Gã hán tử gãy chân trán đẫm mồ hôi nằm lăn lộn dưới đất, rồi thì hôn mê bất tỉnh.
Lão già mảnh khảnh điềm nhiên cười, đi đến gần nói :
- Bằng hữu còn hung hăng nữa chăng?
Hán tử nọ tỉnh lại, thở hào hển, chẳng nói được tiếng nào cả.
Bỗng nghe có tiếng bước chân hối hả, một đại hán vận võ phục xanh lưng giắt trường kiếm lao nhanh tới, giạt mọi người ra tiến vào trong.
Lão già mảnh khảnh cười nhìn đại hán áo xanh nói :
- Tôn giá hẳn là cùng phe với tên này phải không?
Đại hán áo xanh mặt tái ngắt :
- Không sai, ông ấy là tệ thượng!
Lão gì mảnh khảnh cười phá lên :
- Thì ra ngươi hãy còn là thuộc hạ của y?
Đại hán áo xanh nghiêm giọng :
- Tôn giá thấy nực cười lắm sao? Tệ thượng bị thương dưới tay tôn giá chỉ trách tài nghệ kém cỏi, trong vùng quản hạt của tệ thượng tuy có hằng trăm thuộc hạ, song tuyệt đối không báo phục tôn giá là được rồi.
Vừa nói, cúi xuống toan bồng hán tử gãy chân lên.
Nhưng lão già mảnh khảnh buông tiếng cười nhạt :
- Khoan đã!
Đại hán áo xanh ngẩn người :
- Tôn giá có điều chi muốn nói?
Lão già mảnh khảnh cười u ám :
- Chẳng gì để nói cả...
Đoạn trỏ hán tử gãy chân nói tiếp :
- Nhưng không được mang hắn đi!
Đại hán áo xanh biến sắc mặt :
- Tôn giá còn định làm gì nữa?
Lão già mảnh khảnh cười vang :
- Trước khi động thủ lão phu đã cố gắng nhường nhịn, nhưng hắn ngang tàng không chịu bỏ qua, hễ khi động thủ thì lão phu lại trở nên tàn bạo...
Đại hán áo xanh lạnh lùng :
- Đôi chân của tệ thượng đã bị hủy bởi tay tôn giá, chả lẽ còn chưa đủ hay sao?
Lão già mảnh khảnh cười gằn :
- Cái tật của lão phu xưa nay là vậy, trước khi động thủ thì cố gắng tránh nhưng sau khi động thủ thì một bên phải thảm tử mới thôi...
Đoạn buông tiếng cười vang một hồi rồi nói tiếp :
- Nhưng đáng tiếc lão phu đã bôn tẩu giang hồ suốt cả đời mà cũng chưa gặp được người có thể hạ sát lão phu, cho nên phàm kẻ nào giao thủ với lão phu thảy đều táng mạng dưới đôi tay của lão phu.
Đại hán áo xanh tức giận :
- Giết người chẳng qua đầu rơi, tôn giá chớ quá đáng...
Lão già mảnh khảnh sầm mặt :
- Lão phu ghét nhất những kẻ can dự, nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải, liệu hồn sẽ cùng với chủ nhân xuống chầu Diêm Vương đấy!
Đại hán áo xanh cắn răng :
- Tệ thượng đôi chân đã gãy, nếu tôn giá còn không chịu bỏ qua thì không khỏi quá hẹp hòi...
Lão già mảnh khảnh bỗng quát lớn :
- Tránh ra!
Vung tay phất một cái, một luồn chưởng lực xô ra.
Đại hán áo xanh đâu phải là đối thủ, những thấy y lăn lông lốc ra ngoài xa hơn hai trượng, nhất thời không đứng lên dược nữa.
Lão già mảnh khảnh cất tiếng hú dài, lại xoay tay phóng ra một chưởng, những nghe “bùng” một tiếng, gã hán tử gãy chân tức thì biến thành một đống thịt nhầy nhụa, chết một cách thê thảm.
Đinh Tiểu Nam thấy thế không khỏi chau chặt đôi mày kiếm, cơn tức giận bừng dậy trong lòng.
Đại hán áo xanh lúc này đã lồm cồm bò dậy, quát lớn một tiếng, liều mạng lao về phía lão già mảnh khảnh.
Lão già nọ cười sắc lạnh :
- Rõ là muốn chết!
Xoay cổ tay, lại phóng ra một chưởng.
