Lục Phượng Tường vuốt chòm râu bạc như cước rồi gật đầu nói :
- Một lời đã định chẳng hề đổi thay. Lão hủ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ Hách bằng hữu ra tay chỉ giáo.
Hách Phi Yên vung tay đánh “soẹt” một tiếng, “Tiêu Hồn phiến” mở rộng, vừa phe phẩy vừa nói :
- Đâu dám nhận lãnh hai chữ chỉ giáo. Lục lão ca hãy chuẩn bị.
Nói vừa dứt lời cây quạt xoay một vòng rít lên một tiếng vụt rợn người, một luồng kình lực từ các cánh quạt bắn ra, nhắm thẳng vào người Lục Phượng Tường.
Luồng kình khí mỗi lúc càng mạnh thêm, tiếng xé gió rít lên dữ dội, hơi lạnh tỏa ra như muốn đè ép hết mọi vật xung quanh, uy lực của cây quạt quả nhiên đáng sợ!
Trong thế đầu tuy hai bên chưa thi thố hết toàn lực, nhưng tất cả những người ở hai rạp cũng đều nhận thấy tài nghệ và công lực hai người suýt soát ngang nhau không hơn không kém.
Xưa nay cả Hách Phi Yên và Văn Tử Thần đều nổi danh về lối đánh quạt, nhưng trong phương pháp sử dụng, mỗi người có một lối sở trường khác nhau.
Cây quạt của Văn Tử Thần, lúc ra tay uy lực phát ra từ các xương sắt chuyên đập vào đối phương và phóng ám khí bất ngờ! Quạt của Hách Phi Yên thì lợi hại trên những sợi tơ dệt trắng như chỉ bạc. Mỗi lúc sử dụng thân quạt xoay tròn ra như mảnh lụa xé không gian phát ra những tiếng rú rợn người gây nên một luống phiến phong lợi hại không thể tả.
Lục Phượng Tường không chịu lép vế, hai tay liên tiếp đẩy luôn ba mươi sáu thế “Thiên Cương thủ” vừa vững chắc vừa hùng mạnh, mau như chớp nháng, kình lực phát ra ầm ầm như sấm động.
Hai bóng người soán vào nhau rồi lại phân ra. Khi phân khi hợp, trong chowisp mắt đã qua bảy tám hiệp rồi!
Sau khi đánh cầm cự một hồi lâu, Hách Phi Yên bỗng nhiên ghìm cây quạt xuống rồi từ dưới lật ngược lên, vạch ngay vào bụng Lục Phượng Tường.
Nhưng Lục Phượng Tường nào phải tay vừa, khi thấy hắn vừa trở đòn dùng thế “Bát Vân Khai Lộ” chặt mạnh vào cổ tay Hách Phi Yên.
Nhưng thế của Hách Phi Yên vừa đánh ra chỉ là một đòn hờ để lừa địch kh ithaasy Lục Phượng Tường phải kích lập tức xòe ra một nửa quạt quay mình chuyển mạnh một vòng. Tiêu Hồn phiến bỗng lóe ra một luống sáng xanh bay thẳng vào mỏ ác Lục Phượng Tường khí thế vô cùng ác liệt.
Lục Phượng Tường đánh hụt một chưởng, biết là không xong, vội vàng hít mạnh một hơi, lùi về phía sau để né tránh.
Ngờ đâu thế quạt của Hách Phi Yên vô cùng lợi hại, bám sát không rời.
Lục Phượng Tường nhất diện rút lui, nhất diện phát luôn song chưởng để chống lại thế quạt của Hách Phi Yên. Nhưng trong làn phiến phong ào ạt, hàng chục lằn sáng trắng túa ra như sao sa, đứng xa nhìn vào tựa như những luồng tinh quang nhằm các huyệt đạo của đối phương điểm tới lanh như điện nháng.
Lục Phượng Tường cất tiếng cười rổn rảng như phá không gian rồi tung người bay cao hơn hai trượng. Từ trên không trung, thân hình phiêu phiêu bay lơ lửng, một chưởng thúc trước ngực, một chưởng đẩy mạnh xuống dưới.
Thế đánh này đánh ra rất mau, nhưng luồng phiến phong của Hách Phi Yên cũng từ dưới vạch lên một đường đánh xoẹt một tiếng, chém đứt một dải áo bào bay phất phới.
Mặc dù bị cụt mất một dải áo, nhưng Lục Phượng Tường vẫn tiếp tục đánh thêm ba chưởng liên hoàn. Kình lực từ trên cao tràn xuống ào ạt nhưng dòng nước sông Hoàng Hà, thanh thế hùng mạnh không tả xiết.
Hách Phi Yên thấy Lục Phượng Tường sử dụng thân pháp “Long Vân Tam Chiết” chưởng pháp ầm ầm như sấm động, biết không thể nào công nhiên chống đỡ nổi, lập tức xếp quạt thu hình vận toàn công lực lên hữu chưởng đnáh tạt ngang một đòn như búa bổ.
