Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 92-5

@All: Surpise!!! Tập kích bất ngờ giữa trưa nắng, có làm mấy nàng vui mừng không, đừng nghe xong câu sau mà vui quá hoá buồn ném đá Sắc nha, hôm nay có hai chương, thứ 6 Sắc sẽ không đăng nhé!!! Sẵn tiện tiến độ 6 chương/ tuần vẫn không thay đổi nha ^^ Các nàng hẳn cũng gặp qua chị An Kin rồi nhỉ?

@AnKin: chị ơi, chỉnh lại cỡ chữ sang lớn vừa nha. Có gì không hiểu ib với em

_________________________


Editor: Tử Sắc Y

Ở Đông Sở có một tập tục, chính là tân nương lại mặt phải ở cùng với chú rể ở lại nhà mẹ đẻ một đêm, nhưng hai người lại không thể ở chung giường chung gối, vì thế Lam Trí Thân mới sai người chuẩn bị trước cho Yến Kinh Hàn ở lại trong sân nhỏ.

Lam Linh dẫn Thu Diệp vào gian phòng của mình, thấy bố trí ở trong phòng vẫn như cũ, cũng không hề nhiễm bụi, sau khi nhìn quanh một vòng, Lam Linh ngồi xuống bên cạnh bàn.

Thu Diệp tự tay ngâm một ly trà nóng đặt ở trước mặt Lam Linh, lúc này mới hỏi: "Tiểu thư, vương gia chưa nói với ngài là lần đầu tiên tân nương lại mặt phải ở nhà mẹ đẻ qua một đêm sao?"

Thu Diệp biết rõ tiểu thư nhà mình mất trí nhớ, nàng lo lắng là nếu vương gia không nói cho tiểu thư biết, chỉ sợ là tiểu thư nhà mình cũng không biết cái quy củ này.

"Còn phải ở lại một đêm?" Chính xác là Lam Linh cũng không biết, nàng cho rằng chỉ cần dùng một bữa trưa ở nhà mẹ đẻ, rồi buổi chiều có thể trở về.

"Đúng vậy, hơn nữa tân nương và chú rể không được ở chung một chỗ." Nói đến chỗ này, Thu Diệp không khỏi hơi ngượng ngùng, nàng vẫn là một cô nương chưa gả, vì vậy khi nói những lời này vẫn có hơi thẹn thùng.

Có thể không cần ngủ chung giường với Yến Kinh Hàn, Lam Linh thật sự là cao hứng, nhưng nghĩ đến nàng ngủ ở ngay chỗ thối tận trời này, nhất định là đêm dài lắm mộng, nguy hiểm bốn phía, vì thế cao hứng trong lòng Lam Linh đã tan mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là cảm giác hết sức nguy hiểm.

"Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Ngài cũng không cần quá để ý đâu, nô tỳ nghe người ta nói, rất nhiều người cũng đều không tuân thủ theo quy củ này, huống chi cô gia là vương gia, người khác lại càng không dám tùy tiện nói lung tung." Thu Diệp thấy tiểu thư nhà mình im lặng không nói, vội vàng khuyên một câu.

Nghe vậy, Lam Linh có chút muốn dở khóc dở cười, nha đầu kia nghĩ gì thế? Biểu hiện nào của nàng là vô cùng muốn ngủ chung với Yến Kinh Hàn chứ? Nàng trốn hắn còn chưa kịp nữa!

"Ta biết rồi." Lam Linh cười cười, có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn nói thêm chuyện này tránh càng tô càng đen.

Lúc này ngoài sân của Lam Linh có một nha đầu nhị đẳng đến báo, nói là quản sự vườn hoa biết Lam Linh trở về, nên cố ý phái người đưa tới một bó hoa hồng đỏ thật lớn.

Kỳ thật Lam Linh không thích hoa hồng đỏ cho lắm, trái lại nàng chỉ thích màu xanh lam yêu dã, nhưng khi nhìn thấy nhiều hoa hồng tươi đẹp được cắt xuống, Lam Linh vẫn sai Thu Diệp nhận lấy, đặt ở trên bàn.

