Hồi lâu Đoàn Sơ Dương mới trấn tĩnh lại được, gượng cười nói :
- Vệ lão đệ, lão đệ đã hiểu lầm rồi. Thử nghĩ xưa kia lão hủ đã nhờ sự giúp đỡ và chịu ơn Minh chủ quá nặng, đâu có thể lòng dạ nào đi vong ân phụ nghĩa mà hành động xằng bậy được... Nếu lão đệ cứ buộc như vậy, lão hủ dù trăm miệng cũng không thể nào thanh minh cho được. Mười ba năm trước đây, khi được tin Minh chủ bị người vây đánh, tôn phủ bị thiêu hủy, lão hủ hết sức lo âu, đã hết lòng dò la tìm ra manh mối kẻ thù, nhưng hỏi ai cũng một mực giữ kín như bưng chẳng hề thổ lộ một chi tiết nào, cho nên mãi đến ngày nay, sự vụ vẫn còn hoàn toàn trong vòng bí mật.
Vệ Thiên Tường nghĩ thầm :
- “Lão tặc quả nhiên con người gian ngoa đa trá, quỷ quyệt thật!”
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ tươi cười nói :
- Nếu muốn người đừng biết, chỉ có một cách duy nhất là không bao giờ làm. Đoàn đương gia kể ra cũng là một người có địa vị và thể thống trên giang hồ, nếu có tham gia trận đánh, cứ thẳng thắn nói ra, việc gì phải quanh có từ chối như vậy nhỉ?
Chàng tằng hắng một tiếng rồi trầm giọng nói tiếp :
- Chả giấu gì Đoàn đương gia, trước khi tại hạ lại đây đã vâng lênh gia thúc gặp mặt Thất mân Ngũ dật, Lâm lão đại, Tụ Lý Kiếm Cơ Sĩ Tuyền, Ngân Tiêu Khách Mâu Nhữ Hiền, Giang Bắc lão đại Diêm Bắc Thần, mọi người đã thành thật nhận hết cả rồi. Gia thúc nghĩ rằng Đoàn đương gia giao du rộng rãi, biết đâu cũng vì nể nang, bị chúng bạn lôi kéo mới nhẹ dạ tham gia mà thôi. Trước khi tại hạ về đây, gia thúc cũng thừa rõ sự thật rồi. Nhưng vì muốn hỏi lại xem lời nói của họ có được chứng minh hay không mà thôi. Nếu hôm nay Đoàn đương gia vẫn quyết tâm không thừa nhận, chả hóa ra đã phụ lòng tin tưởng của gia thúc hay sao?
Đoàn Sơ Dương tái mặt, cố che đậy niềm hổ thẹn bên trong, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, căm hận nói lớn :
- Vệ lão đệ, việc này quả nhiên khó bề phân giải cho được. Mấy lúc nay giữa lão hủ cùng Tụ Lý Kiếm Cơ Sĩ Tuyền đã có niềm hiềm khích từ lâu cho nên bọn Thất mân Ngũ dật khó tránh đặt điều vu khống. Còn Diêm Bắc Thần vốn là đứa tiểu nhân, hắn cùng lão phu xưa kia đã giành nhau chức vị Phó minh chủ, suýt nữa trở thành thù oán, cho nên hắn thường tìm cách nói xấu và gièm pha cùng Minh chủ.
Lão ngập ngừng một chặp rồi nói tiếp :
- Vệ lão đệ, lão hủ này chỉ mong được lão đệ chỉ cho biết nơi ẩn dật của Minh chủ để tìm đến nơi bày tỏ sự tình...
Vệ Thiên Tường dè dặt lắng tai nghe. Nãy giờ, theo chàng biết tất cả những lời chống chế của Đoàn Sơ Dương hoàn toàn là bịa đặt nên trong lòng thấy khó chịu, bèn đứng lên nói lớn :
- Đoàn Sơ Dương, sự thật đã rành rành ra đó rồi, khỏi cần phải quanh co vờ vịt nữa. Người đời miệng thơn thớt, trong lòng ớt ngâm. Lúc tại hạ ra đi, gia thúc có dặn rằng, nếu lão cứ một mực chối từ hay kháng lệnh, chỉ cần lấy thủ cấp mang về phục mệnh.