Đại hán áo xanh đã tuốt thanh trường kiếm trên vai xuống, nhưng khi còn cách lão già mảnh khảnh hơn một trượng đã bị chưởng lực đánh trúng “bình” một tiếng ngã lăn xuống đất, thất khiếu rỉ máu, cũng hồn lìa khỏi xác.
Lão già mảnh khảnh ung dung đánh chết hai gã đại hán với thủ pháp thượng thừa, đám đông xúm quanh đại đa số là nhân vật giang hồ, ai nấy thảy đều kinh hồn bạt vía, chỉ chốc lát đã bỏ đi hết.
Lão già mảnh khảnh ngửa cổ cười vang một hồi, đoạn quét mắt nhìn hai tử thi dưới đất, quay người thong thả bỏ đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, Đinh Tiểu Nam đã lạng người đứng cản trước mặt.
- Tại hạ chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, chẳng quen biết gì với bọn họ cả!
Lão già mảnh khảnh buông tiếng cười mũi :
- Vậy thì tại sao lại cản đường lão phu?
- Gặp chuyện bất bình chẳng lẽ không được lên tiếng hỏi ư?
Lão già mảnh khảnh cười khảy :
- Thì ra ngươi nổi máu nghĩa hiệp, vậy thì hay lắm, định báo thù cho hai tên xấu số kia phải không?
Đinh Tiểu Nam lạnh lùng :
- Thủ đoạn của tôn giá quả là tàn bạo, nhưng trước khi động thủ vì sao lại cố sức nhẫn nhịn, điều này khiến tại hạ vô cùng thắc mắc nên mới cản tôn giá lại định hỏi cho rõ... Nếu tại hạ đoán không lầm, có lẽ thần kinh của tôn giá có vấn đề!
Lão già mảnh khảnh cười phá lên :
- Hỏi đúng lắm, nếu không thì lão phu đâu gọi là Từ Tâm Độc Thủ Ma?
Đinh Tiểu Nam như sét đánh ngang tai :
- Ồ! Tôn giá nói sao?
Lão già mảnh khảnh quét mắt nhìn chàng rồi nói :
- Sở dĩ người ta gọi lão phu là Từ Tâm Độc Thủ Ma chính vì lão phu trước khi giao thủ thì tâm địa rất từ thiện, còn sau khi giao thủ lại vô cùng tàn độc, vì vậy mới có danh hiệu ấy!
Đinh Tiểu Nam run giọng :
- Danh tánh của tôn giá là gì?
Lão già mảnh khảnh càng thêm lấy làm lạ nhìn chàng và nói :
- Ngươi không phải sợ đến thế, lão phu chưa hẳn giết ngươi đâu... Hãy nghe đây, lão phu họ Công Tôn tên Hùng!
- Công Tôn Hùng?
Công Tôn Hùng sầm mặt :
- Tiểu tử ngươi cả gan thật, sao dám gọi thẳng tên họ của lão phu hả? Sợ quá đâm hoảng hay thần kinh có vấn đề?
Đinh Tiểu Nam cố nén niềm khích động trong lòng :
- Vậy tôn giá là một trong Hải Nội thất ma?
Công Tôn Hùng cười ngạo nghễ :
- Lão phu đây đứng hàng thứ ba trong Thất ma!
Đinh Tiểu Nam hai tay nắm chặt, giọng khích động :
- Hải Nội thất ma danh trấn võ lâm, biết bao người đã bị chết trong tay của các vị, thật có thể nói là nghe danh phải khiếp đởm, hết sức vĩ đại!
Công Tôn Hùng khoái trá :
- Khỏi phải tán tụng như vậy!
Đinh Tiểu Nam gằn giọng :
- Vụ huyết án tại Bạch Vân sơn trang trên Thái Hành sơn cũng do các người gây ra phải không?
Công Tôn Hùng bật cười :
- Dường như là có việc ấy, kỳ thực thì lão phu cũng chẳng nhớ rõ!
- Tại hạ xin nhắc cho tôn giá nhớ, Hải Nội thất ma máu rửa Bạch Vân sơn trang dường như là vì một quyển Mai Hoa kiếm phổ.
Công Tôn Hùng bỗng vỗ mạnh lên trán :
- Không sai, ngươi nhắc lão phu đã nhớ ra rồi... Đó chỉ trách Đinh... Đinh...
Đinh Tiểu Nam tiếp lời :
- Đinh Tử Nam!
