Kim Phi Tích Bỉ

Chương 2: Ức hiếp

Đêm nay trời âm u hơn mức bình thường, ngay cả duy nhất một tia sáng từ ánh trăng cũng không thể thoát ra khỏi tầng mây dày đặc, phía chân trời xa xăm lộ ra một màu xám xanh âm u lãnh lẽo, sơ xác tiêu điều.

Trong thành Thượng Dương, trên đường đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng một chiếc lá bị gió cuốn phiêu phiêu rơi xuống lại cũng có thể nghe được rõ ràng đến vậy.

Mà phiến lá kia cuối cùng rơi xuống, nằm lẳng lặng trên nóc một chiếc kiệu cao quý.

Nâng cỗ kiệu đó tổng cộng có 8 người, tất cả đều có thân hình dũng mãnh.

Cứ đi rồi đi, xung quanh chỉ có một vài chiếc đèn lồng là còn lập lòe ánh sáng yếu ớt, phản chiếu những cái bóng kéo dài trên đường.

Mắt thấy đã sắp đến Sùng Vũ Môn, đột nhiên có tiếng vang nhỏ, hình như có bóng người vừa lướt qua.

Kẻ đứng đầu lập tức đưa mắt nhìn sang kẻ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Có động tĩnh”

Người nọ gật gật đầu rồi nhanh chóng thu lại thần sắc, bảo người đánh xe dừng kiệu.

Hắn đi đến gần nhuyễn kiệu, hạ giọng nói: “ Điện hạ, thỉnh ngài chờ, thuộc hạ đi xem tình huống xung quanh”

“Được”

Một âm tiết đơn giản, một từ đầy vẻ biếng nhác từ trong kiệu truyền ra.

Thanh âm như vậy tựa như mang theo sự mị hoặc cùng chậm chạp đến vô cùng vô tận, phảng phất như là đối với cả thế gian này đều không quan tâm.

Huyền Dạ lập tức tung người nhảy một cái, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Một lát sau đột nhiên truyền đến một tiếng phốc thẳng từ trên không trung. Chợt có một đóa hoa lửa màu sắc mỹ lệ nở tung trên bầu trời, một đóa rồi lại một đóa, tầng tầng bốn phía tỏa ra thành vô số những điểm sáng nhỏ thẳng tắp rơi xuống.

Đột nhiên xuất hiện diễm hỏa làm 8 kẻ kiệu phu trong chớp mắt nghi ngờ, đồng loạt quay đầu nhìn lại. Ai cũng không chủ ý tới có một bóng dáng nhỏ bé chui vào bên trong kiệu. Sương Lan Nhi không hoảng, xông vào, trong tay cầm một trâm cài trực tiếp đè vào cổ người bên trong, quát khẽ: “Đừng nhúc nhích”

Lúc này, ở bên ngoài kiệu, diễm hỏa như đã đốt đến cực hạn, cuối cùng phát lên một cái rất có lực, làm trời đất tứ phương đều bừng sáng lên mấy phần.

Mà ngay trong khi ánh sáng đột nhiên bừng sáng ấy, Sương Lan Nhi rốt cục cũng thấy rõ ràng vị nam tử mà nàng đang khống chế ở trước mặt.

Hắn sinh ra quá đẹp, mày đen mắt dài, khóe mắt quyến rũ lại cong như lá liễu rủ. Mũi cao thẳng như thanh sơn, da thịt như tuyết, ánh sáng kia chiếu vào đôi môi đỏ mọng hơi mỏng hết sức xinh đẹp.

Hô hấp của nàng ngưng trệ, không tự chủ được nuốt nước bọt.

Long Đằng vốn là nhàm chán, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần nào ngờ đột nhiên nhảy ra một cái màn khôi hài.

Hắn mở đôi mắt phượng sâu kín chăm chú nhìn cô nương trước mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, không tính là giai nhân tuyệt sắc, nhưng đảo lại cũng dễ nhìn. Mắt hạnh loan mi, hai bên gò má vẫn còn lưu lại vết tích của nước mắt chưa khô, cái mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng có chút trắng bệch, cũng có chút run rẩy. Một thân hỉ phục thiếp thất trông rõ ràng là gả cho người có gia cảnh giàu có, trông thật chướng mắt, nàng giống như là vừa trốn ra từ nơi nào đó.

