lòng y có phải cũng thật sự ẩn giấu ma tính như vậy hay không?
Y bùi ngùi thở dài.
Trong đấu tranh giữa người và người, tại sao luôn cho rằng mình đúng, còn người khác nhất định là sai?
Y nhìn đường chỉ tay phức tạp của mình, bóng lưng rất thê lương. Bên cạnh y có người thương nặng và thương tiếc. Tàn tích của Lão Lâm tự nằm ở đó, trên đỉnh một ngọn núi hoang. Mặt đất hoang vu, vầng trăng
nơi chân trời dần dần chìm về phía tây.
Ngay cả người cơ trí như Gia Cát tiên sinh, cũng không đoán được ảnh hưởng của trận chiến này đối với võ lâm ngày sau.
Ngay cả Nguyên Thập Tam Hạn cũng không đoán được, trận chiến này không chỉ là giao chiến sinh tử giữa hắn và Gia Cát tiên sinh, cũng
quyết không chỉ ảnh hưởng đến hai người bọn họ, thậm chí không chỉ có
ảnh hưởng lớn đến võ lâm và triều đình hiện giờ, kể cả lịch sử sau này
cũng hoàn toàn thay đổi vì nó.
Nhân vật mấu chốt không phải bọn họ, mà là Lão Lâm hòa thượng.
Y tận mắt nhìn thấy trận chiến này.
Y cũng đã giao chiến với Nguyên Thập Tam Hạn, quả thật không thể kiềm chế được "Thương Tâm nhất tiễn", nhưng "Kinh Diễm nhất thương" lại có thể.
Đó là một loại lực nổ tung, một loại lực lượng cực lớn.
Điều này khiến cho Lão Lâm hòa thượng hạ quyết tâm, khi sinh
thời phải nghiên cứu ra một loại vũ khí, cho dù không luyện được công
lực tuyệt thế vô song như Gia Cát tiên sinh, cũng có thể dùng uy lực máy móc và thuốc nổ để tạo thành lực sát thương đồng dạng, như vậy có thể
hoàn toàn nắm chắc khiến đám tà ma lui tránh.
Do đó y muốn dùng những năm tháng còn lại để ẩn cư nghiên cứu một loại "vũ khí", có thể sánh ngang với "Kinh Diễm nhất thương".
Y có thể, bởi vì y vốn là người của Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia, hơn nữa còn là hảo thủ của Lôi gia bảo.
Y là Lôi Trận Vũ.
Cuối cùng y đã phát minh ra, nhưng trên đời phát minh tốt không nhất định sẽ được dùng vào việc tốt.
Cuối cùng y đã sáng tạo ra một loại vũ khí có lực sát thương cực lớn, gọi là "đạn pháo".
Lúc này Gia Cát tiên sinh vẫn đang lo lắng, Lãnh Huyết, Truy
Mệnh, Thiết Thủ và Vô Tình có lẽ đã giao chiến với Lỗ Thư Nhất, Yến Thi
Nhị, Cố Thiết Tam, Triệu Họa Tứ, Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục tại Tư Phòng
sơn. Tứ Đại Danh Bổ liệu có thể ứng phó được Lục Hợp Thanh Long hay
không?