Lục Phượng Tường hết lên một tiếng vang trời, tức thì chưởng thủ trước ngực cũng tung ra luôn.
Bốn chưởng chạm vào nhau nổ ầm ì liên tiếp, hai thân hình cùng lơ lửng lúc hợp lúc phân, đứng ngoài không nhìn kịp.
Lục Phượng Tường nổi tiếng về “Càn Khôn thủ” nên chưởng lực so với Hách Phi Yên còn cao hơn một bậc.
Thân hình ông ta tựa như thần long đang vùng vẫy, hai tay một duỗi một co, từ trên đánh vèo xuống, Hách Phi Yên bị rung động bay ra xa ngoài mấy bước, chuyển mình hai bận rồi mới sa xuống đất.
Nhân cơ hội ấy, Lục Phượng Tường quát lớn :
- Hách bằng hữu hãy đón lấy “Càn Khôn bát chưởng” của lão hủ đây.
Tức thì hai cánh tay như chiếc thoi đua đánh luôn một hơi tám chưởng, kình lực liên miên, khí thế mạnh như sấm sét.
“Càn Khôn bát chưởng” của Lục Phượng Tường quả nhiên lợi hại phi thường! Chưởng ảnh dồn lên như núi dựng, kình phong phát ra ào ào như sóng lộng trùng dương, sỏi cát bay mịt mù, trong phút chốc toàn thân Hách Phi Yên đã bị bao trùm trong màn chưởng ảnh.
Bị lọt vào thế hạ phong, Hách Phi Yên thấy rúng động trong lòng, tuy nhiên hắn vẫn cố giữa kín các môn hộ.
Trận đánh trở nên quyết liệt, đã đến giai đoạn một mất một còn.
Cả hai soắn lấy nhau, chưởng phong, phiến ảnh bập bùng trên bảy tám trượng khiến cho trời đất mịt mù, gió mây biến sắc!
Vì mối căm hờn chất chứa từ lâu, Lục Phượng Tường phen này không còn nhân nhượng gì nữa. Hai chưởng múa lên như thần sầu quỷ khóc, thanh thế mỗi lúc một tăng thêm.
Trong cây Thiết cốt mê hồn phiến của Hách Phi Yên có chứa sẵn chất mê hồn tán không sắc không mùi, dù là cao thủ bản lĩnh đến đâu chỉ hít trúng một chút cũng hôn mê ngay.
Ngờ đâu sau khi đã bấm nút tung “Mê Hồn tán” rồi, mà đối phương chẳng có hiện tượng gì bị ảnh hưởng, mà trái lại càng phát chưởng mạnh hơn trước.
Y sợ hãi nghĩ bụng :
- “Quái lạ, không lẽ lão này đã đề phòng uống thuốc trừ độc trước rồi hay sao?”
Thật ra Lục Phượng Tường sở dĩ tiếp tục tấn công mạnh mẽ là vì nhờ công lực hùng hậu, mê hồn tán nhất thời chưa gây được ảnh hưởng.
Nhưng một thời gian qua sau một hồi thấm mệt, công lực giảm dần, Lục Phượng Tường cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chưởng ra rời, chân đứng hết vững.
Hách Phi Yên đang lúc thất vọng chán nản chưa biết nên tính toán ra sao bỗng nhiên nhận thấy chưởng lực của đối phương chậm dần, rõ ràng là hiện tượng trúng mê hồn tán rồi!
Lục Phượng Tường vô tình hít phải mê hồn tán, đầu óc lâng lâng, chân tay bủn rủn, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo như thường.
Ngay khi đó bên tai vẳng nghi giọng cười đắc chí của Hách Phi Yên, máu căm hờn bỗng sôi lên sùng sục đôi mắt loáng lên như điện, bộ râu dài trước ngực phất phới tung bay, ngước lên nhìn trời cười dài một tiếng, ngón tay trỏ từ từ đưa ra, sử dụng “Càn Khôn chỉ” tuyệt kỹ chấn môn của Côn Luân phái!
Hách Phi Yên đâu ngờ rằng trong giờ phút cuối cùng Lục Phượng Tường lại sử dụng “Càn Khôn chỉ”!
Một luồng chưởng phong nhỏ như sợi tơ điểm trúng ngay chưởng tâm, cánh tay trái của Hách Phi Yên bỗng nhiên rũ xuống như bị tê liệt! Cửu Âm chưởng khổ luyện trên hai mươi năm đã bị kiếm khôn chỉ hoàn toàn hủy diệt!
Hắn long mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, loạng choạng lùi ra sau. Nhưng Lục Phượng Tường sau khi phóng “Càn Khôn chỉ” mê hồn tán đã thấm vào nội tạng cũng ngã vật xuống đất.
