Ngũ Hành kiếm trận một khi phát động là vận dụng đồng thời khả năng liên kết phối hợp của toàn thể mười cao thủ theo luật ngũ hành sanh khăc, biến hóa vô cùng.
Cứ mỗi người đánh ra một chiêu thế, nhưng uy lực cộng vào nhau cùng phát huy mạnh mẽ vô cùng.
Trong một khoảng chu vi mười trượng, kiếm quang lấp lánh, bóng người ẩn hiện nhấp nhô, càng lúc càng tung hoành biến thành một màn bạc kiếm ảnh, điệp điệp trùng trùng, khí lạnh cùng kình phong từ trung tâm tỏa ra thật là ghê gớm.
Càng đánh mọi người càng thêm trau luyện, quen với sụ biến hóa kỳ diệu của Ngũ Hành kiếm trận, mười thanh trường kiếm quay cuồng như một rừng gươm không còn biết đâu mà phân biệt nữa, chỉ nghe tiếng rít vo vo, xé gió ào ào, soạt soạt rợn cả gáy.
Làn kiếm quang mỗi lúc thêm dày đặc, bao trùm kín đáo tựa hồ như thác cuồng biển réo, nhấp nhô lên xuống, gầm réo ầm ỳ!
Đây là cuộc hỗn chiến hào hứng nhất, ác liệt nhất xua nay chưa từng thấy trên võ lâm.
Hai bên xáp chiến trên hai trăm thế.
Chử Vô Kỵ nóng lòng không dằn được, rú lên một tiếng thật dài, múa tít thanh kiếm gạt mạnh thé song kiếm hợp bích của Lục Phượng Tôn và Vạn Vũ Sinh ra, tay trái dùng Phần Tâm chỉ điểm xẹt vào mặt Tống Thu Vân.
Tống Thu Vân thấy đối phương tự nhiên đột khởi, thay đổi thế đánh, gạt phắt Lục Phượng Tôn và Vạn Vũ Sinh ra thì biết ngay hắn đã có một âm mưu gì đây rồi.
Nhưng đến khi tay trái của Hỏa Ảnh Tử vung lên, Phần Tâm chỉ xỉa thằng về phía nàng quá mau lẹ không thể nào tránh né kịp, đành thét lên một tiếng múa tít thanh kiếm, đem cả tuyệt nghệ của Tu La thất kiếm vừa học được, biến thành một bờ tường kiếm ảnh chặn lại.
Nhưng luồng chỉ phong của Chử Vô Kỵ tuy nhỏ như một sợi tơ nhưng mạnh như súng thần công, đã chạm mạnh vào thanh kiếm đánh choang một tiếng kinh người!
Tống Thu Vân cảm thấy cánh tay phải tê rần, hổ khẩu nhức nhối không thể tả. Thanh trường kiếm bị Phần Tâm chỉ đánh gãy đôi, người nàng bị bật lùi ra phía sau xa lắt.
Thắng được một chiêu, bẻ gãy được lực lượng phía này, Chử Vô Kỵ lợi dụng thời cơ, lanh như lằng ánh sáng phóng đại vào trận.
Tôn Chính đứng mé ngoài vội vàng ngăn cản nhưng khí thế của lão quá hung bạo không thể nào kịp nữa.
Nóng lòng và hốt hoảng quá, Tôn Chính liền vung tay phóng ra một lúc ba chiếc vòng liên hoàn xẹt ra như ba đường chỉ trắng, tập kích ngay vào phía hậu tâm của Chử Vô Kỵ.
Trí Năng thiền sư thấy Chử Vô Kỵ liều mạng xông vào trận, vội vàng di chuyển vị trị phi thân nhảy lại chặn ngang trước mặt. Cây thiền trượng trên tay thiền sư quay tít mù như chong chóng, theo thế “Trực Đảo Hoàng Long” tấn công tới tấp.
Chử Vô Kỵ thấy trượng pháp của Trí Năng thiền sư quá ư lợi hại và gấp rút, muốn dùng kiếm để kiềm chế bớt, bỗng nhiên có ba luồng chỉ phong réo gió vi vu từ phía sau xẹt đến nên vội vàng nhảy phóc qua một bên né tránh.
Ba chiếc liên hoàn đánh hụt bay xẹt qua một bên mình hắn bắn về phía trước.
Trí Năng thiền sư cúng bị hụt một trượng, cánh tay phải vung lên, vận dụng kình lực xoay sang thế khác, đánh liên tiếp ba thế liền.
