*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Yosa_Truong
Ánh mắt Lam Linh chợt lóe, Lam Kim Châu này rõ ràng là giấu đầu hở đuôi nha, nàng chắc chắn có chuyện gì đó không muốn cho mình biết, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ rất lớn tới thân thể này!
"Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, bổn vương phi ở trong vương phủ tất nhiên sẽ luôn luôn ghi nhớ, nhưng tỷ tỷ ở trong tướng phủ cũng không nên quên a." Lam Linh cười tươi như hoa, nhưng trong giọng nói toàn là ý tứ sâu xa.
Lam Kim Châu trong nội tâm lộp bộp một tiếng, lập tức có chút chột dạ, không khỏi bắt đầu hoài nghi Lam Linh có phải đã biết cái gì rồi hay không.
Nhưng cũng nghĩ ngược lại, làm sao có thể chứ? Nàng không phải mất trí nhớ sao, làm sao có thể biết rõ?
"Đó là tất nhiên, vương phi đi thong thả." Lam Kim Châu không để ý tới Lam Linh nữa, mang theo Lỗ ma ma cùng Hương nhi lập tức đi trước, nàng không muốn cùng đồ vô dụng Lam Linh này đấu võ mồm, thông thường họa chính là ở miệng mà ra, Lam Kim Châu không muốn ở trong lúc mấu chốt này mà phạm phải lỗi lầm.
Nhìn thấy Lam Kim Châu rõ ràng đang gia tăng cước bộ, đôi mi thanh túcủa Lam Linh cau lại một tý, liền dẫn Thu Diệp trở về Thiên Linh các.
Dạ tiệc vẫn cử hành ở đại sảnh như mọi khi, vẫn là Lam Trí Thân, Ôn nương cùng Lam Ngọc tiếp khách, vẫn cứ trưng ra bộ dạng dối trá khách sáo như xưa, duy chỉ có mình Lam Ngọc là nội tâm hưng phấn không thôi!
Sau dạ tiệc, Yến Kinh Hàn cũng không gây khó dễ cho Lam Linh nữa, trực tiếp trở về chỗ ở của mình, Lam Linh thìtrở về thiên linh các.
Trở về thiên linh các, Lam Linh rửa mặt, sau đó liền đuổi Thu Diệp về phòng của nàng, Lam Linh vẫn giữ nguyên y phục nằm trên giường dưỡng thần, nàng có một cảm giác mơ hồ rằng đêm nay sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Thời gian một nén nhang sau, Lam Linh nghe được một tiếng động phát ra từ phía cửa sổ của nàng, hàn quang chợt lóe, trong tay áo kim may đã kẹp ở đầu ngón tay!
"Nô tỳ Lăng Sương tham kiến tiểu thư!"
Lam Linh ngưng thần vận khí chuẩn bị tùy cơ hành động, nhưng đột nhiên vang lên thanh âm làm cho nàng mở mắt ra, từ trên giường nhảy xuống!
Nhìn qua ánh trên bên cửa sổ, Lam Linh một nha đầu ước chừng chỉ mười sau tuổi, một thân trang phục màu đen, đang đứng thẳng tắp cách mình không xa.
Chỉ thấy nha đầu này mặt mày thanh tú, nhưng đầy băng sương, một gương mặt lớn cỡ bàn tay thậm chí mang theo sát khí nhè nhẹ!
"Lăng Sương?" Lam Linh đứng cách Lăng Sương ba thước, tỉ mĩ quan sát nha đầu này.
"Vâng!" Lời nói gọn gàng, không mang theo một tia nhiệt độ!
"Ngươi là người của ta sao?" Lời nói của Lam Linh mang theo một tia dò xét, nàng cũng nghe nói bản tôn thân thể này là một nữ nhân nhát như chuột, một người nhát gan như vậy có thể dưỡng được nha đầu khí phách kia sao? Lam Linh cảm thấy loại khả năng rất nhỏ a.
"Nô tỳ nhận mệnh của chủ tử bảo vệ an nguy của tiểu thư ở Lam Tướng phủ."
Lăng Sương cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Lam Linh, nhưng lời nói của nàng lại làm cho Lam Linh biết rõ Lăng Sương không phải là người của nàng, nàng chỉ đơn giản là phụng mệnh làm việc, nhưng chủ tử của nàng là ai? Vì sao phải phái nàng bảo vệ nàng?