Đột nhiên mâu mắt hắn nhíu lại, một cái nhìn ý tứ hàm xúc đầy nguy hiểm lộ ra ngoài. Hắn chú ý đến gò má trái của nàng sưng lên dị thường, giống như là bị người ta tát. Còn có, khóe môi nàng vẫn còn lưu lại một vết máu chưa khô. Là ai lại hạ thủ nặng tay đối với một cô nương yếu đuối?

Lúc này Huyền Dạ lặng lẽ đến gần nhuyễn kiệu, muốn ra tay với Sương Lan Nhi.

Long Đắng quơ quơ tay, lấy ánh mắt bảo hắn lui ra ngoài. Cuộc sống thái bình thật quá nhàm chán, tối nay rốt cục hắn cũng tìm được một chút chuyện thú vị. Vị cô nương trước mặt này, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như đang cố gắng trấn định nhưng vẫn mơ hồ lộ ra sự sợ hãi.

Chậm rãi cúi đầu, Long Đằng trộm nhìn thấy cái tay đang cầm cây trâm đặt ở cổ họng hắn không ngừng run rẩy, nhịn không được mà trêu ghẹo: “Này, ngươi ăn cướp thì ăn cướp cũng đừng run run như thế chứ, ta đây thật lo khó mà giữ được cái mạng nhỏ này .”

Hắn cười lên làm Sương Lan Nhi căng cứng người, tim nàng đập điên cuồng “Không cho nói, nếu không ta liền … Liền đâm xuống cổ ngươi”

Long Đằng tao nhã nhún vai một cái, ý bảo mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng qua là con ngươi trong đôi mắt xinh đẹp không ngừng đảo qua quan sát nàng, thấy nàng dần dần bình ổn lại hô hấp, không còn hốt hoảng nữa.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, rất lâu, hắn cho đến giờ mới gặp được một sự uy hiếp thú vị đến như vậy, thật lòng không nhịn được, rốt cục mở miệng: “Này, ngươi là muốn cướp tiền hay muốn cướp sắc, nói đi, làm ta phải chờ, người muốn ta bị nghẹn mà chết sao?”

Dứt lời, hắn lại cười mị hoặc, nói thêm một câu “ Cướp tiền, thật không may là hôm nay ta lại không mang theo ngân lượng, nếu là cướp sắc, ta thật ra không ngại, đai lưng ngay ở tay ngươi, chính ngươi có thể tự cởi.”

Cướp sắc? Đai lưng?

Sương Lan Nhi chưa bao giờ bị người ta trêu tức như vậy, nhất thời hai gò má đỏ lên ------ thật đáng giận.

Nàng ảo não nói: “ Ai muốn giựt tiền cướp sắc? Ngươi không phải là tới Sùng Võ Môn sao? Đưa lệnh bài đây cho ta.”

Long Đằng sửng sốt, từ khi tiểu nữ nhân này tiến vào hắn đã đoán ra trăm loại mục đích của nàng thế mà lại không hề nghĩ tới nàng cần lênh bài của mình.

Cũng đúng, ở cái thời khắc nửa đêm này, không có một bóng người trên đường, chỉ có kiệu của hắn đang đi đến Sùng Vũ Môn. Xem ra, diễm hỏa dị thường vang động vừa rồi, đều là tiểu nha đầu này đốt. Thật không nhìn ra nàng còn rất thông minh.

Sương Lan Nhi thấy hắn không nói, lập tức lạnh mặt “Ngươi nhanh giao ra đây, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Còn có, cởi y phục ra.”

Long Đằng “Ah” cười một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vì tức giận mà ngực nhấp nhô lên xuống từng hồi, trước ngực nút ao tựa hồ đã rớt hai, ba viên, mỗi lần hô hấp cũng mơ hồ thấy được hình dáng đỉnh núi non bên trong nổi lên.

Không nhìn ra thân hình nhỏ xinh như vậy mà rất được, ý cười trên môi hắn càng sâu hơn: “ Lệnh bài đang ở bên hông ta, ngươi tự lấy. Ngươi yên tâm, cái trâm cài còn ở trên cổ ta, ta cũng không dám động, còn về y phục tự ngươi cởi đi.”