Chử Vô Kỵ chỉ cười lạt một tiếng chẳng thèm né tránh, múa tít chặn ngay ba thế trượng.
Thấy ba trượng vừa rồi không làm gì được đối phương, Trí Năng thiền sư liền hết lớn :
- Chử Vô Kỵ nếu mà tài giỏi hãy đỡ thêm mấy trượng của bần tăng đây.
Nói xong sử dụng thế “Phục Ma trượng pháp”, tuyệt nghệ trấn sơn của Thiếu Lâm tự, ánh trượng lóe lên liền liền bao trùm cả toàn thân Hỏa Ảnh tử.
Nhưng Chử Vô Kỵ đâu phải tầm thường, vẫn ung dung múa kiếm réo lên ào ào như vũ bão, hóa giải ngay thế trượng.
Cả hai đem hết tài nghệ sở trường ra thi thố, không bao lâu đã quá năm mươi chiêu, chưa phân định hơn thua.
Phía bên này, Độc Cổ bà vung hai cánh tay cong queo như cành cây khô, với những ngón nhọn hoắc như vuốt chim ưng, múa may bay nhảy, rú lên từng hồi the thé, cố dồn ép, áp đảo Bạch Phi Yến.
Thân hình lão bà nhấp nhô rồi tung bắn lên cao, qua khỏi đầu người, nhảy luôn vào trận địa.
Bạch Phi Yến giật mình hét lên một tiếng, múa Thanh Nghệ bảo kiếm lao vút theo.
- Con tiện tỳ, mày muốn chết hả?
Độc Cổ bà chân vừa chấm đất, đã đẩy ra một chưởng nổ lên ầm ầm như sấm sét.
Chưởng lực này có một uy lực vô biên, bất kỳ kẻ nào bị chạm phải nếu không chết cũng bị nội thương trầm trọng.
Bỗng có tiếng Thôi phu nhân khẽ nói :
- Bạch cô nương hãy mau mau lui vào trong trận, chỗ này đã có già này đảm đương cho rồi!
Bạch Phi Yến vừa nghe mấy tiếng nói, tự nhiên cảm thấy một luồng triển lực vô hình đẩy nhẹ thân mình xích qua một bên, thoát khỏi ảnh hưởng luồng độc của quái bà rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bạch Phi Yến thấy nhẹ cả người, vui mừng liếc sang một bên thấy đường mẫu mình đang dùng tay phải từ trên không nhằm ngay Độc Cổ bà nhẹ phất một cái.
Cái phất hình như nhẹ nhàng nhưng một luồng chỉ phong trắng xóa đã xé gió rit lên vo vo xẹt thẳng về hướng ấy.
Đôc Cổ bà vội vàng bước sang một bên né tránh đồng thời cười lên the thé nói lớn :
- Lão bà này không ngờ trong mười ba đại môn phái mà có nhiều nhân vật bản lãnh cao cường.
Miệng nói song chưởng như đôi vuốt chim ưng thủ ngay trước ngực, rồi liếc mắt về phía Bạch Phi Yến gằn giọng :
- Con bé, sao mầy chưa quay về còn chờ gì nữa?
Bạch Phi Yến vừa nhún chân đi về chỗ cũ, bỗng đâu một người thân hình cao lớn vừa bay đến, mạnh như một trận cuồng phong, từ trên cao dùng thế “Thái Sơn Áp Đỉnh” đánh xuống. khí thế ồ ạt nặng nề như quả núi sập trên đầu.
Bạch Phi Yến không còn cách nào hơn là vội vàng nhún chân vọt sang một bên, tay mặt vũ lộng thanh nghệ báo kiếm quét ra một đòn theo thế “Hồi Phong Vũ Liễu”.
Đại hán to lớn ấy chính là Thạch Cổ Triều Chúc Thanh. Vừa phi thân vào kiếm trận, liếc mắt trông thấy hai vị cô nương còn nhỏ tuổi ngăn đón mình, nên nổi nóng vung chiếc trống lớn bằng đá trên tay múa lên ào ào như gió cuốn, kình khí phát ra ghê người.
Tu Ngọc Nhàn và Bạch Phi Yến nào phải đối thủ của Triệu Chúc Thanh. Hắn không thèm đếm xỉa đến hai nàng, tung chiếc trống đá đánh liên tiếp ba thế, hai nàng chịu không nổi vội vàng thối lui ra sau.
Trong lúc đang nguy cấp, bỗng nhiên từ bên ngoài đưa đến những tiếng binh khí chạm nhau leng keng, chan chát nổi lên liên hồi.