"Chủ tử của nhà ngươi là ai?" Lam Linh nhìn vào con mắt của Lăng Sương, hỏi.
"Thỉnh tiểu thư thứ tội, không thông quasự cho phép của chủ tử, nô tỳ không thể đem tên họ của chủ tử nói cho bất kỳ kẻ nào." Lăng Sương không kiêu không nịnh, trực tiếp cự tuyệt trả lời.
Nha đầu này thật có cá tính nha!
Lam Linh cười cười, "Vậy ngươi cũng có thể nói cho ta biết chủ tử của ngươi là nam hay nữ a?"
"Là một nữ tử!" Lúc này Lăng Sương cũng không có giấu giếm, đáp vô cùng dứt khoát.
Một nữ tử? Chẳng lẽ lại là nàng? Lam Linh cảm thấy vị nữ tử trong lười nói kia, ngoại trừ nàng, Lam Linh tìm không ra người thứ hai.
"Ngươi hiện tại tới gặp ta, là muốn nói cho ta biết chuyện gì?" Lam Linh nhấc chân đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống, từ trong bình hoa rút ra một cành hoa hồng, đem đến bên cạnh mũi ngửi một cái, lập tức đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng như thế nào nghe thấy được một cỗ hương vị là lạ? Lập tức đem này cành hoa hồng đem đến ngay trước mắt cẩn thận nhìn xem, lúc này mới phát hiện nhụy hoa hồng biến đen hơn một nửa!
Lam Linh kinh hãi một trận, lại từ trong bình hoa ngắt ra vài cành, mỗi một cành đều là như thế, lập tức đột nhiên nhìn về phía Lăng Sương, "Ngươi là đến nói cho ta biết hoa này có vấn đề?" Lam Linh đã đoán được vài phần.
"Đúng thế." Lăng Sương lúc này mới mở miệng nói: " Lúc bó hoa này được đưa đến vào trưa nay, đã được vẩy lên một loại nước gọi là tình hương, cùng mùi thơm của hoa hồng khá giống nhau, người bình thường không thể phân biệt được, chỉ chờ đến khi nhụy hoa bị tình hương này làm hoại tử, tản mát ra mùi ăn mòn, mới có thể bị người ta phát giác."
"Tình hương là cái gì?" Lam Linh tâm nhanh chóng nâng lên, vừa nghe cái tên này không phải là xuân dược sao?
"Tình hương là một loại xuân dược." Nói đến hai chữ xuân dược, Lăng Sương không chút khó mở miệng, nói ra một cách rất lạnh nhạt.
Nhưng mà, dù hai từ nàng nghe đã sớm nằm trong dự liệu, Lam Linh không cách nào bình tĩnh được.
Lam Linh đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái dương, làm cho suy nghĩ của mình bình tĩnh trở lại, lúc này, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn Lăng Sương nói: " Lúc bó hoa này bị đưa tới, cũng không phải là một mình ta ngửi, chẳng lẽ các nàng đều trúng tình hương?"
"Mùi thơm này nếu như không có thuốc dẫn, dù cho bị người hít vào trong cơ thể, mười hai canh giờ sau liền sẽ tự động tiêu tán, đối thân thể không có bất kỳ ảnh hưởng gì."
Thuốc dẫn? Lam Linh trong nháy mắt đã hiểu ý của Lăng Sương, "Ngươi muốn nói, các nàng chỉ ngửi tình hương không thôi thì sẽ không bị trúng độc, hơn nữa ta chẳng những trúng tình hương mà còn trúng phải thuốc dẫn?"
"Phải."
"Thuốc dẫn này ta trúng phải khi nào?" Lam Linh cảm giác nếu muốn chết, nàng cũng phải làm quỷ minh bạch!
"Lúc ở dạ tiệc, thuốc dẫn bị bỏ vào trong chén của người."
Vừa nghe xong, đôi mi thanh tú của Lam Linh lập tức nhíu lại, nha đầu kia nếu đã biết rõ như vậy, khi ấy tại sao này ta lại không thông báo với nàng một tiếng?Còn làm cho nàng trúng cái thuốc dẫn gì gì đó?
"Ngươi nếu là do chủ tử của ngươi phái tới bảo vệ ta, ngươi biết hết thảy mọi chuyện, lúc ấy vì sao không ngăn cản, ngược lại đợi đến ta trúng cả hai thứ mới đến nói cho ta biết?"