Nói vừa dứt lời, thiếu niên đứng sau lưng Đoàn Sơ Dương nổi nóng hét lớn :
- Chà tiểu tử này ngông cuồng quá mức, mày có bản sự bao nhiêu mà dám cả gan vô lễ trước mặt gia phụ. Nếu gia phụ có vây đánh Vệ Duy Tuấn chăng nữa, chúng bây đã làm gì được chăng mà hòng lớn lối.
Thiếu niên ấy là con trai Đoàn Sơ Dương tên là Ngọc Diện Sát Thần Đoàn Kỳ Tuấn. Hắn thấy phụ thân mình đã hết lời nhẵn nhụi mà chàng thiếu niên họ Vệ lại một mực làm cao, nên không còn nhịn nỗi nữa mới lớn tiếng quát mắng, rồi rút cây kích cài trên vai xuống, hoa lên một vòng lăm le muốn động thủ.
Đoàn Sơ Dương khẽ vẫy tay quay đầu nói :
- Tuấn nhi, con khỏi cần nóng nảy làm gì. Hắn không thể nào thoát khỏi Thanh Long trang đâu! Cha đã có cách rồi.
Nói đến đây, bỗng trở mặt ngước lên nhìn trời cười ha hả nói lớn :
- Vệ lão đệ, lão phu đối với ngươi đã hết lòng nhân nhượng, chỉ vì người chẳng biết tự lượng sức mình, một tiểu sinh hậu bối lại cả gan lớn lối, lão phu này há sợ ngươi sao? Lệnh thúc đã không nghĩ tình xưa nghĩa cũ, thì lão phu đây cũng phải đành bất nghĩa mà thôi. Lấy thủ cấp của Đoàn Sơ Dương này ư? Hà, hà... Cả Vệ Duy Tuấn đích thân đến đây vị tất đã làm nổi, huống hồ một đứa con nít như mày, miệng còn hôi sữa mà dám lớn lối. Này, ta nói cho mi biết. Xưa kia lệnh thúc sở dĩ bị chúng vây đánh, gia sản bị tiêu hủy, chẳng qua cũng vì cái tánh ngông cuồng, tự cao tự đại, gây nên thù oán quá nhiều. Có thể nói chính mình làm nên thì tự mình phải gánh lấy. Đừng nói những người trong giới Hắc đạo căm hận thấu xương tủy, mà ngay cả những người của mười ba đại môn phái, phần đông cũng đã chán ghét, lăm le bí cập rồi sinh ra thù hiềm. Nào là Nga Mi Linh Phi, Không Động Hắc Thạch, ngoài ra còn rất nhiều... hự!...
Lão vừa cười vừa nói oang oang thao thao bất tuyệt, mỗi lúc càng hăng say, bỗng nhiên nơi cổ họng “hự” lên một tiếng khô khan rồi lặng thinh, ngã vật ra sau nằm im không cục cựa.
- Lũ chuột nhắt, dám cả gan giở trò ám toán!
Tiếng hét vang lên, một bóng người lẹ như chớp vọt ra ngoài sảnh.
Lão già ốm ngồi thản nhiên giữa nhà vừa rồi đột nhiên biến mất, không còn bóng dáng đâu nữa.
Trong chớp mắt, một biến cố rùng rợn đã xảy ra!
Đoàn Sơ Dương nằm phơi xác trước đại sảnh, chết tự bao giờ rồi.
Thoáng một cái, lão già gầy lại hiện ra, cúi xuống nhìn, bỗng nhiên thét lớn :
- Phần Tâm chỉ!
Vệ Thiên Tường xúc động đưa mắt nhìn lại, thấy trước ngực Đoàn Sơ Dương có một chấm cháy nám đen độ bằng đầu ngón tay.
Bỗng có tiếng hét lớn :
- Tiểu tử, hãy nộp mạng cho mau!
Ngọc Diện Sát Thần Đoàn Kỳ Tuấn, hai mắt đỏ ngầu như máu, vung thanh đoản kích như một vùng hoa lê lấp lánh cả người lẫn kích biến thành một khối sáng, lăn xả vào tấn công Vệ Thiên Tường luôn tại ba huyệt “Yết Hầu” “Tâm Khảm” và “Huyền Cơ”.