Hách Phi Yên tuy bị thương lùi ra sau nhưng vẫn còn đứng vững chưa ngã. Ác tâm của hắn đột nhiên nổi lên tức thì tay phải đưa thẳng về phía trước phất mạnh cây “Tiêu Hồn phiến” phóng thẳng vào ngực Lục Phượng Tường.
Trong lúc đang hỗn độn, chỉ chưởng của hai người vừa phất ra, đột nhiên từ trên đỉnh Ngũ Lão phong có hai chiếc bóng đen xuất hiện chạy thẳng như bay vào trận.
Mọi người đang mải mê theo dõi trận đấu nên nhất thời không ai nhìn thấy sự xuất hiện của hai bóng này.
Một việc lạ lùng xảy ra mau lẹ không thể tả. Hai chiếc bóng mờ vừa xông vào trận, một người đã đưa tay đoạt ngay lấy mạch môn của Hách Phi Yên, khiến hắn vô phương vùng vẫy.
Nói thì lâu, nhưng sự việc xảy ra quá mau, đến chừng mọi người nhận ra được thì mọi việc đã rồi.
Hai bóng ấy là hai lão già, một người mặc áo màu cánh gián, một người mặc áo bào xanh. Hai nhân vật này không ai xa lạ. Đó là Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly và Phiên Phúc Độc Thủ La Uyên, hai Hộ pháp của Thiên Diện giáo.
Trong khi Ngũ hành Kỳ Ly vừa chặt cổ tay Hách Phi Yên thì Thanh Huy đã bước ra đỡ Lục Phượng Tường dậy.
Bên kia Văn Tử Thần và Xà cư sỹ cũng vội vàng nhảy xô lại về phía Ngũ Hành Tẩu định giải thoát cho Hách Phi Yên.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly vẫn điềm nhiên như không thèm để ý đến, quay sang phía Thanh Huy đạo nhân nói :
- Lục lão anh hùng không bị thương đâu. Sở dĩ hít trúng Mê Hồn tán của Hách Phi Yên nên mới xảy ra như vậy. Lão phu có sẵn thuốc giải đây rồi, đạo huynh hãy xoa vào mũi Lục huynh sẽ hiệu nghiệm ngay.
Miệng nói tay phải vẫn kẹp chặt Hách Phi Yên, tay trái thò vào bọc lấy ra một gói giấy nhỏ trao cho Thanh Huy đạo nhân.
Thanh Huy đạo nhân hay tay đón lấy gói thuốc, ngỏ lời cảm ơn rồi ôm Lục Phượng Tường quay vào trong rạp.
Ngũ Hành Tẩu Kỳ Ly một tay kẹp chặt mạch môn Hách Phi Yên, một tay lột bỏ chiếc mặt nạ da người để lộ bộ mặt thật ra.
Văn Tử Thần trợn mắt hầm hầm nói :
- Thất Lão hội và mười ba môn phái đôi bên cùng ước hẹn lấy bảy trận định mức hơn thua, trong khi đang tiến hành cuộc tỷ thí, lẽ nào Kỳ lão ca, một nhân vật tai mắt trên giang hồ lại không tôn trọng lẽ phải, đương nhiên nhúng tay thừa lúc người ta thất thế mà uy hiếp như vậy?
Ngũ Hành Tẩu liếc mắt nhìn Văn Tử Thần cất tiếng cười ha hả rồi nói :
- Kỳ mỗ tuy già nua tuổi tác nhưng đối với luật lệ giang hồ lúc nào cũng tôn trọng, đâu có hồ đồ! Văn bằng hữu nên biết rằng mỗi môn phái trên võ lâm đều có quy luật riêng. Hách Phi Yên là một Thủ tịch Đường chủ của Thiên Diện giáo, vô cớ phản bội bổn Giáo, Kỳ mỗ phụng mệnh Giáo chủ bắt phường phản bộ vô kỷ luật đem về trị tội. Đó là kỷ luật nội bộ của bổn Giáo đâu có liên quan gì đến giang hồ đâu. Chính Văn bằng hữu, người muốn gây trở ngại, làm khó dễ chúng tôi mới phạm vào quy luật giang hồ chứ!
Văn Tử Thẩn gầm mặt cười gằn nói :
- Kỳ mỗ chỉ biết tuân lệnh bề trên hành sự, chuyện gì phải xét đi xét lại nữa.
Nói vừa dứt lời đã thấy loang loáng nhiều bóng mờ từ trên Ngũ Lão phong bay xuống.
Mọi người nhìn lại thấy cả thảy năm người đàn ông mình mặc áo chẽn, da mặt vàng khè, kẻ trước người sau cùng kéo đến.
Đó là ngũ vị Kim phẩm hộ pháp của Thiên Diện giáo.