Được rồi, vẫn là mấy cái bài giảng đầy nhạt nhão, vô vị không thể chấp nhận đó.
Tôi chống cằm cắn bút nhìn xung quanh, mọi người vẫn ghi chép rất đầy đủ, không một chút rời mắt khỏi bài giảng.
Còn tôi, tâm trạng của tôi là như đang lên mây rồi đấy, mắt cứ hí húi nhìn xuống bàn, càng không coi lời người đang diễn thuyết trên bục giảng kia là loại người gì.
Chống mắt ra cuối cùng cũng hết tiết, tôi tỉnh hẳn, mặt rạng rỡ như mọi ngày, tươi tắn xách ba lô đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người.
À, chả là tôi hay đến lớp muộn, khi ra về... Lại lằngời về sớm nhất.
Hiha, cũng đâu phải là do lỗi của tôi, cái đó được gọi là "phản xạ có điều kiện" mà, ai mà chả vậy, chỉ là họ phản xạ kém hơn tôi thôi.
Tôi vừa mới bước khỏi cửa mấy bước, từ phía sau đã truyền đến giọng nói to to của một tên con trai:
- Sang Won, chờ mình với!
Tôi ngoảnh mặt lại, hơi nhăn nhó nhưng vẫn mỉm cười nhìn cậu ta:
- Kang Je Hwa, cậu tìm tôi có chuyện gì nữa đây?
Cậu ta gãi đầu:
- Sang Won, chẳng phải là cậu đã đồng ý với mình...
Tôi biết cậu ta đang nghĩ gì mà, tôi khoanh hai tay, nhìn cậu ta nhe răng cười, má núm đồng tiền của tôi in sâu hai bên:
- Tôi đã hứa là tôi sẽ giữ lời! - Tôi sẽ khẳng định cho cậu ta thấy, tôi... Mê trai đẹp!
E hèm, thật sự là tôi không nói đùa đầu, hoàn toàn là lời nói thật lòng.
Tôi họ nhẹ một tiếng, cậu ta vẫn đứng im như vậy, có lẽ do câu nói của tôi làm cậu ta nhất thời xúc động.
- Sang Won, tớ có thể đến nhà cậu chơi không? - Cậu ta ra đề nghị, nhìn tôi ngại ngùng.
Xem kìa, đẹp trai thế kia mà tại sao lại hiền như con nai tơ thế cơ chứ, thật là đáng yêu!
Máu mê trai lại lên cơn, tôi gật đầu, nhìn cậu ta:
- Nhưng cậu... Không được hối hận đấy!
- Sang Won à, đáng lí chúng ta phải về nhà cậu chứ, sao lại đến siêu thị vậy? - Kang Je Hwa thắc mắc, cậu ta vừa đẩy giỏ hàng vừa nhìn tôi.
Tôi cầm mấy gói thực phẩm lên, ngắm nghía một lúc, lười nhác một lúc, tôi bẽn lẽn trả lời:
- Nhà tôi không còn gì để ăn cả!
Cậu ta im lặng, cười cười, chẳng hiểu sao nhìn mặt cậu ta lại gian xảo đến mức tôi muốn đấm cho mấy phát vào mặt nữa!
- À này, tôi nói cho cậu biết, nhà tôi rất bừa bộn đấy! Đúng hơn là giống một cái chuồng lợn! - Tôi bình thản nói, tại vì tôi không bận tâm đến người khác nghĩ gì về mình, bởi vì đó là cuộc sống của tôi, không ai có thể can thiệp hoặc phá bỏ nó, đó là điều cấm kỵ.
Kang Je Hwa nhìn tôi, cái nhìn đầy mơ hồ, tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì, vì tôi không phải thần thán, cơ mà mơ hồ đoán được một chút, cậu ta hình như là đang cảm thấy thú vị về tôi hay sao đấy!
Lướt qua mấy gian hàng, còn một thứ ngon nhất mà tôi cần phải mua, đó là ô mai.
Ô mai, loại đó rất ít hàng, lỡ như không lấy kịp,cá chắc sẽ bị người khác mua trước.