Đây là tuyệt kỹ của “Long môn tam kích” thế võ sử dụng đoản kích của họ Đoàn. Một khi múa lên, bất luận địch nhân ẩn nấp nơi nào cũng khó lòng tránh nổi. Chiêu này có thể biến hóa thành ba thế liên hoàn “Tả Hữu Phòng Nguyên” rồi “Thiên La Địa Võng” trước sau trên dưới kín đáo lợi hại vô song. Có thể nói khắp gầm trời này rất ít người hóa giải nổi.
Vệ Thiên Tường không kịp bạt kiếm thì ba luồng tinh quang của đối phương xẹt đến như điện chớp. Chàng hơi ngại ngùng một chút, toàn thân rúng động, phải dùng thân pháp “Tử Phủ Tiềm Hình” thoát ra khỏi vòng nguy hiểm, đứng ngay sau lưng Đoàn Kỳ Tuấn, miệng thét lớn :
- Tiểu tử họ Đoàn! Cha mày chết là đáng tội lắm rồi. Tuy nhiên không phải do Vệ mỗ ám toán đâu nhé, đừng tưởng bậy mà lầm!
Ngọc Diện Sát Thần trong lòng xúc động vì cha già bị thảm sát, phừng phực lửa căm thù, múa tít cây đoản kích, đinh ninh dù đối phương tài tình đến đâu cũng khó bề tránh thoát.
Chẳng ngờ y chỉ thấy đôi mắt hoa lên, đòn đầu tiên hụt mất và hình bóng Vệ Thiên Tường đột nhiên biến mất.
Lúc này lửa thù đã bốc lên ngùn ngụt đâu còn kể gì đến sự lợi hại của đối phương, y gầm lên một tiếng, hét lớn :
- Tiểu tử, phen này nếu mày không chết thì tao chết.
Vệ Thiên Tường trong lòng giận vì người ám sát phụ thân hắn không phải là mình. Ngặt một nỗi là Đoàn Kỳ Tuấn như điên như khùng không thèm nghe lời giải thích biện bạch, nếu chấp nê mà nặng tay hạ độc thủ lòng không nỡ nên chàng vội quát lớn :
- Này họ Đoàn kia! Mày cần phải tìm hiểu sự thật xem kẻ nào giết hại phụ thân mày chứ không phải là ta đâu nhé!
Đoàn Kỳ Tuấn trợn mắt cười gằn :
- Dù kẻ gian ác hèn nhát nào ám toán phụ thân tao cũng mặc, hắn không thoát khỏi tay đại sư bá tao đâu. Còn mày, mày là kẻ đến đây gây sự với nhiều ác ý, phải nộp mạng trước tiên, đừng lải nhải làm gì vô ích.
Nói xong hai bàn tay múa tít đoản kích tấn công liền.
Vệ Thiên Tường phất chưởng đẩy về phía đối phương.
Tuy chàng không muốn dùng tận lực, nhưng tiềm lực quá dồi dào, chưởng phong tuôn ra như sấm sét, Đoàn Kỳ Tuấn làm sao chống đỡ nổi. Chỉ trong nháy mắt kình lực đã đến bên mình, muốn tránh né cũng không còn kịp nữa.
Y cảm thấy tâm mạch căng thẳng, hô hấp khó khăn, người bị một sức mạnh vô biên xô nhào ra sau năm sáu bước. Đó là Vệ Thiên Tường đã cố ý nương tay, nếu không e khó sống sót nổi.
Thấy đối phương dội người ra sau, Vệ Thiên Tường lập tức thu hồi chưởng lực, nhờ vậy, Đoàn Kỳ Tuấn mới loạng choạng mấy bước đã gượng đứng thẳng người lại ngay.
Nhưng Đoàn Kỳ Tuấn không rõ dụng ý nhân đạo của chàng, lại lăn xả vào đánh nữa.
Thấy y không còn phân biệt phải trái, Vệ Thiên Tường nổi nóng rút thanh trường kiếm ra, tung một nhát về phía đối phương.
Kiếm kích chạm nhau đánh choang một tiếng, nháng lửa sáng ngời.
So về nội lực, Đoàn Kỳ Tuấn đâu phải là đối thủ với Tu La thư sinh, nhưng sau cái chạm đầu tiên, Vệ Thiên Tường bước lùi ra sau một bước, Đoàn Kỳ Tuấn lại xông tới, ráng sức bình sinh đâm luôn mấy kích, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị hất lộn nhào sang một bên.