Tức thì cả hai toán người của phe địch đã đồng thời xong luôn vào kiếm trận.
Tu Ngọc Nhàn và Bạch Phi Yến thất sắc, trong lòng nóng như lửa đốt, nghiến răng mím lợi cố dùng sự lanh lẹ né tránh những đòn trí mạng của đối phương, Hai thanh kiếm nhỏ không cách nào chịu đựng nổi với chiếc trống đá nặng trên ngàn cân, nên phải luôn luôn tránh mọi sự va chạm nhau.
Tình thế mỗi lúc một khẩn trương.
Lý Thành Hóa đã bị Văn Tử Thần bám sát không hoạt động được như ý muốn. Y nóng lòng phi thân nhảy vọt ra ngoài kiếm trận, thế rồi hai cao thủ xáp nhau một chọi một, càng lâu càng quyết liệt.
Ngũ Hành kiếm trận bắt đầu thu hẹp lại. Giản Dao lẹ chân nhảy vào thế ngay vị trí của Lý Thành Hóa vừa bỏ trống.
Lăng Vân Phụng thấy thanh kiếm của Tống Thu Vân bị Phần Tâm chỉ của Chử Vô Kỵ bắn gãy, liền ném thanh kiếm của mình cho nàng tạm mượn sử dụng.
Không ngờ lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Cổ Triều Chúc Thanh đã xách chiếc trống đá xông vào trong trận.
Uy thế của chiếc trống quá dũng mãnh, luôn luôn áp đảo khiến cả Tu Ngọc Nhàn lẫn Bạch Phi Yến phải thụt lùi dần, tình hình mỗi lúc thêm khẩn trương.
Lăng Vân Phụng nóng lòng uốn mình một cái, khẽ búng chân bay vọt đến như một lằng điện chớp.
Tuy nhiên nàng đã chậm một giây rồi!
Thạch Cổ Triều Chúc Thanh đã gầm lên một tiếng, hữu chưởng dùng thế “Ngô Công Di Sơn” đánh thẳng vào mặt Tu Ngọc Nhàn.
Thấy chiếc trống đá của đối phương đột nhiên chuyển hướng, Tu Ngọc Nhàn giật mình hoảng sợ, tay chân cuống quít, chân bước theo thế “Túc Địa Thành Thốn” kiếm vung theo thế “Hằng Giang Điểm Nguyệt” từ bên phía trái đánh qua, dùng “Độc Ngô câu” móc vào Thạch Cổ.
Cứ so sánh trọng lượng của hai thứ vũ khí này thì Độc Ngô câu quá nhỏ bé, làm sao móc cho nổi khối đá khổng lồ nặng ngàn cân cho được.
Nhưng một sự bất ngờ đã xảy ra ngoài sự dự đoán của mọi người.
Khi hai món võ khí vừa chạm vào nhau, chỉ nghe “phập” một tiếng khô khan, mũi của bảo kiếm đã móc sâu vào chiếc trống đá.
Thạch Cổ Triều cảm thấy bất lợi, vội vàng đưa tay chuyền sức giật mạnh một cái.
Soẹt!
Cả một chiếc trống bằng đá xanh nổi tiếng hàng mấy chục năm nay đã bị Ngô Câu độc kiếm bửa làm hai mảnh.
Tu Ngọc Nhàn cũng không ngờ thanh báu kiếm lại lợi hại đến mức đó nên nhất thời sửng sốt nhìn ngơ ngác.
Vừa lúc ấy Thôi phu nhân hướng về phía Độc Cổ bà, từ từ nói :
- Lão bà đã ẩn thân suốt mấy chục năm không ra mặt giang hồ, không ngờ ngày hôm nay bỗng nhiên xuất hiện,, hùa theo kẻ ác làm chuyện bất lương. Cứ như tài nghệ của lão bà cũng chưa hẳn có thể xoay được tình thế đâu. Để bảo toàn danh tiếng, hơn nữa từ bao lâu rồi cũng chưa có điều xích mích trong võ lâm, nếu bây giờ suy xét để rút lui về cũng còn kịp.
Độc Cổ bà chớp liền đôi mắt sáng ngời như chim cú, cười the thé nói :
- Chằng ngờ sau bốn mươi năm, ngày nay lại có kẻ trên giang hồ dám công nhiên khinh dễ lão bà này. Này, ta nói cho mà biết, nãy giờ vì mới xuất thủ, và để giữ tư cách của kẻ bề trên, lão bà chỉ dùng có ngũ thành công lực mà thôi. Ngươi đừng tưởng già này nể sợ đâu nhé.