Tôi nghĩ vậy, chạy lại gian hàng có bán ô mai.
Một gói ô mai màu đỏ đỏ hồng hồng ngay trước mắt, trông cực ngon miệng.
Tôi vừa đưa tay chuẩn bị tóm được nó lại bị một bàn tay khác nhanh chóng lấy lên, mặt tôi lúc ấy là muốn bốc khói luôn.
- Anh ơi... Tôi thấy cái này trước rồi mà! - Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, rất hồn nhiên cười, nhưng mặt tôi chợt nhăn lại vì đây chính là người mà hôm qua vừa đến nhà cô làm phiền.
Hắn ta nhìn cô, nhưng cô không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Tay hắn vẫn cầm chặt gói phô mai.
Tôi nhìn hắn ta, chỉ biết là lúc này tôi thật sự rất tức giận, tức không thể đạp bay hắn ta.
Ngay đến cả một gói ô mai thôi cũng định giành dật với cô sao.
Không phải là do cô ồn ào quá chứ?
Cứ nghĩ hắn ta nhất định sẽ không nhường tôi, tôi chuẩn bị phun một tràng dài, làm hắn mất mặt thì chẳng hiểu hắn là người tốt bụng kiểu nào, lại đưa bì ô mai đó cho tôi.
Nhìn hắn, như một người bí ẩn vậy, tại sao tôi lại không thể quan sát khuôn mặt của hắn chứ?
- Cầm lấy đi. - Trời ơi, tôi suýt chết ngất bởi chất giọng truyền cảm, mềm mại đó, nó khiến tôi rung động mất.
Tôi chớp chớp mắt, từ từ đưa tay cầm lấy gói ô mai, mắt vẫn lóng lánh.
Tại sao tôi lại tưởng tượng nhỉ, sau lớp khẩu trang đen kia, có phải hắn đang cười không?
Máu mê trai của tôi lại nổi lên, hắn rốt cuộc có đẹp trai không? Khuôn mặt hắn trông như thế nào? Thật sự thì tôi rất tò mò.
Ôi trời ơi, tôi đứng bất động nhìn hắn quay đi, dáng người hắn không cao lắm, tôi đã ba mét bẻ đôi rồi, hắn cao chắc cũng tầm một mét sáu lăm sáu sáu là cùng.
Cơ mà... Dáng người đó, rất chi là... Đẹp nha!
Có phong thái, cuốn hút.
Tôi bị cuốn vào dáng người đó, sau đó lại bị dội lại bởi tiếng của cái tên chết tiệt Kang Je Hwa:
- Sang Won, cậu làm sao vậy? - Tên đó nhìn bóng lưng vừa rời đi, nhìn tôi có chút khó hiểu.
Tôi đương nhiên là làm sao nói là mình có sao được, điềm nhiên quay đầu cóc đầu cậu ta một cái:
- Cậu không mau đi tôi cho ăn đạp đấy!
Kang Je Hwa chu mỏ một cái, lại nở nụ cười đi theo tôi, đẩy giỏ hàng nặng trịch đến quầy tính tiền.
Haiz, số tôi chẳng biết là may mắn trời ban hay không nữa, đồ ngày hôm nay tôi mua khá nhiều nên cần một khoản lớn, là công sức quý báu của tôi, Kang Je Hwa chưa cần nhìn tôi nửa cái, hắn ta đã lấy thẻ trong túi mình quẹt một cái, nhìn tôi mỉm cười.
Hắn ta... Thât sự là rất có phong độ.
Nếu như tôi mà làm bạn gái hắn, nhất định sẽ không cần lo cuộc sống sau này rồi.
Nhưng mà... Kim Sang Won tôi chưa từng có ý định đó bao giờ, tôi là tôi sẽ nhanh chóng làm cho tên Kang Je Hwa này ghét tôi và biến khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi là tôi chỉ yêu anh Kim Soo Hyun thôi nha!
Tôi nhìn tên đó, nhếch miệng cười, sau đó đi ra ngoài để cho tên đó phải xách đồ chạy theo.