Thân hình hắn bị hất đi quá mạnh lộn luôn ba vòng trên không rồi mới rơi xuống đất, mặt mày đỏ bừng, hơi thở hổn hển, không dám tiến tới nữa.
Ngay khi đó một giọng nói âm u từ phía đại sảnh vọng lại :
- Tuấn nhi, mày hãy lùi xuống! Tiểu tử này đã được chân truyền của lão già Nam Cung rồi, mày không phải là đối thủ của hắn đâu.
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên quay lại. Thì ra lão già hốc hác khi nãy biến mất, bây giờ đã hiện ra và ngồi lại nơi chỗ cũ rồi.
Trên bộ mặt xương xóc đầy hiểm ác, đôi mắt lão trợn trừng trừng sâu hoắm, bắn ra những tia sáng rợn người, hướng về phía Vệ Thiên Tường, miệng như muốn cười mà không phải cười, cất giọng âm độc nói :
- Tiểu tử, kẻ đã dùng Phần Tâm chỉ đánh lén vừa rồi là ai hãy nói mau!
Vệ Thiên Tường sửng sốt không rõ lão già quái gở này trở về ngồi nơi ghế lúc nào mà mình không hề hay biết. Cứ như khẩu khí và dáng điệu này, có lẽ lão đã đuổi theo người dùng Phần Tâm chỉ nhưng không bắt được nên mới trở lại đây.
Chàng ngưng tụ thân hình, cầm chéo thanh trường kiếm, từ tốn hỏi :
- Xin được biết tôn giả là ai?
Lão già chỉ cất tiếng cười khành khạch như tiếng cú kêu đêm, từ từ lấy ra một cái túi bằng da báo, rút ra năm thanh đoản kiếm lấp lánh sáng ngời, khẽ búng nhẹ một cái, một thanh vút thẳng lên cao cắm bộp vào chiếc bàn uống trà.
Sau đó lão từ từ rút bên mình ra một thanh trường kiếm, thân dài chừng bốn thước, lớn bằng ngón tay cái, đặt ngang trên ghế, nét mặt lộ vẻ đắc ý cười nói :
- Tiểu tử, bây giờ mày đã biết lão phu là ai chưa?
Vệ Thiên Tường suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói :
- Tại hạ còn ít tuổi, chưa được nghe nói đến quý danh.
Vừa nghe xong, lão đã sa sầm nét mặt, mặt lộ sát cơ gầm một tiếng nói :
- Chả lẽ không biết tên mà lại phương hại đến danh dự của ông sao?
Lão trố lên cười hà hà hai tiếng, đưa tay trỏ vào năm thanh đoản kiếm nói :
- Tiểu tử, lão phu đã có lệ, hễ xưng danh thì phải giết người. Năm thanh kiếm này là danh hiệu, trên giang hồ có kẻ nào không biết được. Lão phu là “Ngũ Lôi Thần Kiếm”.
- Ngũ Lôi Thần Kiếm!
Vệ Thiên Tường giật mình lặp lại bốn tiếng ấy, sực nhớ lại :
- Phải rồi, Ngũ Lôi Thần Kiếm Lạc Công Minh! Trước đây mình có nghe lão tiền bối Lục Phượng Tường nói đến rồi. Lão này là một nhân vật trong Thập tam tà, ẩn cư ở Võ Lăng sơn, phía tây thành Tương Dương, xưa nay ít khi xuất hiện trên giang hồ, thế mà mình lại chạm trán hôm nay chốn này!
Thì ra từ khi Đoàn Sơ Dương được biết tin Minh chủ võ lâm Vệ đại hiệp tại xuất giang hồ thì ngày đêm ngồi đứng không yên. Hắn đích thân đến tận Võ Lăng sơn mời cho được đại sư huynh của mình là Ngũ Lôi Thần Kiếm Lạc Công Minh về giúp một tay.
Thời may Ngũ Lôi Thần Kiếm cũng được nghe đồn gần đây rất nhiều nhân vật ẩn tiếp giang hồ bây giờ đua nhau ra mặt, nghĩ lại mình khổ công luyện tập mấy chục năm qua, công lực đại tiến, bỗng sinh ra ý háo thắng muốn có dịp thử sức một phen, nên mới nhận lời đến Quân Sơn.