"Tiểu thư, ngài có mệt hay không? Có muốn lên giường nghỉ ngơi một chút không? Chờ quản gia tới thông báo dùng bữa, nô tỳ sẽ gọi ngài dậy?" Thu Diệp nhìn thấy tiểu thư muốn buông màn, nên cho rằng Lam Linh mệt mỏi.

"Cũng tốt." Lam Linh quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức trước, nói không chừng rất nhanh nàng sẽ bị hao tâm tốn sức.

Thu Diệp hầu hạ Lam Linh nằm ở trên giường xong, rồi tự mình lui ra khỏi gian phòng.

Lam Ngọc ngồi ở trong phòng của mình, ngón tay nhẹ nhàng phủ lên bề ngoài trơn bóng nhẵn nhụi của ly trà màu trắng tuyền, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn mà khuynh quốc khuynh thành của Lam Linh, mà sinh lòng ngứa khó nhịn!

"Công tử?" Thanh âm của Hoàng Ngạc vang lên ở ngoài cửa phòng.

Hoàng Ngạc là thị vệ bên người của Lam Ngọc, và cũng chính là tâm phúc mà Lam Ngọc tín nhiệm nhất, Lam Ngọc cũng có phần nhận không ra những thủ đoạn này chính là do Hoàng Ngạc tự tay xử lý.

"Đi vào!" Trong nháy mắt Lam Ngọc hoàn hồn lại, bàn tay bưng ly trà lên nhấp một ngụm.

Hoàng Ngạc nhanh chóng đi vào phòng, rồi đi đến trước mặt Lam Ngọc, kề sát miệng ở bên tai Lam Ngọc nhỏ giọng nói một hồi.

Sau khi Lam Ngọc nghe xong, trong con mắt lập tức hiện lên ý cười đáng khinh, một ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, "Lúc hoa được mang tới, muội muội không có biểu hiện một chút khác thường gì sao?"

"Theo Tiểu Thúy nói, lúc ấy nhị tiểu thư hơi do dự một chút, nhưng cũng bảo Thu Diệp nhận lấy hoa, hơn nữa còn đặt lên trên bàn, lúc ấy nhị tiểu thư đang ngồi bên cạnh bàn, thuộc hạ cảm thấy, nhị tiểu thư cũng không hề phát hiện ra có chuyện gì khác lạ, chỉ là nhị tiểu thư không thích hoa hồng đỏ mà thôi."

Nghe Hoàng Ngạc nói như vậy, vẻ mặt tươi cười của Lam Ngọc lại mang theo một phần ép buộc, "Trước khi đúng là muội muội không thích hoa hồng đỏ, nhưng cũng chỉ có hoa hồng đỏ mới có thể che giấu mùi hương, đây cũng là chuyện mà ta lo lắng nhất, bây giờ nhìn lại, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của ta!"

"Công tử cơ trí vô song, trên đời này chắc chắn không có những chuyện công tử không làm được." Hoàng Ngạc cười nịnh nọt nói.

"Được rồi, nếu chuyện đêm nay làm được, bổn công tử sẽ chuộc thân U Lam cô nương trong Xuân Hương Lâu để tặng cho ngươi."

"Đa tạ công tử, thuộc hạ nhất định sẽ làm chuyện này thật cẩn thận đến giọt nước không lọt được!" Hoàng Ngạc lập tức như đánh máu gà, toàn thân nhiệt huyết sôi trào, U Lan cô nương kia là người đầu bảng của Xuân Hương Lâu đó, trước kia hắn cũng có trả giá xếp hàng nhưng lại không đến lượt, nên chỉ có thể nén lại ái mộ ở trong lòng, đi theo sau công tử nhà mình, mà xa xa nhìn theo, hiện giờ công tử nói muốn chuộc U Lan tặng cho hắn, làm sao mà hắn không thể phấn khích được?

Lam Ngọc gật đầu cười, hắn đã sớm không nhớ rõ U Lan kia lớn lên thành dạng người gì, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mỗi lần thuộc hạ hắn thấy nàng cũng sẽ thất thần.