Công Tôn hùng cười :
- Không sai, đúng là Đinh Tử Nam không thức thời vụ, dám đem Mai Hoa kiếm phổ giấu đi nên mới chuốc lấy cái họa diệt môn.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Vậy nay các người có thấy sám hối chăng?
Công Tôn Hùng cười rộ :
- Trong chốn giang hồ, mỗi ngày đều va chạm với đao kiếm, những việc bình thường như vậy có gì mà lão phu phải sám hối chứ?
Đinh Tiểu Nam nói rít qua kẽ răng :
- Tôn giá có biết Đinh trang chủ còn có con cái sống sót chăng? Chả lẽ các người không sợ họ tầm thù sao?
Công Tôn Hùng ngửa cổ cười vang :
- Thật là nực cười...
Đinh Tiểu Nam tức tối quát :
- Có gì mà nực cười?
Công Tôn Hùng thoáng ngẩn người :
- Bọn lão phu đã giết hàng ngàn vạn người, nếu sợ con cái của họ báo thù rõ là ngớ ngẩn, nhưng... Hải Nội thất ma đã từng sợ ai bao giờ?
Đoạn nhìn Đinh Tiểu Nam với ánh mắt sắc lạnh nói tiếp :
- Ngươi chẳng những hỏi một cách kỳ lạ mà giọng điệu lại còn phấn khích, dường như... dường như...
Đinh Tiểu Nam gắt :
- Dường như kẻ thù của ngươi đã đến rồi...
Công Tôn Hùng ngạc nhiên nhìn Đinh Tiểu Nam, những thấy ánh mắt chàng ngập vẻ căm thù, Hồi lâu, y nở một nụ cười u ám và nói :
- Đây là lần đầu tiên trong đời lão phu gặp kẻ muốn báo thù, ngươi là con cái của ai?
Chẳng lẽ Đinh Tử Nam?
Đinh Tiểu Nam buông giọng sắc lạnh :
- Lão ma, thiếu gia chính là Đinh Tiểu Nam, có mối thù bất cộng đới thiên với Hải Nội thất ma, đáng tiếc hôm nay chỉ có một mình ngươi ở đây!
Công Tôn Hùng chẳng chút tức giận :
- Ngươi định báo thù ư?
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Thiếu gia thề phải giết sạch các ngươi!
Công Tôn Hùng lắc đầu :
- Ngươi hãy dẹp bỏ ý định ấy đi, tầm thù với Hải Nội thất ma chẳng khác nào trong chiêm bao...
Ngưng giây lát, đoạn nói tiếp :
- Hãy nghe theo lời khuyên của lão phu, tốt hơn ngươi nên đi tìm một chốn thâm sơn nào đó mà náu thân, giữ lại dòng dõi cho nhà họ Đinh thì mới là nghiêm túc.
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Lục ma kia hiện giờ ở đâu?
Công Tôn Hùng nhếch môi cười :
- Chẳng rõ, nếu mạng ngươi còn dài sớm muộn gì cũng gặp lần lượt... Nhưng đáng tiếc khó mà trở thành sự thật, vì ngươi chỉ có mỗi con đường chết, trừ phi ngươi lập tức đào tẩu, chậm trễ thì chẳng còn cơ hội...
Đinh Tiểu Nam gắt giọng :
- Ngươi chớ quá tự tin, Đinh mỗ sẽ băm nát ngươi trước rồi sau đó biến ngươi thành một đống tro bụi.
Công Tôn Hùng cười phá lên :
- Nhãi con hà tất cứ huênh hoang khoác lác, nếu mà chọc giận lão phu thì hôm nay chính là ngày tận số của ngươi.
- Đinh mỗ không huênh hoang khoác lác đâu, ai sống ai chết tức khắc sẽ biết rõ ngay.
Vừa rứt tiếng đã vung tay phóng ra một chưởng. Lẽ dĩ nhiên chàng sử dụng ngay Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng, những thấy ánh vàng lấp loáng lấn át tới.
Công Tôn Hùng hét lên một tiếng, xuất thủ thẳng thừng nghênh tiếp. Những nghe “bùng” một tiếng vang dội kèm theo tiếng kêu quái dị của Công Tôn Hùng.
Đinh Tiểu Nam đã sử dụng đến mười thành công lực, tự nhủ một chưởng đủ khiến cho Công Tôn Hùng táng mạng tại chỗ, nào ngờ kết quả lại xảy ra ngoài ý muốn.