Sương Lan Nhi chú ý đến ánh mắt khinh bạc của hắn đang nhìn chằm chằm vào lồng ngực mình, rất tức giận nhưng lại không dám phát ra ngoài, nàng vươn tay ra lục lọi bên hông của hắn: “Ngươi đừng có đùa giỡn ta, cái trâm cài này không có mắt đâu”

Hắn cười: “Ha ha, biết rồi, biết rồi”

Một chút sau hắn lại kêu lên trách móc: “Bất quá ngươi đừng sờ loạn nha. Ngươi xem tay của ngươi đang đặt ở đâu vậy? Ta sắp không chịu nổi rồi.”

Sương Lan Nhi đụng đến được lênh bài, đột nhiên cảm giác cổ tay đang đặt lên cái gì đó, nghe hắn nói như vậy, nàng lại liên tưởng đến vấn đề nam nữ mà trước khi xuất giá mẹ nàng đã truyền thụ lại cho nàng. Nàng chỉ cảm thấy “Oanh” một tiếng, trong đầu nóng lên, mặt cũng đỏ bừng..

Cắn môi dưới, nàng đưa hắn đai lưng của chính mình “Tay áo ngươi tự cởi, nhanh lên một chút”

Long Đằng nghe lời làm theo “ Bắt ta cởi quần áo, còn nói là không phải cướp sắc!”

Sương Lan Nhi không thèm để ý đến hắn “Nhanh lên, còn có quần nữa, cũng cởi ra”

“Quần cởi như thế nào?” Long Đằng buồn cười nhìn nàng “ta bên trong không có mặc cái gì, ngươi nhất định bắt ta phải cởi sao?”

“Ta….. Thôi quên đi…..” Sương Lan Nhi mặt càng lúc càng hồng, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy tên nam tử tà mị xinh đẹp trước mặt này nhất định đang trêu trọc nàng.

Cũng phải, nàng một cô gái yếu ớt, môt tay trói gà không chặt, trước đó còn lộ vẻ hoảng hốt, làm sao có thể dễ dàng mà ức hiếp một kẻ ngồi trên một chiếc kiệu xa hoa?

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên dùng sức lôi cái lệnh bài được giữ ở đai lưng kia, thuận tiện túm luôn cái y phục ngoại bào của hắn. Cùng lúc đó, chiếc trâm cài dí ở cổ hắn cũng được buông xuống, nàng không có nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói : “Hôm nay cảm ơn ngươi”

Dứt lời, một bóng dáng nhỏ nhắn phi nhanh ra khỏi chiếc kiệu, hướng thẳng Sùng Võ Môn chìm trong bóng đêm sương mù quỷ dị mà chạy vội đi.

Huyền Dạ lập tức tiến lên xin chỉ thị “Điện hạ, có cần đuổi theo không?”

Long Đằng khôi phục lại bộ dáng lười nhác, khoát tay “Không cần, đêm nay vẫn còn chuyện quan trọng.”

Lại một lần nữa kéo hai tròng mắt xuống như giả bộ ngủ, trong đầu hắn vẫn còn luẩn quẩn bóng hình xinh đẹp kia, cuối cùng nàng còn nói một câu cảm ơn. Xem ra nàng cũng không phải ngốc, biết hắn chẳng qua là trêu trọc nàng.

Hắn lật người điều chỉnh lại tư thế nằm.

Đột nhiên cạch một tiếng, hình như có cái gì đó vừa rơi.

Hắn khom lưng xuống nhặt lên, đôi mắt dài khẽ nhíu lại thành một đường, nhìn rõ ra là một cái túi hương.

Hắn để sát mũi vào ngửi, một mùi thuốc nhàn nhạt truyền tới, như thấm vào lòng người.

Mùi thuốc…… Đây chắc chắn là đồ vật mà vừa nãy nàng đánh rơi.

Thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện phiền phức, y phục của hắn vậy mà lại bị tiểu nữ nhân kia đoạt đi, như vậy hắn phải đi ra ngoài làm việc kiểu gì?