Nói như thế rồi lập tức vận động cả mười thành lực đạo vào hữu trảo, xòe năm móng tay khô đét như vuốt chim ưng, bấu mạnh vào ngực của Thôi phu nhân lẹ như chớp giật.
Lăng Vân Phụng thét lớn :
- Má, hãy để mụ lão tặc tử ấy cho con đối phó cho.
Thôi thị không đáp, điềm nhiên chờ đợi.
Khi độc trảo nhọn hoắt như năm mũi phi đao của Độc Cổ bà còn cách mình chừng năm thước, tức thì vận dụng “Vô Tướng thần công” của Phật môn chặn đứng lại liền.
Thật là chuyện không ngờ!
Độc Cổ bà không ngờ đâu rằng, cái công phu của mình khổ tâm rèn luyện từ mấy chục năm nay, dùng cả mười thành công lực, phóng “Độc Cổ trảo” mà đối phương chẳng cần ra tay đối phó chỉ khẽ ra tay đã khóa chặt lại, hết phương vùng vẫy. Trong lòng đang hiu hiu tự đắc, bỗng nhiên biến thành sợ hãi, trố mắt nhìn thẳng vao người Thôi thị, bước lùi ra sau bốn bước.
- A ha!
Tiếng reo vừa dứt, bỗng nhiên từ phía dưới, một bóng người loang loáng bay lên nhẹ nhàng như tàu lá.
Bóng ấy bay vụt một cái lướt qua khỏi đầu Trí Năng thiền sư, Chử Vô Kỵ, trong khi cả hai đang mải mê đánh nhau kịch liệt, một sống một còn.
- Chử Vô Kỵ, nợ máu phải trả bằng máu, chuyến này mày chỉ còn một cách là đền mạng mà thôi.
Ầm! Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nổ vang lên, rung chuyển cả rừng núi.
Đùng! Lại một tiếng nữa vang lên long trời có phần lớn hơn tiếng trước. Bao nhiêu người đứng gần thảy đều cảm thấy bùng tai nhức óc!
Cả một vùng sáng rực nháng lên tiếp theo là một bầu lửa đỏ ối bốc ra dữ dội. Lập tức đá sỏi tung lên từng mảng, sần sật cháy sáng lòe.
Trong ánh sáng xanh lè lẫn đỏ rực, thấp thoáng có nhiều xác chết bị sức mạnh của tiếng nổ bốc tung lên cao rồi cháy bùng bùng như những bó đuốc.
Từ cái tử thi cháy đỏ, mỡ người cháy xèo xèo nghe khét lẹt.
Trí Năng thiền sư sửng sốt, nét mặt hãi hùng, trợn mắt kinh hoàng nhìn Giản chân nhân đang mỉm cười đứng ngay bên cạnh.
Thì ra bóng người vừa sa xuống là Thanh Thành Giản chân nhân.
Ông ta đã dùng “Ngũ Nhạc thần chưởng” nghiền nát Chử Vô Kỵ như con mắm!
Trí Năng thiền sư cài cây thiền trượng lên vai, chắp tay nói :
- A di đà Phật, đạo hữu dùng chưởng pháp gì mà ghê gớm dường ấy?
Giản chân nhân vuốt râu mỉm cười đáp :
- Đại sư, phàm những kẻ thích chơi lửa sẽ chết vì ngọn lửa! Đại sư nên biết trong người Chử Vô Kỵ lúc nào cũng có mang theo rất nhiều “Chu Thiên Liệt Hỏa đạn”. Thứ hỏa đạn ấy, nếu đập mạnh sẽ tự nhiên bùng lên và phát ra một sức nóng khủng khiếp, hơn lửa thường những mười lần, không thề nào dùng nước dập tắt được.
Đám lửa cháy mỗi lúc càng dữ dội, đỏ rực cả một vùng, bùng bùng lan rộng khắp nơi, nhiều tảng đá to trên núi cũng bị cháy bể tan, nổ lên ầm ầm.
Độc Cổ bà thấy phát trảo không gãy được tác dụng, mà Hỏa Ảnh Tử Chử Vô Kỵ lại bị trúng Thái Nhạc chưởng nổ tung, cháy biến ra tro trong nháy mắt thật hãi hùng.
Bà ta tự nghĩ :
- “Khí thế đối phương có vẻ dữ dội, mỗi lúc thêm người tài hơn. Nếu để cục diện kéo dài e có hại về phần mình. Chi bằng nhân lúc đang lộn xộn, đối phương không để ý, mình rút lui cho êm chuyện. Tam thập lục kế di đào vi thượng!”