Nghe giọng nói của Lam Linh mang theo một sự lạnh lẽo, nhưng Lăng Sương vẫn như xưa không kiêu không nịnh, "Cả một quá trình này, Thi vệ Hoàng Ngạc bên người Lam Ngọc vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm, nô tỳ được chủ tử phân phó không thể để bại lộ thân phận của mình, nô tỳ không thể chống lại mệnh lệnh, chỉ có thể tranh thủ trước khi Lam Ngọc đến, tố cáo việc này cho tiểu thư, để tiểu thư sớm chuẩn bị."
Khốn kiếp!
Lam Linh trong mắt hiện lên một đạo sát khí!
Nhưng vào lúc này, Lam Linh biết rõ trước khi đi giết chết Lam Ngọc, nàng cần phải giải được tình hương trong cơ thể gấp.
"Lăng Sương, tình hương này có giải dược không? Vì sao ta không có cảm giác gì?" Lam Linh cảm thấy có chút kỳ quái, dùng xong dạ tiệc cũng đã ít nhất nửa canh giờ rồi, vì sao dược tính của tình hương vẫn chưa phát tác?
"Trúng thuốc dẫn một canh giờ sau, dược tính của tình hương mới có thể phát huy đi ra, hơn nữa loại xuân dược này chỉ có duy nhất một giải dược."
"Cái gì?" Lam Linh tim lại thót lên.
"Nam nhân."
Lam Linh tâm lập tức té xỉu, đây là trời muốn hãm hại nàng nha!
"Nếu ta không muốn nam nhân làm giải dược thì như thế nào?" Lam Linh nhịn không được, hỏi, mặc dù đáp án đã nằm trong dự liệu của nàng.
"Thần trí không rõ, nhìn thấy ai cũng sẽ nhào vào lòng." Nói đến đây, lông mày của Lăng Sương cũng không có nhăn một chút nào, một bộ dáng lạnh lùng như việc không liên quan đến mình.
Lam Linh oán hận nhắm mắt lại, nàng hy vọng dục hỏa sẽ đốt người nàng mà chết, mà không phải thần trí không rõ, điều này này so với cái chết càng làm cho nàng không thể tiếp nhận được.
"Tiểu thư, ngài không cần khổ sở, ngài đã cùng hàn vương gia thành hôn, hơn nữa hàn vương gia đang ở trong phủ, ngài hắn hắn như giải dược là được." Lăng Sương đột nhiên nói một câu, hơn nữa còn một bộ dángđương nhiên.
Lam Linh đương nhiên biết rõ có thể coi Yến Kinh Hàn là thành giải dược của nàng, hơn nữa nàng tin tưởng Yến Kinh Hàn cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng vấn đề là nàng trước đó không lâu vẫn còn thề son sắt nói sẽ bảo vệ ranh giới cuối cùngnhằm bảo trụ sự trong sạch của nàng, nhưng trong nháy mắt nàng liền vì cái mạng nhỏ của mình mà thất thân với hắn, Lam Linh cảm nếu chuyện đó xảy ra nàng sẽ cực kỳ xem thường chính mình.
"Tiểu thư, chủ tử từng nói với nô tỳ đã, mạng là cha mẹ ban tặng, ngắn ngủi hơn mười năm, đúng là không dễ, nếu nắm bắt được thì phải giữ cho thật chặt không buông." Lăng Sương tựa hồ nhìn ra Lam Linh đang giãy giụa trong lòng, lên tiếng khuyên một câu.
Lam Linh giương mắt nhìn về phía Lăng Sương, trong nội tâm không khỏi có chút tự giễu, nàng sống hai đời, thế nhưng lại không có nhà đầu nào có thể nhìn thấu, lại không câu nệ tiểu tiết như vậy, nàng nói rất đúng, nếu ông trời đã ban cho nàng thêm một cuộc đời nữa, nàng liền không có lý do gì lại không hảo hảo quý trọng!
sao ta đọc 10 truyện thì đến 8 truyện đều có tình huống kiểu như này rồi...nữ chính về nhà mẹ... nam/ nữ chính bị trúng xuân dược...thế là tèn ten....
Tìm kiếm với từ khoá: | |
|
Share | (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); |
|
17.08.2016, 20:22 |
|