- Lão phu muốn báo thù cho Đoàn sư đệ. Mày chỉ cần nói tên kẻ nào đã dùng Phần Tâm chỉ đánh lén vừa rồi lão phu sẽ rộng lòng tha cho mày khỏi chết.
Vệ Thiên Tường cất tiếng cười lớn :
- Thế ra vừa rồi ngài không đuổi theo kẻ ấy sao? Cứ như uy danh Ngũ Lôi Thần Kiếm lẽ ra đã chận giữ được người ta rồi, lẽ đâu cứ điềm nhiên ngồi trên đại sảnh rồi đi vặn hỏi người đó là ai? Vệ Thiên Tường, tuy là một tên võ lâm mạt học, tài cán không bao nhiêu nhưng từ khi vâng lệnh gia thúc hành đạo giang hồ, chân trời góc biển, chạm địch cũng nhiều phen, luôn luôn một thân một mình, không thèm nhờ vào một kẻ nào trợ chiến cả.
- Thằng bé con mà dám lớn lối! Chỉ vì mày chưa từng nếm qua sự lợi hại của lão phu chứ gì?
Nói xong từ từ rút thanh kiếm ngắn...
Ngay khi đó có tiếng la “Lửa! Lửa!” vang lên, tiếp theo nhiều tiếng người lao xao lộn xộn, rồi từ phía sau, một ngọn khói đặc lẫn lửa hồng bốc lên ngùn ngụt, trong chớp mắt lùa lên trên lầu cao, khí thế vô cùng dữ dội.
Vệ Thiên Tường nghĩ bụng :
- “Kẻ này vừa dùng Phần Tâm chỉ giết Đoàn Sơ Dương đã bỏ đi rồi, sao còn trở lại đây phóng hỏa nữa?”
Ngũ Lôi Thần Kiếm hình như không thèm quan tâm đến lửa cháy sau viện, những sự ồn ào náo động bên ngoài, điềm nhiên đứng yên nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Tay phải lão cầm cây kiếm dài, mũi kiếm dựng thẳng lên cao. Tay trái cầm một lưỡi kiếm ngắn khẽ búng nhẹ một cái. Thanh đoản kiếm văng tít lên không quay đi mấy vòng rồi từ từ rơi xuống.
Lưỡi đoản kiếm vừa rơi xuống đột nhiên bị lưỡi kiếm dài điểm đúng phải, nội lực từ thanh trường kiếm chuyền vào tức thời những tiếng vo vo rít lên, lập tức thanh đoản kiếm xẹt thẳng vào phía Vệ Thiên Tường như điện chớp.
Sự việc bất ngờ xảy ra trong nháy mắt, Vệ Thiên Tường chờ làn kiếm quay còn cách mình chừng vài tấc liền cầm thanh trường kiếm chém ngang vào mũi kiếm ấy, đánh choeng một tiếng, lửa xẹt tứ tung.
Thanh trường kiếm trong tay chàng rung lên mãnh liệt, hổ khẩu tê buốt, chàng phải giật lùi ra sau hơn ba bước, toàn cánh tay phải cũng cảm thấy đau nhức.
Lạc Công Minh cười ha hả nói :
- Hà hà, giỏi lắm! Kẻ nào chận được một kiếm của Ngũ Lôi thần kiếm kể ra cũng là hạng cao thủ trên giang hồ rồi.
Trong khi đang nói, thanh đoản kiếm vụt quay lộn về. Cổ tay lão bỗng khẽ xoay một vòng, thanh trường kiếm lại điểm thêm một nhát, đồng thời tay trái lão thò vào bọc rút ra một thanh đoản kiếm thứ hai và làm như vậy nữa.
“Choeng, choeng” cả hai thanh kiếm ngắn lại vèo vèo nối đuôi nhau lao về phía Vệ Thiên Tường mau như hai luồng ánh sáng.
Chàng lại vung kiếm chận lại, nhưng vừa gạt được luồng sáng thứ hai đã nghe xoảng một tiếng khô khan. Thanh kiếm dài mới mua đã bị tiện đứt làm hai khúc. Vội vàng vứt chuôi kiếm đi, chàng định rút thanh Đoạn Hồng bảo kiếm để chống đỡ, nhưng không kịp nữa, phải nhảy vọt sang một bên.