Nghĩ thế rồi khẽ nhún chân búng một cái vọt ra ngoài trận, loang loáng vài đợt rồi định đi luôn.
Tuy nhiên, một người thâm độc như Độc Cổ bà nào chịu thoát thân một cách êm thấm như vậy đâu!
Khi thân hình vụt bay lên cao, nhìn xuống phía dưới thấy có một nữ lang xinh đẹp đang đứng yên lặng nhìn đám lửa cháy, bà ta liền vung tay phải, tung một đòn “Cổ Độc trảo”, phát ra một luồng kình phong tanh hôi đánh vào nữ lang ấy.
Ngờ đâu, đòn chót lại nhằm vào tay lợi hại. Nữ lang ấy là Lăng Vân Phụng.
Lăng Vân Phụng nào phải tay vừa, tay đứng nhìn lửa cháy nhưng vẫn để ý theo dõi hành động của đối phương nhất là những tay lợi hại như Độc Cổ bà.
Khi thấy ác bà ra tay đánh lén mình, nàng nổi nóng hét lớn :
- Tặc bà tử, mày muốn bỏ mạng vì tay bản cô nương sao?
Thân hình Độc Cổ bà vừa mới tung lên, tiếp theo tiếng thét của nữ lang, đã cảm thấy vai trái đau nhói, bao nhiêu chân lực tự nhiên tiêu tan hết, chân tay bủn rủn, hô hấp bế tắc, cả thể xác nặng nề rơi xuống đất như một bao cát!
Sau khi Ngũ Hành kiếm trận được thu hẹp, những người không tham dự bèn liên kết thành một lực lượng hậu bị quân quây quần xung quanh, hế thấy phía nào cần, lập tức xông vào tiếp ứng ngay.
Bạch Phi Yến và Tu Ngọc Nhàn trở về vị trí cũ, vũ lộng hai thanh trường kiếm, phát huy oai lực đánh ra.
Lúc đó, tuy bọn cường địch đã bố trí khắp bốn mặt, lực lượng đông gấp mấy lần, nhưng Ngũ Hành kiếm trận vững chắc như lũy thép thành đồng, chặn đứng hết mọi đợt tấn công từ bên ngoài vào.
Trên thực tế, chủ lực của tà phái chỉ còn nhằm vào một vài nhân vật là Xà Cư Sĩ Khuất Thất và Xích Cước Tiên Cổ Lôi, còn bao nhiêu người khác chỉ làm vai trò lưu động, dùng số đông hò hét, để uy hiếp tinh thần chứ chưa đủ khả năng xáp gần vào kiếm trận.
Lý Thành Hóa và Văn Tử Thần vẫn đánh nhau dữ dội. Kiếm quang phiến ảnh bừng bừng nhấp nhoáng, soắn tít lấy nhau phát ra những luồng kình phong mãnh liệt, làm rung động cả một vùng chu vi trên năm trượng.
Những người có võ công còn kém, hỏa hầu còn non không dám bén mảng đến gần trận đấu.
Nhưng kể từ lúc Độc Cổ bà trúng phải Chu Sa chỉ của Lăng Vân Phụng nhào xuống, thương thế trầm trọng, tình hình đột nhiên biến chuyển mạnh.
Những người đang ngồi vận công như Thanh Huy đạo nhân, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân, Vạn Vũ Sinh, bốn người trúng cổ độc bỗng nhiên tỉnh lại, nhất tề phi thân nhảy lên, xông vào vòng chiến.
Những tiếng bạt kiếm soẹt soẹt, vo vo nổi lên liên hồi! Vũ khí chạm nhau choeng choeng, lửa văng sáng lòa.
Xà Cư Sĩ nhìn qua biết rằng đại sự đã tan vỡ, khó lòng cứu vãn nổi, liền huýt lên một hồi còi báo hiệu ngầm cho Xích Cước Tiên Cổ Lôi đem đồ đệ rút lui.
Thạch Cổ Triều Chúc Thanh bị Lăng Vân Phụng đả thương nội phủ, đang ngồi dưới một gốc cây to vận công chữa thương.
Cạnh đó, Lý Thành Hóa và Văn Tử Thần vẫn hăng say đánh nhau không để ý gì đến cục diện xung quanh.
Sau khi Xà Cư Sĩ và Xích Cước Tiên rút lui, Ngũ Hành kiếm trận giải tán. Ngay khi ấy từ bìa rừng phía bên tả có một đám người đang đi ra.