Công Tôn Hùng quả nhiên thọ thương bởi một chưởng của Đinh Tiểu Nam, nhưng không chết cũng như bị biến thành một đống tro bụi, chỉ văng bắn ra ngoài xa hơn hai trượng, đứng thừ tại chỗ.
Đinh Tiểu Nam kinh ngạc :
- Lão ma, ngươi không thọ thương ư?
Công Tôn Hùng nghiêm mặt :
- Có thể nói đã thọ thương, cũng có thể nói không thọ thương...
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
- Nhãi con đã sử dụng Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng phải không?
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Đúng vậy!
Công Tôn Hùng Bỗng cười nói :
- Vậy xem ra chúng ta chẳng phải là người ngoài, thôi hãy bỏ qua mối hận thù kia đi, bọn lão phu đang hợp tác với Hồng Thái phu nhân, ngươi chẳng phải người của Hồng Thái cung sao?
Đinh Tiểu Nam quát lớn :
- Láo...
Lại cung tay phóng ra một chưởng, Công Tôn Hùng vội lách người tránh ra, xua tay nói :
- Hãy khoan, hay nói cho rõ ràng rồi hãy đánh cũng chả muộn.
Đinh Tiểu Nam dừng tay :
- Có gì hãy nói mau:
Công Tôn Hùng cười gượng :
- Theo lão phu biết Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng là tuyệt kỹ trấn cung của Hồng Thái cung, nếu không có quan hệ sâu đậm quyết chẳng truyền cho, nhưng vì lẽ gì ngươi lại đối nghịch với lão phu, chả lẽ Hồng Thái phu nhân không dặn dò ngươi khi gặp bọn lão phu thì phải như thế nào ư?
Đinh Tiểu Nam nghiến răng :
- Khi gặp các ngươi thì phải băm vằm ra muôn mảnh đem cho chó ăn!
Công Tôn Hùng tức giận :
- Hồng Thái phu nhân đã nói như vậy ư?
- Chính ta nói đấy!
Công Tôn Hùng ngửa cổ cười vang :
- Nếu ngươi nói thì phải cho ngươi một trận mới được.
Dứt lời lão bổ về phía Đinh Tiểu Nam!
Đinh Tiểu Nam chẳng chút chậm trễ, sấn tới vươn mười ngón tay ra chụp vào vai cổ và cổ tay Công Tôn Hùng.
Công Tôn hùng cả kinh thất sắc kêu lên một tiếng, vội tạt ngang người tránh né.
May mà y tránh nhanh mà cũng nghe một tiếng “soạt”, vai áo đã bị xé toạc một mảng dài hơn một thước, dáng điệu hết sức thảm não.
Công Tôn Hùng thất thanh kêu lên :
- Đây là tuyệt học của Kim Xà cung, sao ngươi lại biết sử dụng?
Đinh Tiểu Nam gắt giọng :
- Ngươi hãy ngoan ngoãn nạp mạng đi thôi, Đinh mỗ chẳng cần phải giải thích.
Lại lướt tới như con linh xà. Công Tôn Hùng bỗng nhún mình vọt lên cao bảy tám trượng, đáp xuống ngọn một cây Hòa, trầm giọng nói :
- Ngươi biết Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng, lại biết cả tuyệt kỹ Kim Xà, rõ ràng là ngươi có quan hệ rất sâu đậm với Kim Xà và Hồng Thái hai cung, thật là khó hiểu!
Đinh Tiểu Nam quát lớn :
- Ngươi không cần phải hiểu, ngươi chỉ cần biết Đinh mỗ với ngươi có mối thù bất cộng đái thiên là đủ rồi. Đinh mỗ có thể cho ngươi biết, có Hải Nội thất ma thì không có Đinh Tiểu Nam, có Đinh Tiểu Nam thì không có Hải Nội thất ma, thế thôi.
Công Tôn Hùng gắt giọng :
- Trước tiên lão phu phải tìm hiểu cho rõ ràng quan hệ giữa ngươi với hai cung Kim Xà và Hồng Thái, rồi sau đó mới có thể buông tay quyết đấu với ngươi.
Đinh Tiểu Nam lạnh lùng :
- Nếu ngươi nhất định muốn biết, thì Đinh mỗ cũng có thể nói ra, ta tuy thân hoài tuyệt học của hai cung Kim Xà và Hồng Thái nhưng chẳng có quan hệ gì với họ cả.
Đoạn cất người vọt lên ngọn cây hòe. Đồng thời ngay khi người đang lơ lửng trên không lại phóng ra một chiêu Kim Sa Tuyệt Mệnh chưởng.