Lạc Công Minh cười gằn :
- Tiểu tử, mày đã chặn được ba lưỡi kiếm của lão phu, đã là cao thủ thứ nhất trên giang hồ, xưa nay các nhân vật trên võ lâm chưa kẻ nào chống đỡ được đến mũi thứ ba của Ngũ Lôi thần kiếm.
Vệ Thiên Tường tuy đã thấy ngại nhưng vẫn mạnh dạn cười nói :
- Lạc Công Minh, ông cứ phát cả Ngũ Lôi thần kiếm một lượt xem tôi có thể xoay trở được không cho biết.
Ba thanh kiếm vừa bị chàng gạt và né được bỗng nhiên quay đi mấy vòng rồi quay trở về ngay, thật quả nhiên kỳ diệu!
Ngũ Lôi Thần Kiếm Lạc Công Minh cũng không ngờ rằng, một thiếu niên chưa bao nhiêu tuổi đầu mà có một công lực phi thường, chận nổi được tam kiếm của mình một cách dễ dàng như thế.
Lập tức lão rút phắt luôn hai thanh nữa, cùng ba thanh vừa mới thu hồi tung luôn lên không trung và hét lớn :
- Tiểu tử, mày muốn nếm sự lợi hại của Ngũ Lôi thần kiếm, hãy xem đây.
Thanh trường kiếm trong tay lão, vì truyền đầy công lực, dựng thẳng lên sáng quắc như tia ánh hào quang liên tiếp điểm vào năm thanh đoản kiếm.
Tức thì năm ánh sáng lóe mắt hóa thành năm đạo bạch quang, bay vút lên như năm cái cầu, xé gió vèo vèo khí thế vô cùng ác liệt.
Năm đạo hào quang như năm luồng chỉ bạc điểm thẳng vào năm trọng huyệt của Vệ Thiên Tường nhanh không tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy uy lực của năm thanh kiếm ấy, Vệ Thiên Tường tái mặt không dám xem thường nữa. Vì chưa biết dùng cách nào hóa giải, chàng nghiến chặt hai hàm răng, vận dùng toàn thân công lực liều mạng đối phó.
Đôi mày kiếm dựng ngược, thành Đoạn Hồng lóe lên thành một vùng tinh cầu đỏ rực, bỗng nhiên tóe ra làm bảy luồng kiếm quang chia ra đón đánh. Chính là môn Tu La thất kiếm, tuyệt kỹ độc môn của phái Tu La!
Các luồng kiếm quang chạm nhau, năm tiếng kêu loảng xoảng liên hồi; Vệ Thiên Tường hổ khẩu bị tét chảy máu, cổ tay như rời ra, khí huyết trong người đảo lộn sôi lên sùng sục, phải giật lùi hơn một trượng. Năm thanh kiếm ngũ lôi cũng bị đánh bật lộn về.
Mặt mày biến sắc, mồ hôi tháo ra như tắm, Vệ Thiên Tường vội vàng đứng lên thật vững, vận công bồi dưỡng sức lực.
Lạc Công Minh thất kinh, trợn tròn đôi mắt, cười ha hả :
- Chà, tiểu tử quá nhiều lợi hại. Chả trách mày dám mở miệng ngông cuồng với hai khoa tuyệt kỹ của Tu Linh Quân và Nam Cung lão quái, nhưng đáng tiếc là mày cũng không thoát khỏi tai ách hôm nay đâu.
Choeng! Choeng! Choeng! Choeng! Choeng!
Năm đạo tinh quang của Ngũ Lôi thần kiếm lại rít gió ào ào bay trở lại, khí thế càng dũng mãnh hơn lần trước.
Lạ thay, năm luồng kiếm quang đang lao đi nửa chừng bỗng nhiên bị ngừng lại, lơ lững trên không, hình như có một sức lực vô hình cản trở, không tiến mà cũng không thể quay lùi.
Lạc Công Minh râu tóc dựng ngược, mắt tóe hào quang, mồ hôi ra ướt trán, thở hồng hộc và hét lớn :
- Ông bạn nào nhúng tay vào đó! Muốn thử sức cùng lão phu xin ra mặt.
Câu nói vừa dứt, trước tòa đại sảnh đã hiện ra ba bóng người, sánh vai nhau từ từ bước tới.